Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chỗ này rộng bao nhiêu?

Phiên bản Dịch · 1204 chữ

Dịch: Phật Gia

Biên: Regulus

Team: Nam Hoa Kinh

Nguồn: truyenyy.com

--------------------------

Vân Hân đã may được một trên bốn góc chiếc đồ nhỏ. Cô ngồi trên tảng đá cạnh đống lửa, bắt đầu khâu kín lại. Phương pháp may vá này là dùng khâu theo hình chữ S, đem viền mép vải gấp vào, như vậy thì vải mới không bị sổ ra.

“Không có nhiều chỉ, em không thể để hở quá nhiều được.” Vân Hân thì thào tự nói, kéo cây kim dài hơn một chút. Cây kim làm bằng gỗ đã được mài sắc bằng đá.

Sở Phong nhìn qua bộ dáng Vân Hân đang chăm chỉ may quần áo, khóe miệng không khỏi lộ ra nụ cười ấm áp, sống tại nơi hoang dã này cũng khá tốt.

Hắn cúi đầu, đã nghĩ ra phương pháp điều chế thuốc chống côn trùng, lấy công thức bào chế đủ bù sang bên thực vật, số lượng không quá khác biệt, hắn bắt tay vào làm.

Thuốc chống côn trùng này chủ yếu dựa vào mùi hương để đuổi muỗi, giống như lá ngải cứu có rất ít muỗi bu quanh nhờ chính mùi của thực vật khiến làm muỗi chạy xa.

Mà việc Sở Phong cần làm là nghiền nát các loại thực vật, sau đó đem dung dịch trộn lại với nhau, nghiền nát than củi thành bột phấn rồi trộn vào hỗn hợp nặn thành từng viên tròn. Đây là thuốc chống côn trùng đơn giản nhất, cũng đỡ tốn thời gian điều chế nhất.

Như vậy chỉ cần để một viên thuốc vào túi áo là có thể làm cho muỗi không dám tới gần trong phạm vi hai mét.

Sở Phong lấy xẻng xúc trong đống lửa ra vài mẩu than củi, chính là loại than bị đốt cháy, sau đó dùng cây gỗ nghiền nát than trên xẻng.

Hắn liếc camera xem có đang ở trên cao giám sát bọn họ không, rồi mới từ từ nghiên nát vài loại thực và cho than củi vào khuấy đều.

Mười mấy phút sau.

“Xong!” Sở Phong nhìn cái xẻng, bên trong có 10 viên thuốc chống côn trùng to nhỏ đủ cả. Viên lớn nhất to như trái táo, viên bé nhất bằng đầu ngón tay cũng có.

“Sở Phong, đây là cái gì vậy?” Vân Hân đang ngồi nghỉ liền nhìn thấy mấy viên màu đen tròn trên mặt xẻng, cô liền suy diễn miên man.

Chẳng lẽ tính trẻ con của Sở Phong chưa hết? Vẫn còn thích chơi than bùn đen.

“Sao anh lại có cảm giác em đang nghĩ điều gì đó không tốt?” Sở Phong híp mắt, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt cổ quái của Vân Hân.

“Không, không có.” Vân Hân nhìn mặt Sở Phong lem luốc như con mèo lớn, đường cong ở khóe miệng ngày càng rõ.

“Trên mặt anh có vết bẩn kìa?” Sở Phong dùng mu bàn tay lau mặt một chút, phát hiện toàn màu đen, có lẽ do vừa nãy nghiền nát thực vật, đem hỗn hợp trộn với than củi nên bị bắn tung tóe lên mặt.

“Em đi lấy khăn lau mặt cho anh.” Vân Hân đứng dậy đi lấy khăn mặt, đổ nước vào chậu để ngâm .

Cô đem khăn đưa tới: “Đây, lau qua một chút”.

“…” Sở Phong ra hiệu hai tay đang đen như mực, tỏ vẻ bất lực.

“Em giúp anh lau vậy.”

Vân Hân đi tới trước Sở Phong, cầm khăn cúi đầu nhìn đôi mắt đen trắng trong vắt của Sở Phong, không hiểu sao lại thấy hồi hộp, lắp bắp nói: ”Anh nhắm mắt lại.”

“Ừ.” Sở Phong ngắm khuôn mặt thanh tú nhợt nhạt của Vân Hân, khóe miệng mỉm cười, hai mắt chậm rãi nhắm lại.

“Phù…” Vân Hân khẽ thở phào, cầm khăn mặt nhẹ nhàng lau sạch hai bên khuôn mặt Sở Phong, cô thấy má anh thật mềm mại.

“A… A…….. Làm gì vậy A…. A……..” Miệng Sở Phong kêu những tiếng khó hiểu, lúc này Vân Hân mới buông khuôn mặt hắn ra.

Khóe mắt giật giật, hắn tức giận hỏi: “ Em đang làm cái gì vậy?”

“Khụ khụ… Em thấy mấy vệt đen trên mặt anh rất khó lau đi, liền dùng thêm chút sức.” Hai mắt Vân Hân liếc liếc hơi chột dạ.

“ Em thích những thứ mềm mại đến mức nào vậy?” Sở Phong trợn tròn mắt, nghĩ trong nhà mà có quả bóng nào mềm mềm là không đến mấy ngày sau liền bị Vân Hân bóp nát.

“Loại cảm giác ấy thực làm cho người khác khó chịu.” Vân Hân nhỏ giọng thì thầm.

“Cái gì?” Sở Phong truy hỏi, giọng cô gái quá nhỏ.

“Không, không có gì. Anh định dùng thuốc chống côn trùng này như thế nào?” Vân Hân lảng sang chuyện khác

“Viên lớn anh sẽ giấu ở bốn góc lều, mấy viên nhỏ thì bỏ vào trong một cái túi vải, sau đó đeo lên cổ hoặc ở bên hông.” Sở Phong giới thiệu một cách đơn giản.

Thuốc chống côn trùng này có hiệu qủa chừng bảy tám ngày, sau đó hiệu lực theo thời gian giảm xuống, mà đối với những con côn trùng lớn lại không còn tác dụng gì nhiều.

“ Vâng, chờ em may xong những thứ này liền làm thêm mấy cái túi.” Vân Hân cũng không truy hỏi tại sao Sở Phong lại biết phương pháp điều chế thuốc chống côn trùng. Cô đơn thuần nghĩ hắn đọc được trên mạng trước khi đến đây.

Cô tiếp tục may bốn góc quần, mấy phút sau, tay vá khe hở dừng lại, nghiêng mặt nhìn Sở Phong đang phun thuốc chống côn trùng.

“Thế nào? Sao chằm hằm anh thế ?” Sở Phong dừng lại hỏi.

“Cái kia…” ngón trỏ Vân Hân nắm vuốt bốn góc hai bên quần, lộ ra bốn góc trong quần lót ở vị trí đũng, chỗ đó vẫn rỗng tuếch.

“Ừ? Cái này có vấn đề gì không?” Sở Phong tới gần từ phía sau, nghiêng đầu nhìn qua bốn góc quần, chưa có ôm vào người. Cô định cho hắn mặc đồ lọt khe sao?

“Chỗ này, chỗ này…” Vân Hân đỏ mặt, quệt miệng chỉ vào đũng quần, nói nhỏ xíu: “Vải này không co dãn tốt, chỗ này anh muốn để rộng chừng nào đây?”

“Khụ khụ khụ….” Sở Phong ho nhẹ hai tiếng, cúi người nhìn lỗ tai đỏ hồng của thiếu nữ, nhỏ giọng nói: “Đại khái lớn chừng quả đấm nhô lên là được.”

“ Ừm.“ Vân Hân ngượng ngùng lên tiếng. Trong đầu miên man nghĩ không ngờ lại lớn như thế.

“Chờ chút, em cũng làm cho mình một bộ đi, thay quần áo đem giặt rồi phơi thoáng vẫn tốt hơn.” Sở Phong khẽ cười. Hắn quay lại tiếp tục công việc phun thuốc chống côn trùng, đêm nay nhất định bọn họ sẽ được ngủ ngon giấc.

“ Được “ Vân Hân xấu hổ không dám ngẩng đầu lên. Sao mình lại nghĩ linh tinh rồi. Nếu để Sở Phong biết, anh ấy chắc chắn sẽ....

Bạn đang đọc 365 Ngày Sinh Tồn Nơi Hoang Dã (Bản dịch) của đại bạch yêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi acquy_kute
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 634

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.