Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nữ nhân bá đạo

Phiên bản Dịch · 1327 chữ

Dịch: Phật Gia

Biên: Regulus

Team: Nam Hoa Kinh

Nguồn: truyenyy.com

--------------------

Trong rừng trúc , Liễu Y Mộng và Liễu Y Thu đang săn bắn. Con mồi của họ là chuột trúc.

Lúc này, hai người đang quỳ phía sau cây trúc, nhìn con chuột đứng cách đó hơn chục mét. Đó là một con chuột to béo, to hơn con ngày hôm qua họ bắt.

“Liễu Y Mộng, em chắc chắn bắn trúng nó không?” Liễu Y Thu hạ giọng nói nhỏ, nói bên tai em gái: “Hôm nay, chúng ta có được ăn thịt hay không đều nhờ vào em cả rồi.”

Buổi sáng, hai cô gái đi tìm một ít rau dại, sau đó liền tiếp tục hoàn thiện doanh trại. Tối qua trời đổ mưa nên trong lều vẫn còn vài chỗ bị dột. Nếu hai người không mặc áo jacket chống nước thì khả năng đêm qua không thể ngủ được.

“Đương nhiên có thể! Yên tâm giao cho em đi.” Liễu Y Mộng giơ ngón tay cái, đứng lên thuần thục giương cung cài tên.

“Vèo!”

Cô buông tay. Mũi tên dài bay xuyên qua không khí, sau đó lập tức rơi vào khoảng không trên đầu con chuột.

“…” Con chuột như đứng im tại chỗ một lúc, sau đó mới hoảng sợ chui vào hang dưới đất.

“Không, sao lại không trúng?” Liễu Y Thu há hốc miệng, cảnh tượng đem chuột đi nấu canh trong đầu tan biến.

“Tại sao lại như vậy nhỉ?” Liễu Y Mộng ngơ ngác rồi ảo não nói: “Ai! Thiếu một chút nữa thôi. Còn kém một chút nữa là bắn trúng rồi.”

“Xem ra tối nay chúng ta chỉ có thể uống canh rau dại rồi.” Mặt Liễu Y Thu không biểu cảm nói.

Cô đang học nghiên cứu sinh vật ở trường đại học, là người có rất nhiều nghiên cứu về thực vật, nên nhận biết được nhiều giống rau dại.

“Canh rau dại? “ Vẻ tươi tắn tràn đầy trên khuôn mặt Liễu Y Mộng trong nháy mắt sụp xuống, nghĩ đến hương vị của canh rau dại từ bữa trưa làm cô đến giờ vẫn không quên.

Vừa đắng lại vừa chát, giống như đang nhai sách vở ngâm nước vậy.

“Không thì sao? Không bắt được chuột thì chỉ có thể ăn canh rau dại thôi.” Liễu Y Thu thức giận nói.

Ăn canh rau dại cũng có thể kiên trì sống qua vài ngày. Trước khi đến đây, cô lên mạng tra được rằng nếu chỉ ăn thực vật như rau dại thì sống một tháng như vậy liền không có vấn đề gì.

Nhưng tháng sau bắt đầu mùa đông rồi. Liễu Y Thu không biết đảo này sau mùa đông sẽ như nào. Nếu như tuyết lớn ngập núi, thì rau dại cũng tàn sớm.

Hiện tại, mục tiêu chính của Liễu Y Thu là ăn, sau đó sẽ tích trữ lương thực ứng phó với một tháng sau mùa đông.

“Ngày mai nhất định bắn trúng.” Liễu Y Mộng cam đoan nói lời thề son sắt, nếu như vừa rồi cô không nhắm trúng đầu của con chuột, có lẽ đã trúng đích rồi.

Nhưng đây chính là lần đầu tiên đi săn, là tân thủ, trước kia bắn gà rừng cũng loạn xạ, dù sao gà trong trận gà rừng cũng rất là nhiều.

“Sáng nay em cũng cam đoan như vậy với chị.” Mắt của Liễu Y Thu trợn mắt .

“Ai nha! Vừa rồi là nhầm, tuyệt đối là nhầm lẫn.” Liễu Y Mộng bĩu môi làm nũng, cô đứng lên tỏ vẻ dễ thương.

“Dừng lại, đừng có dùng đến chiêu này, bộ dạng của em bây giờ như con khùng.” Liễu Y Thu đưa một tay lên chặn mặt em gái cô lại.

Tính cả hôm nay là hai ngày, hai người không có ý giữ hình tượng nữa, đầu tóc rối bời, trên mặt còn dính tro bụi, nhìn qua tựa như hai kẻ lang thang.

“Cái gì đó? Bộ dạng của chị cũng kém gì em đâu.” Liễu Y Mộng quệt miệng, phản bác nói. Tóc cô ngắn hơn còn được cắt sửa gọn gàng. Tóc chị ấy dài mới gọi là rối bời.

“Liễu Y Mộng, em trật tự.” Liễu Y Thu cố gắng nhẫn nhịn đứa em gái, cố gắng làm nguội cái đầu lại.

Cô thật vất vả mới không nghĩ đến hình tượng. Dù sao đã đi dã ngoại rồi còn có thể làm gì? Dù sao hai người cũng đã tràn ngập mùi hương của “Nữ nhân bá đạo“ rồi.

“Chị ơi làm sao bây giờ? Trời sắp tối rồi.” Liễu Y Mộng nhìn mặt trời trên đầu, một buổi hoàng hôn nữa lại đến.

“Đưa cung tên cho chị, để chị luyện tập thêm một lúc.” Liễu Y Thu suy tư nói.

Cô cũng không thể ỷ vào em gái mình đi săn, thêm một người nữa thì xác suất thành công tăng gấp đôi.

“Để em dạy chị.” Liễu Y Mộng tràn đầy phấn khởi. Cô dạy chị gái các bước cơ bản kéo cung, bắn tên thì phải chú ý mục tiêu và các tiểu xảo khác.

Mấy phút sau.

Hai người trở về lều trại. Liễu Y Thu luyện tập bắn cung còn em gái nấu món canh rau dại cho bữa tối.

“Vèo!” Liễu Y Thu buông dây cung, một mũi tên xuyên qua không khí đi lệch mục tiêu, thiếu một mét nữa.

Cô lắc lắc cánh tay đau nhức: “Thật là khó…”

“Luyện thêm mấy mũi nữa thì nghỉ ngơi. Chị không thể tiêu hao quá nhiều thể lực.”

Một lần nữa, Liễu Y Thu giương cung cài tên, trong đầu nghĩ tới dặn dò của em gái phải chú ý mục tiêu, tay phải kéo cung về phía sau.

“Vèo!...”

“A…!”

Liễu Y Thu hét thảm lên một tiếng khiến Liễu Y Mộng sợ tới mức nhảy vọt ra khỏi lều. Sau đó cô nhìn thấy chị mình ngồi chồm hỗm trên mặt đất, hai tay ôm ngực.

“ …” Khóe miệng Liễu Y Mộng giật giật, không cần nghĩ cũng hiểu được chuyện gì vừa xảy ra, vì chính cô cũng đã từng như vậy.

Cô tiến lên kéo Liễu Y Thu dậy, nhỏ giọng hỏi: “Chị, có phải dây cung bật vào ngực không?”

“Ừ.” Liễu Y Thu đau tới mức đổ mồ hôi lạnh, giọng khàn khàn nói: “Mau đỡ chị vào trong.”

“Không phải em đã nói rồi sao? Kéo dây cung xa ngực một chút. Bằng không ngực của chị lớn như vậy, lập tức sẽ trúng chiêu.” Liễu Y Mộng vừa đỡ chị đứng dậy vừa nhắc nhở, khiến cô thấy bản thân thật giống chị gái mình.

“Liễu Y Mộng, em trật tự.” Liễu Y Thu thẹn quá hóa giận. Ngực lớn thì sao? Đây là do trời sinh như thế.

“Khụ khụ… Chị muốn kiểm tra một chút không?” Liễu Y Mộng ngượng ngùng nói, đột nhiên hiểu được cảm giác của chị gái những lúc phải thuyết giáo.

“Đem ống kính dời đi. Máy bay không người lái cũng để sang chế độ chờ.” Liễu Y Thu cũng nghĩ muốn kiểm tra lại bảo bối của mình chút.

“Vâng.” Liễu Y Mộng nghe lời, di chuyển camera để bật chế độ chờ cho máy quay trên không.

Sau đó, cô đóng cửa trúc lại. Liễu Y Mộng thúc giục nói: ”Chị, xong rồi, chị cởi đồ được rồi đó. Có cần em giúp không?”

“Không. Không cần em tới, chị tự cởi được.” Liễu Y Thu khó thở hô.

Một hai phút sau.

“May quá, chỉ là một vết đỏ.” Liễu Y Thu thở phào.

“Có trách thì trách hàng của chị quá lớn.” Giọng Liễu Y Mộng ê ẩm.

“Em đang ghen tỵ.”

“Hừ! Em vẫn còn cơ hội cho nó lớn hơn nữa.”

Bạn đang đọc 365 Ngày Sinh Tồn Nơi Hoang Dã (Bản dịch) của đại bạch yêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi acquy_kute
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 625

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.