Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sau cơn mưa trời lại sáng.

Phiên bản Dịch · 2812 chữ

A HẠNH

Tác giả: Thập Tam Xuân

Chương 213: Sau cơn mưa trời lại sáng.

Sau khi A Hạnh gặp Tấn Vương về lập tức đổ bệnh. Đêm giao thừa ở hoàng cung đã mệt, tối muộn còn chăm sóc Xảo Oánh, nhiễm gió lạnh. Sau khi về đã cảm thấy người có chút khó chịu. Nhưng A Hạnh luôn tập võ cùng tỷ muội Trần thị, người đã khoẻ mạnh cho nên một chút khó chịu nàng không mấy bận tâm. Sau khi gặp Tấn Vương đã gây áp lực nàng khiến nàng tâm tư tiêu tốn, cảm xúc kích thích khiến thân thể nàng không chịu nổi, chưa về đến nhà đã té xỉu bên cạnh tỷ muội Trần thị.

Cũng không biết đã trải qua bao lâu, nàng dần dần tỉnh lại. Mở mắt nhìn xung quanh, thấy mình đang nằm trong phòng, ngoài cửa sổ trời đã tối, ngọn đèn trên bàn bé như hạt đậu, chập chờn bất định, ánh sáng phát ra yếu ớt.

Lúc này, cửa phòng C-K-Í-T..T...T một tiếng dài, cửa mở ra từ bên ngoài, cái đầu nhỏ của Phấn Đoàn xuất hiện ở khe cửa, bé chớp mắt to nhìn A Hạnh. Nụ cười hiện lên trên khuôn mặt, quay đầu lại gọi to: "Nương! Tiểu di tỉnh rồi!" Nói xong lại đẩy cửa một cái, nắm tay Phong nhi chân nhỏ chạy vào trong cười hì hì với A Hạnh.

A Hạnh thấy hai bé, trên mặt lập tức vui vẻ, nàng nhỏm người lên một chút, nhìn hai bé dịu dàng nói: "Từ từ, chậm lại chút kẻo ngã!"

Phấn Đoàn tiến đến bên giường của A Hạnh, duỗi bàn tay nhỏ hồng hồng sờ lên trán nàng, sau đó giọng điệu bà cụ non nói: "Hết rồi, tiểu di khỏi bệnh rồi!" Phong nhi ở bên cạnh cũng nhìn A Hạnh rồi nhoẻn miệng cười, nói lại câu của Phấn Đoàn: "Khỏi bệnh rồi, khỏi bệnh rồi."

A Hạnh cười ngồi dậy, sau đó vuốt đầu của Phấn Đoàn nói:" Đã muộn rồi sao Phấn Đoàn và Phong nhi còn chưa ngủ?"

Phấn Đoàn chu cái môi nhỏ: "Tiểu di ngủ cả buổi trưa, tại sao Phấn Đoàn gọi mà tiểu di không trả lời? Phấn Đoàn rất sợ!"

Trong lòng A Hạnh ấm áp dịu dàng: "Phấn Đoàn đang lo lắng cho tiểu di a~, cho nên mới không đi ngủ sao?"

"Đại phu nói, tối nay tiểu di sẽ tỉnh cho nên Phấn Đoàn muốn thấy tiểu di tỉnh mới đi ngủ!"

Phong nhi mở một đôi hắc bạch phân minh, nói: "Phong nhi cũng thế, Phong nhi cũng rất lo lắng!" Bé giữ chặt tay A Hạnh, mí mắt có chút đỏ.

A Hạnh chỉ muốn ôm lấy hai bé, nhưng sợ mình sẽ lây bệnh nên đành cầm hai tay, dịu dàng nói: "Tiểu di chỉ ốm nhẹ, nghỉ ngơi sẽ khỏi. Hai đứa nhìn thấy rồi, bây giờ tiểu di không phải đang nói chuyện với hai đứa sao? Cho nên không cần lo lắng, mau đi ngủ đi, muộn rồi, trẻ nhỏ phải ngủ sớm thì mới lớn nhanh được!"

Đang nói thì Lý Ngân bưng một chén thuốc nóng hôi hổi đi tới. Thấy hai bé đang đứng cạnh A Hạnh, sợ nghịch ngợm ảnh hưởng tới A Hạnh nghỉ ngơi, vội nói: "Phấn Đoàn, Phong nhi, không nên ồn ào. Tiểu di vừa ốm dậy, cần nghỉ ngơi nhiều, hai đứa đi ra ngoài đi." Vừa nói vừa đi tới bên giường A Hạnh, đem chén thuốc đặt ở chiếc bàn nhỏ gần đầu giường, mỗi tay dắt một bé, đưa ra ngoài giao cho nha hoàn. Lúc gần đi Phấn Đoàn còn quơ quơ bàn tay nhỏ bé với A Hạnh.

Sau khi đưa hai bé ra, Lý Ngân lại trở về, ngồi  gần đầu giường, bưng chén thuốc lên: "Buổi chiều nay đại phu đã đến khám rồi, dặn rằng khi nào muội tỉnh dậy thì cần phải uống thuốc. Nào, ngoan, nghe lời uống thuốc."

A Hạnh bật cười: "Tỷ, tỷ đang coi ta là Phấn Đoàn mà dỗ sao?"

Lý Ngân một thìa thuốc đưa tới bên miệng A Hạnh, cười nói: "Muội là sao ngoan bằng Phấn Đoàn, muỗi lần uống thuốc đều phải dỗ muội rất lâu. Còn phải hứa hẹn đủ điều mới bất đắc dĩ uống mấy ngụm! Khi đó, cho muội uống thuốc là chuyện khiến ta nhức đầu nhất!"

A Hạnh không muốn để Lý Ngân bón thuốc, muốn nhận lấy chén thuốc đó: "Tỷ, cứ để ta tự làm đi."

Lý Ngân nhẹ nhàng tránh thoát, cười cười: "Mấy canh giờ muội ốm đều là ta chăm. Sau này a~, chỉ cần ta còn bên cạnh muội thì ta vẫn sẽ luôn chăm sóc muội. Tỷ muội là chuyện cả đời, cả đời này ta cũng sẽ vẫn thế. Nào! Há miệng ra~!"

Giọng nói của Lý Ngân vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, cứ thế khiến lòng người nghe mềm nhũn, ấm áp. Cộng thêm nụ cười luôn hiện trên môi, khiến A Hạnh bình tĩnh lại, giống như trong nháy mắt, tất cả phiền nào đều không còn, sâu trong lòng lại cảm động không thôi.

A Hạnh há miệng, nuốt từng thìa thuốc mà Lý Ngân bón cho. Trí nhớ của nàng trôi về khoảng thời gian khi mới đến thế giới này, Lý Ngân thức trắng đêm không ngủ để chăm sóc mình. Mặc dù mình phải đến cái nơi xa lạ này, nhưng lại có được sự quan tâm của người nhà, mình còn oán trách gì đây?

Trải qua bao nhiêu khó khăn trắc trở, đều không thành vấn đề, chỉ cần có mọi người bên cạnh mình thì có khó khăn nào mà không thể vượt qua?

"Tỷ, bọn nhỏ rất bám ta. Vừa nãy còn nói rằng nếu không nhìn thấy ta bình phục thì sẽ ngủ không ngon."

"Muội không khác gì phụ mẫu tái sinh của hai đứa. Không có muội, hai đứa làm sao có cuộc sống như ngày hôm nay. Sau này nếu chúng không hiếu kính muội, ta nhất định cho chúng một trận."

A Hạnh buồn cười: "Làm gì nghiêm trọng như vậy. Chúng sẽ không thế đâu, đều là những đứa trẻ ngoan."

Lý Ngân tay cầm khấy chén thuốc, cúi đầu nhẹ nhàng nói: "Tốt nhất là nên thế, bằng không thì không biết sẽ trở thành người như nào... Cho dù Phong nhi học cái gì cũng chậm một chút so với bạn cùng lứa nhưng tóm lại vẫn là một đứa trẻ bình thường. Ta không dám tưởng tượng nếu hai đứa vẫn tiết tục ở lại chỗ kia sẽ như thế nào, sẽ gặp phải chuyện gì."

A Hạnh nhìn nàng, sau đó nắm tay nàng rồi nói: "Tỷ tỷ, tất cả cũng đã qua. Sau này tỷ sẽ không bao giờ phải đối mặt với loại cuộc sống đó!" Giọng nói của nàng nghiêm túc, vẻ mặt kiên định giống như đang nói một lời thề.

Lý Ngân nhìn rồi cười cười, mặc kệ muội muội nói gì, nàng vẫn sẽ tin tưởng.

A Hạnh nghĩ thầm, nếu như không còn đường chạy, nếu thật sự không có cách nào vậy thì cứ dựa theo kế hoạch trước kia. Kén con rể về nhà, như vậy vừa giải quyết được vấn đề của tỷ tỷ cũng như tâm sụ của cha nương. Nàng và Thẩm Nguyên Phong có quá nhiều trở ngại, không thể đến với nhau, nàng không thể để hạnh phúc của Lý Ngân cùng với bọn nhỏ bị chôn theo tình cảm của riêng nàng,

A Hạnh quyết định phải tự tay chuẩn bị, một bên nghĩ biện pháp nào đấy, một bên lén tìm người giúp nàng xem xét con rể cho gia đình. Thời gian cấp bách, dù sao cũng là chuyện cả đời của nàng, mặc kệ thế nào thì nàng vẫn cần một nam tử tính tình lương thiện.

Nàng sẽ không chọn Dung Tranh, bời vì tình cảm của Dung Tranh đối với nàng quá sâu, mà nàng có thể khẳng định cả đời này nàng không thể yêu thêm một ai. Đã như vậy, sao phải khiến đời này của hắn thêm đau khổ, buông hắn ra, sau này có thể hắn sẽ tìm được một nữ tử tâm đầu ý hợp. Lúc này đây, nàng không thể vì bản thân là tiếp tục ích kỷ lợi dụng hắn.

 Sau khi A Hạnh khỏi bệnh, đang chuẩn bị thực hiện kế hoạch này, còn chưa kịp tìm bà mối thì Thẩm Nguyên Phong đã tự đến tận cửa.

Ngày đó là ngày đầu tiên nàng đến rạp hát sau khi khỏi bệnh, buổi sáng vào thư phòng chưa được bao lâu, Vân Đóa đã đến nói với nàng: "A Hạnh, Thẩm Nguyên Phong muốn gặp ngươi!"

Bây giờ, Tấn vương đang theo dõi nàng từng chút một, nàng sao dám gặp... hơn nữa, mình không liên quan đến Thẩm Nguyên Phong. Hắn đến xem kịch là chuyện của hắn, nếu nàng còn gặp, không chừng Tấn vương lại áp lên đầu nàng một tội danh nữa, rồi tiếp tục ra một yêu cầu quá đáng. Trong tay Tấn Vương vẫn còn giữ nhược điểm của nàng, nàng không thể không dè chừng.

A Hạnh nói với Vân Đoá: "Nói cho hắn, ta không muốn gặp hắn."

Vân Đóa nhìn nàng một cái, muốn nói lại thôi, sau đó xoay người đi ra ngoài. Sau khi nàng đi không bao lâu, Thẩm Nguyên Phong đi lên lầu ba. Hắn đẩy cửa, phía sau là tỷ muội Trần Thị.

Trần Tĩnh nhìn A Hạnh, bất lực tòng tâm nói: "Hắn muốn đi lên, chúng ta không ngăn được."

A Hạnh đứng lên  nhìn Thẩm Nguyên Phong, ánh mắt hắn thấy rõ sự vội vàng, mắt lam sáng lên, giống như có ngọn lửa đang thiêu đốt.

" Thẩm đại nhân, ngài không nên như vậy! Cứ dây dưa với ngài không rõ ràng, đều không phải chuyện tốt cho cả ngài và ta."

Trần thị tỷ muội Trần thị thấy bọn họ thấy bọn họ nói ra suy nghĩ của mình thì lặng lẽ đi ra ngoài, đóng kỹ cửa giúp họ. Mà ngoài cửa, A Lực theo sát sau lưng Thẩm Nguyên Phong, vẻ mặt xấu hổ nhìn hai người.

Trong phòng, A Hạnh chầm chậm đi từ bàn sách đến gần Thẩm Nguyên Phong, mỗi bước đi nàng đều bắt tim mình cứng rắn hơn. Cuối cùng nàng cũng đứng vững trước mặt hắn, lẳng lặng nhìn hắn, vẻ mặt không chút biểu cảm, nói rõ ràng: "Thẩm đại nhân chắc vẫn còn chút hoài niệm với A Hạnh. Là bởi vì ngài vẫn còn nhớ những hồi ức đẹp của A Hạnh ngày xưa. Nhưng mà, ngài cũng hiểu rõ, A Hạnh của bây giờ đã không còn tốt đẹo như trong trí nhớ của ngài. Mong rằng Thẩm đại nhân có thể xác định rõ chuyện này, sau này không nên quay lại. Bởi vì..." Nói đến đây, A Hạnh vẫn vô thức cúi đầu xuống, nàng tâật sự không thể nhìn vào ánh mắt của hắn: "Bởi vì...Bởi vì tháng sau, A Hạnh sẽ thành thân."

"A Hạnh, nàng thật sự cứ thế chịu thua sao?" Bỗng nhiên Thẩm Nguyên Phong cũng thong thả hỏi một câu.

"Ta không thể không chịu thua được..." A Hạnh thuận miệng tiếp lời, rồi nàng giật mình ngẩn đầu, trợn to mắt nhìn hắ, vẻ mặt vô cùng hoảng hốt: "Ý ngài..là ý gì? Cái gì chịu thua?"

Thẩm Nguyên Phong lướt qua nàng, đi đến phía bàn sách, A Hạnh xoay người, ánh mắt cứ chằm chằm nhìn hắn, trong đầu hoang mang vô cùng.

Thẩm Nguyên Phong đến gần một bên cạnh bàn sách, sau đó từ từ quay người lại, ngẩng đầu, tiếp nhận ánh mắt kinh ngạc của nàng, nhẹ nhàng nói:" A Hạnh, vì sao nàng chưa bao giờ nói cho ta biết sự thật? Tại sao phải một mình chịu đựng tất cả? Ta đã từng rất hận nàng vì mang cho ta những đau khổ tột cùng. Nhưng bây giờ ta mới hiểu, những thứ ta nhận không thể so sánh với nàng...". Hắn nhìn nàng, trong mắt là bi thương, trong giọng nói là đau khổ.

Trước mắt của A Hạnh trở nên hoàn toàn mơ hồ, nước mắt ừng ực trong khoé mắt nàng, giống như nàng không nghe tiếng lời hắn nói, không dám tin vào tai của mình. Nàng bước hai bước về phía hắn: "Thẩm Nguyên Phong, rốt cục chàng đang ....nói cái gì?"

Thẩm Nguyên Phong bỗng nhiên tiến lên, kéo nàng vào trong ngực, hắn ôm nàng thật chặt, chặt đến mức khiến nàng không thở nổi,  như muốn linh hồn nàng lún sâu vào trong hắn không tách rời.

"A Hạnh, ta biết tất cả rồi! Hai năm qua, nàng phải chịu đựng, oan ức của nàng, nỗi thống khổ của nàng, sự tuyệt vọng. A Hạnh, nàng thật ngốc, sao không nói cho ta! Không! Là ta ngu ngốc....sao ta không tin nàng. Sao ta lại không nghi ngờ mọi chuyện? Hai năm, hai năm sao thật dài, chúng ta mất thời gian hai năm. Một chút nữa là ta đã để vuột mất nàng..." Nói đến đây, lòng hắn xuất hiện sự sợ hãi mãnh liệt, suýt chút nữa, suýt chút nữa đánh mất nàng.

Lúc này, A Hạnh đang bị những ý nghĩ đó làm hoảng sợ, đồng thời kéo theo những áp lực nặng nề từ lâu chèn ép. Cảm giác của nàng như được trút bỏ những gánh nặng, tâm tình hỗn loạn khiến nàng không kịp phản ứng, cả người cứ thế ngơ ngác.

Chỉ là nước mắt cứ thế tuôn, chảy mãi không ngừng.

Thẩm Nguyên Phong nhìn nàng, trong mắt cũng vương chút lệ:" A Hạnh, đừng ép mình phải làm điều mình không muốn làm. Đừng đuổi ta ra xa nàng! Rồi tất cả mọi chuyện sẽ tốt đẹp, ta sẽ nghĩ cách lấy lại hộ tịch cho tỷ tỷ nàng, ta cũng sẽ không để phụ vương uy hiếp nàng càng không để người khác làm hại nàng. Ta biết hai năm trước ta quá buông thả, không có trách nhiệm cho nên mới khiến nàng không tin ta. Nhưng giờ xin nàng hay tin rằng, ta nhất định dùng hết sức mình để bảo vệ nàng. Không để nàng lại bị tổn thương, nàng có thể tin ta không?"

Nhìn ánh mắt kiên định của hắn, nghe lời nói tràn ngập tự tin, tim A Hạnh đang bị một cảm xúc không tên lấn chiếm, tâm tình nàng kích động, mũi cay xè, cổ họng như bị chặn lại, nước mắt rơi càng nhiều. Nàng nhìn hắn, dùng sức mình để nói: "Nguyên Phong... Nguyên Phong..."

Nàng nghĩ rằng nàng có hàng vạn lời muốn nói với hắn, nàng sẽ nói hết tất cả đau khổ, hận thù nhưng mà mọi từ ngữ đến miệng đều bị giữ lại biến thành tên hắn. Đây là cái tên mà trong mơ nàng cũng muốn gọi.

Nghe tiếng khóc của nàng, nhìn nước mắt của nàng, cảm nhận người nàng đang run rẩy, nước mắt Thẩm Nguyên Phong cũng chảy thành dòng. Ở tận sâu trong tim, hắn âm thầm thề rằng kiếp này dù liều mạng cũng không làm nàng lại rơi lệ. Nàng đã vì hắn mà chịu đừng rất nhiều.

Ba người bên ngoài cũng lệ rơi đầy mặt, Trần Anh lau nước mắt nhỏ giọng khóc sụt sùi, Trần Tĩnh càng không ngừng lau nước mắt nhưng mà người khóc nhiều nhất lại là đấng man nhi A Lực. Khi khóc nhìn hắn không khác gì trẻ nhỏ. Hắn vừa khóc vừa nói: "Tốt rồi, lần này tốt rồi. Sau cơn mưa trời lại sáng, từ giờ thiếu gia và A Hạnh cô nương không cần chịu khổ nữa..."

Trần Tĩnh lại hỏi : "Nhưng làm cách nào để lấy lại hộ tich của Lý Ngân bây giờ? Thẩm Nguyên Phong sẽ nói với Vương gia để lấy lại sao? Vương gia cố chấp như vậy, chỉ sợ không những không trả lại cho A Hạnh mà còn nổi giận làm chuyện không ngờ!"

A Lực lau nước mắt, bước đến trước mặt Trần Tĩnh nhỏ giọng: "Việc ngươi suy nghĩ thì thiếu gia cũng đã sớm tính toán. Thiếu gia nhà ta định lấy trộm hộ tịch!"

"Lấy trộm!!" Tỷ muội Trần thị kêu lên, mắt hai người đều sáng ngời. Thẩm Nguyên Phong trộm sẽ dễ hơn các nàng rất nhiều.

Bạn đang đọc A Hạnh của Thập Tam Xuân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi diepgiaquan.1212
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 143

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.