Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

A Hạnh - Tiểu phú bà

Phiên bản Dịch · 3317 chữ

A HẠNH

Tác giả: Thập Tam Xuân

Chương 215

          Buổi tối ba ngày sau, là một đêm gió lạnh thổi vi vu. Ánh trăng nhàn nhạt chiếu trên nền tuyết trắng, ánh sáng mông lung. Ở khu vực phía đông Thiên Đô, phủ Tần Vương vẫn trang nghiêm, yên tĩnh như thường. Đột nhiên, trên tường rào cao lớn nhanh chóng hiện lên hai bóng người yểu điệu màu đen.

          Sau khi đi vào, hai bóng người ngay tức khắc hóp lưng lại như mèo, che che giấu giấu mà né qua một đám gia đinh thị vệ, nhanh chóng hướng về phía trong viện của vương phủ - tiến đến gần thư phòng Tấn Vương.

          Lúc này Tấn vương mới vừa ngủ, đang dần dần ngủ sâu hơn, thì bỗng nhiên bị một loạt những tiếng khua chiêng gõ trống dồn dập chói tai làm tỉnh giấc. Ông vèo một cái xoay người ngồi dậy, nhanh chóng kéo quần áo bên cạnh khoác lên người, đồng thời cao giọng hỏi người hầu gác đêm bên ngoài:  "Có chuyện gì vậy? Chuyện gì mà ầm ĩ thế?"

          Vừa may lúc này hộ vệ trong vương phủ tới bẩm: "Bẩm báo Vương gia, có hai kẻ trộm xông vào thư phòng  của vương gia!"

          Tấn vương cả kinh, quần áo trên người cũng không kịp mặc tử tế, lập tức mở cửa đi ra ngoài, hắn chỉ vào hộ vệ cả giận nói: "Các ngươi làm cái gì mà để kẻ trộm lẻn vào vương phủ!"

          Hộ vệ lập tức quỳ xuống, cúi đầu cầu xin tha thứ: "Vương gia bớt giận!"

          "Có bắt được kẻ trộm không?"

          Hộ vệ ủ rũ cúi đầu trả lời: "Hồi bẩm Vương gia, hai nữ trộm võ công cao siêu, các nô tài không  thể bắt giữ các nàng lại được!"

          "Kẻ trộm là nữ?" Tấn vương tâm chợt chặt lại, hắn nhớ tới hai năm trước cũng là hai nữ tắc thân thủ bất phàm xông vào vương phủ ở Tấn thành ăn cắp đồ vật. Sau đó lại nhận ra hai nữ tặc này lại chính là hai thuộc hạ bên người A Hạnh. Bây giờ chính là thời khắc mấu chốt A Hạnh bị uy hiếp, chẳng lẽ nàng ta được ăn cả ngã về không?

          "Không tốt!" Tấn vương hô một tiếng, bước nhanh về phía thư phòng, người hầu phía sau thấy chủ tử mình chỉ mắc một chiếc áo đơn sơ, vội vàng cầm theo một chiếc áo choàng đuổi theo.

          Tấn vương bước nhanh đi tới thư phòng, trước cửa phòng có hộ vệ tay cầm đuốc, nhao nhao quỳ xuống xin tạ tội. Tấn vương cũng mặc kệ bọn họ xin trách phạt, vội vã vào thư phòng, sau đó đóng cửa lại, vọt tới bàn đọc sách

Xoay ống đựng bút bằng sứ trên bàn đọc sách một vòng.Giá sách cao hai mét sau bàn cạch một tiềng rồi từ từ tách ra, lộ ra một khoảng trống tối tăm với chiều rộng chừng  một thước, cao hai thước. Tấn vương vội vội vàng vàng từ trong lòng ngực móc ra một chìa khóa màu vàng bằng đồng, mở ngăn bí mật, từ đó tìm được hộ tịch Lý Ngân, đưa về phía ánh lửa sáng, nhìn một cái, hoàn hảo không chút tổn hại, chỉ có thở dài một hơi.

Ông đem hộ tịch cất lại chỗ cũ, đóng kỹ cửa gỗ rồi khóa lại, cười tự giễu một cái, nói nhỏ: "Ta thực sự là quá căng thẳng rồi, nơi đây bí ẩn như vậy, chìa khoá lại chỉ một mình ta biết, người khác lại làm sao có thể có nó được chứ?" Ông lắc đầu, đem y phục trên người sửa sang xong, ổn định thần đi ra ngoài.

          Sau khi rời khỏi đây, ông nghiêm nghị trách mắng hộ vệ một phen, kéo dài một lúc lâu, mới về đến gian phòng của mình. Ông không biết rằng, ngay lúc ông đi không lâu, ngói trên nóc thư phòng bị nhấc lên một cách cẩn thận. Sau đó một  thân hình thon dài vô thanh vô tức nhảy xuống. Hắn dựa theo động tác khi nãy của Vương gia, mở ra giá sách, lộ ra cái ngăn đen thui, hắn đi tới bên cạnh, nhìn chìa ổ khoá, trên mặt lộ ra ý cười nhàn nhạt.

          Chỉ cần lấy được chìa khoá là có thể tìm lại hộ tịch của Lý Ngân rồi!

          Ngoài thư phòng một chuỗi dài những đuốc lửa qua cửa sổ hiện lên, đem khuôn mặt của người ẩn thân trong thư phòng rọi sáng. Đây là một gương mặt tuấn mỹ vô cùng, da trắng như tuyết, con ngươi màu xanh lam, thực sự là Thẩm Nguyên Phong- con trai trắc phi của Vương gia. Lúc này bọn hộ vệ trong vương phủ đã tăng cường tuần tra, Thẩm Nguyên Phong sợ bị người phát hiện mà rút dây động rừng, vội vàng đem giá sách trở về chỗ cũ, đề khí nhảy lên nóc nhà, đem mái ngói nhẹ nhàng lấp kín, lặng yên không một tiếng động rời đi.

          Lại qua hai ngày, Tấn vương tham gia yến hội do thái phó đại nhân tổ chức, uống rượu say mèm mà quay về. Thẩm Nguyên Phong tận dụng thời cơ liền chủ động tiến lên hầu hạ, tự mình săn sóc Tấn vương xin hãy cởi áo ra nghỉ ngơi. Người theo hầu trong phủ Tân vương cũng bị hắn đuổi đi không có ở phòng. Thẩm Nguyên Phong thừa dịp người hầu không chú ý, từ trong lòng Tấn vương lấy ra chìa khoá, lui ra sau, vội vã đi đến bên trong thư phòng, lấy được hộ tịch của Lý Ngân vào tay, sau đó lại lấy chìa khoá đem trả về.

         Ngày thứ hai, hộ tịch của Lý Ngân hoàn hảo không chút tổn hại mà giao về tay A Hạnh.

A Hạnh xem  một trang giấy thật mỏng trong tay, nhớ lại thời gian hai năm qua chính là vì tờ giấy nhỏ này mà thống khổ không chịu nổi. Bây giờ cuối cùng cũng thoát khỏi ràng buộc, một thân tự do. Trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, suýt chút nữa rơi lệ.

          Trở ngại này vừa đi qua, hai người chỉ cảm thấy khổ tẫn cam lai. Mà hai năm đau khổ này, tình cảm của hai người càng bền chặt hơn, hai người càng thêm quý trọng lẫn nhau, quý trọng hạnh phúc không dễ có này.

          Đến khi Tấn Vương phát hiện hộ tịch của Lý Ngân bị trộm, dưới sự giúp đỡ của Trương Chiêu, thì A Hạnh, Lý Ngân cùng bọn nhỏ đem hộ tịch chứng thực xong. Trương Chiêu là quản lý hộ bộ, việc này đối với hắn mà nói chỉ là chuyện nhỏ. Mà tất cả những điều này Lý Ngân lại không hề biết chút nào. Cho tới nay, A Hạnh sợ nàng lo lắng, vẫn lừa nàng rằng vấn đề về hộ tịch đã giải quyết xong. Vì vậy, cho tới bây giờ không biết là hai năm qua, mình không có hộ khẩu. Nếu không có sự chuẩn bị của A Hạnh, sự giúp đỡ của Trương Chiêu, chỉ sợ đã sớm không cách nào ở trong Thiên Đô thành.

          Lúc Tấn vương dò thăm ra tin tức hộ tịch của Lý Ngân đã đăng lý xong, mọi chuyện đã lắng xuống, ông thân làm Tấn vương cũng không có cách nào. Tấn vương cũng không phải người ngu, tất nhiên biết người có thể gần kề bên cạnh hắn, lấy được chìa khóa, chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Ngoại trừ người đi theo hầu bên ngoài, có khả năng lớn nhất chính là con trai Thẩm Nguyên Phong. Người đi theo hầu luôn luôn đối với mình trung thành và tận tâm, đương nhiên sẽ không là hắn, mà Thẩm Nguyên Phong... Vương gia tức giận không thể bộc phát, ông hầu như có thể xác định là Thẩm Nguyên Phong gây nên! Từ lúc nào nhi tử mình đã liên lạc với A Hạnh, cùng nàng tính toán chính mình! Chính mình hết lòng lo nghĩ cho nhi tử, kết quả là bị nhi tử tính toán lại mình! Điều này làm cho ông vừa thương tâm vừa uất ức!

          Lập tức, Tấn vương liền vọt tới phòng con trai, đem hết toàn lực cho nhi tử hai cái bạt tay, Thẩm Nguyên Phong biết phụ thân buồn bực, cũng không cãi cọ, chỉ là quỳ gối trước người phụ thân tùy ý để phụ thân đánh vào mông cho hết giận.

          Tấn vương đánh Thẩm Nguyên Phong hai bạt tay xong, chỉ vào hắn giận nói: "Ngươi đừng tưởng rằng ngươi lấy đi hộ tịch là có thể cùng con tiện nhân kia thành hôn! Ta cho ngươi biết, cả đời này, ta cũng sẽ chấp nhận cho con tiện nhân kia vào cửa nhà ta. Nếu như ngươi cứ khư khư cố chấp, con tiện nhân kia cùng với con trai con gái mà nàng ta sinh ra, cả đời này cũng đừng nghĩ vào gia phả Thẩm gia ta, cả đời đều đừng mong lấy được sự thừa nhận của Thẩm gia chúng ta! Mà ngươi, ta coi như không có đứa con trai này!"

Tấn vương tức giận, lời nói vô cùng tuyệt tình. Đêm đó, Tấn vương dẫn theo hộ vệ cùng người hầu suốt đêm rời khỏi Thiên Đô, không muốn để ý tới chuyện của con trai nữa.

          Đối với chuyện này, trong lòng Thẩm Nguyên Phong không phải là không đau lòng, vì hắn mà phụ thân thương tâm. Cũng khó để phụ thân thông cảm với hắn.

          Hắn đối với a Hạnh nói: "A Hạnh, giường như Phụ Vương bị ta chọc giận hoàn toàn rồi. Phụ vương luôn luôn thương ta, ta chưa từng thấy ông ấy giận dữ như vậy".

         A Hạnh tựa đầu tựa ở trên vai của hắn, nhẹ giọng an ủi: "Nguyên Phong, đừng đau lòng, phụ vương của chàng chỉ là tức giận chuyện chúng ta trộm hộ tịch về, ở trong lòng của ông, chàng mãi mãi là nhi tử của ông".

          Thẩm Nguyên Phong nắm tay nàng, xin lỗi nói: "A Hạnh, xin lỗi, con đường phía sau dường như so với tưởng tượng của ta còn khó hơn, ta sợ sẽ làm nàng chịu oan ức."

          "Con đường này là ta tự mình chọn, hơn nữa..." A Hạnh nhẹ nhàng cười cười: "Có chàng ở bên cạnh, mãi mãi ta cũng không cảm thấy oan ức".

          Tấn Vương suốt đêm rời đi tự nhiên không gạt được quý tộc trong Thiên Đô. Vì vậy các loại phỏng đoán về chuyện này, các loại lời đồn đãi đều rối rít ra lò, trong đó tin đồn nhiều chất chính là dù cho Thẩm Nguyên Phong khư khư cố chấp muốn kết hôn A Hạnh, khiến cho Tấn vương vô cùng tức giận.

Mà bên Trương Thanh Thu bởi vì chuyện đính hôn còn chưa truyền ra ngoài nên cũng không chịu nhiều tiếng,chẳn qua khi nói đến thì người ta sẽ tuỳ ý nói thêm. Tóm lại đem tên của nàng cùng tên A Hạnh đặt chung một chỗ, vô hình trung giống như không bằng A Hạnh. Điều này làm cho Trương Thanh Thu vô cùng buồn bực.

          Tấn Vương giận dữ rời đi tuy là làm cho Thẩm Nguyên Phong rất khó chịu, nhưng là cũng bởi vì như thế, mà hắn cùng A Hạnh không gian thả lỏng. Ở trong đoạn thời gian này, mọi việc trong phủ nha của hắn vừa kết thúc, sẽ đến rạp hát tìm A Hạnh. Có lúc hai người ở hậu viện nói chuyện, bàn luận, có lúc sẽ du ngoạn ở vùng ngoại thành. Thời gian qua đi cũng là thong dong vui sướng, Thẩm Nguyên Phong mặc dù rất muốn cưới A Hạnh. Nhưng vừa nghĩ tới nếu như Phụ vương không đồng ý, trên danh phận A Hạnh mãi mãi cũng không phải chính thê của hắn. Thẩm Nguyên Phong cảm giác oan ức cho A Hạnh, luôn nghĩ các cách làm phụ vương hết giận, lại mong cho mẫu thân đi khuyên nhủ phụ vương. Hoặc là có thể kiến công lập nghiệp. Phụ thân cao hứng rất nhiều, nhất định sẽ bằng lòng hôn sự của bọn hắn.

          Ý nghĩ đó hắn nói cùng A Hạnh, dù sao tuổi tác A Hạnh còn nhỏ chuyện thành thân không cần vội vã, qua hai năm cũng không sao.

          Mà Lý Nhuận Phúc thấy rốt cuộc A Hạnh tìm được phu quân hợp ý, mà đối phương lại là nam tử ưu tú như thế, trong lòng tất nhiên vui vẻ. Bọn họ nhìn ra được, Thẩm Nguyên Phong thật tâm thật dạ đặt A Hạnh ở trong lòng. Cho nên, tuy rằng bởi vì Tấn vương không đồng ý nên hắn tạm thời không thể lấy A Hạnh. Nhưng mà họ vẫn chấp nhận chờ thên một hai năm. Nữ nhi rất khó tìm được đối tượng thích hợp, bọn họ cũng không nỡ lòng nào đi chia rẽ bọn họ.

          Thời gian cứ như thế trôi qua từng ngày, rất nhanh là đến mùa xuân hoa nở.

          A Hạnh cùng Thẩm Nguyên Phong hẹn nhau xong, bảo hắn cũng nàng du ngoạn trong nông trang của nàng.

          Ngày xuất phát là một ngày trong lành trời đẹp. Lúc này trên đường tuyết đọng đã tan toàn bộ, hai bên cây cối nảy chồi non, thỉnh thoảng có thể nghe được tiếng chim Tước kêu to.

          Đi cùng còn có tỷ muội Trần thị, Lý Ngân và bọn nhỏ. Dọc theo con đường mọi người cười cười nói nói, tỷ muội Trần thị cùng Lý Ngân ngồi ở trong xe. Lý Ngân ôm bọn nhỏ nhìn qua cửa sổ xe ngựa xem phong cảnh bên ngoài. A Lực ngồi đánh xe, A Hạnh ngồi ở vị trí điều khiển bên cạnh, cùng với Thẩm Nguyên Phong cưỡi ngựa vui vẻ nói chuyện phiếm.

          Lúc đầu chuyến đi khô khan, buồn chán biến thành chuyện rất thú vị, thời gian dường như thoắt cái trôi qua, cửa lớn nông trang rất nhanh xuất hiện ở trước mặt của mọi người.

          A Hạnh từ trên ngựa nhảy xuống, cười nói: "Lần trước cảm thấy đường xá vô cùng xa xôi, ngày hôm nay sao một chút đã đến!"

          Trần Tĩnh đi tới bên cạnh nàng, cười nói: "Không phải bởi vì có người nào đó đi cùng, vui sướng không biết thời gian trôi sao?"

          A Hạnh trên mặt ửng đỏ: "Tỷ tỷ lại chê cười ta rồi!"

          Thẩm Nguyên Phong đã xuống ngựa, dắt ngựa đi tới bên người AHạnh, cười nói: "Người Trần Tĩnh nói là ta phải không, ngươi nói lời này là hâm mộ, hay là đố kị đây?"

          Trần Tĩnh không nghĩ tới Thẩm Nguyên Phong sẽ thừa nhận trực tiếp như vậy, ngược lại có chút ngượng ngùng, nàng trợn mắt liếc nhìn Thẩm Nguyên Phong nói: "Miệng Thẩm Nguyên Phong càng ngày càng tệ rồi! Da mặt càng ngày càng dầy! A Hạnh, giúp ta dạy bảo hắn!"

         A Hạnh nhìn Thẩm Nguyên Phong một chút, người phía sau nhìn nàng cười thành tiếng. A Hạnh quay đầu về phía Trần Tĩnh nói: "Người tỷ tỷ nói là Nguyên Phong? Sao ta không cảm thấy thế nhỉ?"

          Trần Tĩnh đỡ trán, vẻ mặt như bị đả kích lớn:  "Thì ra, con gái lớn tâm để ngoài là như này…”

          Lý Ngân ở một bên cười, bọn nhỏ mặc dù không rõ người lớn đang cười cái gì, nhưng khi nhìn đến mọi người đều cười  cũng cùng cười rộ lên. Lý Ngân đi tới bên cạnh Trần Tĩnh, vỗ vỗ bả vai của nàng nói: "Trần Tĩnh, người ta bây giờ là phu xướng phụ tùy, một mình ngươi đấu cùng bọn họ, không phải là muốn chịu thiệt sao? "

          Trên mặt A Hạnh có chút không nhịn được, dậm chân nói: "Tỷ tỷ, chúng ta còn chưa có thành thân, cái gì phu với phụ!"

          Ai biết Thẩm Nguyên Phong ở một bên giải vây giùm nàng, hắn nhìn mọi người cười nói: "Nhanh thôi, cũng không bao lâu nữa đâu!"

          Mọi người cười to, mặt A Hạnh càng đỏ hơn, co cùi chõ về phía sau nhằm bụng của hắn huých tới, hắn cố tình cúi người xuống, bưng chỗ đau kêu to: "A Hạnh, nàng là muốn mưu sát phu quân sao?"

          Mọi người cười càng lớn tiếng hơn, A Hạnh quay đầu trừng mắt liếc hắn một cái, giậm chân chạy về phía nông trang.

          Đi tới cửa, lập tức nhìn thấy tổng quản nông trang mang theo các quản lý vội vội vàng vàng chạy tới. Bọn họ đứng thành hai hàng, nhìn về phía đám người A Hạnh khom lưng, cùng kêu lên: "Đại tiểu thư !!" Nhận sự đón tiếp của quản sự xong, A Hạnh cũng giới thiệu mọi người cho hắn biết.

          A Hạnh chỉ vào Lý ngân nói: "Vị này mới là Đại tiểu thư, các ngươi về sau gọi ta là Tam tiểu thư  thì được rồi! "

          Các quản sự lại nhìn về phía Lý Ngân hành lễ, có điều bọn hắn nhìn ra được, làm chủ ở chỗ này vẫn là Tam tiểu thư.

          Các quản sự dẫn mọi người đi vào. Có gã sai vặt đi tới kéo xe, dẫn ngựa. Thẩm Nguyên Phong đi bên cạnh A Hạnh, vừa đi, vừa hết nhìn đông tới nhìn tây, sau đó nói nhỏ bên tai A Hạnh: "A Hạnh, cái thôn trang này của nàng không nhỏ a!" Hắn đã sớm biết a Hạnh có tài năng, nhưng là không nghĩ tới chỉ có hai năm ngắn ngủn, nàng lại có thể có được nông trang lớn như vậy, thật là làm cho hắn kinh ngạc!

         A Hạnh quay đầu, nhìn hắn cười nói: "Đây là ta nhờ Trương đại nhân giúp ta mua được, ta cũng muốn làm bà chủ của một nông trang. Cái thôn trang cũng được đó chứ?"

          Thẩm Nguyên Phong nhìn chung quanh, nói: "Nơi này ruộng tốt bao nhiêu mẫu?"

          "Gần sáu trăm mẫu!"

          Thẩm Nguyên Phong nhíu nhíu mi: "Rất được, nông trang nhà ta, cái lớn nhất so với cái này cũng không lớn hơn được bao nhiêu."

          Lấy được sự khẳng định của hắn, trong lòng A Hạnh thật cao hứng, nàng trước tiên bảo các quản sự mang đám người Lý Ngân đi nghỉ ngơi, sau đó hỏi Thẩm Nguyên Phong: "Bây giờ chàng mệt không?" Ánh mắt Thẩm Nguyên Phong nhìn nàng, khuôn mặt hiện lên vẻ hưng phấn, thì biết nàng có ý định gì khác, nói: "Ta không sao." Quãng đường ngắn như vậy  thực sự không làm khó được hắn.

          A Hạnh nghe hắn nói như vậy, lập tức kéo tay hắn đi về bên kia, nói: "Đi, ta dẫn chàng đi xem hoa màu!"

          Mấy người khác đặc biệt là Lý Ngân và bọn nhỏ đều thật sự mệt mỏi, tỷ muội Trần thị cùng A Lực mặc dù không mệt, nhưng mà bọn họ cũng không muốn đi quấy rối hai người A Hạnh, theo tuần quản sự  đi đến phòng nghỉ đã chuẩn bị sẵn.

          Mà một ít nha hoàn hạ đẳng cùng các mama nhìn phương hướng mà A Hạnh cùng Thẩm Nguyên Phong rời đi, trong mắt lộ ra thần sắc si mê, nghĩ thầm: Đây là nhân vật thiên tiên cỡ nào, thật sự là một đôi đẹp mắt mà.

Bạn đang đọc A Hạnh của Thập Tam Xuân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi diepgiaquan.1212
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 137

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.