Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Là phúc không phải họa (1)

Tiểu thuyết gốc · 1793 chữ

Nữ tử trên giường đưa tay che đi ánh sáng rọi vào mặt, nằm im bất động. Nàng vừa mơ thấy một giấc mơ kì lạ, trong giấc mơ đó nàng đã gặp một người, đó là một người phụ nữ hoàn toàn xa lạ, nhưng trên tay bà là thứ mà nàng cực kì quen thuộc. Trong mơ, bà mỉm cười hiền hậu với nàng, đeo lên cổ nàng sợi dây chuyền thủy phí rồi đột nhiên biến mất. Xung quanh nàng bắt đầu xuất hiện những âm thanh chém giết đáng sợ, vang vọng mãi không dứt. Nhưng nàng không cảm thấy sợ, nàng với cơ thể của một đứa trẻ khoảng 10 tuổi, đứng bình chân thản nhiên nhìn những cái xác máu me be bét đổ xuống trước mặt. Ai đó nắm tay nàng kéo nàng chạy, nàng cũng chẳng hất ra. Nàng vừa chạy vừa quay mặt lại nhìn, đáy mắt nàng bắt gặp hình ảnh người phụ nữ vừa rồi ngã xuống. Bà nhìn theo nàng, trong ánh mắt hiện lên tia nhu mì hiền hậu. Một mũi tên lạc từ đâu bay đến cắm phập vào vai trái, nàng giật mình tỉnh mộng...

Nằm im trên giường, mặt nàng không một gợn sóng, giấc mơ đó tuyệt nhiên không thể làm nàng lay động, bất quá nàng muốn cố nhớ lại gương mặt của người phụ nữ trong mơ, lại tuyệt nhiên không thể nhớ nổi.

Nàng ngồi dậy bước khỏi giường, đến bên bàn rót lấy ly trà, nhưng nàng không uống, chỉ ngồi nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong ly. Khuôn mặt này thật xa lạ, dù đã nửa tháng, nàng vẫn chưa thể thích ứng được với cuộc sống và cơ thể này.

Nàng cười, nụ cười như khinh thường bản thân vô dụng, lại như có chút vui mừng vì giờ đây nàng vẫn còn sống, nhưng lại sống ở trong hoàn cảnh mà nàng cũng không biết là tốt hay xấu.

Bên ngoài có tiếng bước chân truyền đến, dừng lại ở cửa phòng nàng.

"Trại chủ?"

"Có chuyện gì?" Nàng biếng nhác hỏi

"Nhị trại chủ đã tỉnh rồi. Người có muốn sang đó không?"

Vị trại chủ trong phòng nghe thế, than thầm trong lòng, nàng bây giờ có khác nào là đang giả mạo, qua mặt được đám thuộc hạ đã là phước lớn, vốn định tìm hiểu thêm chút về thời đại này rồi chuồn đi. Giờ thì hay rồi, nhị trại chủ của họ thoát chết tỉnh lại sau nửa tháng hôn mê bất tỉnh, giờ này chạy liệu có kịp không.

Bên ngoài lại có tiếng gọi: "Trại chủ, người..."

"Có, tất nhiên là có" nàng nói, thôi thì đến đâu hay đến đó vậy.

"Ngươi bảo nhà bếp nấu ít canh cho muội ấy tẩm bổ, ta sẽ ra liền"

Người bên ngoài thưa một tiếng, nhanh chóng rời đi.

Ở bên kia, nhị trại chủ Tử Hòa sơn trại vừa mở mắt liền bắt gặp những khuôn mặt hớn hở của đám người ăn mặc kì lạ xung quanh, lại thêm đả kích về sự việc kinh khủng đã xảy ra khiến nàng tin tưởng rằng bản thân đã chết rồi, nơi đây chính là âm ti địa phủ. Nàng không kịp suy nghĩ mà nhảy ngay xuống giường định chạy vì sợ sẽ bị quỷ hồn ăn thịt, lại bị giữ lại không thoát được. Thế là nàng quỳ sạp xuống khóc lóc ỉ ôi cầu xin đừng bắt nàng, khiến đám lâu la được một phen khiếp đảm nhưng lại không dám ra tay với nhị trại chủ, chỉ còn biết chạy đi tìm trại chủ xử lí.

Mà trại chủ Bạch Dương lúc này, dù đã xác định sống chết do trời, quyết liều một phen thì cũng vừa bước vừa lo sợ. Nàng hít sâu một hơi, lấy đà phóng ra khỏi đoàn người chạy một mạch, định quyết thoát khỏi xem sao, nào ngờ đám người phía sau sau phút ngạc nhiên ban đầu thì liền suýt xoa tình cảm tỉ muội giữa hai trại chủ, đi thăm bệnh mà phải chạy cho nhanh. Thế là làm nàng cảm thấy áy náy, đã mượn cơ thể của người ta dùng tạm, bây giờ muội muội người ta hôn mê tỉnh lại lại không đi thăm còn muốn bỏ trốn, liền lầm lũi quay lại đi thăm người.

Bạch Dương vừa vào, liền thấy một cảnh tượng bi ai than khóc, người bệnh là nhị trại chủ mới tỉnh mà sức lực cũng khá ổn ấy chứ, đi từ cách đây ba gian nhà đã thấy tiếng khóc vang dội. Bạch Dương lại thầm nghĩ đến việc chạy trốn "Khóc khỏe thế này chắc người không sao đâu nhỉ, chắc không cần ta đến thăm đâu ha".

Thế mà nàng vừa nghĩ vậy, liền nghe thấy người kia trong lúc khóc van nói ra mấy câu kiểu như nàng vì gặp tai nạn mà chết, những người đi cùng chuyến xe đó có khi cũng không sống được... liền khiến cơ thể Bạch Dương bất giác run lên, nàng nghe quen quá, quen đến độ có thể kể tường tận tai nạn lúc đó...

............

Song Ngư ngồi trên lan can một cách chán nản, nàng vẫn chưa thể tin được chuyện đã xảy ra - nàng đã xuyên không rồi. Không chỉ nàng, cả Bạch Dương cũng vậy. Họ như thoát khỏi cái chết trong gang tấc và được ban cho một cuộc sống mới. Nhưng, như thế này liệu có tốt hơn không?

Lúc này, một tên thuộc hạ chạy lại báo cáo:

"Nhị trại chủ"

"Nói đi"

"Phát hiện đoàn xe của một thương buôn, xem lượng hàng không ít, đều là vật quý giá. Chúng ta có..."

"Cướp"

"Dạ?"

"Ta nói: Cướp! Tập hợp người lại, đi theo ta"

"Nhị trại chủ, không báo với trại chủ sao?"

"Báo?" Song Ngư nhướng mày, vẻ mặt không khác một nữ tặc chính hiệu là bao. Tuy trước giờ chưa từng cướp của giết người, nhưng nàng cảm thấy nếu đã dùng danh phận của vị cô nương đây thì cũng nên làm cho trọn chứ.

"Trại chủ của các người đến trưa cũng chưa chắc dậy nổi" Bạch Dương tối qua gặp được đồng hương liền vui mừng quá chén, một mình uống hết hai vò rượu, giờ đi chặn cướp được thì chính là kì tích.

"Đi thôi"

---------

"Lương ca ca, Lương ca ca"

Một tiểu nha đầu chạy lại, trên tay cầm hai trái táo, miệng ríu rít gọi nam tử đang chặt củi trong sân.

Y quay sang nhìn rồi đặt chiếc rìu trong tay sang một bên, đi lại phía đó.

"Nha đầu, chạy nhanh như vậy không sợ té à?" Y khom người,chống hai tay ở đầu gối để tiện nói chuyện.

"Ca ca, cho huynh" tiểu nha đầu đưa cho y một quả táo, quả còn lại thì tự mình ăn lấy. Lại thấy y cầm táo trên tay mà không ăn "Sao huynh không ăn đi, ngọt lắm."

Y cười, cũng đưa táo lên miệng cắn một miếng, nói "Đúng là ngọt thật."

Từ ngoài cổng có một người đàn ông tuổi ngoài tam tuần đi vào, trên tay xách theo hai ba con chim vừa săn được, cười với họ.

"Cha, cha về rồi" tiểu nha đầu chạy ra, hai chân như thể bôi mỡ.

"Nào, lại đây, ta cho con cái này" người đàn ông đó vừa nói vừa lấy từ trong giỏ ra một con vật lông trắng mềm mại. Tiểu nha đầu vừa thấy liền hô lên thích thú.

"Là thỏ, là thỏ"

"Được rồi, mang nó đi chơi đi"

"Ca ca, đi chơi với muội đi" nha đầu nắm tay y nài nỉ.

"Đã nói rồi, sao cứ gọi y là ca ca vậy?"

"Không sao, không sao, gọi vậy cũng được"

"Thật là, cái con bé này."

"Muội đi chơi trước đi, ta có việc nói với cha muội"

Nghe thế tiểu nha đầu bĩu môi ra chiều không chịu, nhưng rồi cũng vui vẻ ẵm con thỏ chạy đi, vừa chạy vừa quay lại nhắc y nhớ phải ra chơi với mình.

"Lương huynh đệ có chuyện gì cần nói với ta vậy"

Lương Bảo Bình ngồi xuống bàn, rót ra hai ly trà đã nguội, mời người kia một ly.

"Không có gì, chỉ là đệ không thể ở lại đây lâu."

"Sao? Định đi à? Mới chặt mấy bó củi đã không chịu được rồi?"

"Điền huynh, đệ đâu có ý đó. Đệ ở lại đây lâu sẽ nguy hiểm cho mọi người." Bảo Bình từ tốn nói

Điền Trác khoát tay vẻ không bận tâm "Vết thương của ngươi chưa khỏi, còn muốn chạy lung tung cho chúng tìm đến à? Cứu người là việc thiện, ta chẳng lẽ lại sợ chết mà thấy chết không cứu?"

Bảo Bình thở dài, nếu không phải vì mới xuyên không về, chưa thích ứng được với cơ thể mới này thì đám người đuổi giết y có thể ra tay, suýt lấy được mạng y sao? Lại nói nếu không nhờ có Điền Trác đi ngang thấy y nằm đó bất động, máu me đầy mình mà cứu về, chắc chắn y sẽ trở thành người đầu tiên xuyên không về sống được năm phút liền chết ngoắc. Vầy thì nhục nhã quá rồi.

"Ta nói ngươi, cứ ở lại đây, bao giờ bình phục hẳn thì hãy đi. Chứ cái dạng mới vào giang hồ như ngươi, vừa lộ mặt ra chắc chắn là bị khử đầu tiên."

Bảo Bình cười méo xệch, Điền Trác tuy là người thô lỗ nhưng lại rất tốt bụng, ăn nói ngay thẳng khiến Bảo Bình rất có cảm tình. Lại đến lời hắn nói đúng thực là có lý, tuy không đúng với trường hợp của y lắm nhưng cũng chẳng khác là bao. Y không phải vừa sống dậy liền bị chém cho gần chết thì là gì?

"Cái này..."

"Thôi không nói nữa, ta vào bảo tẩu tẩu ngươi làm vài món, chúng ta uống vài ly. Nha đầu kia rất thích chơi với ngươi, cứ ở lại thêm mấy hôm nữa rồi tính." Nói rồi hắn đứng dậy xách theo mấy con chim mới săn đi vào nhà.

Bảo Bình thở dài một hơi, y cũng còn chưa biết tiếp theo nên làm gì, thôi thì ở lại thêm vài hôm vậy.

Y đứng dậy, sải bước đi đến chỗ tiểu nha đầu. Thấy y đi lại, tiểu nha đầu liền vẫy vẫy tay gọi "Ca ca, mau qua đây..."

Bạn đang đọc [12 chòm sao] Chiến sự Hồng An Quốc sáng tác bởi bách_hoa_ngạn_tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bách_hoa_ngạn_tử
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.