Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhẫn nhịn

Phiên bản Dịch · 3366 chữ

A HẠNH

Tác giả: Thập Tam Xuân

Chương 229: Nhẫn nhịn

          Nến đỏ chập chờn lung lay, ánh sáng yếu ớt, cây nến lặng yên chiếu sáng Hinh Phương Cung. Mà bên trong giường, sau màn che thì khuất sáng, ánh nến chiếu không tới nên trông khá âm u.

          Bố Nhĩ Thái ngồi bên giường, A Hạnh thì núp ở một góc giường. Nàng nhìn chằm chằm vào bóng lưng cao lớn của hắn, chỉ cảm thấy sao bóng lưng này lại lạnh lẽo, đáng sợ như vậy.

          Nàng nhẹ nhàng mở miệng: "Mọi thứ ngươi đã lên kế hoạch rất tốt. Ngươi tới Thiên đô, đầu tiên giả dạng người nhân nghĩa lễ độ, làm nổi bật lên sự hung ác hung tàn của đại ca Qua Gia Thái. Bởi vì ngươi biết, Đường quốc tuyệt đối sẽ không ngồi yên xem kẻ như vậy trở thành vua Kim quốc, đưa tới tai họa khôn lường về sau, sự xuất hiện của ngươi, đem đến cho bọn họ sự lựa chọn tốt nhất! "

          Sống lưng Bố Nhĩ Thái thẳng tắp, lạnh lùng nói: "Đúng vậy! Trẫm năm đó phí hết tâm tư mới có cơ hội đến Đường quốc cùng Qua Gia Thái chính là vì mục đích này! Nếu như Đường quốc các nàng không phải có ý đồ khống chế Kim quốc chúng ta thì kế hoạch của trẫm cũng sẽ không thành công! Bây giờ những thứ này cũng đã không có chút ý nghĩa nào, nói cho nàng biết cũng không sao!"

          A Hạnh khẽ cười một tiếng: "Trương Tương cùng tiên đế là người ra sao, vậy mà ngươi cũng có thể đã lừa gạt bọn họ, thực sự là rất có bản lĩnh! Một người muốn che giấu mình cũng không khó, nhưng mà ngươi lại có thể che giấu mình lâu đến vài chục năm, ngay cả người bên cạnh ngươi đều không thể nhìn thấu ngươi, Bố Nhĩ Thái, ngươi thực sự là một kẻ đáng sợ!"

          Bố Nhĩ Thái kinh ngạc cái xoay người, ánh mắt sáng rực nhưng âm u, thâm trầm, hung ác, khí phách, khiến người ta sợ run lên.

          Hắn nhìn chằm chằm nàng, ngực phập phồng kịch liệt, tâm tình như là đang cực kỳ kích động, "Nàng nghĩ rằng từ trước đến nay ta sống dễ chịu lắm sao? Nàng không thể tưởng tượng được những năm tháng ấy. Mẫu thân ta chỉ là một tỳ nữ, đơn giản là có chút nhan sắc nên bị phụ vương nhìn trúng, mới có ta. Nhưng điều này cũng không thể thay đổi được sự thực rằng thân phận của chúng ta. Mẫu thân ta yếu đuối, sinh hạ ta khó khăn còn bị người ta hại chết, tuổi thơ của ta trải qua so với nô tài còn không bằng. Phụ vương không để ý tới ta, những nữ nhân kia ngấm ngầm ngược đãi ta! Còn có những kẻ được gọi là huynh đệ tỷ muội, mỗi một người đều lấy việc chà đạp ta làm vui! Ngay cả bọn hạ nhân đều khinh thường ta! Chịu đói, chịu lạnh, chịu đòn, bị ngược đãi giống như cơm bữa, khi đó ta mới có sáu tuổi! Từ đó trở đi, ta đã thề, rồi sẽ có một ngày ta đem tất cả bọn họ giẫm ở dưới chân của ta!"

          Hắn nói xong, thở phì phò, chậm rãi bình phục tâm tình của mình, sau đó tiếp tục nói: "Kế tiếp, ta nghĩ hết biện pháp chiếm được sự chú ý của phụ vương, vì có thể giành được chỗ đứng nhỏ nhoi ở bộ lạc của ta, cũng bởi vì như vậy, làm cho những người khác càng thêm không tha cho ta. Ta chỉ có giấu tài, làm cho tài năng của Qua Gia Thái thể hiện ra, mà ta, thì đem mình ẩn dấu dưới hào quang của hắn, mọi chuyện đều diễn ra theo kế hoạch! "

          A Hạnh nhìn hắn, gằn từng chữ từng câu nói: "Qua Gia Thái chết có liên quan với ngươi, hoặc là phụ vương của người chết, cũng thế đúng không!"

          Bố Nhĩ Thái đứng lên, ngửa đầu cười ha ha một tiếng: "Lại nói tiếp, cái này còn phải cảm tạ tiên hoàng của các ngươi rồi, nếu như không phải hắn đang âm thầm bố trí tất cả, ta làm sao có thể diệt trừ Qua Gia Thái nhanh như vậy! Qua Gia Thái khi còn sống mơ hồ, cho dù chết cũng thế! Một kẻ cậy mạnh nhưng lại bất tài, vô dụng!" Hắn khẽ hừ một tiếng, trong giọng nói tràn ngập khinh thường, "Còn như phụ vương, ta chẳng qua chỉ nói vài câu lời thật lòng, hắn đã chịu không được, thì ta có biện pháp gì!" Hắn nói hời hợt, giống như chuyện này vốn dĩ không có liên quan gì với hắn.

          Hắn ẩn nhẫn và hung ác, thật sự là để cho nàng sợ hãi!

          A Hạnh cười lạnh: "Bây giờ ngươi đem tất cả sự thật đều cho ta biết, ngươi sẽ không sợ ta đem chuyện này thông báo toàn thiên hạ? Ngươi vì ngôi vị hoàng đế mà giết cha giết huynh. Con dân Kim quốc các ngươi có thể coi ngươi trở thành anh hùng sao?  "

          "Từ xưa đến nay thắng làm vua, thua làm giặc, bất kể là ai ngồi trên địa vị cao thì có mấy người là trong sạch? Những kẻ thuận theo ta chỉ vì ta có thể đem đến bao nhiêu quyền lợi, bọn họ sẽ chẳng để ý ta làm sao mà leo được lên vị trí này!" Hắn vung hai tay lên, trong từng động tác đều khí thế bễ nghễ thiên hạ, hắn lớn tiếng nói: "Bây giờ trẫm có thể cho bọn hắn vinh hoa phú quý mà mấy đời cũng không tưởng tượng đuộc! Cho dù là Qua Gia Thái trên đời, chỉ là mãng phu, làm sao có thể như trẫm, trong thời gian ngắn ngủi đánh bại giang sơn Đại Đường màu mỡ!"

          A Hạnh nói: "Nếu không phải Đại Đường chúng ta hai năm qua tai nạn liên tiếp, lại gặp nội loạn, ngươi làm sao có thể dễ dàng thuận lợi như vậy?"

          Bố Nhĩ Thái bật cười, cúi người vào trong giường, đè ép đến bên người nàng, ở trên mặt nàng hắn dùng sức hôn, sau đó kéo nàng vào trong ngực, cười nói: "A Hạnh, thì ra ngươi cũng có lúc ngây thơ, thiên tai Đường quốc các người đúng là khá nặng, nhưng mà Đường quốc bao nhiêu năm thu hoạch, quốc khố phong phú, cho dù hai năm thiên tai liên tiếp thì làm gì đến tình cảnh như vậy? Ngươi sao không ngẫm lại, lương thực Đường quốc tích trữ mấy năm nay đi đâu?"

          A Hạnh nghe được lời ấy, quên mất giãy dụa, trợn to mắt nhìn hắn: "Chẳng lẽ lại là ngươi?"

          Bố Nhĩ Thái đắc ý cười, cúi đầu nhìn nàng, hai mắt chiếu lấp lánh, thấy gương mặt nàng xinh đẹp như hoa, trong lòng nóng lên, nhịn không được cúi đầu hôn một trên môi của nàng, A Hạnh cũng vì việc này mà kinh ngạc. Trong chốc lát không phải xem xét, khiến cho hắn hôn được, đợi khi phản ứng lại, hắn đã ngẩng đầu lên, đầu lưỡi nhẹ nhẹ liếm môi một cái, gương mặt đầy ý cười, hiển nhiên tâm tình thật tốt. A Hạnh mới vừa trừng mắt, muốn nổi giận với hắn, lại nghe được hắn nói: "Không sai,một bộ phận lương thực tích trữ của Đường quốc các người đều trong quân lương của bọn ta!  "

          A Hạnh trong đầu nhớ tới bọn buôn gạo, bỗng nhiên chấn động:"Là đám buôn gạo!"

          Bố Nhĩ Thái cười khinh bỉ: "Thương nhân Đường quốc các ngươi, vì quyền lợi thật đúng là chuyện gì cũng dám làm! Bội phục bội phục, có điều cũng may mắn cho bọn họ như thế, bằng không Đường quốc  làm sao lại đến nước này?"

          "Như vậy tam hoàng tử phản loạn. . . " A Hạnh sắc mặt dần dần trắng bệch

          Bố Nhĩ Thái nhìn nàng, cười mà như không cười: "Ngươi nói xem?"

          A Hạnh trong đầu điện quang lóe lên, sau đó cả người lạnh toát, nàng bỗng nhiên dùng toàn lực tránh thoát ngực của hắn, Bố Nhĩ Thái trong chốc lát tinh thần mất tập trung, để cho nàng tránh thoát.

          A Hạnh nhảy xuống giường, liên tiếp lui về phía sau, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trong ánh mắt tràn ngập kinh sợ, nàng chỉ vào hắn: "Là ngươi ở sau lưng chống đỡ tam hoàng tử. Là ngươi thừa dịp tân hoàng đăng cơ, thừa nước đục thả câu, làm cho đại Đường loạn càng thêm loạn!"

          Bố Nhĩ Thái chậm rãi xuống giường, đứng thẳng cạnh bên giường, thân hình cao lớn có một loại khí thế bức người, "Tam hoàng tử có dã tâm lớn, nhưng không có trí tuệ lớn, đáng đời bị người lợi dụng!"

          Trong lòng A Hạnh tràn đầy sợ hãi, toàn thân lạnh run, nàng nhìn Bố Nhĩ Thái, giọng có chút run rẩy: "Như vậy lúc này, ở phía nam cùng Nguyên Phong chiến đấu. . ."

          Bố Nhĩ Thái sầm mặt lại, hắn vươn tay đem lọn tóc hất ra sau đầu, thong thả chậm rãi nói: "Thẩm tướng quân lúc này đối mặt có thể là ba mươi vạn liên quân của nước chúng ta! Thẩm tướng quân chỉ có năm chục ngàn binh mã, không biết có thể giữ được mạng mà trở về hay không?" Hắn cười cười, nụ cười thâm trầm, ánh mắt âm u như hai đóa ma trơi: "Biết được là hắn mang binh bình loạn, ta đã tốn không ít tâm trí, đào một cái hố lớn chờ hắn đấy! Tính toán mấy ngày nữa hẳn là có tin tốt truyền về rồi!"

          A Hạnh chỉ cảm thấy một hồi trời đất quay cuồng, khí lạnh từ trong xương tỏa ra, chân nàng lảo đảo một cái, suýt chút nữa tè ngã xuống đất, nàng liều mạng duy trì ổn định, căm tức nhìn hắn: "Ngươi khoan đắc ý, Nguyên Phong không phải loại người như ngươi có thể tính toán được, Nguyên Phong nhất định sẽ nhìn thấu âm mưu của ngươi, chàng nhất định sẽ mang binh đánh vào trong kinh thành, đưa ngươi đuổi ra ngoài! Ngươi chờ, ngày này không bao lâu sẽ tới!"

          Trong mắt Bố Nhĩ Thái tràn đầy lửa giận, hắn bỗng nhiên cười ha ha, lập tức giận tái mặt, sắc mặt tái nhợt, "Chỉ bằng hắn, ta muốn nhìn, hắn có thể bình an trở về hay không! Ta muốn nhìn một chút, hắn có tư cách đấu với ta hay không! "

          Lời của hắn, tựa như một tảng đá lớn nặng nề đè ở trong lòng của nàng, ép tới nàng không thở nổi, vào giờ khắc này, nàng không màng an nguy bản thân, tất cả sợ hãi cùng phẫn nộ đều phát tiết ra!

          "Bố Nhĩ Thái, ngươi có thể lừa gạt tất cả người trong thiên hạ, nhưng là không gạt được ông trời, không gạt được chính ngươi! Ngươi dung túng thuộc hạ tạo thành sát nghiệt, ông trời ở trên đều thấy! Vạn vạn con dân Đại Đường ngươi có thể giết hết sao? Mỗi một người ngươi giết, sẽ càng làm tăng cừu hận của người dân Đường quốc với ngươi. Đến lúc đó lòng dân mất hết, coi như ngồi bảo tọa trên đại điện, cũng sẽ không lâu dài! Không bao lâu, Thẩm Nguyên Phong sẽ cùng với trăm họ bách tính Đường quốc, tru diệt tên ác ma nhà ngươi!"

          Bố Nhĩ Thái phẫn nộ không thôi, nhanh chóng vọt tới trước mặt nàng, hai tay như sắt bắt lấy cánh tay của nàng, khiến cho nàng đau tận xương cốt. Nhưng mà nàng không muốn tỏ ra yếu thế trước mặt hán, cắn chặt hàm răng, không kêu một tiếng.

          Bố Nhĩ Thái cúi đầu, hung hăng nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt giống như dã thú đang nổi giận, "Nàng nói ta là ác ma? Nàng cứ muốn ta chết, hận ta như vậy!"

          A Hạnh không yếu thế chút nào nhìn hắn chằm chằm, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, nhưng là một đôi mắt lại sáng như sao: "Ngươi vì tư lợi của bản thân, giết hại bao nhiêu mạng người, tạo bao nhiêu oan hồn! Ngươi đi xem bên ngoài tường thành hoàng cung, lại có bao nhiêu người mất đi nhà cửa, mất đi thân nhân, có bao nhiêu nữ tử mất đi trong sạch! Anh hùng Bố Nhĩ Thái mà ta tán thưởng tuyệt đối không phải người máu lạnh, tàn nhẫn như vậy, hắn yêu thích hòa bình, chán ghét giết chóc. . . Không phải, là ta sai rồi, Bố Nhĩ Thái này cho tới bây giờ chưa từng tồn tại, từ đầu đến cuối đều là mắt ta bị mù, đã nhìn lầm người! Anh hùng. . . " a Hạnh cười lạnh một tiếng: "Mặc dù ngươi được cả thiên hạ, nhung trong lòng mọi người ngươi là ác ma! Cái danh hiệu anh hùng này, ngươi không xứng!"

          Bố Nhĩ Thái tức giận đến toàn thân run lên, sắc mặt muốn bao nhiêu đáng sợ có bấy nhiêu đáng sợ, ngón tay của hắn hầu như bóp vào thịt của nàng trong: "Nàng nói thêm câu nữa, ta sẽ giết nàng!"

          Vừa nghĩ tới Thẩm Nguyên Phong bây giờ đang rơi vào trong kế hoạch của hắn, tính mạngbị uy hiếp, nàng liền không nhịn được phát điên hơn, nàng lĩnh kêu lên: "Ngươi giết đi! Hai tay ngươi đã dính đầy máu tanh, thêm ta cũng chẳng sao, ngươi giết đi! Phu quân của ta thì sẽ báo thù cho ta!"

          Bố Nhĩ Thái tức giận đến nỗi bắp thịt trên mặt đều có chút vặn vẹo, hắn buông ra lại bắt lấy cánh tay nàng, sau đó bóp thật chặt cần cổ của nàng, hai tay hung hăng dùng sức.

          A Hạnh chỉ cảm thấy phổi tắc nghẽn khó chịu, muốn ngất đi, cổ đau đớn không chịu nổi, sau đó hai mắt tối sầm, liền hôn mê bất tỉnh.

          Cũng không biết trải qua bao lâu, nàng vì lo lắng mà tỉnh lại. Khi tỉnh lại nhìn đỉnh đầu trướng màn hoa lệ, ý thức chỉ có chậm rãi hồi phục. Tất cả đều không phải là nằm mơ. Nàng bị giam cầm trong hoàng cung, phải ở cạnh ác ma kia. Mà Nguyên Phong ở phía nam, ở trong nguy hiểm trùng trùng.

          Năm chục ngàn chống lại ba trăm ngàn, nhưng lại rơi vào nằm trong kế hoạch của ác ma kia. Mặc dù nàng nói lòng tin tràn đầy, nhưng là trong lòng cũng mơ hồ hiểu rõ, muốn thoát khỏi cạm bẫy của Bố Nhĩ Thái, thật sự là chuyện vô cùng khó.

          Nhưng mà người kia là Thẩm Nguyên Phong, là tướng quân vô địch trên chiến trường, hơn nữa chàng đã đáp ứng nàng nhất định sẽ trở về gặp nhau, cho nên, chàng nhất định sẽ bình an mà thoát hiểm!

          Nàng tin tưởng, chàng nhất định sẽ bình an trở về.

          Lúc này Thu Nguyệt tiến đến phát hiện A Hạnh đã tỉnh, vội vã nhào tới, ngạc nhiên nói: "Phu nhân, người đã tỉnh thì tốt rồi!" Nói nước xong mắt lập tức chảy xuống, tối hôm qua lúc hoàng thượng đi nói, nếu như phu nhân không tỉnh lại, hai người bọn họ sẽ chôn cùng! Các nàng rất sợ hãi.

          A Hạnh muốn nói một đôi lời lời an ủi, nhưng là mới vừa giật giật môi, liền cảm giác trong cổ họng như thiêu đốt, rất khó chịu, nàng cố sức mà phun ra một chữ:  "Nước. . . "

          Thu Nguyệt vội vã lau khô nước mắt: "Phu nhân chờ một lát, Thu Nguyệt lập tức đi lấy nước qua đây. " Một lát sau, Thu Nguyệt và Lục Oanh cùng nhau tiến đến, hầu hạ A Hạnh uống nước.

         Lục Oanh giúp A Hạnh xoa xoa khuôn mặt, nói: "Phu nhân tối hôm qua dọa sợ chúng ta. Sau khi phu nhân té xỉu, hoàng thượng nổi điên, gọi đại phu, nhưng mà hiện tại trong hoàng cung làm gì có đại phu, sau đó hoàng thượng cứ thế ôm phu nhân ngồi trọn một đêm, đến sáng sớm có người báo, mới rời khỏi. Lúc gần đi sai bảo chúng nô tỳ nêu người vừa tỉnh lại thì đi bẩm báo. Chờ một hồi hoàng thượng sẽ tới rồi."

          Thu Nguyệt ở bên cạnh bĩu môi nói: "Vị hoàng đế người Kim này đối với phu nhân tốt vô cùng! Phu nhân về sau đừng lại chọc giận hoàng thượng, bằng không hoàng thượng dưới cơn nóng giận thực sự sẽ giết phu nhân đó!" Các nàng cũng thảm luôn!

          A Hạnh liếc mắt nhìn các nàng, chậm rãi ngồi xuống, đã thấy trong điện bừng sáng, xem ra đã vào giữa trưa.

          Lúc này, tiếng bước chân vang lên, Bố Nhĩ Thái từ bên ngoài đi tới. Hắn thay áo giáp, trên người vẫn mặc phục sức Kim quốc, nhìn sơ qua có cảm giác ngỗ ngược, tục tằng.

          Thu Nguyệt cùng Lục Oanh vội vã lui xuống.

          Bố Nhĩ Thái đi tới bên người A Hạnh, trong đôi mắt có tia vằn đỏ, dưới ánh mắt có chút đen, sắc mặt tiều tụy.

          Hắn cúi người xuống nhìn thoáng qua vết xanh tím ở cổ A Hạnh, trong mắt hiện ra vẻ hối hận vô cùng.

          Hắn vươn tay muốn kiểm tra vết thương của nàng, lại bị nàng tránh được. Nàng rũ mắt xuống, không  nhìn hắn. Cổ đau dữ dội, cũng không thể nói được.

          Bố Nhĩ Thái ngồi bên cạnh nàng, tay đặt ở hông của nàng. A Hạnh nhẹ nhàng giãy dụa một cái, thấy giãy dụa vô dụng cũng tùy vào hắn, chỉ là thân thể có chút cứng đơ.

          Bố Nhĩ Thái nhẹ nhàng nói: "A Hạnh, tối hôm qua ta tức giận không kìm nén được, ta không phải cố ý muốn làm nàng bị thương, A Hạnh, nàng đừng giận ta!"

          Giọng nói của hắn lại dịu dàng, A Hạnh ngước mắt lên, lạnh lùng nhìn hắn một cái.

          "Tối hôm qua ta còn tưởng rằng ta đã giết nàng, một khắc kia, ta cảm thấy  trời như sụp xuống, A Hạnh, thì ra nàng ở trong lòng ta đã có vị trí quan trọng như vậy, bảo sao ta không thể quên được nàng. Hiện tại nàng đã ở bên cạnh ta, về sau ta sẽ đối đãi thật tốt với nàng, nàng cũng không cần lấy người khác, hắn không có khả năng trở về, về sau sẽ có ta tới chăm sóc nàng!"

          Lời của hắn khiến lòng A Hạnh đau xót, tay nắm chặt. Không được, nàng không thể ở chỗ này nữa, nàng muốn chạy đi, nàng muốn đi tìm hắn! Cho dù là núi đao biển lửa, nàng muốn ở cùng với hắn!

          Lúc này bên ngoài có người ở nhẹ giọng thúc giục, xem ra Bố Nhĩ Thái đang bận rộn, lấy được tin tức của nàng sau, liền vội vội vàng vàng đến thăm nàng, nhưng mà, vậy thì sao? Hắn muốn giết phu quân nàng, hủy đi trong sạch của nàng, cho dù hắn đối với nàng tốt đi nữa, nàng cũng sẽ không cảm tạ hắn!

          Bố Nhĩ Thái nghe bên ngoài thúc giục, nhíu mày một cái, hiển nhiên có chút không vui, có điều hắn vẫn đứng lên dịu dàng nói với A Hạnh nói: "A Hạnh, nàng nghỉ ngơi thật tốt, buổi tối ta trở lại thăm nàng!" Nói xong lại vội vã rời đi.

Bạn đang đọc A Hạnh của Thập Tam Xuân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi diepgiaquan.1212
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 113

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.