Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Liên cơ hạ địch

Tiểu thuyết gốc · 2739 chữ

Mười lăm đêm trăng tròn. Bầu trời trong vắt không một gợn mây, lác đác vài vì sao, vầng trăng sáng chiếu xuống mặt đất như dải thủy ngân.

Cảnh đêm HA vẫn đẹp và nhộn nhịp, có người đã quen với cuộc sống về đêm, họ tản bộ, trò chuyện ở khu trung tâm như thường lệ. Tuy yên tĩnh nhưng lại là yên bình ngầm, một cơn bão đẫm máu đang mơ hồ bắt đầu ập đến Bắc Đạo Môn, nơi Thế Minh giương cao phất lên ngọn cờ chiến đấu. Phía trước khách sạn Hoa Tươi và quán bar Thiên Ý rất đông đúc, không phải vì hai cửa hàng kinh doanh tốt mà là do Bắc Đạo Môn đang chuẩn bị toàn lực tấn công Trường Nghĩa Bang, hàng người xếp hàng gần như lấp đầy cả hai bên của chính. Các phương tiện và thiết bị có kích cỡ khác nhau đã được Bắc Đạo Môn chuẩn bị trước.

Thế Minh đứng trước gương, chậm rãi cài cúc áo, thoạt nhìn có vẻ lơ đãng nhưng thực ra đầu óc đang suy nghĩ rất nhanh, trong đầu đang mô phỏng trận chiến sắp tới.

Hương Giang ngồi ghế nhìn tấm lưng cậu, thấy Thế Minh có vẻ lo lắng, nhẹ nhàng nói: "Anh Thế Minh, anh thực ra không cần phải đích thân đến đó."

Thế Minh phục hồi tinh thần, mỉm cười với Hương Giang và nói: "Tôi vẫn luôn như vậy. Nếu các anh em xông lên chinh chiến, tôi sẽ không ngồi yên hưởng thụ."

Trong mắt Hương Giang lóe lên, quả thực có chút lo lắng: “Nhưng em thực sự cảm thấy có lỗi vì đã để anh mạo hiểm.”

Thế Minh lắc đầu, ngắt lời cô trước khi nói hết: “Tôi nghĩ em đã hiểu lầm. Đối phó với Trường Nghĩa Bang không chỉ vì em. Trần Bình Thái không thể tin tưởng, và vừa hay nó lại cản đường. Cho nên, buộc phải biến mất. Chuyện đó không liên quan gì đến anh cả."

Sắc mặt Hương Giang hơi thay đổi, ngơ ngác nhìn Thế Minh, sau đó mím môi không nói gì, chỉ thở dài oán hận.

Thế Minh cầm lấy áo khoác chuẩn bị đi ra ngoài, bình tĩnh nói: "Cho nên, không cần tiếc nuối."

Hương Giang đứng dậy, cầm lấy áo khoác trong tay anh, cẩn thận giúp anh mặc vào, nhẹ giọng nói: “Dù thế nào đi nữa, hy vọng anh có thể bình yên trở về nhà.”

Thế Minh lặng lẽ nhìn Hương Giang, trong phòng chỉ có một ngọn đèn ngủ, ánh sáng nhợt nhạt và mờ mịt, nhìn một người phụ nữ dưới ngọn nến là mê hoặc nhất, đối với Giang cũng vậy, Linh cũbf thế. Đôi môi đỏ mọng ẩm ướt nhẹ nhàng mở ra tỏa ra mùi thơm quyến rũ, hai người lúc này có chút gần gũi, Thế Minh có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình trong mắt đối phương.

Quay đầu đi, anh hít một hơi dài, mặc bộ vest đen cổ đứng, nở nụ cười đặc trưng, cười nói: “Đừng lo lắng về chuyện này, trước khi tôi đồng ý thì ngay cả diêm vương cũng không thể lấy mạng sống được!”

Những lời này nếu phát ra từ miệng người khác sẽ bị coi là kiêu ngạo, nhưng đối với Thế Minh nói ra thì đó là chuyện đương nhiên, không ai có thể nghi ngờ, bởi vì những lời kẻ xấu nói luôn chính xác. Hương Giang bị dáng vẻ tự phụ của cậu mà cười, thấp giọng nói: "Em chờ anh."

Thế Minh nhìn đồng hồ, chuyển chủ đề sang chỗ khác: “Chờ tôi về ăn tối!”

Một đoàn xe khổng lồ, bật hết đèn, tạo thành một đoàn xe như rồng sáng ngời trên đường. Thế Minh lần thứ hai đi cùng một mục tiêu và cùng một con đường, nhưng lần này tâm trạng của cậu rất khác so với lần trước. Cuộc tấn công trước là cuộc tấn công vội vàng, nhưng lần này cuộc tấn công đã được chuẩn bị kỹ lưỡng, nhân sự đầy đủ như một cơn bão sắp ập đến.

Trên thực tế, Thế Minh không ghét Trần Bình Thái đến tận xương tuỷ, lần trước Trường Nghĩa Bang tấn công Bắc Đạo Môn, tổn thất rất lớn và có nhiều người bị giết, tuy nhiên, bên kia cũng không chiếm được lợi thế nào, thương vong thậm chí còn nhiều hơn. Tuy nhiên, để mở rộng, nâng cao sức mạnh, Thế Minh tất yếu phải loại bỏ một số thứ cản đường, nhưng sau khi bị Trường Nghĩa Bang đánh lén vào Bắc Đạo Môn, cậu đã tìm ra lý do chính đáng.

Thế Minh, Long, Đặng Tâm Lỗi và Trung Vương cùng ngồi trên một chiếc xe, đi được nửa đường, Thế Minh đột nhiên cảm thấy khó chịu, không thể giải thích tại sao, đó có thể chỉ là bản năng, cậu quay ra bên ngoài xe, thầm tự hỏi chuyện gì đang xảy ra?

Đột nhiên, cơ thể cậu rung chuyển dữ dội, nheo mắt lại, vỗ nhẹ vào ghế lái phía trước nói: "Dừng lại!"

Người lái xe không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng khi Thế Minh lên tiếng, vội phanh.

Thấy vậy, các xe phía trước và phía sau cũng dừng lại, tấp vào lề đường. Long nhìn qua nhìn lại, cau mày gãi đầu, nghi hoặc hỏi: "Minh, sao vậy?"

Thế Minh nhìn xung quanh, hơi nghiêng đầu: "Anh Long, không cảm thấy trên đường đi có gì đó bất thường sao?"

"Hả?" Long há to miệng, không biết có ý gì, không cảm thấy có gì dị thường, liền buột miệng nói: "Bất thường? Anh không thấy gì bất thường cả."

Thế Minh hỏi: “Bây giờ là mấy giờ?”

“Đã hơn mười giờ rồi.”

Thế Minh ánh mắt lạnh lùng, lại nhìn chung quanh: "Đã hơn mười giờ, cũng không muộn lắm, nhưng không có lý do gì trên đường không một bóng xe nào, đương nhiên ngoại trừ xe của chúng ta."

"Cái này… ờ!" Long vội vàng mở cửa xe, nhảy xuống xe, nhìn phía trước và phía sau xe, trên đường không có xe của người nào khác ngoại trừ xe của chính mình. Cả con đường đều yên tĩnh. Long kinh hãi sắc mặt hơi thay đổi, cúi người xuống hỏi Thế Minh trong xe: "Anh Minh, chuyện gì vậy? Chẳng lẽ bọn Trường Nghĩa đã biết chúng ta tới, mai phục trước?"

Thế Minh cười nhẹ lạnh lùng nói: “Nó còn chưa có năng lực đó, ở HA chỉ có một người có đủ dũng khí và sức lực chặn đường.”

"Vũ Việt Hùng!" Đặng Tâm Lỗi vỗ lòng bàn tay, buột miệng nói ra.

“Không phải nó thì còn là ai?!” Thế Minh cười lớn: “Xem ra chúng ta muốn thôn tính căn cứ của Trường Nghĩa Bang, có người rất bất mãn!”

Nói xong, hắn xua tay nói: “Anh Lỗi, để huynh đệ rút lui."

"Cái gì?" Long và Đặng Tâm Lỗi đồng thời kinh ngạc nói: "Rút lui? Anh Minh, hình như có hơi..."

Hai người còn chưa nói xong, Thế Minh lắc đầu cười nói: "Em muốn rút lui."

"Cái gì... ý anh là gì? Chúng ta rút lui. Còn anh, anh Minh thì sao?” Long và Đặng Tâm Lỗi lại bị sốc.

"Tôi vẫn đi."

“Anh sẽ chở bao nhiêu người?”

"Cường là đủ."

Đặng Tâm Lỗi ngơ ngác nhìn Thế Minh, có chút không tin nói: "Anh Minh ý là... chỉ có ngươi cùng Cường đi Trường Nghĩa Bang?"

Thế Minh khẳng định gật đầu, nhướng mày, cười nói: "Còn có thắc mắc gì à?"

Đặng Tâm Lỗi há to miệng, sửng sốt hồi lâu, bất lực lắc đầu với Long, ý nói anh Minh điên rồi, nếu chỉ có hai người đi tới tổng bộ của Trường Nghĩa Bang, chắc chắn sẽ giống như cừu dâng miệng hổ tìm chết, huống chi là người Nam Đạo Môn, cho dù một người của Trường Nghĩa Bang có cắn, cuối cùng cũng không còn sót lại một mảnh xương hay cặn bã nào.

Long nhíu mày, trong lời nói tràn đầy lo lắng: "Anh Minh, anh đã quyết định chưa?"

“Ừ!” Long tâm trạng không còn cách nào thuyết phục nữa, đành phải xoa mũi, gật đầu: “Nếu Anh Minh đã quyết định chuyện gì đó, ta cũng không còn nghi ngờ gì nữa, chúng ta sẽ không rời đi, chúng ta sẽ đợi ở đây. Nếu hai giờ nữa Anh Minh không quay lại, cho dù kết quả thế nào, tôi và anh Lỗi sẽ xông vào. Dù là núi lửa hay hang hổ, tôi và Anh Minh đều sẽ tiến lên và cùng nhau rút lui."

Thế Minh nghe vậy không còn gượng ép nữa, gật đầu chào, vừa đóng quần áo bước xuống xe, lên xe của Phạm Cường trước mặt, Đông Thắng còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Trong xe liền kéo hắn xuống nói: "Đông Thắng, lên xe của Long ca ngồi đi."

Nói xong, đóng sầm cửa xe lại, để Đông Thắng ở ngoài cửa xe với vẻ mặt khó hiểu. Sau đó, anh ta nói với Phạm Cường trên xe: “Cường, hãy đến trụ sở của Trường Nghĩa Bang.”

Phạm Cường nhìn xung quanh và hỏi: “Chúng ta chỉ có hai người thôi à?”

Thế Minh nhẹ nhàng cười: "Đủ rồi."

Phạm Cường mặt không biểu cảm gật đầu, anh chưa bao giờ dám phản đối với lời nói của Thế Minh, cho dù trước mặt có biển lửa, chỉ cần cậu nói có thể đi qua, anh cũng sẽ không chút do dự tiến về phía trước.

Chiếc xe lao ra khỏi đoàn xe và đi một mình trên đường. Con đường vẫn yên tĩnh đến lạ thường, âm thanh duy nhất lọt vào tai anh là tiếng gầm rú của chiếc xe mình đang lái. Thế Minh biết rằng Nam Đạo Môn bây giờ sẽ không yên tĩnh. Đúng như anh nghĩ, mật thám của Nam Đạo Môn lập tức truyền tin này đến tai Vũ Việt Hùng ở tổng bộ, sau khi nghe được điều này, Tiêu Bàng và những người đi cùng anh vô cùng ngạc nhiên và bối rối, Thế Minh muốn làm gì?

Vũ Việt Hùng trầm tư hồi lâu, im lặng lắc đầu, thầm thở dài trước sự xảo quyệt của Thế Minh, nhưng cũng không thể không khâm phục lòng dũng cảm của cậu.

Tiêu Bàng vui vẻ nói: “Thế Minh chỉ đi cùng với một tài xế, đây là cơ hội tốt để giết, anh Hùng, thấy thế nào?”

"Không thế nào, Thế Minh sao có thể dễ giết như vậy?" Vũ Việt Hùng sắc mặt âm trầm, hiển nhiên đã có chút tức giận.

"Chẳng lẽ có thủ đoạn gì không?" Tiêu Bàng có chút nghi hoặc.

Vũ Việt Hùng bặm răng nói: “Không có thủ đoạn gì, Thế Minh chỉ là đánh cược ta sẽ không ỷ mạnh hiếp yếu, thử chúng ta sẽ không dùng thủ đoạn âm hiểm để loại bỏ, nó nghĩ tao là một anh hùng."

Tiêu Bàng nghe xong không thể ngồi yên, nhảy dựng lên và hét lên: "Vậy thôi! Anh Hùng, cơ hội tốt như thế này không có nhiều, nó có chết ở suối vàng để lại danh tiếng của ta thêm bao nhiêu ô nhục cũng đáng. Chỉ cần nó không còn trên đời. Dù là cái giá cao thế nào cũng được. Nếu anh Hùng muốn thì để tôi đi chiến đấu!”

Vũ Việt Hùng trầm mặc, chậm rãi đi đến bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn về phương xa, lặng lẽ trầm tư. Tiêu Bàng gấp gáp đến độ hai mắt sáng lên, hai tay xoa xoa, nhưng Vũ Việt Hùng lại không nói gì, cũng không biết phải làm sao.

Quốc lộ Quận Nam, bên trong một chiếc ô tô. Phạm Cường vừa lái xe vừa hỏi: “Anh Minh, vì sao phải đi Trường Nghĩa Bang? Hiện tại Nam Đạo Môn đã can thiệp, Trần Bình Thái chắc chắn đang rất cảnh giác.”

Thế Minh cười toe toét và nói: "Vẫn chưa chắc chắn. Nếu chúng ta sợ Vũ Việt Hùng và rút lui, Trần Bình Thái chắc chắn sẽ dè chừng. Ngược lại, nó sẽ nghi ngờ Vũ Việt Hùng và tiến gần hơn với chúng ta. Vì chúng ta không thể loại bỏ nó ngay bây giờ thì cũng không nhất thiết phải thêm một kẻ thù đằng sau. Sẽ tốt hơn nếu chúng ta có thể ổn định nó và để nó là rào cản giữa anh ta và Nam Đạo Môn.”

Phạm Cường dường như đã hiểu được phần nào, nhưng anh không thể nghĩ ra cách gì để tạo ra khoảng cách giữa Trần Bình Thái và Vũ Việt Hùng.

Suốt chặng đường không ai nói một lời, chẳng mấy chốc, xe đã đến gần trụ sở của Trường Nghĩa Bang. Đây là khu phát triển thương mại, không thể so sánh với sự phồn thịnh của khu đô thị nhưng được quy hoạch tổng thể khá tốt, đường xá mở rộng về mọi hướng, đâu đâu cũng thấy các công ty liên doanh, nhà máy. Thế Minh chưa bao giờ đến trụ sở của Trường Nghĩa Bang, nhưng An Quốc đã vẽ một bản đồ chính xác và cậu đã ghi nhớ mọi ngóc ngách gần đó. Chiếc xe rẽ trái rẽ phải và cuối cùng dừng lại ở một nơi trông giống như một nhà máy.

Thế Minh cẩn thận nhìn xung quanh, và nó giống hệt nơi mà An Quốc đã đề cập. Khoảng sân rộng được lát bằng xi măng phẳng, đèn đường hai bên chiếu sáng như ban ngày, ở giữa là bồn hoa lớn cao nửa mét, hương thơm ngào ngạt, hoa nở rộ vô cùng bắt mắt. Tiếp đó thấy một tòa nhà năm tầng hình bán nguyệt màu trắng ngà, chiếm một diện tích cực kỳ rộng lớn, uy nghiêm và trang nhã, mơ hồ toát ra khí chất của một vị bá chủ. Thế Minh chỉ nhìn một cái đã yêu mến, thầm khen ngợi, đây cũng là một nhà máy, nhưng so với tòa nhà xưởng nơi cậu từng định cư thì hoàn toàn khác.

Bên ngoài cánh cổng rộng sáu mét, có mấy người đàn ông lực lưỡng mặc đồng phục an ninh, khi nhìn thấy chiếc xe Thế Minh đang ngồi dừng trước cửa nhà mình, tất cả đều bước tới. Tiến tới gõ cửa kính xe, Phạm Cường quay lại nhìn Thế Minh, sau khi cậu gật đầu, liền kéo cửa sổ xuống. Giọng điệu của người đàn ông cứng ngắc, lạnh lùng hỏi: “Mày tìm ai?”

Người kia lạnh, giọng nói của Phạm Cường càng lạnh hơn, thẳng thắn, không nói một lời vô nghĩa: “Trần Bình Thái.”

Người đàn ông sửng sốt một chút, cẩn thận nhìn Phạm Cường trong xe, không thấy gì khác biệt, liền hỏi: “Mày là gì?”

“Tao là ai không quan trọng, quan trọng là đại ca của tao muốn gặp đại ca của mày.” Phạm Cường nói từng chữ một, vẫn như cũ mặt không biểu tình.

Người đàn ông trợn mắt nhìn Thế Minh ngồi ở ghế sau, thấy đối phương chỉ là một thanh niên mới ngoài hai mươi, âm thầm hừ một tiếng, không để ý tới hắn, kiêu ngạo nói: “Trước tiên mày nói cho tao cái tên đi.”

Phạm Cường vừa định nói thì Thế Minh đã đẩy cửa xe bước xuống, mỉm cười nói: "Tôi tên Thế Minh, người anh em, dẫn đường cho tôi vào trong."

"Lê Thế Minh..." Người đàn ông cẩn thận nhẩm lại ba chữ này, cảm thấy nghe quen quen, ngừng một lúc, đột nhiên "à" một tiếng, mở to mắt nhìn thiếu niên trước mặt. Người thấp hơn hắn nửa cái đầu, miệng hắn đủ lớn để lấp đầy một quả trứng: "Mày, mày là Thế Minh?"

Phạm Cường lúc này cũng xuống xe, trong giọng điệu có chút không kiên nhẫn: "Thế Minh không phải là người mày có thể gọi, gọi Trần Bình Thái bước ra đây tiếp.”

Bạn đang đọc Khởi đầu của bóng đêm sáng tác bởi Damangtieng24

Truyện Khởi đầu của bóng đêm tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Damangtieng24
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 41

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.