Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nổi giận

Phiên bản Dịch · 2355 chữ

A HẠNH

Tác giả: Thập Tam Xuân

Chương 241: Nổi giận

          Trong cung điện, ánh sáng của ngọn nến đang nhẹ nhàng lung lay. Ánh sáng yếu ớt lặng lẽ chiếu trên bờ vai của hắn, làm nổi bật lên da thịt rắn chắc màu đồng.

          Kim quan trên đầu hắn đã tháo xuống, những sợi tóc đen chắc khỏe rủ trên bờ vai rắn rỏi oai hùng, cơ bắp cuộn lên như gấu, một loại khí chất bá đạo khiến người ta hít thở khó khăn.

          Dáng người hắn cao lớn, cường tráng, làn da ngăm ngăm mà nhẵn nhịu, bóng loáng. Bụng của hắn tuy rằng bị chăn che khuất,  nhưng mơ hồ vẫn có thể thấy được cơ bụng khoẻ mạnh.

          Đây là một thân hình từ trên xuống dưới đều tràn đầy năng lượng, tràn đầy khí thế, tràn đầy hơi thở phái mạnh. Dường như mỗi tấc da, từng chân lông, từng cọng tóc đều thể hiện rằng đây là một người đàn ông vô cùng mạnh mẽ. Cả người đều tản ra mị lực nam tính, hùng tráng mà nóng bỏng, khiến bất cứ người con gái nào nhìn thấy đều phải tim đập nhanh, mặt đỏ ửng, bị hắn mê hoặc không biết đường về.

          Lúc này, hắn ôm nàng thật chặt trong tay, đầu của nàng không thể không tựa sát vào lồng ngực của hắn. Từ trên người hắn tản mát khí chất nam tính nồng nặc, tràn ngập trong khoang mũi của nàng, kiêu ngạo mà bá đạo vây quanh nàng. Tai nàng kề sát lồng ngực nóng bỏng ấy, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ truyền từ đó, mặt của nàng không khỏi nóng, chỉ muốn ngất đi không nghe thấy, nhìn thấy gì cả!

          Không được, nàng không thể mặc kệ hắn tiếp tục như vậy, nàng không thể để hắn muốn làm gì thì làm!

          Hai tay nàng chống đỡ ngực hắn, cảm giác co giãn, nóng bỏng chân thật ấy truyền đến lòng bàn tay, nàng thậm chí có thể cảm giác được sự rung động từ lồng ngực của hẳn, nàng không them quan tâm đến sự quyến rũ mạnh mẽ, đàn ông của hắn, nàng chỉ muốn tránh thoát sự khống chế của hắn mà thôi.

          Từ trên đỉnh đầu truyền đến tiếng cười khẽ, cùng giọng nói hài hước của hắn, "A Hạnh, nàng biết rõ ràng giãy dụa cũng vô dụng, cần gì phải phản kháng? Nàng yên tâm, bây giờ nàng đang có thai, ta sẽ không đối xử với nàng như vậy!"

          A Hạnh không để ý tới hắn, nàng làm sao có thể an tâm mà nằm trong ngực của hắn, tiếp xúc thân mật như vậy? Nàng muốn thoát khỏi hắn, hắn không thể tùy ý khống chế nàng.

          Lực trên cánh tay không đủ, A Hạnh lấy chân mạnh mẽ, nhẫn tâm muốn đạp vào hạ thân của hắn! Nhưng mà lại không thể động đậy được, đã bị hắn phát hiện. Đôi chân thon dài của hắn đè lên chân nàng, ngăn chặn tất cả sự phản kháng của nàng:  "A Hạnh, chiêu này cũng quá độc ác!" Hắn nhẹ nhàng cười, lồng ngực phập phồng lên xuống, sau đó hắn nghiêng người sang, khiến thân thể gầy yếu của nàng nằm gọn dưới thân thể của hắn, để cho nàng không thể nhúc nhích được nữa.

          Hơi thở phái nam tản ra dày đặc vây quanh nàng, khiến nàng mỗi lần hô hấp, chân tay mềm nhũn,  đầu óc choáng váng, hít thở không thông.

          "Buông ra, Bố Nhĩ Thái, buông ra!" A Hạnh bất an giãy giụa.

          Bố Nhĩ Thái lại càng thân mật mà ôm nàng thật chặt, cúi đầu nhẹ nói ở bên tai nàng: "Không cần lo lắng, thả lỏng, ta sẽ không làm gì cả, ta chỉ là muốn ôm nàng. Thả lỏng, đừng sợ."

          Giọng nói của hắn nhẹ nhàng, trầm thấp, giọng nói nghe có vẻ mờ ám, chậm chạp lại êm ái như bài hát ru con, hơn nữa tay hắn vẫn ở sau lưng nàng vuốt ve trấn an, thân thể A Hạnh lúc đầu cứng ngắc cũng chậm rãi trở nên buông lỏng. Một hồi mệt mỏi ập đến, giọng nói của hắn nhẹ nhàng, như lời hát nỉ non trong mơ, A Hạnh dần dần nhắm mắt.

          Đầu óc hỗn loạn, nàng hình như nghe thấy hắn nhẹ nhàng nói: "A Hạnh, nàng trách ta hại chết hắn, nhưng là đây vốn chính là cuộc đọ sức giữa nam nhân với nhau, thắng bại được thua có gì để oán hận? Đổi lại là hắn, hắn có thể bỏ qua cho ta sao? A Hạnh, ta không hề hối hận..."

          Đôi mắt A Hạnh chớp động vài cái, cũng không nhịn được nữa, rơi vào trạng thái ngủ say.

          Bố Nhĩ Thái thấy nàng đang ngủ, tự tay giúp nàng đắp chăn, động tác vô cùng mềm nhẹ, như là sợ rằng sẽ đánh thức nàng. Sau đó hắn cúi đầu, hôn nhẹ một cái rồi ôm nàng nằm xuống.

          Hắn nhắm hai mắt lại, nhẹ nhàng mà thở dài một hơi, trong lòng thỏa mãn vô cùng.

          Cũng không biết qua bao lâu, người trong ngực bỗng nhiên động khẽ động, cánh tay cánh tay thon dài bỗng nhiên thắt lưng rắn chắc của hắn, Bố Nhĩ Thái chợt mở mắt, bốn phía đen kịt một màu, ngọn nến sớm đã cháy hết, chẳng phân biệt được gì.

          Trong ngực người bỗng nhiên ôm chặt hắn. Khuôn mặt dịu dàng cọ cọ trên lồng ngực hắn như không muốn rời xa, trong miệng phát ra vài tiếng nỉ non. Thân thể Bố Nhĩ Thái cứng đờ, trong lòng lập tức mừng như điên, cảm giác vui mừng không gì sánh bằng, ngọt ngào chưa từng có

          Đây là lần đầu tiên, nàng chủ động có cử chỉ thân mật như vậy với hắn, điều này có phải bày tỏ hay không, nàng bắt đầu dần dần tiếp thu hắn?

          Trong bóng tối, Bố Nhĩ Thái vừa không dám tin vừa phấn chấn mà vươn tay, xoa xoa khuôn mặt nàng, nàng không tránh né, không phản kháng, mà càng thêm thân mật đến gần hắn, hai cánh tay càng dùng sức ôm lấy hắn.

          Bố Nhĩ Thái cũng không nén được vui sướng cùng tình cảm dịu dàng, cũng không nhịn được khát vọng trong lòng nữa, hắn cúi đầu, dò tìm đôi môi nàng hôn lên.

          Lần đầu Bố Nhĩ Thái phát hiện, cảm giác chạm môi nhau lại tốt đẹp như thế, hoàn hảo đến mức từng lỗ chân lông đều cảm thấy vui sướng. Hắn ôm nàng, dịu dàng hôn nàng, mà người trong ngực cũng ngẩng đầu lên, nhiệt tình đáp lại hắn. Hai môi quấn quýt cùng thăm dò, kiều diễm triền miên trong đó, nồng tình mật ý, muôn vàn điều tốt đẹp, tất cả tư vị, thật sự  là không ngôn từ nào có thể diễn tả hết được.

          Bố Nhĩ Thái ngạc nhiên phát hiện, thì ra ngoài mặt A Hạnh nhìn như lạnh tanh, thế mà cũng có thể nhiệt tình như vậy, điều này đủ để đốt cháy hắn, khiến hắn tan ra trong lửa tình. Tiếc hắn hậu cung vô số, kinh nghiệm trăng gió, lại như một nam thanh niên mới lớn, rơi vào sự nhiệt tình của nàng không còn cách nào tự kềm chế, cam tâm tình nguyện chết chìm trong đó.

          Toàn thân hắn như bị lửa đốt, tim đập thình thịch như muốn vọt ra khỏi lồng ngực, toàn thân hắn chảy ra mồ hôi dày đặc, mùi hương nam tính càng thêm dày đặc, càng thêm mạnh mẽ!

          Tay hắn không thể nhịn được nữa, cởi hết y phục trên người nàng, bàn tay thô ráp vuốt ve khắp cơ thể nàng, da thịt mềm mại nhẵn nhụi làm cho toàn thân hắn  từ trên xuống dưới đều tràn đầy khát vọng mãnh liệt.

          Miệng lưỡi hắn khô nóng, một ngọn lửa bùng lên nơi bụng, hạ thân càng là sung lên không yên, chẳng còn cách nào ức chế, dục vọng kích thích khó nhịn.

          "A Hạnh, ta sẽ rất nhẹ nhàng, nàng không phải sợ... " Hắn nỉ non bên tai nàng, chất giọng khàn khàn lộ ra gợi cảm nồng nặc.

          Sau đó môi hắn dời xuống, theo gò má của nàng hôn tới cổ, xương quai xanh, nàng tốt đẹp thuần khiết như vậy, hắn hít sâu một hơi, run lẩy bẩy mà ngậm trên… đỏ hồng của nàng...

          Người bên dưới lập tức giãy giụa, trong miệng phát sinh phát ra tiếng rên rỉ đứt quang.

Nhưng mà nàng không phản kháng, thậm chí còn có ý hùa đón, hai tay nàng nắm lấy tóc của hắn, rên rỉ trong vui sướng tràn đầy.

          Phản ứng của nàng giống như là một rừng lửa cháy hừng hực, hoàn toàn thiêu  hắn không còn lại gì.

          Hắn say sưa hôn nàng, thưởng thức mỗi một chỗ tuyệt mĩ trên thân thể nàng, hắn kinh nghiệm trăng gió phong phú, hắn hiểu nữ nhân, hắn biết nên thế nào để khiến nữ nhân sung sướng,

          Đang lúc vui sướng, kích động trong lòng muốn đạt đến mức tận cùng, hắn chợt nghe nàng động tình khó nhịn mà hô: "Nguyên Phong... Nguyên Phong..."

          Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu lên, trên người giống như bị tạt một ao nước đá. Tất cả nhiệt tình, tất cả rung động, tất cả kích động cùng vui sướng trong nháy mắt này biến mất toàn bộ.

          Nhiệt độ chỉ trong một giây tụt dốc như muốn đóng băng cả căn phòng.

          Trong bóng tối, hắn nhìn nàng chằm chằm, mơ hồ hắn có thể thấy nàng đóng chặt hai mắt, khóe miệng nàng mỉm cười ngọt ngào, "Nguyên Phong... Nguyên Phong... "

          Giọng nói tràn đầy tình cảm ngọt ngào cùng quyến luyến vô bờ.

          Từ trên người Bố Nhĩ Thái bất ngờ tản ra khí lạnh dày đặc, cơ bắp toàn thân hắn căng chặt lại, như là nhẫn nhịn, kìm nén sự phẫn nộ vô cùng của mình.

          Thì ra là thế, thì ra là thế! Nàng chỉ là coi ta là hắn, coi ta là thành kẻ thay thế cho hắn!

          Sự sỉ nhục cùng phẫn nộ mãnh liệt tràn ngập trong đại não, tay hắn nắm lại thật chặt, tiếng khớp xương vang lên lách cách.

          Lúc trước có bao nhiêu vui sướng cùng hưng phấn, bây giờ thất vọng cùng cảm giác trống rỗng nặng nề bấy nhiêu, hắn như kẻ đang trên chín tầng mây bị người ta tàn nhẫn đẩy xuống mặt đất, tự ái của hắn, niềm kiêu ngạo của hắn, trong nháy mắt này bị phá hủy, thương tích đầy mình

          Mà đồng thời, trong lòng của hắn cũng nổi lên sự hận thù, thì ra, lúc nàng ở cùng với Thẩm Nguyên Phong, có thể nhiệt tình như vậy, có thể nóng bỏng như vậy! Lúc nàng đối mặt với hắn, vì sao chỉ có băng giá không bao giờ tan chảy, vẻ mặt chán ghét không chút thay đổi!

          Bố Nhĩ Thái hắn hùng tâm vạn trượng*, chiến tích hiển hách, chẳng lẽ còn không bằng Thẩm Nguyên Phong - một kẻ thất bại!

  • Hùng tâm vạn trượng: Tâm trí vô cùng mạnh mẽ

              Hận ý mãnh liệt suýt chút nữa cắn nuốt tâm trí hắn, giờ khắc này, hắn hận không thể bóp chết nàng!

              Bố Nhĩ Thái rời khỏi thân thể A Hạnh, A Hạnh chỉ cảm thấy trên người đột nhiên mát lạnh, liền mơ mơ màng màng tỉnh lại, nàng mở mắt, bốn phía một mảnh đen kịt, nàng theo bản năng hô lên một câu, "Nguyên Phong... "

              Vừa rồi nàng rõ ràng cảm giác được hắn ở bên người, hắn còn ôm nàng, hôn nàng, nhìn xung quanh bốn phía đen tối mờ mịt, ý thức A Hạnh từ từ thanh tỉnh.

              "Thì ra chỉ là đang nằm mơ." Nàng nhẹ nhàng mà nói, trong giọng nói tràn ngập sự lạc lõng cùng đau buồn. Bây giờ cũng chỉ có trong mộng mới có thể nhìn thấy hắn...

              Bỗng nhiên, nàng ngồi ngay ngắn lại, cảnh giác nhìn về phía trước, nàng cảm giác được một luồng sát khí ác liệt, luồng sát khí vô cùng lạnh lẽo, giống như có thể làm máu của nàng đông lại.

              "Là ai? Người đang đứng chỗ nào!" A Hạnh lập tức nhớ tới Bố Nhĩ Thái, "Bố Nhĩ Thái là ngươi sao?"

              Con mắt từng bước thích ứng với bóng tối, A Hạnh nhìn thấy, trong tối, thân hình Bố Nhĩ Thái đứng phía trước nàng, cách đó không xa, khuôn mặt hắn ở trong bóng tối, nhìn không rõ!

              Vẻ sát khí ác liệt này chính là từ trên người hắn truyền đến!

              A Hạnh giật mình, kinh sợ, nhanh chóng nhảy xuống giường, đề phòng nhìn hắn: "Bố Nhĩ Thái, ngươi muốn làm gì!" Sau đó, nàng nhận ra trên người không một mảnh vải, trong lòng nàng dâng lên lửa giận ngập trời, nàng vội vàng kéo chăn che lên thân thể, quát về phái hắn: "Hay cho một tiểu nhân hèn hạ! Vậy mà thừa dịp ta ngủ say, đi làm loại chuyện vô sỉ này!"

              Trong bóng truyền đến âm thanh hung ác, lạnh lẽo của hắn, như là nghiến răng nghiến lợi: "Tiểu nhân hèn hạ? Chuyện vô sỉ? Ha ha ha..." hắn chợt cười to, tiếng cười điên cuồng nhưng lẫn trong đó là sự bi thương tuyệt vọng,

              Bỗng nhiên tiếng cười một trận, hắn hung hăng phun ra hai chữ: \ "Được...Được lắm!"

              Hắn kéo quần áo, nhanh chóng mặc lên người, rồi rời khỏi cung điện như như gió lốc.

              Bên ngoài truyền đến giọng nói giận dữ của hắn: "Truyền ý chỉ của trẫm, bắt đầu từ ngày mai, đem Đức phi giáng xuống làm chiêu dung!"

Bạn đang đọc A Hạnh của Thập Tam Xuân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi diepgiaquan.1212
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 119

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.