Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cơ Chế

Tiểu thuyết gốc · 2091 chữ

.....

.....

11 giờ, tất cả mọi người đều đã lên giường ngủ, không ai dám bén mảng ra ngoài nữa, Lạc nằm trên giường, chỉ nhắm hờ mắt, không ngừng quan sát bạn cùng phòng của mình, anh ta dường như không quan tâm đến Lạc nữa, mà nằm úp mặt xuống gối, giống như đã ngủ, ghi nhớ chuyện này, Lạc khép mắt nghỉ ngơi nhưng không ngủ, lắng tai nghe mọi thứ xung quanh, không hề có âm thanh gì cả, như bản thân cậu bỗng rơi vào một khoảng không, nếu như không có suy nghĩ trong đầu, cậu tưởng mình đã chết rồi cũng nên.

Keeng...

Chuông đồng hồ điểm 12 giờ, cửa phòng của Lạc bỗng nhiên bị mở ra một cách nhẹ nhàng, không phát ra bất kì tiếng động nào, một bóng người mập mạp chen vào cánh cửa hẹp, ông ta mở đôi mắt trắng dã của mình ra, trong bóng đêm, đôi mắt đó lại như đèn pin, chiếu ra ánh sáng, ông ta quan sát trong phòng, còn đủ người, không nhìn thêm mà xoay người lại đóng cửa phòng, tiếp tục kiểm tra phòng khác.

....

Một đêm trôi qua, ánh sáng mặt trời yếu ớt chiếu vào, Lạc giật mình tỉnh lại, cậu đang ở trong một căn phòng khác, hay nói đúng hơn đây là thế giới thực, nơi này là nhà của cậu, một căn phòng ngủ đơn trơ trọi chỉ có một tấm nệm, quần áo vứt bừa bãi khắp nơi, Lạc đứng lên, đi vào nhà tắm, vệ sinh cá nhân, bắt đầu một ngày mới như bình thường.

Bước xuống cầu thang, Lạc đi vào nhà bếp, mở tủ lạnh lấy ra một trong hai quả trứng gà duy nhất trong cái tủ lạnh trống rỗng, bật bếp, đặt chảo lên rán trứng, bữa sáng đơn giản cứ thế hoàn thành với một thanh niên sống một mình trong ngôi nhà trống rỗng.

- Chậc, lại phải đi mua thực phẩm cho tuần kế tiếp rồi.

Lạc chậc lưỡi, ăn miếng trứng rán nhạt nhẽo, đi lên phòng, tìm kiếm ví tiền của mình, mở ra, chỉ còn vài đồng lẻ, bất chợt một tấm thẻ căn cước công dân rơi xuống, bên trên là ảnh chụp của Lạc, tên họ thật là Nguyễn Gia Lạc, cậu ta nhặt lên, nhét nó vào trong ví, vươn người, thay quần áo, cậu ta phải đi làm, một công việc thu ngân ở một cửa hàng tiện lợi, tiền lương không cao nhưng đủ nuôi sống một người như Gia Lạc.

Ở thế giới này, nếu không có sự tồn tại của Ác Mộng cảnh, thì chẳng khác gì một thế giới bình thường, đều phải đi làm, kiếm sống nuôi bản thân, gia đình, mà cũng bởi vì sự tồn tại của Ác Mộng cảnh, tồn tại một loại thuốc đắt đỏ có thể giúp người sử dụng không cần đi vào Ác Mộng cảnh mà vẫn có một giấc ngủ ngon lành, sảng khoái, càng khiến những tầng lớp lao động càng gồng mình làm việc, trên đời này chẳng có ai muốn chết trong Ác Mộng cảnh cả.

Trong lúc làm việc, Gia Lạc suy nghĩ về nhiệm vụ trong Ác Mộng cảnh, về đặc tính và kỹ năng của bản thân, tuy vậy cậu vẫn không lơ đễnh trong công việc, như một cái máy đã được lập trình sẵn, tươi cười đón khách, kiểm toán, thu tiền, xuất hóa đơn, tươi cười tạm biệt khách hàng.

...

Đặc tính : Sợ Hãi.

Cấp : D.

Mô tả : Nỗi sợ là căn nguyên của con người, sợ không tốt, nhưng cũng không xấu, càng sợ ngươi sẽ càng bình tĩnh, thể xác có thể sợ hãi, nhưng tinh thần của ngươi sẽ không.

...

Kỹ năng : Suy Đoán.

Cấp bậc : E.

Mô tả : Suy nghĩ của ngươi có thể đúng, cũng có thể sai, càng có nhiều đầu mối, suy luận của ngươi càng chính xác.

Kỹ năng : Chạy Nhanh.

Cấp bậc : E.

Mô tả : Trong lúc sợ hãi, tốc độ của ngươi sẽ tăng lên 10%.

......

Một ngày trôi qua, Gia Lạc nhờ làm việc chăm chỉ, được chủ cửa hàng tặng một phần đồ ăn đóng hộp từ buổi trưa không bán được cho cậu, không ăn thì cũng sẽ bị hỏng, vứt cho cậu còn đỡ hơn là ném vào thùng rác, Gia Lạc không chê, mang về hâm nóng, ăn một cách ngon lành dù vị của nó đã không còn như trước, no bụng là được rồi.

Cứ thế, Gia Lạc một lần nữa nằm ngủ trên giường, tiến vào Ác Mộng Cảnh, vẫn là 10 giờ, vẫn là căn phòng quen thuộc, vẫn là người bạn cùng phòng ứ nước, lần này anh ta bước ra từ nhà tắm, cơ thể ướt đẫm, mỗi bước chân đều để lại một vệt nước.

- Tắm xong rồi à? Đến lượt tôi nhé?

Gia Lạc đứng lên, đứng đối diện với bạn cùng phòng, hỏi, đối phương ngửa mặt lên, từ khe hở của tóc mái dài đến cằm, Gia Lạc nhìn thấy đôi mắt đỏ như máu, đối phương nhìn cậu một cái, không nói gì mà gật gật đầu, Gia Lạc đi vào nhà tắm, thỉnh thoảng lại nhìn về phía sau, người bạn cùng phòng không có động tác gì, chỉ là ngồi trên giường, khi cậu bước hẳn vào nhà tắm, đối phương bỗng đứng lên, nhưng cũng không di chuyển tiếp.

Gia Lạc đi vào nhà tắm, không quá rộng, chỉ có một cái bồn tắm vừa một người, một cái bồn cầu, một tấm gương và bồn rửa tay, chỉ là trong bồn tắm không phải là nước bình thường, mà là thứ nước đỏ như máu, Gia Lạc sờ thử xem, không lỏng như nước nhưng cũng không đặc như máu, giống hỗn hợp pha loãng của cả hai hơn, nói như vậy, nguồn nước của khu trọ có vấn đề, nhưng quy tắc số 6 nói không cần kiểm tra nguồn nước, cậu nên tin vào bản thân hay nghe theo quy tắc đây?

- Đã tắm xong chưa?

Bàn tay lạnh ngắt sờ lên cổ Gia Lạc, kèm theo giọng nói ngắt quãng của bạn cùng phòng khiến cậu cứng đờ người, nhưng tinh thần lại cực kì tỉnh táo, dù bàn tay kia đang dần dần siết lại, dự định bóp yết hầu của cậu, Gia Lạc vẫn mỉm cười trả lời.

- Xong rồi, cậu còn cần dùng nhà tắm à?

Nghe được câu trả lời của Gia Lạc, bàn tay dần dần nới lỏng, tiếng bước chân rời đi sau lưng cậu, Gia Lạc tính nhẩm thời gian, hai phút, nếu không có tương tác giữa cậu và bạn cùng phòng trong vòng hai phút, thì đối phương sẽ lập tức có hành động công kích mình, hơn nữa, mở đèn trong phòng là điều tối kị, đối phương sẽ lập tức có hành động công kích, Gia Lạc đi ra khỏi phòng tắm, ngồi ở trên giường, nhìn vào bạn cùng phòng của mình, hôm nay trăng sáng hơn hôm qua, nhìn kỹ thì người bạn cùng phòng này, hình như là nữ chứ không phải nam, dưới cổ không có yết hầu, phần ngực hơi nhô ra, ngón tay và móng tay cũng dài và thon hơn.

Thời gian dần dần trôi qua, 11 giờ, bạn cùng phòng của Gia Lạc cuối cùng cũng nằm xuống, mặt úp vào gối, Gia Lạc chờ đợi đến giờ là cần chứng minh suy nghĩ của mình, cậu xoay mặt sang chỗ khác, không nhìn vào cô bạn cùng phòng nữa, trong đầu nhẩm tính thời gian, ba mươi giây, một phút, một phút ba mươi giây, hai phút...

- Quả nhiên, cô ta ngủ rồi.

Đã hơn hai phút, nhưng người bạn cùng phòng không có hành động công kích, cô ta nằm im trên giường, Gia Lạc không chắc ma quỷ có cần ngủ không, nhưng cứ gọi trạng thái này của cô ta là ngủ đi, nhưng cậu vẫn tiếp tục chờ, thời gian trôi qua, 11 giờ 10 phút, cô bạn cùng phòng bỗng bật dậy, Gia Lạc lập tức nói lớn.

- Ồ, cậu còn chưa đi ngủ à? Tôi định đi ngủ đây.

Động tác của cô bạn cùng phòng dừng lại, rõ ràng, trạng thái ngủ của cô ta không kéo dài lâu, chỉ 10 phút, điều này nằm trong dự đoán của Gia Lạc, cậu không chắc trạng thái ngủ kéo dài bao lâu, nhưng hôm qua có vết xe đổ của Lão Phu, cho thấy ông ta cũng nhận ra trạng thái ngủ của bạn cùng phòng, nhưng lại không đề phòng mà đi ra ngoài ngay, khi ông ta đi đến sân sau, thời gian cũng gần hết, sau đó bị bạn cùng phòng hoặc là người bảo vệ khu vườn lấy mạng.

Vì cũng chỉ là suy đoán, Gia Lạc không vội, cậu tiếp tục thử, xác định thời gian ngủ là 10 phút, Gia Lạc nằm ở trên giường, nhắm mắt lại, ngày hôm qua, cho dù cậu không còn tương tác với bạn cùng phòng trong lúc nằm trên giường, cô ta cũng không tấn công cậu, cho thấy, giường có thể là một vùng an toàn, một lần nữa khi nằm trên giường, Gia Lạc rơi vào vùng không gian không một tiếng động, nhưng lần này cậu giữ tinh thần tỉnh táo, không bị nó mê hoặc chìm vào giấc ngủ, đồng hồ điểm 12 giờ, tuy không nghe được, nhưng trong vùng không gian tối đen, Gia Lạc thấy rõ hai luồng sáng chiếu vào, như là ánh mặt trời đâm thẳng vào mắt.

- Ồ, còn có kẻ chưa chịu đi ngủ?

Giọng nói trầm đục xé tan vùng không gian im lặng, gương mặt không có gì ngoài đôi mắt đang phát sáng hiện rõ trong mắt Gia Lạc, không hề có ngũ quan nào khác ngoài đôi mắt, nỗi sợ hãi cuộn trào, Gia Lạc dùng hết sức nặn ra một nụ cười tươi, trả lời kẻ trước mặt.

- Hì hì, chủ trọ, là tôi không ngủ được, xin ngài thông cảm.

- Ồ, không sao, ngủ không được thì cứ nằm trên giường, đừng đi lung tung là được, ta không quản lý được hết đâu.

Chủ trọ không ngờ lại dễ nói chuyện như thế, Gia Lạc tươi cười vẫy tay chào tạm biệt chủ trọ, nhìn rõ cơ thể mập mạp của ông ta chen ra khỏi cửa mà chẳng tạo ra tiếng động nào, cánh cửa đóng lại, Gia Lạc thở hổn hển, mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng, ai mà biết được, cái không gian im ắng đó là ảo ảnh, cậu không hề nhắm mắt mà mở mắt lao láo, khi chủ trọ xuất hiện, ảo ảnh mới biến mất, cũng may, chủ trọ chỉ cần biết trong phòng còn đủ người, không cần biết người hay quỷ đã ngủ hay chưa, nếu không, kết cuộc thật khó nói.

Gia Lạc ngồi dậy, chủ trọ đã đi, cậu cần xác định lại trạng thái ngủ của bạn cùng phòng, lặp lại, hai phút, năm phút, bảy phút, chín phút, mười phút, Gia Lạc sẵn sàng nói khi nghe âm thanh chuyển động của bạn cùng phòng, nhưng thời gian trôi qua, không hề có âm thanh gì, mười lăm phút, hai mươi phút, không hề có âm thanh gì kích động cả, Gia Lạc quay đầu lại nhìn, đối phương nằm im trên giường ngủ như chết, cậu tiếp tục chờ đợi, khi đồng hồ chỉ còn 1 giây nữa là đến 1 giờ tối, mí mắt của Gia Lạc sụp xuống, cậu bất giác ngã xuống giường, cứ thế ngủ say.

...

Gia Lạc tỉnh giấc ở trên giường trong phòng, cậu trở về rồi, sau 12 giờ, thì bạn cùng phòng không còn công kích mình nữa cho dù không tương tác, thời gian có thể hoạt động là sau khi chủ trọ kiểm tra phòng, nhưng cậu chỉ có khoảng 30 phút, trừ thời gian di chuyển đi và về, cậu không chắc nếu đăng xuất khỏi Ác Mộng cảnh mà không nằm trên giường thì sẽ có kết quả gì, nhưng chắc ăn không bằng ăn chắc, giảm bớt thời gian hoạt động để đảm bảo cho bản thân vẫn tốt hơn.

.....

Còn tiếp.

Bạn đang đọc Ác Mộng Chi Cảnh sáng tác bởi leongu810

Truyện Ác Mộng Chi Cảnh tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi leongu810
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.