Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiêu diệt Phạm Dĩ

Tiểu thuyết gốc · 3383 chữ

Đốm lửa xanh trong chớp mắt đã bay tới mặt Trần Phi, hắn vội dùng bề bản Đao Trảm Ma đánh mạnh vào nó.

Phừng!

Khác với suy nghĩ của Trần Phi, đốm lửa xanh vừa chạm phải thân đao, thay vì bị đánh bay đi thì nó lại bám chặt vào đao trên tay hắn rồi cháy lan ra khắp thanh đao, một màu lửa xanh mờ nhạt vô cùng đáng sợ.

Hơi lửa nóng giãy mau chóng tràn từ mũi đao đến chuôi đao, muốn bám vào cánh tay Trần Phi khiến hắn buộc lòng phải buông bỏ Đao Trảm Ma, không dám để ngọn lửa quái đản kia chạm trúng.

Keng!

Xèo xèo!

Đao Trảm Ma là vật phẩm cấp E vô cùng cứng rắn, vậy mà ngay khi chạm đất, chỉ trong vài giây đã bị nhấn chìm bởi ngọn lửa màu xanh, tan chảy ra thành nước thép, không còn sót lại chút gì ngoài một vũng thép nhỏ vẫn không ngừng bốc lên lửa xanh.

Toàn thân Trần Phi lạnh lẽo cực độ, vừa rồi nếu hắn không nhanh trí buông bỏ thanh đao có lẽ đã bị đốt cháy thành nhúm tro tàn rồi. Chẳng biết kỹ năng phóng ra đốm lửa xanh kia là gì mà lại có uy lực kinh khủng đến thế.

Thất kinh thì thất kinh, Trần Phi không có thời gian để nghĩ ngợi, bởi Phạm Dĩ đã tiếp tục phóng tới, nhân cơ hội hắn mất vũ khí vung đao tấn công, miệng cười đắc ý:

- Xem mày còn thoát được nữa không.

Bị phá hủy một thanh Đao Trảm Ma vô cùng có giá trị, Trần Phi cũng không kiềm được cơn tức giận. Hắn vốn dĩ chưa muốn dùng đến thanh Katana trước giờ vẫn luôn che giấu làm quân bài tẩy, nhưng trong tình trạng này thì không thể che giấu được nữa, cần phải đánh nhanh thắng nhanh trước khi kỹ năng chế ngự súng ống của Mạnh Quân mất công hiệu.

Ngoài mặt Trần Phi vờ đang kinh hãi, trơ mắt ngó bóng đao đối phương chém xuống đầu, trong tiếng cười đắc ý của Phạm Dĩ, hắn chờ khi lưỡi đao đã gần hết tầm và sắp sửa rơi xuống đầu mình liền triệu hồi Katana ra.

Vụt!

Động tác Trần Phi nhanh tựa chớp giật, Katana vừa xuất hiện trên tay lập tức từ dưới hất mạnh lên, chém thẳng vào lưỡi đao của Phạm Dĩ.

Keng! Xoảng!

Sự việc xảy ra ngoài dự liệu của Phạm Dĩ.

Khoảnh khắc vũ khí lạ lùng hiện ra trên tay Trần Phi, gã thoáng giật mình, linh tính gợi lên cảm giác không ổn, nhưng đao đã đi quá xa không cách nào thu về được, chỉ còn cách nghiến răng gia tăng thêm lực đạo, quyết một chiêu phân thắng bại, kết liễu Trần Phi. Hiện tại Đao Trảm Ma vẫn là binh khí mạnh nhất, gã không tin kẻ địch còn có vũ khí lợi hại hơn.

Thế nhưng, ngay khi binh khí song phương chạm nhau, Trảm Ma Đao trong tay Phạm Dĩ chợt như hóa thành đậu hủ mềm nhũn, dễ dàng bị thanh kiếm kia chém đứt đôi. Chẳng những vậy, lưỡi kiếm vẫn chưa hết đà, tiếp tục chém mạnh từ dưới lên trên như muốn xẻ đôi gã từ háng lên tới đầu.

Thời khắc khẩn cấp, Phạm Dĩ nghĩ cũng không kịp nghĩ, rống lên:

- Hoán Đổi!

Phập!

Lưỡi Katana chém ngập vào thân Phạm Dĩ, xẻ cơ thể gã ra làm đôi, chia thành hai mảnh văng hai nơi. Song nhìn lại thì đó lại chẳng phải Phạm Dĩ, mà chỉ là một viên đá cuội vỡ đôi.

Trần Phi thoáng ngây người, cứ ngỡ đắc thủ, không ngờ đối phương có kỹ năng thế mạng quá kỳ diệu, phút chót lại hoán đổi vị trí với viên đá cuội cách đó vài mét, dùng nó làm vật thế thân.

Phát giác tên đại ca vừa hiện ra ở vị trí trước đó của viên đá cuội, Mạnh Quân hộc tốc lao đến muốn nhân lúc gã chưa kịp ổn định lấy mạng gã:

- Hắn bên này.

Phạm Dĩ trước giờ chưa từng sử dụng kỹ năng Hoán Đổi, đây là lần đầu tiên bị rơi vào tình thế khẩn cấp mới buộc phải dùng tới, vì vậy đầu óc vẫn còn váng vất do tác dụng phụ kỹ năng mang lại. Gã vứt bỏ chuôi đao gãy, hộc tốc triệu hồi ra thêm một thanh Đao Trảm Ma rồi cứ thế đối kháng với thế công mãnh liệt từ Mạnh Quân.

Keng! Keng!

Hai thanh đao chạm nhau tóe lửa ra xung quanh. Lần này Mạnh Quân chủ động tiến công trong lúc Phạm Dĩ chưa kịp súc lực, nhờ vậy một chiêu ngang tay, không bị chấn lùi giống trước đó. Khoảng cách đôi bên đang rất gần, Mạnh Quân cười nhạt, tay trái nhẹ nhàng hất tới.

Mộc Tiễn!

Một mũi tên màu xanh biếc mang đậm hương gỗ vùn vụt phóng ra, cắm thẳng vào đầu Phạm Dĩ còn đang chật vật.

Viu!

Tên đại ca lâm nguy không loạn, mau chóng ổn định cước bộ, khẽ nghiêng người sang một bên, tránh được mũi tên công kích.

Mạnh Quân đã hườm sẵn từ trước, chỉ chờ có thế liền một đao chém thẳng xuống đầu Phạm Dĩ đang ngả sang.

Vụt!

Phạm Dĩ vẫn rất điềm tĩnh, toàn bộ cơ thể lập tức thuận thế ngã luôn xuống đất, lần nữa thoát khỏi nguy hiểm, gã bất thần vung tay phóng ra kỹ năng Lửa Ma Trơi công kích ngược lại ngài thiếu tá cảnh sát.

Đã tận mắt chứng kiến uy lực kinh người của đốm lửa xanh kia, Mạnh Quân đề phòng từ trước liền lạng người lách tránh, thế nhưng hành động này cũng cắt đứt mạch tấn công của gã, không thể tận dụng cơ hội dồn ép Phạm Dĩ được nữa.

Bất quá, tên đại ca hầu như không có thời gian để thở, vì Trần Phi đã áp sát, lưỡi Katana lướt gió phần phật chém ngang một đường.

Vút!

Liên tục bị đối phương thay nhau dồn ép, Phạm Dĩ cực kỳ phẫn nộ, toan vung đao chính diện đối kháng thanh Katana nhưng lại nhớ tới số phận thanh đao trước đó của mình, gã không còn cách nào khác ngoài nghiến răng nhượng bộ, tung người lên cao tránh né.

Tay trái Trần Phi đưa ra, một chùm lưới nhện ập tới trói gô thân hình Phạm Dĩ, cả người lẫn lưới rớt mạnh xuống nền đất.

- Ngon rồi. Giết hắn mau!

Mạnh Quân mừng rỡ hô lên, đồng thời hừng hực khí thế vác đao chạy tới muốn kết liễu kẻ địch.

Trần Phi thủy chung không nói lời nào, lẳng lặng cầm Katana phóng đến còn nhanh hơn cả Mạnh Quân. Khó khăn lắm mới tóm được tên đại ca, hắn đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội quý giá này.

Phừng!

Hai người vừa đến gần, Phạm Dĩ bất ngờ phóng Lửa Ma Trơi đốt cháy lưới nhện thành tro bụi. Gã vậy mà không hề hấn gì, dễ dàng thoát ra, nhưng trước mắt lại thấy bóng đao hòa lẫn bóng kiếm chập chùng ập xuống.

Vừa thoát khỏi tấm lưới chết tiệt, còn chả kịp thở lấy một giây đã lại bị công kích, Phạm Dĩ buộc lòng tiếp tục sử dụng kỹ năng Hoán Đổi.

Chớp mắt một cái, gã đã biến ra xa vài mét, để lại một viên đá cuội thế thân chịu đựng cơn thịnh nộ của bọn Trần Phi.

Thần sắc Phạm Dĩ lúc này vô cùng nhợt nhạt vì tiêu hao năng lượng quá mức, gã giận dữ lấy ra một bình năng lượng, trút sạch vào miệng, trong thoáng chốc sắc mặt đã hồng hào trở lại.

Mạnh Quân mắng thầm, khó khăn lắm mới khiến tên đại ca tiêu tốn năng lượng như vậy, không ngờ gã lại có bình năng lượng. Giờ gã ta hồi phục rồi, với kỹ năng Hoán Đổi kia, thực sự quá khó để hạ gục. Trận chiến này càng kéo dài, bọn họ càng thêm bất lợi, bởi kỹ năng phong ấn vũ khí của Mạnh Quân chỉ có tác dụng trong vòng 5 phút, chưa kể tới bọn đàn em của tên Dĩ có thể quay trở về bất cứ lúc nào.

Ngoài kia, nhóm Gia Mỹ đã tới nơi, thi nhau nhảy vào trong sân và khẩn trương kiểm tra tình trạng mấy chiếc xe.

Hai mắt Phạm Dĩ trừng lên tóe lửa, nghiến răng quát lớn:

- Lửng Mật, Thiên Lôi, bọn mày dám phản tao à? Mau giết bọn nó, tội cũ tao sẽ bỏ qua, đừng tiếp tục phạm sai lầm nữa!

Bọn Lửng Mật không hề muốn quay lại nơi này để phải đối mặt đại ca, nhưng dưới sự thúc ép của những người kia buộc phải đi cùng. Nghe Phạm Dĩ chiêu dụ, nội tâm cả hai thoáng dao động, nhất thời ngần ngừ, đặc biệt là trong bối cảnh nãy giờ chứng kiến hai người Mạnh Quân vây công nhưng vẫn không làm gì được Phạm Dĩ thì lòng tin của chúng càng lung lay, thầm nghĩ lẽ nào bản thân đang phạm sai lầm đúng như Phạm Dĩ vừa nhắc nhở.

- Mọi người nhanh tay lên. Đừng quên thuốc độc! Trần Phi, lên!

Mạnh Quân lướt tới tấn công Phạm Dĩ, miệng không quên hô hoán nhắc đám Lửng Mật về viên thuốc độc chúng đã uống để tránh dị tâm.

- Được, tao xử lý mày trước tiên!

Phạm Dĩ không xem Mạnh Quân ra gì, cười gằn vung đao một nhát chém lui Mạnh Quân, Lửa Ma Trơi phóng thẳng vào người gã.

Mạnh Quân đương nhiên hiểu rõ bản thân khó thể chơi tay đôi với tên đại ca, chỉ muốn phối hợp cùng Trần Phi kéo dài thời gian cho đám Gia Mỹ cướp xe chạy, vì vậy một chiêu không thành lập tức thối lui, kịp thời tránh được đốm lửa xanh, không để nó chạm vào người, dù vậy mồ hôi lạnh vẫn túa đầy lưng áo gã. Thứ lửa quái quỷ này quá đáng sợ, chỉ cần chạm nhẹ thôi, gã biết mình sẽ biến thành một nhúm tro tàn.

Đánh trượt, Phạm Dĩ không có thời gian truy kích Mạnh Quân, bởi Trần Phi đã âm thầm tới sát lưng gã, thanh Katana như cầu vồng chém xuống.

- Trò trẻ con.

Phạm Dĩ hừ lạnh. Tốc độ hai bên xêm xêm nhau, đã mất đi yếu tố bất ngờ, nếu Trần Phi còn muốn dùng chiêu này để hạ gã thì nằm mơ đi. Chỉ hiềm nỗi thanh kiếm trong tay đối phương quá lợi hại, gã không thể dùng cứng chạm cứng mà phải lạng người tránh, đồng thời hườm sẵn Lửa Ma Trơi, chờ Trần Phi sơ hở sẽ kích phát. Gã chỉ có một bình năng lượng duy nhất và đã sử dụng, hiện giờ mọi kỹ năng phóng ra đều phải tính toán thật kĩ lưỡng, bằng không khi cạn sạch năng lượng cũng sẽ là lúc gã toi mạng.

Trần Phi không phải kẻ ngốc, đã sớm đoán trước động thái của Phạm Dĩ, lưỡi Katana đang chém xuống liền tạt ngang, chém đuổi theo thân hình tên đại ca.

- Khốn nạn!

Thanh Katana bám theo như giòi trong xương, Phạm Dĩ không còn biện pháp, buộc phải nhảy lên cao. Vũ khí kém hơn đối phương khiến gã thua thiệt rất nhiều khi giao chiến, chỉ có thể tiếp tục tránh né và chờ đợi thời cơ. Gã vẫn còn một đòn sát thủ, thế nhưng một khi sử dụng nó sẽ phải trả cái giá rất lớn, vậy nên không đến lúc tối hậu gã nhất định sẽ không dùng. Hiện giờ lũ này vẫn chưa đủ sức làm gì được gã, cứ câu kéo thêm tí thời gian nữa, chờ bọn đàn em quay về hỗ trợ.

Lại nói, kỹ năng vô hiệu hóa súng ống mà Phạm Dĩ dính phải cũng sắp hết thời gian hiệu quả rồi. Từ khi trúng chiêu, hệ thống cho hiện lên trước mắt gã hình ảnh chiếc đồng hồ đếm ngược. Thời điểm 5 phút đó trôi qua cũng sẽ là lúc gã bắn nát sọ lũ ngu xuẩn dám vuốt râu hùm này.

Vụt!

Một tấm lưới nhện lùng nhùng bay đến, phủ chụp lên cơ thể Phạm Dĩ, cắt đứt suy nghĩ trong đầu gã.

Rơi vào thế tấn công liên hoàn của Trần Phi, Phạm Dĩ dù muốn dù không vẫn phải thi triển Lửa Ma Trơi đốt cháy tấm lưới. Như lần trước, đốm lửa xanh nhanh chóng lan ra, thiêu rụi tấm lưới thành tro bụi.

Ngỡ mình vẫn sẽ thoát ra một cách dễ dàng, Phạm Dĩ cười khinh thường, không hề hay biết có một tia sét màu tím ngoằn ngoèo lẫn vào trong đám lửa xanh hung tàn, lặng lẽ phóng lên người gã.

Xoẹt!

Phạm Dĩ sắp sửa thoát khỏi lưới nhện thì bất thình lình trúng đòn, gã giật nảy lên một cái thật mạnh rồi té xuống, toàn thân tràn ngập trong những tia điện màu tím chạy tới lui, quần áo và da thịt bị đốt cháy trụi bốc mùi khét lẹt.

Cơn đau tê tâm liệt phế thiêu đốt tâm can Phạm Dĩ, gã muốn há miệng kêu gào nhưng không tài nào điều khiển quai hàm mình đang cứng đơ và tê liệt, cơ thể co quắp lại. Nội tâm gã liên hồi chửi tục, gã vẫn còn đòn sát thủ chưa kịp tung ra, vì sao lại xảy ra chuyện này chứ? Không thể nào, không thể nào Phạm Dĩ này lại mất mạng trong tay đám vô dụng như thế được.

Gương mặt còn rất trẻ của Trần Phi lọt vào mắt gã đại ca, tia mắt lạnh lùng không chút tình cảm hiện ra trong đáy mắt gã. Đó cũng là hình ảnh sau cùng Phạm Dĩ nhìn thấy, tiếp theo chỉ còn lại bóng tối mịt mùng.

Phập!

Trần Phi chém rơi đầu Phạm Dĩ, nhanh tay thu gom mấy món trang bị từ thi thể gã rơi ra trôi nổi trên không trung, đồng thời thu lấy Nhẫn Không Gian gã vẫn đeo trên tay, sau đó quay sang quát lớn với cả nhóm:

- Mọi người tranh thủ chọn xe, bọn tôi vào trong kiểm tra một chút rồi xuất phát ngay.

Dứt lời, hắn phóng nhanh vào dãy phòng trọ, mục đích tìm kiếm thêm chút vật tư.

Mạnh Quân không đợi Trần Phi kêu gọi, lập tức bám theo, ánh mắt thâm trầm không rời khỏi bóng lưng hắn. Một chiêu kia của Trần Phi quá mức khủng bố, phải gọi là sét đánh không kịp bưng tai, khiến ngay cả tên Dĩ thực lực mạnh thế mà cũng gục xuống. Thanh Katana vô cùng lợi hại, kỹ năng Hóa Đá, tia sét quái quỷ kia, và còn gì nữa... liệu Trần Phi còn che giấu những gì nữa đây?

Mạnh Quân có cảm giác mình ngày càng nhìn không thấu gã thanh niên trẻ tuổi này.

Cả hai người lần lượt xem qua toàn bộ phòng ốc phía sau nhưng chỉ tìm thấy một chút gạo, rau dưa và chục hộp thịt, rất có thể toàn bộ nhu yếu phẩm đều được gã đại ca cất trong chiếc nhẫn luôn đem theo bên người, nãy giờ Trần Phi vẫn chưa rảnh để kiểm tra nó. Hắn đã có thu hoạch nên sảng khoái nhường hết những thứ này cho Mạnh Quân.

Ngoài ý muốn cả hai, khi mở cửa một căn phòng bị khóa chặt bằng ổ khóa to tướng bên ngoài, không ngờ lại phát hiện có bốn cô gái bị nhốt bên trong. Bọn họ tóc tai rũ rượi, toàn thân đầy những vết trầy xước tím bầm, hai tay bị trói chặt ra sau bằng dây thừng. Không cần nói, chỉ nhìn sơ qua, Mạnh Quân và Trần Phi đều hiểu các nàng bị băng nhóm tên Dĩ đối xử như nô lệ tình dục.

Trong phòng tối đen, khi cánh cửa thình lình hé mở, ánh sáng lọt vào làm mấy cô gái bị chói mắt, những tấm thân tiều tụy sợ hãi co rúm lại, cố ôm chặt lấy nhau như để tìm chút che chở.

- Lũ khốn nạn!

Mạnh Quân tức giận mắng, vội vàng cùng Trần Phi cởi trói cho mấy cô gái, đưa bọn họ ra xe rồi mau chóng khởi hành, rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt.

Trên xe, nhóm Gia Mỹ và Bạch Yến cùng là phận nữ nên rất thương cảm, thay nhau chăm sóc cho mấy cô gái vô cùng tận tình, không quên đưa họ chút bánh và nước. Có lẽ thường xuyên bị bỏ đói, mấy cô gái ăn ngấu nghiến không chút ngại ngùng, vừa ăn vừa khóc rấm rứt.

Hỏi ra mới biết, bọn họ trước kia là khách trọ ở đây, có người ở một mình, có người thì đi cùng gia đình vô tình ngang qua nơi này. Khi đại dịch ập xuống, nhiều người chết, một số biến thành thây ma, thế rồi băng anh Dĩ từ đâu kéo đến giết sạch đàn ông và trẻ nhỏ, chỉ giữ lại phụ nữ và ép làm nô lệ tình dục cho chúng.

Nghe xong hoàn cảnh của các nàng, mọi người không biết phải nói gì. Mạnh Quân nhìn Trần Phi:

- Tôi biết là sẽ rất khó khăn, nhưng chúng ta không thể bỏ rơi họ được.

Trần Phi thực sự đau đầu. Chủ trương của hắn là gấp rút về nhà tìm lại gia đình, không muốn vướng bận thêm nữa, nhưng chẳng biết quanh đi quẩn lại thế nào mà nhân số nhóm mỗi lúc một đông, đồng nghĩa gánh nặng trên vai hắn càng lớn. Tuy nhiên, tình cảnh các nàng như vậy, hắn có lòng dạ sắt đá cũng không thể nhắm mắt làm ngơ, gật nhẹ:

- Cho họ đi cùng vậy.

- Sống có lòng nhân từ, ông trời tất báo đáp!

Mạnh Quân vỗ vỗ vai Trần Phi, sảng khoái lấy lương khô ra tranh thủ nhai hồi phục năng lượng.

Sau khi có thêm mấy cô gái kia gia nhập, nhân số cả nhóm đã tăng lên tận 14 mạng. Mọi người chia thành hai nhóm đi trên một chiếc xe bảy chỗ và một chiếc 16 chỗ chôm được từ băng Phạm Dĩ.

Hai chiếc xe phóng nhanh trên những đoạn đường đèo quanh co, mọi người không ai bảo ai chốc chốc lại ngoái nhìn ra sau, đề phòng đám thuộc hạ của anh Dĩ đuổi theo báo thù. Tất cả vẫn chưa quên bọn chúng có hai khẩu súng trường vô cùng nguy hiểm.

Trên chiếc xe bảy chỗ chạy dẫn đầu lúc này có sáu người, bao gồm Gia Mỹ đang lái xe, Mạnh Quân ngồi ghế bên cạnh, ở băng ghế phía sau lần lượt là Trần Phi, Bạch Yến, Tiểu My và Trúc Linh. Chẳng hiểu sao, từ lúc thoát khỏi phòng giam, cô nàng tên Trúc Linh có nhan sắc xinh đẹp nhất trong bốn cô gái cứ bám rịt lấy Mạnh Quân và Trần Phi không rời, như sợ tên Dĩ đại ca đột ngột sống lại và bắt nàng trở về làm món đồ chơi tiêu khiển một lần nữa.

Đối với việc này, mọi người không nghĩ ngợi gì, chỉ càng thấy thương cảm cho các nàng nhiều hơn.

Về phía Trần Phi, hắn ngồi cạnh mấy người đẹp nhưng tâm trí đều đặt hết vào chiếc nhẫn thu được của Phạm Dĩ. Từ lúc lấy chiếc nhẫn đến giờ, hắn mới có chút thời gian kiểm tra nó, xem xét thông tin các vật phẩm bên trong.

P/s: Mn lên fb tìm kiếm từ khóa Sinh Tồn Ký để theo dõi fanpage của truyện sẽ được đọc nhiều và nhanh hơn nhé.

Bạn đang đọc Sinh Tồn Kí sáng tác bởi TranDongTran
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TranDongTran
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 35

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.