Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Từ chối hôn sự

Phiên bản Dịch · 2052 chữ

A HẠNH

Tác giả: Thập Tam Xuân

Chương 211:

A Hạnh nhắm chặt mắt lại, đợi cảm giác đau đớn do va đập kéo đến, nhưng tự nhiên cả người bị kéo lại. A Hạnh mở to mắt, cái nhìn thấy đầu tiên là cánh tay cường tráng đang ôm eo nàng, qua tầng tầng lớp áo nhưng vẫn có thể cảm thấy cơ bắp của cánh tay này. A Hạnh vỗ vỗ lên đầu lên mặt, cảm thấy tất cả đều ổn: Tốt rồi, có quý nhân cứu giúp, nếu không thì đầu chắc chắn u một cục lớn! Nàng ngẩng đầu nở nụ cười, nói về phía quý nhân: "Đa tạ..."

Lời nói còn chưa dứt, nụ cười trên mặt đã ngừng lại.

Người kia mặc một cẩm bào màu thạch anh, cổ áo có lông chồn trắng làm da thịt hắn nổi bật như tuyết, đôi mắt màu xanh lam phản chiếu ánh đèn xung quanh mà long lanh. Thế nào là tuấn lãng? Thế nào là không có từ để diễn tả? Ngoài Thẩm Nguyên Phong thì ai nữa?

Lúc này đây, hắn đang nở nụ cười, ánh mắt lấp lánh nhìn nàng.

A Hạnh vội vàng đẩy cánh tay của hắn, muốn lùi về sau nhưng mà người xung quanh vẫn đang chen chúc liên tục, A Hạnh không làm gì khác ngoài việc trở lại trong ngực Thẩm Nguyên Phong. Hai người bây giờ sát lại nhau, thậm chí nàng còn nghe được tiếng tim hắn đập thình thịch. Hắn nói nhỏ: "Đừng cử động lung tung!"  Sau đó ôm nàng vào ngực, kéo nàng vùi sâu trong áo khoác, đi qua đám người, thoát khỏi nơi hỗn loạn.

A Hạnh tựa vào khuôn ngực ấm áp của hắn, hơi thở quen thuộc cứ quẩn quanh nàng, ở trong bóng đêm này, nàng có chút choáng váng, cứ thế loạng choạng theo hắn thoát khỏi đám người.

Cho đến khi đi ra, tới nơi ít du khách, Thẩm Nguyên Phong mới buông nàng ra.

Từ trong áo choàng, đi khỏi chỗ ấm áp kia, quay lại với gió lạnh bên ngoài, A Hạnh cảm thấy hơi mất mát.

Thẩm Nguyên Phong vươn tay nhẹ nhàng giúp nàng chỉnh lại tóc, khẽ cười: "Thiên đô rất nhiều người, vào những ngày lễ hội thì chuyện chen chúc rất dễ sảy ra, nhưng mà cũng chưa gây tai nạn gì lớn."

Độc tác thân mật của Thẩm Nguyên Phong làm mặt A Hạnh có chút đỏ lên, phát nóng. Nàng lặng lẽ lùi về phía sau một bước, tránh hắn, rồi tự tay chỉnh lại tóc, nhẹ nói: "Ta tự làm được."

Thấy nàng né tránh, Thẩm Nguyên Phong cũng không tiếp tục, trên mặt cũng không có nét không vui. Hắn thu tay về, lẳng lặng đứng yên, mỉm cười nhìn động tác của nàng. Thỉnh thoảng nhẹ giọng nhắc: "Bên trái...Chỗ gần lỗ tai... Đúng, là nó đấy, không..không, phải cao hơn chút, đúng rồi, là nó."

A Hạnh cúi đầu, dựa theo hướng dẫn của hắn mà sửa lại tóc tai. Hai người đứng bên cạnh một chiếc hoa đăng màu hồng hình tròn, ánh lửa lấp loá ấm áp, cảnh tượng hoà thuận vui vẻ, mặt nàng càng thêm đỏ, nhìn cực kỳ xinh đẹp.

Thẩm Nguyên Phong nhìn nàng, ánh mắt nhu tình như nước. Khoé miệng mỉm cười như gió xuân trăng trằm.

A Hạnh có cảm giác kỳ lạ, động nhiên cảm thấy trên người Thẩm Nguyên Phong không còn dáng vẻ khó chịu, hay sẵng giọng hoặc đột nhiên biến mất khiến lòng nàng chua xót, cũng không còn bá đạo cố chấp. Người hắn tản mát ra một loại dịu dàng trầm tĩnh khiến người ta không bao giờ muồn rời xa, như chính hắn của hai năm về trước.

Giờ khắc hắn yên lặng mà ấm áp khiến A Hạnh lưu luyến, nhưng mà lý trí nói cho nàng biết, nàng không được tiếp xúc với hắn. Đặc biệt là thời điểm Tấn Vương đang ở kinh thành.

Nàng thở nhẹ ra, sau đó ngẩn đầu nhìn hắn cười, nhưng là vẻ mặt xa lạ: "Đa tạ Thẩm đại nhân trượng nghĩa cứu giúp! Thẩm đại nhân cũng đi xem hoa đăng sao?"

Thẩm Nguyên Phong gật đầu cười: "Hội hoa đăng ở Thiên đô là nổi tiếng nhất, bản thân đang ở Thiên đô thì sao lại không đi?" Hắn nhìn nàng: "Không ngờ chúng ta lại gặp nhau." Sự thật là hắn đã thấy nàng từ xa, rồi cứ thế lẽo đẽo đi theo. Vốn không định đến chào hỏi, chỉ tự mừng trong lòng xen với phiền muộn, loại cảm giác hắn thật khó để hình dung.

Hắn nói như vật khiến cho A Hạnh nghĩ 'Hữu duyên thiên lý lai tương ngộ', mặt nàng lại tiếp tục nóng lên, vội vàng cúi đầu: "Người nhà của ta còn ở chỗ đó, ta đi trước." Nói xong thì lập tức đi lướt qua hắn, cứ băng băng đi.

Thẩm Nguyên Phong biết nàng lo lắng an nguy của người nhà nên cũng không ngăn cản, nhưng mà trong lòng chưa yên tâm, cứ thế lại đi theo nàng. Hắn nhìn bóng lưng của nàng, thướt tha uyển chuyển, tóc dài như thác nước đen nhánh khoác trên vai theo gió nhẹ nhàng phiêu đãng. Hắn không quên xúc cảm lúc mái tóc trơn mềm kia lướt qua giữa các ngón tay. Nhất thời, tay của hắn có một loại cảm giác ngưa ngứa, tim cũng ngứa theo, hắn cố gắng kìm chế xúc động muốn ôm nàng vào lòng.

" A Hạnh, chúng ta chắc chắn sẽ quay về với nhau." Hắn nhìn bóng lưng của nàng nhẹ nhàng mà nói.

Bước chân của A Hạnh ngừng lại một chút, trong lòng dâng lên bi thương. Mơ mộng này làm sao nàng không từng mơ, nhưng mà mơ mộng tươi đẹp đến đâu cũng không chịu nổi một đòn của hiện thực.

A Hạnh không quay lại, chỉ tiếp tục bước.

Cứ thế đi, thấy đám người ít đi nhiều, cha nương cùng Lý Ngân, Vân Đóa và bọn nhỏ vẫn rất ổn. Họ đứng gần đó nhìn xung quanh, trong mắt lo lắng, rõ ràng đang không thấy A Hạnh.

A Hạnh bước về phía họ, gọi một tiếng: "Cha, nương!"

Phấn Đoàn nghe được giọng của nàng, vội vàng vỗ tay nhảy dựng lên: "A di đã về, A di đã về!" Mặt Phong nhi cũng rất hưng phấn.

Lý Nhuận Phúc thấy nàng thì vội vàng hỏi nàng có sao không, A Hạnh lắc đầu nói cho họ biết mình không có sao. Tỷ muội Trần thị từ bên kia đi tới, dễ thấy là vừa đi tìm nàng. Trần Tĩnh nhìn Thẩm Nguyên Phong sau lưng A Hạnh nhưng không nói gì mà cứ thế đi tới cạnh A Hạnh.

Thẩm Nguyên Phong thấy A Hạnh đoàn tụ cùng người nhà, giờ cũng không còn nguy hiểm nên rời đi. Hôm nay hắn chưa lấy được hộ tịch, phụ vương vẫn ở đây. Tốt nhất không nên tiếp xúc với họ quá nhiều.

Rời A Hạnh, đột nhiên Thẩm Nguyên Phong cảm giác không còn hứng thú, mọi người xung quanh vui vẻ lại càng làm nổi bật sự cô độc của hắn. Hắn không xem hoa đăng nữa, cứ thế đi về.

Mới vừa vào cửa, người hầu của Phụ vương đã tìm hắn: "Tam thiếu gia, Vương gia sai nô tài đi cùng ngài tới thư phòng".

Thẩm Nguyên Phong đi theo người hầu tới thư phòng của Phụ vương, gõ cửa rồi đi vào.

Tấn Vương ngồi sau bàn dài, nghe thấy giọng nói thì ngẩng đầ lên. Sắc mặt vui vẻ, ông đứng dậy đi từ sau bàn ra trước mặt nhi tử.

"Nguyên Phong, Phụ vương đã nói chuyện xong cùng Trương Tương. Hắn đồng ý gả nữ nhỉ Trương Thanh Thu của mình cho con rồi, tháng sau sẽ đưa sính lễ, sau đó thành hôn." Ông vỗ vai nhi tử, thở ra một hơi dài: "Cuối cùng ta cũng làm xong chuyện này."

Mặt Thẩm Nguyên Phong trầm xuống, lui về phía sau một bước: "Phụ vương, hài nhi đã nói rồi. Con sẽ không lấy Trương Thanh Thu. Cho dù người có sắp xếp xong hết mọi chuyện, con cũng sẽ không đồng ý."

Mặt Tấn vương lập tức đen lại, ông hừ một tiếng: "Con cũng biết vì chuyện hôn sự này ta đã tốn bao nhiêu tâm tư? Con cho rằng chỉ cần nói một câu không đồng ý là xong? Trương Tương không phải Hồ phủ, chọc giận hắn thì đường công danh của con coi như bị phá huỷ một nửa."

"Nhưng mà con chấp nhận, đời con vốn đã bị huỷ rồi! Phụ vương, con biết người muốn tốt cho con. Nhưng mà khi quyết định chuyện gì, có thể nghĩ đến cảm giác của con không? Đây là chuyện chung thân đại sự, vì sao người không nói hỏi con có đồng ý hay không?"

"Con có gì mà không hài long? Không nói đến gia thế, chỉ cần nói đến con người Trương Thanh Thu. Dù tướng mạo, học thức, đức hạnh của nàng thì có điểm nào không đứng đầu? Điểm nào khiến con không hài lòng, ta cho con biết chỉ có nữ tử như vậy mới xứng là con dâu của bổn vương! Cửa hôn sự này, đồng ý là tốt, không đồng ý cũng vậy, vẫn sẽ tiến hành. Ta sẽ để Vương phi sắp xếp chuyện này, con cứ chờ làm tân lang là được rồi!" Tấn vương nói một hơi, phát tay áo đi về phía bàn, khuôn mặt cẩng đỏ bừng, hiển nhiên là đang nén giận.

Nhi tử giờ đã lớn, lại có chức quan, không thể giống quá khứ muốn đánh là đánh. Nhỡ truyền ra ngoài, nhi tử làm gì còn mặt mũi? Nhưng mà chính vì có chức quan trong người, nên càng không thể nói là làm. Dù từ quan, cũng phải chờ quan mới nhận chức, hai ba tháng không thể xong. Dù hai ba tháng, chuyện này vẫn giải quyết được!

Tuổi nhi tử không nhỏ, việc cấp bách là cưới vợ, nếu kệ hắn thì chỉ sợ lại tiếp tục qua lại với A Hạnh kia. Nhớ tới A Hạnh, ông lại đau đầu, nữ tử này cố chấp đáng sợ, trời sinh có chút bản lãnh. Chỉ trong hai năm đã vững gót chân ở Thiên đô, hôm tất niên, thấy nàng và một số quan lại có quen biết. Đây không phải nữ tử mình có thể điều khiển, nếu không phải trong tay đang nắm giữ hộ tịch của tỷ tỷ nàng, chỉ sợ chuyện này đã khó lại càng khó!

Thẩm Nguyên Phong đi tới gần bàn, đột nhiên quỳ xuống, nhìn phụ thân nói: "Phụ vương, dù sao con cũng sẽ không lấy Trương Thanh Thu. Chuyện này con sẽ xử lý, nếu như khiến phụ vương mất mặt, bây giờ nhi tử dập đầu tại đây tạ lỗi với Phụ vương!"

Nói xong lập tức dập đầu ba cái thật mạnh, Tấn vương chỉ nghe thấy: "Độp! Độp! Độp!" Tiếng trán va xuống nền đất. Ông giật mình, vội vàng bật dậy, chỉ vào con mình nói lạnh lùng: "Nguyên Phong, cuối cùng con muốn cái gì! Cũng không nên làm chuyện dại dột..."

Lời chưa nói xong, Thẩm Nguyên Phong đã đứng lên, chạy khỏi thư phòng. Tấn vương nóng nảy, kêu tên của hắn thật to, nhưng khi ông bước ra khỏi cửa đã không thấy bóng  nhi tử đâu.

Liên tiếp hai ngày, Thẩm Nguyên Phong không trở về, Tấn vương đến nha môn cấm vệ tìm cũng bị hắn tránh mặt. Đang lúc Tấn vương lo sợ, Trương Tương tìm tới tận cửa rồi.

Câu đầu tiên sau khi bước vào chính là: "Tấn vương, phụ tử các ngươi đã xảy ra chuyện gì. Chân trước ngươi và ta trao đổi hôn sự, chân sau con ngươi đến tìm ta từ hôn! Phụ tử các ngươi đang đùa bỡn ta sao?

Bạn đang đọc A Hạnh của Thập Tam Xuân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi diepgiaquan.1212
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 165

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.