Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tàn nhẫn

Tiểu thuyết gốc · 1534 chữ

Chương 132: Tàn nhẫn

Nhìn ba con linh thú hung mãnh lao đến, Võ Huyền bước chân nhanh chóng lùi về sau, hai tay cũng bấm pháp quyết, không gian quanh gốc cây lập tức mờ ảo biến đổi, trước mặt ba con mãnh thú cũng xuất hiện ba con mãnh thú giống như chúng.

Ba con mãnh thú kia tưởng như còn hung hãn hơn, chẳng hề chào hỏi mà đã lao vào cắn xé đối thủ của mình.

Dã tính của ba con linh thú cũng không phải bình thường, thấy đối phương tấn công đến chúng liền hung hãn lao luôn vào đối phương.

“Linh tính phát triển vẫn kém một điểm.” Võ Huyền ngồi trên cành cây chống tay nhìn ngắm cảnh bên dưới.

Người theo dõi bên ngoài cũng từng đợt nghị luận với nhau:

“Không nghĩ tới lần này tham gia lại có trận sư.”

“Đúng vậy, trận sư này thật cao minh, ta còn không thấy hắn bày trận khi nào?”

“Có lẽ hắn bày trận khi chúng ta không chú ý đến.”

Trên một lầu cao, một thiếu nữ mặc y phục màu đỏ phối với màu đen gọn gàng bó sát thân hình ma quỷ của nàng, hai bộ phận đáng tự hào nhất của phụ nữ của thì đều vểnh cao đầy sức sống, eo nhỏ mềm mại càng tôn lên hai điểm ấy, chỉ có điều ánh mắt của nàng lạnh như băng bên trong còn ẩn chứa sát khí, khuôn mặt xinh đẹp cũng cứng đờ vẻ đẹp của nàng giống như một thanh bảo kiếm, vừa đẹp đẽ cũng vừa sắc bén.

Nàng đưa ngón tay lên ra hiệu cho người bên cạnh. “Khi người kia đấu xong thì đưa người ấy lên đây gặp ta, nhớ dùng lễ nghi trang trọng một chút, đừng có hỗn hào nếu không mạng của các ngươi không còn đâu mà ta cũng không thể cứu được các ngươi.”

“Dạ, tiểu thư, tiểu nhân nhớ rồi.” Người hầu bên cạnh cung kính nói.

Thiếu nữ có gương mặt lạnh lùng tiếp tục quan sát Võ Huyền bên dưới không rời mắt, nàng thầm nghĩ. “Thiếu chủ của Trưởng Khống Giả vốn chỉ là một người có tiềm năng mạnh mẽ thôi, không ngờ đã bắt đầu tu luyện rồi, không những thế về trận pháp còn tiêm năng như vậy, ca ca nói ta xuống để điều phối Hắc Ngục Thú bên dưới tầng một, nguyên do chắc cũng bởi vì hắn.”

Hắc Ngục Thú do ca ca của thiếu nữ lập ra, một người trung niên với thực lực cửu cấp được nâng đỡ bởi Thiên Dương gia, một gia tộc trung lập ở tầng ba lập ra.

Vốn khi Hắc Ngục Thú lập ra vì tính chất tàn nhẫn của nó mà nhiều kẻ đã muốn tiêu diệt Hắc Ngục Thú từ trong trứng nước, song ca ca của nàng Thiên Dương Hiên đã tới nói ý tưởng của mình cho đại trưởng giả của Trưởng Khống Giả, Man Hoành Thiên.

Nàng không rõ ca ca nàng đã dùng lời lẽ thế nào để thuyết phục được Man Hoành Thiên ủng hộ cho việc thành lập Hắc Ngục Thú và có thể nói không ngoa khi Hắc Ngục Thú không hẳn nằm hết trong tay ca ca nàng mà một nửa còn nằm trong tay Man Hoành Thiên.

Nhưng từ trước tới giờ, nàng chưa từng thấy Man Hoành Thiên hỏi han tới Hắc Ngục Thú mà đều do một tay ca ca nàng quản lý hết thảy, lần này ca ca nàng phái nàng xuống tầng một, ý định chính là gặp thiếu chủ của Trưởng Khống Giả một lần, xem người này tính cách ra sao.

Có điều nàng chưa cần gặp Võ Huyền đã hiểu được một hai phần tính cách của hắn, con người này đủ tàn nhẫn khi làm việc.

Trong đầu nàng hiện tại đang suy tính xem chốc nữa nên đối diện với Võ Huyền ra sao, để không gây ác cảm, vì nàng hiểu rõ chính bản thân mình, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc từ khi sinh ra đã khiến người ta có phần xa cách nàng.

Võ Huyền đang thảnh thơi ngồi xem ba con linh thú đang tốn sức đấu với ảo ảnh, không biết được có một người chú ý đến mình, sau một hồi quần đấu, Võ Huyền thấy ba con linh thú có vẻ đã mệt mỏi, để giữ nguyên vẹn giá trị của chúng, hắn tạo ra ba sợi băng xích quấn chặt tứ chi của chúng kéo đi.

Không quên lấy nốt chiếc lệnh bài thứ ba trên người của khống thú sư đã chết, Tiểu Ưng từ trên cành cây cao cũng xà xuống trên vai hắn, nó kêu lên vài tiếng rồi hướng ánh mắt về phía trước.

Võ Huyền nghe Tiểu Ưng nói thì nở nụ cười, phía trước xem ra có động tĩnh lớn nên đến đấy góp vui một chút, kéo theo ba con linh thú đã kiệt quệ sức lực mà chạy băng băng trên đất.

Không có sự cẩn thận như trước, Võ Huyền như một con mãnh thú chạy đến phía Tiểu Ưng chỉ, thoát khỏi cánh rừng rậm, hắn đến một mảnh đất trống, nơi đây đã chiến đấu đến hỗn loạn, bụi đất bay mù mịt khắp nơi.

Võ Huyền cũng không vội tiến đến mà chờ đợi khói bụi bay đi.

Cũng rất nhanh, khói bụi nhanh chóng tản đi, hai người chiến thú sư lúc nãy đang bỏ trốn trốn đang chiến đấu với một khống thú sư và một chiến thú sư khác.

Nhìn sức lực của mọi người đều đang kiệt quệ, Võ Huyền đứng yên tại chỗ nhưng băng linh lực trong người đang mạnh mẽ vận chuyển, Nộ Thiên Tuyết nhanh chóng được hắn thi triển.

Những hạt tuyết nhanh chóng rơi kín cả một vùng, bốn người nhị cấp hậu kỳ thấy có điểm khác lạ vội vàng chạy trốn nhưng tuyết đã rơi trên người họ tức là tốc độ của họ đã giảm đi một nửa.

Võ Huyền thả Tiểu Ưng ra ngăn cản hai người, còn mình vận linh lực vào hai chân, thi triển Băng Phong Cước đá bay một người đang định chạy trốn vào bên trong Nộ Thiên Tuyết.

Cứ duy trì Băng Phong Cước, hắn thoắt cái đã đến trước mặt người đá ngược hắn vào bên trong giống như một quả bóng, còn người kia dính một cú đá vào bụng thì người cong vút thành hình cây cung bay ngược vào bên trong khu vực do Nộ Thiên Tuyết tạo ra.

Võ Huyền sau khi đá bay hai người kia vào, hắn cũng bay ngược vào trong Nộ Thiên Tuyết, đưa tay tóm lấy cổ người mình vừa đá vào trong, hắn khẽ vẫn linh lực vào hai tay bẻ gẫy cổ người kia, cầm trong tay lệnh bài hắn liền vứt cái xác sang một bên, tiếp tục tìm mục tiêu tiếp theo.

Bên trong Nộ Thiên Tuyết do hắn tạo ra, hắn có thể di chuyển một cách nhanh chóng vượt bậc, đã thấy một chiến thú sư nhị cấp hậu kỳ cách đó không xa.

Di chuyển nhẹ nhàng trên tuyết không tạo ra tiếng động tiếp cận người chiến thú sư kia, vị chiến thú sư kia cũng chưa hẳn là đèn dầu đã cạn, tuy bị Võ Huyền đá một cú đau, song sức lực vẫn chưa hề tiêu tan, hắn biết mình khó có thể chạy thoát nên dồn hết linh lực vào tay tạo thành một bàn tay nóng rực, nếu Võ Huyền tiếp cận giết hắn thì sẽ cho Võ Huyền ăn một cú hồi mã thương.

Quả nhiên Võ Huyền giống như ngựa non háu đá đánh thẳng vào người của người chiến thú sư.

Người chiến thú sư bị đánh một chưởng thì thổ ra một ngụm máu huyết thật lớn, song hắn vẫn cười lớn một tiếng, hắn vung tay đâm xuyên qua ngực Võ Huyền. “Chết đi thứ khốn kiếp.”

Song hắn cảm thấy bàn tay như đánh vào một hầm băng, cảm giác tay lạnh buốt, cố mở mắt nhìn rõ thì chỉ thấy bàn tay mình cắm sâu vào bức tượng bằng băng có hình dáng của một người đeo mặt nạ, hai mắt hắn căng tròn không cam lòng mà ngã xuống, miệng vẫn liên tục thì thào. “Không thể nào, không thể nào…”

Võ Huyền ngồi xổm trước mặt hắn lục tìm lệnh bài. “Không thể nào? Yếu như vậy còn muốn đẩy ta vào chỗ chết.”

Hắn lại một lần nữa cảm nhận lấy hai bóng người bên kia Nộ Thiên Tuyết song chỉ thấy được sự dao động linh lực của Tiểu Ưng, xem ra hai người kia đã chạy thoát, Nộ Thiên Tuyết cũng không cần tiếp tục thi triển.

*Cầu ý kiến của mọi người để mình có thể phát triển chuyện hơn.

Cảm ơn các bạn đã ủng hộ mình!

STK: 1017409432 - Dang Hai Dong

Ngân hàng: Vietcombank

Bạn đang đọc Khống Thú Đại Luc (Khống Thú) sáng tác bởi haidongi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi haidongi
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.