Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chết không có chỗ chôn

Phiên bản Dịch · 2652 chữ

A HẠNH

Tác giả: Thập Tam Xuân

Chương 234:  Chết không có chỗ chôn

          Lúc này, tuy Kim quốc chiếm giữ Thiên đô, nhưng mà còn chưa chính thức lập quốc xưng đế. Hậu cung sau khi lập quốc cũng có thể sắc phong một lần nữa. Theo đạo lý, Lệ phi đáng ra là đến cùng với hoàng hậu và các phi tần liên quan, có thể là bởi vì nàng ta nóng ruột muốn tranh thủ tình cảm, giữa đường tùy ý mà đến.

          Nhưng vấn đề là, bởi vì còn chưa có sắc phong chính thức, cho nên nàng ở trong hậu cung còn không có thân phận rõ ràng, thân phận của mọi người đều trong tình trạng chưa xác định. Các hình thức thăm hỏi thì phải trước tiên là phái người thông báo một tiếng cho người gác cửa thì mới hợp quy củ.Tuy nhiên, nàng không cho người thông báo, lập tức xông tới. Không chỉ có như vậy, còn dung túng người hầu đánh người. Kể cả việc này đến tai hoàng thượng, xét về lý cũng là nàng ta sai. Có thể nói, hôm nay, hạ nhân của nàng ta bị đánh cũng không oan!

          Lệ phi nghĩ tới, tức giận đến mức cả khuôn mặt đều tái đi. Cũng tại nàng luôn luôn được sủng ái mà kiêu ngạo, tính tình bá đạo, suy nghĩ mọi chuyện không được thận trọng, lập tức rơi vào thế hạ phong.

          A Hạnh mặc dù không quá rõ ràng quy củ này. Thế nhưng nàng thân làm Cảnh Hoa phu nhân, đại khái vẫn biết đạo lý này. Cho nên mới không sợ hãi mà đánh lại. Nàng không sợ Lệ phi ghi hận, nàng cũng không có ý định ngoan ngoãn làm cung phi của Bố Nhĩ Thái ở chỗ này, nàng sớm tối đều muốn đi ra ngoài! Nếu như vậy, có gì phải sợ! Nàng vốn là nữ nhân Đường quốc. Nếu như bị bắt nạt còn không dám hé răng, như vậy người muốn bắt nạt nàng sẽ lục đục tìm tới cửa, nàng làm gì có nhiều tinh thần mà “trò chuyện” với các nàng! Không bằng cứ làm như vậy một lần cho các nàng biết nàng không phải người dễ bị trêu đùa, về sau bớt đi chọc vào nàng!

          Hai người ngươi trừng mắt ta, ta trừng mắt ngươi, đều là một bước cũng không nhường, đang lúc Lệ phi tức giận đến nghiến rang ken két, bên ngoài viện bỗng nhiên vang lên một tiếng hô: "Hoàng thượng giá lâm!"

          Trong viện mọi người trong lòng đều ngạc nhiên, sợ hãi. Mama vội vã lau khô nước mắt lui qua một bên, các cung nữ cũng một bộ dáng cẩn thận một chút, dáng vẻ sợ sệt rụt rè, càng không cần phải nói Lục Oanh cùng Thu Nguyệt bên này rồi. Có thể thấy được, Bố Nhĩ Thái ở trong lòng của mọi người có sức ảnh hưởng rất lớn!

          Thị vệ ở cửa lập tức đứng thẳng tắp, tự giác từ giữa tránh ra một lối, Bố Nhĩ Thái mặt mũi âm trầm bước nhanh đi tới, ánh mắt lợi hại mà đảo qua mọi người trong viện, một loại khí thế bức người xông tới mặt, làm cho mọi người kìm lòng không được cúi đầu.

          "Chuyện gì xảy ra?"Bố Nhĩ Thái trầm giọng nói.

          A Hạnh cúi đầu không ra, nơi này là sân của nàng, trên mặt cung nữ của nàng có rõ ràng vết tích bị đánh, nàng còn nói cái gì? Nhưng nàng lại muốn nghe một chút, Lệ phi sẽ giải thích như thế nào.

          Lệ phi tuy là tùy hứng, nhưng cũng không phải là hạng người ngu dốt, nàng tự biết mình đuối lý, nửa điểm đều không nhắc đến chuyện ma ma bị đánh, chỉ là cười nói: "Thần thiếp nghe nói trong cung mới thêm hai vị muội muội, ngày hôm nay đặc biệt đến thăm, có lẽ là bọn họ không hiểu ngôn ngữ của nhau, xảy ra chuyện gì hiểu lầm, cũng không phải chuyện lớn gì!"

          Chuyện này cho dù đến tai hoàng thượng chỗ cũng không chiếm được chỗ tốt, vẫn nên đè xuống thì hơn. Nếu mà để lại cho hoàng thượng ấn tượng bản thân mình ghen tỵ, như vậy cái được không bù nổi cái mất! Ngày hôm nay, việc này thật sự là suy tính không cẩn thận, quá coi thường những nữ nhân Đường quốc này!

          Nàng ở trong lòng cười lạnh một tiếng, thời gian còn nhiều, ngày hôm nay nàng chịu khuất nhục, sẽ có ngày nàng nghĩ cách tìm trở về!

          Ánh mắt Bỗ Nhĩ Thái nhìn về A Hạnh, thấy nàng mặt không chút thay đổi, không phẫn nộ, cũng không tủi thân, giống như là chuyện gì cũng chưa từng xảy ra. Mà đứng ở sau lưng nàng, có cung nữ nước mắt lưng tròng, trên mặt rõ ràng có dấu ngón tay, đang nhìn về phía Lệ phi, người sau có chút chột dạ cúi đầu. Sau lưng nàng, trên mặt ma ma sưng đỏ càng thêm rõ ràng.

          Chỉ cần suy nghĩ một chút, cũng hiểu mọi chuyện được vài phần.

          Hắn nhìn về phía Lệ phi lạnh lùng nói: "Bây giờ đi tới vùng Trung Nguyên đã phải học tập thật tốt văn hóa vùng Trung Nguyên, nếu như ngay cả ngôn ngữ cũng không thông hiểu, như vậy các ngươi tới đây làm cái gì!"

          Giọng nói của hắn mặc dù không cao, nhưng lại cực kỳ lạnh lùng. Những cung nữ kia càng thêm run lẩy bẩy. Khuôn mặt của Lệ phi càng không phải nói, lại trắng nhợt thêm vài phần. Nàng vội vã dịu ngoan mà trả lời: "Hoàng thượng giáo huấn rất phải, thần thiếp nhất định sẽ nghiêm khắc quản lý, dạy dỗ dám nô tài, nhất định sẽ không để chuyện này tái diễn thêm lần nữa!"

          A Hạnh nhìn Bố Nhĩ Thái tuy bên ngoài tỏ vẻ nghiêm khắc, nhưng đối với cũng nữ của Lệ phi lại không ban ra xử lý gì rõ ràng, chứng tỏ Lệ phi chiếm giữ một vị trí không nhẹ trong lòng Bố Nhĩ Thái, chẳng trách nàng ta phách lối như vậy!

          Nàng không biết là, trong lòng Lệ phi đang nhấc lên sóng gió ngập trời. Phải biết rằng Bố Nhĩ Thái cho tới nay luôn sủng ái nàng có thừa, cũng chưa từng trách cứ qua nàng. Vậy mà ngày hôm nay lại vì nữ nhân Đường quốc này, trước mặt mọi người chỉ trích nàng. Xem ra đồn thổi không phải là giả, hoàng thượng đối với nữ nhân này thực sự rất đặc biệt. Vừa nghĩ tới hoàng thượng đối với người khác càng sủng ái hơn, trong lòng Lệ phi không khỏi nổi lên một loại khủng hoảng, một loại ghen ghét!

          Lúc này nàng lại chỉ có thể lén lút ẩn dấu loại tâm tình này, cúi đầu nói với Bố Nhĩ Thái rằng: "Hoàng thượng, thần thiếp xin được cáo lui trước!"

          Bố Nhĩ Thái “ừ” một tiếng, Lệ phi lập tức dẫn đám người lui xuống.

          Lệ phi đi rồi, Bố Nhĩ Thái đi tới bên người A Hạnh, ôn nhu nói: "A Hạnh, nàng không sao chứ!"

          A Hạnh lạnh lùng liếc hắn một cái, xoay người vào bên trong điện.

          Ngay sau đó, Bố Nhĩ Thái đi vào theo.

          A Hạnh đứng lại ở trong đại điện, xoay người nói với Bố Nhĩ Thái: "Lẽ nào về sau ta vẫn phải ứng phó với những hậu phi kia của ngươi?"

          Khóe miệng Bố Nhĩ Thái khẽ nhếch: "Ta còn tưởng rằng nàng sẽ không oán giận!" Thấy khuôn mặt A Hạnh lộ vẻ giận dỗi, lại vội vàng nói: "Yên tâm! Qua một đoạn thời gian nữa thì ta sẽ chính thức sắc phong nàng làm phi, đến lúc đó ai cũng không thể làm khó nàng!"

          "Bố Nhĩ Thái, ta đã có phu quân, ngươi không thể làm như vậy, ngươi sẽ phải chịu sự nhạo bang của người trong thiên hạ!"

          Bố Nhĩ Thái tiến lên một bước, tay ôm ở hông của nàng, kéo nàng vào trong ngực của mình, hắn cúi đầu nhìn nàng, con mắt đen nhánh lưu chuyển ánh sáng.

          "Thì ra nàng quan tâm ta như vậy!"

          A Hạnh nổi giận, lại cũng lười nói chuyện này với hắn, có thể không đến ngày đó, Nguyên Phong sẽ đến đón mình!

          Nàng giãy ra khỏi ngực của hắn, hắn nhân cơ hội này mà hôn môi nàng. Hơi thở bá đạo thổi qua gò má của nàng.

          A Hạnh mím chặt môi, mở to hai mắt nhìn động tác của hắn.

          Bố Nhĩ Thái không thể tiếp tục được nữa, không thể làm gì khác đành ngẩng đầu, cười khổ: "A Hạnh, nàng luôn là có bản lĩnh khiến cho ta chán nản! Nàng ỷ vào sự yêu thích của ta đối với nàng".

          A Hạnh rũ mắt xuống, từ chối cho ý kiến, mơ hồ cảm thấy hắn nói có một chút như vậy đạo lý, nàng biết hắn đối với mình nhất định sẽ bao dung, độ lượng nên mới dám không kiêng vể như thế?

          Bố Nhĩ Thái buông nàng ra, than nhẹ một tiếng: "Bây giờ ta cũng sẽ không ép nàng, cách lễ sắc phong còn có một thời gian. Ta sẽ chờ nàng!" Nói cách khác, hắn chỉ biết đợi đến ngày sắc phong ấy.

          Mắt A Hạnh lập tức mở thật to, trong lòng nổi lên cảnh báo.

          Bố Nhĩ Thái xoay người, dừng lại, hơi hơi nghiêng đầu, lộ ra góc cạnh rõ ràng, đường nét góc nghiêng vô cùng phong phú, tươi sáng, xinh đẹp.

          "A Hạnh, nàng có phải đang chờ hắn tới cứu nàng đi ra ngoài đúng không?"

          A Hạnh khẽ ngẩng đầu lên, mặc dù không có lên tiếng, nhưng hành động ngước nhìn đã cho thấy câu trả lời của nàng.

          Bố Nhĩ Thái khẽ hừ một tiếng, tự hiểu rõ.Từ từ mở miệng: "Nếu như, hắn mãi mãi cũng không tới thì sao?"

          Trái tim A Hạnh chợt nảy lên, như muốn vọt qua khỏi yết hầu. Nàng hạ thấp giọng nói: "Ngươi có ý gì?" Giọng nói hơi run rẩy.

          Bố Nhĩ Thái không nói gì, quay đi, bước nhanh rời khỏi đại điện, chỉ chừa cho nàng một bóng lưng ngang ngược.

          A Hạnh lung lay bước lên, muốn lên trước hỏi cho rõ, nhưng mà đi hai bước, lại dừng chân, hắn chẳng qua chỉ là thuận miệng nói một chút để cho nàng lo lắng mà thôi, làm sao Nguyên Phong có thể xảy ra chuyện chứ? Chàng là tướng quân vô địch trên chiến trường cơ mà!

          Tuy vậy, đối với tình cảnh năm mươi ngàn quân đối chiến với ba trăm ngàn liên quân, tâm tình A Hạnh không thể nào bình tĩnh được.

          Nàng dùng sức lắc lắc đầu, tự nói với chính bản thân, không nên tự hù dọa bản thân, Nguyên Phong chắc chắn không có chuyện gì, chàng đã đồng ý ta!

          Lại qua hai ngày, trong hai ngày này có lẽ là vì nguyên nhân đám Lệ phi đến, Bố Nhĩ Thái khá bận bịu, thế nhưng mỗi ngày vẫn sẽ dành ra một chút thời gian đến gặp nàng. Mà buổi tối A Hạnh luôn mơ tới cảnh tượng Thẩm Nguyên Phong thua trận bỏ mình. Mỗi lần tỉnh lại mồ hôi đầm đìa, tim đập nhanh không ngớt. Cũng may vẫn có Xảo Oánh bên người giúp nàng thoải mái, bằng không, nàng thật sợ mình sẽ nổi điên!

          Qua một ngày nữa, Lệ phi lại tìm tới cửa, có điều lúc này đây, nàng đã tuân thủ quy tắc hơn rồi, trước hết để cho người thông báo, rồi mới đi vào đại điện.

          Nàng nhìn thấy A Hạnh, câu đầu tiên nói: "Bổn cung nhớ tới ngươi là ai!"

          A Hạnh nghe thấy nàng nói những lời này, trong đầu lóe lên một tia sáng, nàng cũng nhớ lại Lệ phi là người phương nào rồi! Trách không được nhìn nàng ta có chút quen mắt, thì ra quả thật có duyên gặp qua một lần.

          Lệ phi nhìn nàng nhẹ nhàng cười, sóng mắt lưu chuyển, mị thái vô cùng: "Xem ra, ngươi cũng bắt đầu nhớ ra Bổn cung là ai. Không sai, Bổn cung chính là nữ tử ngồi bên cạnh Qua Gia Thái trong yến hội của Trương Tương năm đó. Bổn cung nhớ kỹ khi đó ngươi cứ ngồi bên người hoàng thượng, cả một buổi tối đều thì thầm cùng hoàng thượng. Có lẽ, từ ngày đó trở đi ngươi bắt đầu dụ dỗ hoàng thượng a!"

          Nói đến đây, trong mắt Lệ phi lóe lên một tia sáng lạnh, giọng nói trở nên có chút âm ngoan.

          Lông mày A Hạnh hơi nhíu, khóe môi khẽ nhếch, nhẹ nhàng nói rằng: "Nói đến câu dẫn, bổn phu nhân nào so được với Lệ phi. Năm đó Lệ phi được vương tử Qua Gia Thái sủng ái, bây giờ lại được sự sủng ái của hoàng thượng, bản lĩnh câu dụ dỗ, A Hạnh cảm thấy không bằng ...!"

          "Ngươi!" Gương mặt Lệ phi đỏ bừng lên, nâng tay lên làm bộ muốn đánh, A Hạnh quay mặt hung hăng nhìn nàng chằm chằm, Lệ phi trong lòng một sợ hãi, cuối cùng cũng không dám đánh tiếp, nàng hậm hực thu tay về, xoay người nói: "Ngươi không cần một vốn bốn lời châm chọc khiêu khích bổn cung. Bổn cung năm đó bởi vì mệnh lệnh của hoàng thượng mới có thể ở lại bên cạnh vương tử Qua Gia Thái, vì hoàng thượng mà truyền tin tức!"

          Nói đến đây, nàng ta ngẩng đầu lên nhìn A Hạnh, trên mặt hiện lên vẻ tự hào, "Mũi tên trên cổ vương tử Qua Gia Thái là ta bắn, hắn đề phòng mọi người, cô đơn một mình nhưng lại bỏ qua ta, đây cũng là bi kịch của hắn!"

          A Hạnh ngước mắt lên nhìn nàng, cô gái này, lại dám đem chuyện này nói ra ngoài. Bảo nàng là ngây thơ hay là ngu xuẩn? A Hạnh không biết là, người Kim quốc chỉ sùng bái người thắng, người thua bất kể là thất bại như thế nào, cũng chẳng có ai đi để ý tới, lúc này mặc dù người Kim quốc biết Bố Nhĩ Thái thủ đoạn nham hiểm, ngoan độc, cũng sẽ không đi so đo.

          Lệ phi nhìn lệ mang trong mắt nàng lập lòe: "Cho nên, ngươi đừng tưởng rằng, ngươi được hoàng thượng sủng ái là có thể không đem Bổn cung để vào mắt, ở trong lòng hoàng thượng địa vị của Bổn cung không ai sánh bằng!"

          "Vậy thì sao?".A Hạnh không biết nên khóc hay cười, nàng ta tìm đến mình chính là vì muốn nói cho nàng biết việc này sao?

          Khuôn mặt Lệ phi bỗng nhiên thay đổi, trở nên vô cùngdữ tợn, nàng nhìn A Hạnh gằn từng câu từng chữ nói: " Từ nhỏ, ta cùng với Bố Nhĩ Thái đã cùng nhau lớn lên, vì hắn, cái gì ta đều được làm! Ta có thể dễ dàng tha thứ bên cạnh hắn có vô số nữ nhân, tuy nhiên lại quyết không thể chịu đựng được người khác cướp đi trái tim của hắn, tim của hắn mãi mãi cũng chỉ có thể thuộc về ta! A Hạnh, nếu như ngươi dám mơ ước ta điều ta quý trọng, ta nhất định sẽ làm cho ngươi chết không có chỗ chôn!".

Bạn đang đọc A Hạnh của Thập Tam Xuân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi diepgiaquan.1212
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 132

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.