Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cưỡng Hôn

Phiên bản Dịch · 3590 chữ

A HẠNH

Tác giả: Thập Tam Xuân

Chương 231: Cưỡng hôn

          Sau hai ngày vây hãm, công phá hoàng cung, hoàng đế Kim quốc đột nhiên ban bố mệnh lệnh cấm tàn sát hàng loạt, quấy rầy dân chúng trong thành, đồng thời cung cấp lương thực cứu tế. Ba ngày sau, gia tộc Thẩm thị, nam tử toàn bộ bị giết, nữ tử trở thành nữ nô. Cùng lúc đó, hoàng hậu Trương Thanh Thu ở Phượng Ninh trong cung tự sát bỏ mình. Trọng thần Đường triều một nửa đầu hàng, những người phản kháng đều bị giết chết. Trương Tương ở trong thiên lao khóc rống một tiếng: “Đây là lỗi của ta!” Lao vào bức tường phía sau bỏ mình.

          Hai ngày tiếp theo, Kim Đế vì trấn an lòng dân Đường triều, đem Vân La công chúa Đường triều nạp vào trong cung, phong làm quý phi.

          Lúc này, những thành thị quan trọng phía bắc Đường quốc tất cả đều rơi vào tay người Kim, nhưng phía đông, phía tây vẫn có các phiên vương dẫn dắt ít binh lực dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, có điều thiếu thốn lương thực mà không có viện trợ, chỉ sợ cũng không kiên trì được bao lâu. Phương nam rơi vào tay giặc, thành trì quan trọng cũng bị liên quân chia cắt. Binh lực dư ra của Đường quốc bị vây hãm ở vùng đất trung tâm.

          Đến tận lúc này, A Hạnh vẫn không có được bất cứ tin tức gì về Thẩm Nguyên Phong

          A Hạnh tự an ủi bản thân mình, không có tin tức chính là tin tố,.

          Mấy ngày nay, A Hạnh vẫn tìm không được bất cứ cách nào để rời khỏi nơi này. Tuy nhiên cũng may, có lẽ vì Bố Nhĩ Thái mới lấy Vân La công chúa, buổi tối không có ở lại Hinh Phương cung, mà nửa ngày do công việc bận rộn, mặc dù có tới nhưng thời gian cũng rất ngắn. Thường thường không nói được nói mấy câu đã phải rời đi. A Hạnh ngầm thở phào một cái, đồng thời không khỏi có chút lo lắng cho vận mệnh của Vân La công chúa. Một người con gái rạng rỡ, xinh đẹp như hoa nhưng lại gặp cảnh nước mất nhà tan, còn phải chịu khuất nhục gả cho kẻ thù, trong lòng của nàng hẳn rất đau khổ a!.

          Nhớ tới Vân La công chúa từng có ơn đối với mình, A Hạnh luôn nghĩ hẳn là nên vì nàng làm chút gì đó, nhưng vận mệnh của chính mình còn không thể thay đổi, mặc dù vậy đây là thời điểm nàng cô độc, đau khổ nhất, việc duy nhất mình có thể  làm là ở bên cạnh nàng, cùng nàng nói chuyện.

          Hôm nay, A Hạnh bảo Thu Nguyệt đi nghe ngóng chỗ ở của Vân La công chúa, sau đó lập tức dẫn hai tỳ nữ đi về phía Vân Nghê cung của Vân La công chúa.

          Cho đến nay, phi tần của Bố Nhĩ Thái còn ở Kim quốc, cho nên A Hạnh ở hậu cung đi lại rất tự do. Bốn kẻ cao lớn giám thị nàng, chỉ cần nàng không rời khỏi tầm mắt của bọn họ, họ cũng theo nàng đi dạo lung tung. Hoàng thượng chỉ bảo bọn họ trông chừng nàng, không để nàng chạy trốn, cũng không nói bọn họ hạn chế tự do của nàng.

          Vân Nghê cung khá gần Phượng Ninh cung của Hoàng hậu.

          Trong viện, hoa quế đang mùa nở rộ, sắc hương ngào ngạt khiến người ta say mê đến đáy lòng rồi. Vân La công chúa mặc cẩm y nhắm mắt ngiêng đầu tựa vào chiếc giường ở dưới tán cây hoa quế. Khuôn mặt xinh đẹp khiến người động lòng, chỉ là khí chất sáng sủa giữa hai lông mày đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự bi thương. Hai cung nữ mặc y phục Đường quốc đứng phía sau nàng, nhìn thấy đám người A Hạnh khẽ quát: “Các ngươi là ai, dám quấy nhiễu công chúa!”

          Nha hoàn trừng mắt nhìn thẳng trông rất có khí thế. A Hạnh nghe các nàng gọi công chúa mà không phải quý phi, có thể thấy được đây là cung nữ vốn đi theo Vân La công chúa từ đầu. Thật tốt quá, bên người có thiếp thân* cung nữ, cuộc sống có lẽ cũng tốt hơn một chút.

          *Thiếp thân: tri kỷ, có quan hệ thân thiết

          Vân La công chúa nghe tiếng từ từ mở mắt. Đôi con ngươi đã từng linh động là thế, bây giờ còn lại chỉ toàn tĩnh mịch. Nàng kinh ngạc nhìn nhìn về phía A Hạnh, khuôn mặt ngơ ngác.

Trong đầu A Hạnh hiện lên tình cảnh tại Thiên Âm các khi nhìn thấy Vân la công chúa. Nàng cười ngọt ngào, vẻ mặt dí hỏm, chất giọng ngây thơ, tình tình hoạt bát. Nàng đã từng là thiên chi kiêu nữ*, hồn nhiên ngây ngô, nay lại trở thành một con rối không có linh hồn.

*Thiên chi kiêu nữ: Con cưng của trời.

          A Hạnh nhịn không được, mũi có chút chua xót, tiến lên một bước, khẽ gọi: 'Công chúa...'

          Tiếng nói nhẹ nhàng này làm hai cung nữ đang hô hoán tạm ngưng lại động tác, cũng để cho Vân La công chúa lộ ra chút biểu cảm. Nàng chậm rãi từ trên giường nghiêng người đứng lên, nhìn A Hạnh, thấy nàng quần áo đẹp đẽ quý giá, khí chất thanh nhã, trên mặt lộ ra vẻ mê mang: 'Ngươi là...'

          A Hạnh nhẹ nhàng thi lễ với Vân La công chúa: 'Cảnh Hoa thỉnh an công chúa. '

          Đôi mắt Vân La công chúa mờ mịt khẽ xoay động, như là trong chốc lát không nghĩ ra, 'Cảnh Hoa...'.Phía sau một cung nữ cúi người xuống, ở bên tai của nàng khẽ nói: 'Công chúa, là Cảnh Hoa phu nhân.'

          Vân La công chúa giống như từ trong một giấc mơ tỉnh lại, nhẹ nhàng 'À ' một cái tiếng. Nhìn A Hạnh nói: 'Ngươi là Cảnh Hoa phu nhân! Ngươi là người dũng cảm dám phản bác phụ hoàng?'

          A Hạnh nhẹ nhàng mỉm cười: 'Đúng vậy, chính là Lý Hạnh. Công chúa'.

          Vân La công chúa buồn bã cười: 'Hiện tại phụ hoàng không có, hoàng huynh không có, ngay cả đất nước cũng rơi vào tay giặc, nơi nào còn có công chúa?' Nàng nhìn A Hạnh: “Không bằng gọi Vân La là được, kẻo mang lại tai họa cho ngươi!”

          A Hạnh nhìn Vân La nhẹ nhàng nói: “Ở trong lòng A Hạnh, nương nương vĩnh viễn là vị công chúa đã giải cứu A Hạnh trong cảnh nguy nan”.

          Vân La nhẹ nhàng cười, sắc mặt ôn nhu: “Chẳng qua Vân La tiện tay mà thôi, khó có được phu nhân vẫn ghi nhớ ở trong lòng.” Nàng dừng lại một chút, nhìn A Hạnh: “Phu nhân tại sao lại ở chỗ này?” Lập tức liền rõ ràng: “Thì ra ngươi chính là nữ tử ở tại Hinh Phương Cung!” Đôi mắt nhìn A Hạnh có một tia thương tiếc, “Bây giờ Thẩm tướng quân sinh tử chưa biết, ngươi lại bị giam cầm nơi đây, trong lòng nhất định thật không dễ chịu a!”

Vành mắt A Hạnh nóng lên, suýt chút nữa nước mắt chảy ròng ròng. Vân La thấy vẻ mặt nàng như vậy, trong lòng cũng là đau xót, thấp giọng nói: 'Chúng ta đều là người số khổ...'

          Nói xong thì đứng lên, kéo tay A Hạnh, nói: “Chúng ta đi vào trong nói chuyện. Bây giờ có ngươi theo ta trò chuyện, cuộc sống của ta cũng tốt hơn một chút. “

          Hai người đi vào bên trong điện, thị nữ của Vân La đi pha trà cho các nàng, sau đó mang theo Thu Nguyệt, Lục Oanh rời đi.

          A Hạnh nhìn vẻ mặt Vân La buồn bã, lập tức an ủi: “Công chúa bây giờ đã là quý phi thân phận cao sang, cuộc sống sau này sẽ tốt thôi.”

          Vân La than nhẹ một tiếng: “Cái gì quý phi, chẳng qua là một cái thùng rỗng mà thôi. Chờ mấy tháng nữa, hoàng hậu cùng một đám phi tần từ Kim quốc qua đây. Ngươi và ta không chỗ nương tựa, không quyền không thế, ở nơi này, trong hậu cung chỉ sợ dữ nhiều lành ít.”

          “Cuối tháng hoàng hậu Kim quốc sắp tới đây sao?”

          Vân La ngước mắt lên nhìn A Hạnh, rất nghiêm túc nói: 'A Hạnh, bây giờ Đường quốc đã không tồn tại, ngươi nói chuyện phải chú ý. Một chút bất cẩn cũng sẽ trở thành vũ khí để người khác đối phó ngươi. Nữ nhân trong hậu cung, cho tới bây giờ đều không phải là người đơn giản, chúng ta là người Đường quốc, lại là... tân sủng của Hoàng thượng, những nữ nhân kia nhất định sẽ coi chúng ta là cái đinh trong mắt, cho nên lời nói và việc làm nhất định phải cẩn thận nhiều hơn nữa!'

          A Hạnh gật đầu: “A Hạnh đã biết, là ta quá tùy ý.” Nhưng trong lòng đang suy nghĩ, tốt nhất là có thể trong tháng này chạy trốn, bằng không đợi những nữ nhân kia đến đây, chỉ sợ thủ vệ sẽ càng canh gác nghiêm ngặt, muốn chạy trốn lại càng khó hơn!

          A Hạnh nói chuyện cùng Vân La khoảng chừng nửa canh giờ, thấy sắc mặt Vân La mệt mỏi, mới đứng dậy cáo từ.

          Trở lại Hinh Phương Cung, đã thấy Bố Nhĩ Thái ngồi bên trong trong điện, cả người mặc long bào kim sắc, tinh xảo hoa mỹ, thế nhưng có chút khác biệt với long bào Đường quốc, xem ra không giống như là mới làm, A Hạnh đoán chắc là trang phục của Kim quốc.

          Bên tay hắn có một chiếc chén tử sa*, trong chén khói mù lượn lờ, có Vũ Tiền Long Tỉnh mùi thơm ngát. Trông bộ dáng của hắn, có lẽ đã ở chỗ này ngồi một hồi.

          * Tử sa: một loại đất sét, có nhiều ở Nghi Hưng, tỉnh Giang Tô. Đất rất mịn, hàm lượng sắt cao, sau khi nung có màu nâu đỏ, tím đen.Chủ yếu dùng làm đồ trà.

          Sau lưng Thu Nguyệt, Lục Oanh vừa thấy hắn lập tức không nhịn được mà run rẩy, quỳ xuống thỉnh an hắn. Bố Nhĩ Thái phất tay về phía các nàng, hai người vội vã lui xuống.

          Bố Nhĩ Thái đứng lên, đi về phía A Hạnh, long bào trên người vẽ tranh phong phú, kim tuyến chiếu lấp lánh, khí chất âm lãnh, bá đạo của hắn lại tăng thêm một phần quý khí.

          Bình tĩnh mà xem xét, toàn thân Bố Nhĩ Thái tràn đầy một loại cảm giác mạnh mẽ đủ để cho nữ nhân say mê, rất có mị lực đàn ông. Nếu như là ở hiện đại, tuyệt đối có thể trở thành nam nhân mà rất nhiều nữ nhân muốn ước hẹn hò nhất.

          Sự vật tốt đẹp người người đều thích thưởng thức, nhưng mà vừa nghĩ tới việc hắn làm với Thẩm Nguyên Phong, tất cả hào quang lấp lánh của hắn trong lòng nàng nháy mắt đã dập tắt.

          Nhìn hắn đi tới, A Hạnh mặt lạnh hơi hơi nghiêng người sang, ngay cả một con mắt cũng không nhìn hắn.

          Ngày đó nàng nhục mạ hắn như vậy, hắn cũng không giết chết nàng, có thể thấy được hắn bao dung với nàng cỡ nào. Hiện tại nàng không thể lộ ra vẻ mặt tốt đẹp, nàng muốn cho hắn hiểu được, nàng không muốn khuất nhục gả cho hắn chút nào. Bố Nhĩ Thái như đa số nam nhân, đều có ngạo khí của mình, luôn cảm giác mình có thể chinh phục tất cả nữ nhân, cũng có thể được lòng của tất cả phụ nữ, có thể bởi vì ... sự kiêu ngạo này, tạm thời sẽ không cưỡng bức nàng. Nhưng mà nếu như nàng cho hắn sắc mặt tốt, chỉ sợ hắn sẽ rèn sắt khi còn nóng*, cưỡng bức rồi nàng!

          *Rèn sắt khi còn nóng: Nhân cơ hội tốt mà thúc đẩy, tiến tới.

          Như sắc mặt của nàng hiện giờ, muốn bao nhiêu lạnh lùng, có bấy nhiêu lạnh lùng.

          Bố Nhĩ Thái sẽ không để ý, bây giờ nàng đã là người ở bên cạnh hắn, hắn còn nhiều thời gian từ từ chinh phục nàng. Nữ nhân giống như A Hạnh, từ khi bắt đầu theo đuổi , hắn chưa từng nghĩ nàng là nữ nhân dễ khuất phục. Có thể chính vì như vậy, có thể thấy sự đáng quý của nàng, hắn nguyện ý tốn thời gian để ở bên nàng.

          Bố Nhĩ Thái đi đến phía sau nàng, từ phía sau ôm trọn lấy nàng, cúi đầu tựa lên bả vai của nàng, cứ như vậy, thân thể nhỏ gầy của nàng hoàn toàn dựa vào lồng ngực rộng rãi vững chắc của hắn.

          Mỗi lần hắn chỉ cần có chút thân cận với nàng, cả người của nàng sẽ theo phản xạ co rụt lại, đồng thời bắt đầu nổi da gà cả người. A Hạnh liều mạng giãy dụa, lạnh lùng nói: "Bố Nhĩ Thái, ta là phụ nữ đã có chồng, ngươi hãy tôn trọng một chút

          Bố Nhĩ Thái cười nhẹ bên tai nàng, tiếng cười trầm thấp lộ gợi cảm, hai tay của hắn như sắt thép gắt gao ôm bụng của nàng, dưới sức lực mạnh mẽ của hắn, tất cả sự giãy dụa của nàng đều phí công.

          "A Hạnh, nếu như ta không tôn trọng nàng. Lúc này, nàng không phải đứng ở chỗ này, mà là... " Khi đang nói chuyện, hắn nhẹ nhàng mà cắn một cái ở vành tai của nàng: " Mà là đang trên giường... Ở dưới người của ta..."

          Ngôn ngữ mập mờ, động tác triền miên làm cho A Hạnh xấu hổ và giận dữ cực kỳ, dưới sự tức giận, nàng bỗng nhiên đem thuật phòng kẻ háo sắc mà kiếp trước học, dồn toàn lực vào gót chân đạp thật mạnh xuống chân hắn.

          Bố Nhĩ Thái không nghĩ tới nàng sẽ có một chiêu như vậy, lập tức kêu lên một tiếg đau đớn, thả A Hạnh ra. Hắn lùi lại hai bước, cử động ngón chân, hít vào một ngụm khí lạnh, trông có vẻ rất đau.

          A Hạnh lui về phía sau, cứ thế lùi đến góc nhà, nhìn thấy bên cạnh có cái bình hoa, ngay lập tức cầm bình hoa trong tay, cảnh giác nhìn hắn, tỏa ra khí thế chỉ cần hắn đến gần sẽ cầm bình đập hắn.

          Trong lòng Bố Nhĩ Thái vốn có chút tức giận, dù sao hắn là vua của một nước, ba lần bốn lượt bị một nữ nhân lượt cự tuyệt như thế, lòng tự tôn bị tổn hại. Nhưng ngẩng đầu nhìn đã thấy vẻ mặt nàng lúc này đề phòng nhìn mình, hai mắt sáng trong suốt, giống như vừa giận vừa phẫn nộ, gương mặt nóng đỏ như một áng mây đỏ, bộ dáng kia xinh đẹp không thể tả, làm hắn đang tức giận bừng bừng nháy mắt lại mềm lòng. Hắn nhìn nàng, cười cười, cái rảnh nhỏ ở cằm như ẩn như hiện.

"Sao nàng lại giống như một con nhím vậy? Mỗi khi đông vào nàng, đều làm trẫm bị thương!" Vừa nói, tay theo bản năng sờ sờ lỗ tai, lần trước bị nàng cắn phải giờ vẫn còn đau, vết thương cũ chưa lành, giờ lại thêm cái mới.

          A Hạnh nhìn hắn lạnh lùng nói: "Đã như vậy, hoàng thượng có thể lựa chọn tránh xa con nhím!"

          "Không được ..." Bố Nhĩ Thái cười cười, tròng mắt đen nhánh sáng long lanh, "Cho dù đâm toàn thân bị thương, ta cũng luyến tiếc con nhím nhỏ này!" Vừa nói vừa chậm rãi đi tới gần nàng.

          A Hạnh nóng ruột, đôi mắt lấp loé không yên, như một động vật nhỏ bị kinh sợ, bộ dáng kia càng làm cho lòng Bố Nhĩ Thái ngứa ngáy khó nhịn.

          Nhìn Bố Nhĩ Thái từng đi tới gần mình, A Hạnh dưới tình thế cấp bách giơ cái bình hoa trong tay lên, dùng hết toàn lực đập về phía hắn! Ánh mắt Bố Nhĩ Thái lóe lên, xoay người một cái, bình hoa kia ngay lập tức rơi vào trong tay hắn, tư thế bình tĩnh, vững vàng lại không mất đi tiêu sái thong dong.

          "A Hạnh, thói quen đập loạn đồ vật của nàng rất không tốt. Đồ vật khắp nơi trong cung đều là trân phẩm, mỗi một món đều vô giá. Đương nhiên, nếu như nàng thích đập, dù đem tất cả đồ vật trong cung đập vỡ, trẫm cũng không nháy một con mắt!" Giọng nói trầm thấp, khuôn mặt nam tính mười phần, nụ cười dịu dàng lại mang chút tà tứ, đủ để cho bất kỳ người phụ nữ nào đều tim đập nhanh mặt đỏ bừng bừng.

          Nhưng lúc này A Hạnh hận trong tay không thể có thêm một cái bình hoa, đập thật mạnh để vỡ cái mặt kia.

          Nàng nhìn hắn, ánh mắt lạnh như băng: "Bố Nhĩ Thái, bây giờ nếu ta rơi vào trong tay của ngươi, tự nhiên biết có kết quả gì, nhưng mà, coi như ngươi dùng thủ đoạn cưỡng ép có được ta, ở trong lòng của ta, ta cũng sẽ không phục ngươi, ngươi được thiên hạ đã dùng thủ đoạn hèn hạ, đạt được nữ nhân người cũng dùng thủ đoạn ép buộc! Bố Nhĩ Thái, ta coi thường ngươi!"

          Bố Nhĩ Thái giận tái mặt, đem bình hoa trong tay đập xuống đất, bình hoa lập tức rơi nát bấy. Hắn như một trận gió vọt tới trước mặt A Hạnh, thân thể cường tráng vây chặt nàng, đưa nàng ép ở trên vách tường không thể động đậy. Tay miết ở cằm của nàng, cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt âm trầm hung ác: "A Hạnh, phương pháp kích tướng này dùng rất khá, nàng đang ám chỉ ta phải đạt được trái tim của nàng trước sao? Nhưng mà, nữ nhân với ta mà nói chính là một công cụ, ta muốn nhiều trái tim như vậy làm gì?"

          Lời của hắn làm cho trái tim A Hạnh điên cuồng nhảy đậplo lắng, trong ánh mắt tràn đầy hoàng sợ, hắn sẽ không thực sự muốn cưỡng bức nàng chứ!...

          Bỗ Nhĩ Thái bỗng nhiên cúi đầu, hung hăng hôn đôi môi nàng, đầu lưỡi ở trong miệng nàng tàn sát bừa bãi, A Hạnh cắn chặt răng, không cho đầu lưỡi của hắn tiến vào. Dưới chân phát lực muốn dùng lại chiêu cũ, nhưng lúc này đây, chân của nàng vừa mới giơ lên, lập tức bị bắp đùi thon dài của hắn đè lên, chân của nàng ngăn chặn. A Hạnh kêu rên lên tiếng, khớp hàm khẽ mở, Bố Nhĩ Thái cười nhẹ một tiếng, đầu lưỡi lập tức nhân cơ hội tiến vào, bá đạo mà cuốn lấy lưỡi của nàng, điên cuồng, thỏa thích mút lấy ngọt ngào trong miệng nàng,

          Cả người A Hạnh ngay cả đầu ngón tay đều không thể nhúc nhích, chỉ có thể bị động thừa nhận sự điên cuồng cùng nhiệt tình của hắn, xấu hổ và giận dữ tình tột đỉnh, một giọt lệ theo khóe mắt trượt vào bờ môi của hắn.

          Bố Nhĩ Thái chậm rãi ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt nàng đang chảy nước mắt không ngừng, trái tim như bị người ta bóp chặt, có chút vừa tê ngứa vừa đau. Hắn buông nàng ra, vươn tay muốn giúp nàng nhẹ nhàng lau khô nước mắt, còn chưa chạm tới gương mặt nàng, lập tức bị nàng đẩy ra.

          "Đừng động vào ta!"Nàng tức giận nhìn hắn, đôi mắt trong suốt ánh lên long lánh, lại có một loại rung động không nói ra được, trái tim nặng nề của hắn giật thót.

          Bàn tay bị nàng đẩy ra nắm chặt thành quyền, chán nản hạ xuống. Hắn nhìn nàng, mặt không chút thay đổi, con ngươi vừa đen vừa sáng: "Nhưng mà bây giờ, ta ngược lại muốn biết, cảm giác có được trái tim của nàng là thế nào."

          Hắn lui ra phía sau hai bước, thở hổn hển, ngực phập phồng kịch liệt: "Hôm nay ta tới chỉ là muốn nhìn nàng sống có tốt hay không. Nếu như ngươi cần gì, lúc nào cũng có thể nói với ta, bất kể là cái gì, ta đều cố gắng thỏa mãn nàng!"

          Nói xong, hắn nhìn nàng thật sâu một cái sau, xoay người đi về phía cửa. Còn chưa kịp ra khỏi cửa, nghe được giọng nói trong trẻo của nàng từ phía sau truyền đến: "Bất kể là cầncái gì, ngươi đều sẽ thỏa mãn ta sao?"

          Trong lòng Bố Nhĩ Thái vui vẻ, trước nay chưa từng có: "Ồ "một tiếng mà xoay người sang chỗ khác.

Bạn đang đọc A Hạnh của Thập Tam Xuân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi diepgiaquan.1212
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 152

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.