Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phá Thành

Phiên bản Dịch · 3331 chữ

A HẠNH

Tác giả: Thập Tam Xuân

Chương 227:  Phá thành

    "Tùng tùng tùng” tiếng trống trận đinh tai nhức óc.

    "Rầm...rầm…rầm” tiếng đá lớn va chạm làm lòng người hoảng sợ.

     Những mũi tên lửa như một cơn mưa bay vào thành. Khắp nơi trong thành cũng dấy lên từng đám cháy hừng hực, tiếng kêu khóc, tiếng thét chói tai, tràn ngập mọi ngóc ngách trong thành.

    Quân lính cưỡi ngựa gào thét ra lệnh cho dân chúng cứu hỏa, trong nháy mắt người ngã ngựa đổ, loạn thành một đoàn.

    Rạp hát cũng bị tên lửa ảnh hưởng đến, A Hạnh chỉ huy mọi người dập lửa.

    "Nhất định phải trông coi kĩ lương thực!” A Hạnh lại cho người đi bảo vệ lương thực. Hôm nay Thiên Đô bị vây, trong thành gần như không có lương thực dự trữ, mấy cửa hàng gạo trong thành bị quân lính cưỡng ép thu gạo, để làm khẩu phần lương thực cho tướng sĩ thủ thành. Rất nhiều bách tính không được ăn no bụng, có lúc phát sinh chuyện cướp bóc, giống như cửa hàng bách hóa của A Hạnh đã bị dân chúng đói bụng cướp không còn một mống.

    Nếu như không phải là rạp hát đông người, nhiều người võ nghệ cao cường, thì chắc một chút lương thực dự trữ kia cũng nhanh chóng bị người cướp đi.

    Mọi người ở rạp hát cũng tụ tập ở khoảng đất trống trong hậu viện bình thường hay tập luyện, nghe tiếng kêu than bên ngoài giống như quỷ khóc sói tru, cùng với tiếng chém giết không dứt bên kia tường thành, trong mắt cũng lóe lên thần sắc hoảng sợ.

    "Tường thành Thiên Đô dày dặn vững chắc, mấy tên người Kim nhất định không công vào nổi, đúng không?"

    Một nha hoàn vừa run rẩy môi vừa nói, hy vọng có thể lấy được câu trả lời khẳng định, an ủi nàng khi đang cực kỳ sợ hãi, băn khoăn. Dường như tất cả mọi người đều mang vẻ mặt đau buồn, thành tường dày thật, nhưng Kim quốc chẳng màng tổn thất mà điên cuồng tấn công như thế, thì có thể kiên trì được bao lâu? Hơn nữa trong thành thiếu lương thực, chỉ sợ người Kim còn chưa đi vào, bách tính trong thành còn sống cũng không nhiều.

    Lúc này một người khác hỏi: "Nếu như người Kim tấn công vào thật, có diệt thành không?"

    "Diệt thành” chỉ hai chữ lại khiến trong lòng tất cả mọi người run một cái. Mọi người đều biết người Kim tàn nhẫn, trước đây đã nghe nói, mỗi lần người Kim đánh thắng trận xong, sẽ giết sạch nam nhân phe địch, chiếm nữ tử làm của mình. Có người nghĩ đến số mạng tương lai của mình, cũng không kìm được mà rơi lệ.

    A Hạnh suy nghĩ một chút, rồi nói: "Các vị, không ai biết ngày mai số mạng sẽ ra sao, bây giờ ta phân phát lương thực cho mọi người, sau khi thành bị phá, lỡ như quân Kim tàn sát toàn thành, mọi người mỗi người tự chạy thoát thân, có lẽ còn một chút cơ hội!"

    Một số người sợ, lắc đầu liên tục nói: "Không muốn, ta không tách khỏi mọi người, ta phải ở lại chỗ này!"

    A Hạnh nghiêm mặt nói: "Nếu mọi người đều ở lại chỗ này thì mục tiêu quá lớn, phản kháng chỉ khiến quân Kim vây quét, chỉ có chia thành tốp nhỏ, may ra sẽ có một đường sống!"

    Lời nói này có đạo lý, phút chốc mọi người cũng không phản đối. A Hạnh chia đều lương thực còn dư lại cho mọi người. Sau đó tất cả cô nương cũng phải thay phục sức nam tử. Bôi đen mặt, hy vọng như vậy có thể thoát khỏi cảnh quân Kim khi nhục.

    Vân Đóa ôm A Hạnh khóc: "Sao lại như vậy, tại sao phải phát sinh những chuyện này, lúc chúng ta mới tới kinh thành, đều là ca múa thanh bình, một cảnh phồn vinh, sao chỉ mới mấy năm, lại biến thành như vậy? Còn tên Vương tử Bố Nhĩ Thái kia,mới nhìn chẳng phải là người vô cùng tốt sao? Nói chuyện với chúng ta đều vô cùng hiền hoà, tại sao trong nháy mắt lại biến thành đại ma đầu giết người? Đây rốt cuộc là chuyện gì?”

    Nói xong những nữ tử khác cũng òa khóc, vì số mạng Đường quốc mà khóc, cũng vì số mạng chính mình mà khóc.

    A Hạnh nhớ tới năm ấy Bố Nhĩ Thái đã từng nói:

    "... Đến khi nào Kim quốc mới có thể giống như Đường quốc, không có máu chảy, không có chiến tranh, tất cả con dân cũng có thể trải qua cuộc sống ấm áp đầy đủ sung túc như vậy...”

    "... Tiểu Vương hy vọng mọi người có thể dĩ hòa vi quý, giảm bớt máu chảy cùng tổn thương không cần thiết..."

    A Hạnh cười lạnh một tiếng: "Hóa ra một người lại có thể đáng sợ đến trình độ này..."

    Vân Đóa ngẩng đầu lên không hiểu nhìn A Hạnh: "A Hạnh, ý ngươi là gì?"

    Trần Tĩnh ở bên cạnh thở dài: “Ngốc, đó chỉ là giả dối, đó cũng chỉ là Vương tử Bố Nhĩ Thái diễn trò mê muội thế nhân, chẳng qua lúc đó không có ai nhìn ra. Bây giờ cho dù biết hắn là một con người đáng sợ thì có ích lợi gì chứ ?"

    Lúc này Lý Ngân ôm Phấn Đoàn đi tới bên cạnh A Hạnh, Phong nhi theo sát sau lưng nàng, vành mắt ba người đều hồng hồng.

    Lý Ngân nói với A Hạnh: "Muội muội, bất kể như thế nào, người một nhà chúng ta nhất định phải ở chung một chỗ, sống thì tốt, chết cũng được, vẫn không xa rời nhau!"

    Lý Nhuận Phúc cùng Lưu Quế Hoa cũng vây quanh, cầm tay tay A Hạnh chảy nước mắt: "Người một nhà chúng ta nhất định phải ở bên nhau!"

    A Hạnh gật đầu một cái, nước mắt thấm ướt hốc mắt: "Được, bất kể như thế nào, người một nhà chúng ta cũng chung một chỗ!” Nhưng mà, Nguyên Phong chồng nàng, lúc này đang ở đâu vậy?

    Nguyên Phong, chàng đã đáp ứng ta, nhất định sẽ bình an trở về gặp ta! Chàng không được nuốt lời!

    Buổi tối ba ngày sau, ngoài cửa sổ vang lên một tiếng thét thê lương chói tai: "Thành bị phá rồi, Kim cẩu đã vào thành rồi!” Toàn thành Thiên Đô cũng rơi vào cảnh khủng hoảng, rồi lại nghe được tiếng liều chết xung phong kinh thiên động địa, sau đó người từ ngoài cửa thành tiến vào phía trong như nước thủy triều tràn vào, tiếp theo là tiếng vó ngựa nặng nề, tiếng người Kim xí xô xí xào nói chuyện, cùng với tiếng sát phạt, tiếng dân chúng kêu thảm thiết, và tiếng nữ nhân kêu khóc.

    Trong đêm này, thành Thiên Đô trang nghiêm trở thành địa ngục nhân gian, tình cảnh thê thảm không nỡ nhìn. Ngay cả trăng sáng cũng đã trốn vào trong tầng mây, giống như không đành lòng thấy thảm kịch nhân gian.

    Trong rạp hát cũng rối loạn lên, tiếng khóc tiếng kêu lẫn lộn. Một số người đã thừa dịp rối loạn xông ra ngoài, một số người thì tìm nơi núp vào. Đến lúc này A Hạnh cũng không thể nào để ý đến mọi người. Nàng mang lương thực đã thu thập xong, muốn dẫn người nhà rời đi. Hoặc là chạy ra khỏi thành, hoặc là tìm một chỗ vắng vẻ trốn. Rạp hát là mục tiêu quá nổi bật, sợ rằng không được bao lâu người Kim đã tìm tới nơi này.

    Nhưng còn chưa kịp đi ra ngoài, chỉ nghe được một hồi tiếng bước chân đều nhịp nặng nề, rạp hát đã bị một đội quân Kim tầng tầng bao vây lại.

    Trong lòng A Hạnh trầm xuống, sao quân Kim đến nơi này nhanh như vậy?

    Người trong rạp hát chưa kịp chạy trốn đều mang sắc mặt ảm đạm, vẻ mặt hoảng sợ nhìn từng cánh tay cầm cây đuốc, quân Kim hung thần ác sát nối đuôi mà vào. Sau khi đi vào, nhanh chóng tách ra, nhường ra một con đường đi, trong tay mang đại đao lóe lên ánh sáng âm u lạnh lẽo, thậm chí trên đao còn dính vết máu loang lổ. Trong lòng mọi người dâng lên nỗi sợ hãi tột độ, mọi người theo bản năng dựa vào nhau.

    A Hạnh và tỷ muội Trần thị cùng với vài người biết võ bảo hộ nữ nhân, người già yếu và trẻ nít ra sau lưng, vẻ mặt căm phẫn nhìn quân Kim tiến vào.

    Lúc này, xuất hiện một tên mặc khôi giáp màu đen trên người, là một nam nhân khắp người mang vẻ xơ xác tiêu điều, A Hạnh rất nhanh đã nhận ra hắn, hắn là người hầu thường đi theo Bố Nhĩ Thái.

    Hắn đi thẳng tới trước A Hạnh, sau đó cúi người xuống, thi lễ một cái nói: "Phu nhân, Hoàng thượng kêu Mạc Lãng tới đón phu nhân, mời phu nhân đi cùng Mạc Lãng!” Vẻ mặt vô cùng cung kính, khiến những người khác có chút bất ngờ. Mọi người trố mắt nhìn nhau, không biết trong hồ lô của người Kim này mua thuốc gì!

    A Hạnh nhìn hắn, hừ lạnh một tiếng: "Tại sao ta phải đi cùng ngươi!” Nhưng trong lòng dần có cảm giác nóng nảy không biết làm sao.

    Trần Tĩnh thủ thế, toàn thân tản ra hơi thở ác liệt, khiến Mạc Lãng hơi liếc mắt.

    Mạc Lãng nhìn Trần Tĩnh một cái, trong mắt bắn ra ánh tàn bạo, làm Trần Tĩnh thầm kinh hãi, công phu người này có lẽ không dưới nàng. Đây là một người khó đối phó, huống chi còn có trên trăm tên quân Kim!

    Mạc Lãng quay đầu nói với A Hạnh: "Phu nhân, nếu ngươi muốn bảo vệ những người này bình an, ngươi cũng chỉ có thể đi cùng ta. Nếu không...” Mạc Lãng đột nhiên hét lớn một tiếng: "Giết không tha!” Sau khi quát to một tiếng, người Kim đồng loạt lấy ra binh khí, quát một tiếng lớn. Có vài nữ tử nhát gan nhất thời hôn mê bất tỉnh!

    A Hạnh âm thầm tính toán thực lực hai phe, bên này các nàng có cao thủ, có lẽ nàng có thể che chở người nhà xông ra, nhưng còn mấy chục người khác chắc chắn không thể may mắn thoát khỏi. Sau khi bọn họ đi, những người này nhất định sẽ trở thành công cụ xả giận cho người Kim, kết quả nhất định vô cùng thê thảm.

    Hơn nữa xem như bọn họ trốn khỏi rạp hát, bên ngoài đối mặt còn nhiều quân Kim hơn, chỉ sợ cuối cùng cũng không cách nào bảo vệ người nhà bình an.

    Hôm nay, nàng đã không còn lựa chọn khác... Chẳng qua là, Bố Nhĩ Thái muốn gặp nàng vì lý do gì? Mặc dù ban đầu hắn lấy lòng nàng, có lẽ là rất để ý, nhưng hiện giờ, hắn cũng biết nàng đã gả cho người, hắn còn muốn thế nào?

    Có điều bây giờ suy nghĩ gì cũng vô ích, hôm nay chỉ có thể giữ cho mọi người bình an trước, tiếp theo chỉ có thể đi một bước tính một bước, bất kể như thế nào, nàng tuyệt đối sẽ không làm chuyện phản bội Nguyên Phong.

    “Được, ta đi với ngươi!” A Hạnh nói với Mạc Lãng.

    "A Hạnh!” Người chung quanh rối rít lên tiếng, trong thanh âm tràn đầy lo lắng.

    Có mấy tên người Kim đi lên muốn mang A Hạnh đi, Trần thị đứng yên ở phía trước ngăn cản, nhưng Mạc Lãng đưa một ánh mắt, thì có mười mấy tên người Kim tiến lên nhắm đại đao vào những người khác trong rạp hát.

    "Dừng tay!” A Hạnh cả kinh kêu lên!

    Mạc Lãng giơ tay lên một cái, mấy tên người Kim đồng loạt ngưng động tác.

    Trần Tĩnh hung hãn trợn mắt nhìn Mạc Lãng một cái, không còn cách nào, không thể làm gì khác ngoài lui về phía sau. Lý Nhuận Phúc vọt người tới phía trước, kêu khóc nói: "A Hạnh, A Hạnh!” Vân Đóa và Lý Ngân cũng khóc không thành tiếng.

    Mạc Lãng đối với bọn họ thái độ hơi ôn hòa, nói: "Các vị yên tâm, Hoàng thượng chắc chắn sẽ không thương tổn phu nhân!” Nói xong quay đầu nhìn về phía A Hạnh: "Phu nhân, chúng ta đi thôi!"

    A Hạnh quay đầu nhìn mọi người một cái, thấy hai mắt mọi người đều ngấn lệ như mưa phùn nhìn nàng thì nói: "Mọi người yên tâm, ta không có việc gì.” Vừa nói vừa hỏi Mạc Lãng: "Vậy bọn họ thì sao?"

    Mạc Lãng nói: "Bọn họ chỉ cần không rời khỏi rạp hát, thì không có việc gì, chúng ta sẽ phái người bảo vệ nơi này."

    Nghe xong lời này, A Hạnh mới thở phào nhẹ nhõm, ít nhất mọi người tạm thời cũng sẽ không gặp nguy hiểm.

    Sau khi A Hạnh đi tới an ủi cha nương tỷ muội bên cạnh một lúc, mới đi theo Mạc Lãng đi ra rạp hát.

    Bên ngoài rạp hát đậu một chiếc xe ngựa. Mạc Lãng nói với A Hạnh: "Mời phu nhân lên xe."

    A Hạnh hỏi: “Bây giờ chúng ta đi đâu?"

    Trên mặt Mạc Lãng hiện ra vẻ kiêu ngạo: "Dĩ nhiên là hoàng cung!"

    Hoàng cung! A Hạnh trợn to hai mắt, chẳng lẽ bọn họ nhanh như vậy đã đánh chiếm được Hoàng cung?

    Mạc Lãng nhìn trên mặt A Hạnh khó hiểu, cười lạnh một tiếng nói: "Nước đã mất, chưa bao giờ thiếu người thức thời, tự có người nghênh chúng ta vào cung!"

    A Hạnh hừ lạnh một tiếng: “Bây giờ tướng quân nói mất nước hình như còn quá sớm!"

    Mạc Lãng nhẹ nhàng cười một tiếng, cũng không nói gì, nhưng vẻ mặt đang tràn đầy khinh bỉ và xem thường, ý nói đại cuộc chắc chắn đã định.

    A Hạnh lên xe ngựa, xe chậm rãi tiến đến Hoàng cung, dọc theo đường đi, chỉ thấy xác ngã khắp nơi, ai hồng biến dã*, khắp nơi đều là ánh lửa, khắp nơi đều là tiếng kêu khóc. Thậm chí còn có người Kim cưỡng gian ngoài đường phố!

*Ai hồng biến dã là một câu thành ngữ xuất phát từ thiên Hồng nhạn trong phần Tiểu Nhã của Kinh Thi, có nghĩa là những con chim hồng kêu thương khắp nơi, dùng để chỉ cảnh người dân đói khổ, lang thang trong loạn lạc. Nguyên văn: “Hồng nhạn vu phi, ai minh ngao ngao”. Tạm dịch: Chim hồng chim nhạn cất cánh bay, cất tiếng kêu ai oán bi thương. Theo chú giải của Chu Hy thì chim hồng là chim lớn, chim nhạn là chim nhỏ. Nguồn: 4vn.eu.

    A Hạnh hạ màn xe xuống, trong lòng tràn đầy bi thương, nhưng đối với tất cả những chuyện này, nàng có cách nào ngăn cản?

    Xe ngựa đến Hoàng cung, từ cửa chính Hoàng cung tiến vào, bên trong Hoàng cung khắp nơi đều là mưa tên cùng binh khí, máu tươi đầy đất, có thể thấy mới vừa rồi nhất định đã trải qua một trận chiến đấu kịch liệt. Đi mấy bước là có thể thấy thi thể thái giám hoặc lính Cấm vệ quân. Mơ hồ còn có thể nghe được tiếng nữ tử thét chói tai cùng với tiếng cười âm u của nam tử không biết từ nơi nào bay tới.

    Lúc này Hoàng cung đã không còn không khí trang nghiêm nghiêm túc ban đầu, khí thế hào hùng uy nghiêm, toàn bộ Hoàng cung bao phủ trong bóng đêm trầm trầm, toát lên vẻ kiềm chế cùng sa sút tinh thần.

    Mạc Lãng bố trí A Hạnh trong một tòa tiểu viện lịch sự tao nhã, phái tới mấy nha hoàn cùng thái giám, không nói gì đã rời đi.

    A Hạnh đứng trong đại sảnh đánh giá chỗ ngồi này là cung điện hoa lệ, nguy nga lộng lẫy, màn mỏng tung bay, rất rõ ràng là chỗ ở của phi tần Hoàng đế. Bố Nhĩ Thái mang nàng tới nơi này là ý gì? Chẳng lẽ nói, hắn vẫn có ý xấu với mình?

    Làm sao đây? Nếu quả thật là như vậy, nàng nên làm cái gì?

    Lúc này hai cung nữ nơm nớp lo sợ đi vào.

    A Hạnh thấy trên người các nàng vẫn mặc quần áo trang sức Đường quốc, hỏi: "Các ngươi là người Đường?"

    Hai cung nữ lập tức quỳ xuống, phát run dập đầu với A Hạnh: "Quý nhân tha mạng, quý nhân tha mạng, nô tỳ nhất định sẽ phục vụ quý nhân thật tốt!"

    A Hạnh nhẹ giọng nói: "Các ngươi không phải sợ, ta cũng là người Đường, ta bị bắt tới, ta sẽ không thương tổn các ngươi, các ngươi đứng lên trước đi!"

    Hai cung nữ nghe nàng nói như vậy, mới ngẩng đầu lên nhìn về phía A Hạnh, thấy trên người A Hạnh cũng mặc Đường phục, mới thở phào nhẹ nhõm, một người trong đó kêu lên: "An Hoa phu nhân!"

    A Hạnh ngạc nhiên nói: "Ngươi biết ta?"

    Lúc này, hai cung nữ mới bò dậy, đi tới bên cạnh A Hạnh, báo danh hiệu cung nữ của nàng, chảy nước mắt nói: "Nô tỳ đã từng thấy qua phu nhân nên nhận ra phu nhân, phu nhân cũng bị bắt vào sao? Nhất định do người Kim nghe nói phu nhân lớn lên xinh đẹp..."

    A Hạnh ôn nhu nói: "Các ngươi đừng khóc, chúng ta có thể sống sót đã là vạn hạnh..."

    Một cung nữ khác run run rẩy rẩy nói: “Không sai, trong cung thật là nhiều người chết, rất nhiều người chúng ta quen cũng bị mất mạng...” Nói tới đây thì oà khóc.

    "Hoàng thượng thì sao? Còn có Hoàng hậu cùng nhóm phi tần?” A Hạnh hỏi.

    "Hoàng thượng với Hoàng hậu đều bị bắt lại, nhóm phi tần có người tự sát chết, không kịp tự sát đều bị mấy tên người Kim kia mang đi... Còn có rất nhiều cung nữ đều bị mang đi, chúng ta lại bị lưu lại, hóa ra là tới chiếu cố phu nhân người."

    Cung nữ này lau lau nước mắt, nói: "Đêm đã khuya, bọn nô tỳ đi lấy nước tới hầu hạ phu nhân nghỉ ngơi."

    Nói xong một người trong đó lui ra, một người khác sửa sang lại bên trong.

    A Hạnh đi vào theo, thấy bên trong trang trí vô cùng trang nhã, mỗi một món đồ dùng đều vô cùng tỉ mỉ, phía đông có một cái giường dựa vào tường, bên trên trải chăn nệm bằng gấm, màn mỏng màu hồng rũ xuống, có chút thú vị.

    A Hạnh nhìn cung nữ đang dọn dẹp, hỏi: "Ngươi tên gì?"

    Cung nữ xoay người đáp lời: "Hồi bẩm phu nhân, nô tỳ tên Lục Oanh, người lúc nãy là Thu Nguyệt."

    A Hạnh lại hỏi: "Đây là tẩm cung của ai?"

    "Dạ là tẩm cung của Thục phi nương nương."

Đang nói, bên ngoài truyền tới một loạt tiếng bước chân, A Hạnh nghe thấy quay đầu lại, thì thấy Bố Nhĩ Thái một thân nhung trang đi tới như cơn lốc.

Bạn đang đọc A Hạnh của Thập Tam Xuân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi diepgiaquan.1212
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 109

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.