Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hạ cánh

Phiên bản Dịch · 1183 chữ

Dịch: Lục Trà

Biên: Regulus

Team: Nam Hoa Kinh

Nguồn: truyenyy.com

-----------------

Sở Phong không biết chỉ vì lời nói của mình mà làm mấy người Hà Minh bị rối trí. Bây giờ hắn chỉ quan tâm đến nơi hạ cánh.

Từ cửa sổ máy bay nhìn xuống, có thể thấy hai hòn đảo một lớn một nhỏ, mà máy bay trực thăng đang bay đến hòn đảo nhỏ kia.

"Các bạn, hòn đảo lớn phía dưới kia gọi là đảo Huyền Nguyệt, sẽ là nơi các bạn phải sinh tồn."

Nhân viên hướng dẫn giới thiệu qua loa: "Bây giờ chúng ta sẽ hạ cánh xuống hòn đảo nhỏ Huyền Nguyệt, sau đó mọi người sẽ đi tàu cao tốc.

"Đảo Huyền Nguyệt? Chưa nghe thấy bao giờ." Sở Phong lắc đầu, hắn theo dõi những người đang có mặt, thấy vẻ mặt của mọi người đều mờ mịt, có thể thấy là đây là một hòn đảo không có người ở.

"Vù vù vù..."

Máy bay trực thăng hạ cánh rất nhanh, mọi người cầm theo công cụ rời khỏi máy bay thì thấy rất nhiều nhà gỗ được dựng trên đảo, còn có một bến cảng làm bằng gỗ, bên trên đỗ rất nhiều tàu cao tốc.

"Nhìn xem, vẫn còn có máy bay đang tới đây." Lý Phong lên tiếng gọi.

Sở Phong ngẩng đầu nhìn, trên trời xuất hiện vài máy bay trực thăng đang bay tới, có vẻ là những thí sinh khác đang đến.

"Các bạn, hiện giờ một mình tôi đang phát sóng trực tiếp cho mọi người."

Nhân viên hướng dẫn cầm máy tính xách tay, làm động tác gõ vài cái, cách đó không xa là mười lăm chiếc máy bay điều khiển từ xa đang bay lên.

Âm thanh của máy bay điều khiển từ xa cực kỳ yên tĩnh, nếu không để ý thì không nghe thấy bất kì một âm thanh nào.

"Đây là ba chiếc máy bay điều khiển từ xa sẽ đi theo chúng ta." Sở Phong nhìn vật thể nhỏ đang bay cách đỉnh đầu hai mét.

"Giống như ba con chim sẻ nhỏ vậy." Vân Hân thấp giọng nói.

Sau khi nhân viên hướng dẫn thấy ba chiếc máy bay điều khiển từ xa đã bay tới trên đầu những người chơi, liền vội nói: "Cũng không còn sớm, tất cả các bạn có thể bắt đầu rồi, nếu không đêm nay sẽ là một đêm dài đó."

"Mời mọi người đi theo tôi." Nhân viên hướng dẫn khởi động tàu cao tốc.

Sở Phong, Vân Hân vừa lên tàu cao tốc ngồi thì thấy người bên cạnh là hai chị em sinh đôi họ Liễu.

"Cố lên." Liễu Y Mộng giơ cao tay hô.

"Các bạn cũng thế." Sở Phong cũng giơ tay đáp lại.

"Các bạn ngồi xuống." Sau lời nhắc nhở của nhân viên hướng dẫn, tàu cao tốc liền lên đường.

Năm chiếc tàu cao tốc lần lượt rời đi, đích đến là đảo Huyền Nguyệt.

Sở Phong thấy rất nhiều tàu cao tốc bắt đầu tách ra, lẩm bẩm: "Không biết có thể gặp lại nhau ở trên đảo không."

"Sở Phong, anh đang nghĩ đến hai chị em kia sao?" Vân Hân nói nhỏ.

"Không, anh không có nghĩ đến, em đừng nói lung tung." Sở Phong phủ nhận, bây giờ hắn không còn lòng dạ lo lắng cho người khác, mình phải sống tốt rồi mới tính sau.

"Hả!" Vân Hân nhăn mũi, phải dịch người về phía Sở Phong mới yên tâm lấy một cái quần ra khỏi áo khoác.

Cô đưa cho Sở Phong, nói: "Anh mặc cái quần này vào đi, vào trong rừng sẽ không bị ướt."

"Được." Sở Phong nhận lấy cái quần, chuyện này cũng không quá khác lắm so với suy tính của hắn.

Còn cô thì mặc một chiếc áo khoác lớn, giống như đang mặc cái váy dài quá gối, tay áo thì thừa rất nhiều.

"Sở Phong, anh có kế hoạch gì à?" Vân Hân hỏi.

"Ừ, lúc trước anh tìm rất nhiều loại áo khoác ở trên mạng, thì thấy đều là loại có kích thước lớn." Sở Phong gật đầu thừa nhận.

"Anh thật là xảo quyệt." Vân Hân cười lớn châm chọc.

"Tổ sản xuất lại không hề yêu cầu phải mặc quần áo bó." Sở Phong nhún vai, có lẽ không có ai nghĩ tới lỗ hổng trong quy tắc này.

"Vậy còn cái quần của anh?" Vân Hân nhìn quanh để xác nhận không có ai ở gần.

"Cũng giống như vậy." Sở Phong phát hiện đúng là đang đi tới đảo Huyền Nguyệt , hạ giọng nói: "Nếu chúng ta muốn tồn tại được một năm trên đảo, nên chọn loại quần áo không cần phải giặt giũ nhiều."

"..." Vân Hân nghĩ tới điều này, khuôn mặt xinh đẹp liền nhăn nhó.

"Anh chọn cái quần này sao? Đến lúc cần có thể cắt cái ống quần này ra làm hai cái quần, sau khi khâu lại hai đầu có thể thành hai cái nhỏ, còn có thể..."

Sở Phong đang suy nghĩ gì đó, nhìn lên máy bay điều khiển từ xa, ghé sát tai cô, thầm thì: "Nếu như ngày đó đến, thì mới có vải vóc mà dùng chứ."

"..." Trong nháy mắt khuôn mặt Vân Hân đỏ bừng lên, thẹn thùng cúi đầu xuống, hai tay vân vê góc áo.

Sân khấu phát sóng đã sôi động từ sớm, từ lúc mà Vân Hân lấy ra cái quần, bình luận xuất hiện liên tục.

"Cô ấy cần nhiều quần để làm gì?"

"Người ở trên mù à? Không thấy Vân Hân không hề mặc quần đi rừng sao?"

"..."

Sau khi nghe Sở Phong giải thích, bình luận chạy liên tục.

Bởi vì rất nhiều người không nghĩ tới rằng Sở Phong sẽ cắt quần áo, còn bây giờ thì đã hiểu vì sao hắn cố tình mang quần cỡ lớn.

"Trời ạ! Trí thông mình bẩm sinh đó."

"Sao Sở Phong có thể nghĩ ra được nhỉ? Tôi thấy người khác không hề nghĩ đến điều này."

"Chậc chậc chậc... Trước đó còn chê bai cái quần của Sở Phong, bây giờ có khác gì tự vả vào mặt không?"

"Em trai này thật đáng sợ, đã lên kế hoạch ngay từ đầu rồi."

"Này? Tiểu loli sao rồi? Mặt đỏ bừng rồi kìa!"

"Sở Phong vừa nói cái gì? Miếng vải đó dùng để làm gì cơ? Sao lại chọc cho Tiểu loli xấu hổ thế kia?"

"Tuy rằng tôi là một cô gái, nhưng tôi sẽ không nói là dùng khi bà Nguyệt ghé thăm đâu."

"Đáng sợ quá, sinh vật bị mất máu hàng tháng mà vẫn sống đã xuất hiện."

"..."

Sở Phong nghiêng đầu nhìn dáng vẻ ngại ngùng của cô, cảnh đẹp như vậy rất khó để được ngắm nhìn đó.

Mấy phút sau, tàu cao tốc cập bến, Sở Phong cùng Vân Hân lên bờ rồi nhìn con tàu rời đi.

Bạn đang đọc 365 Ngày Sinh Tồn Nơi Hoang Dã (Bản dịch) của đại bạch yêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi acquy_kute
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 8
Lượt đọc 764

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.