Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phân tích

Phiên bản Dịch · 1507 chữ

Phàn Lực giống như nghĩ đến cái gì, sắc mặt tức khắc cổ quái, tiếp theo hắn cầm lấy giày thể thao quay người đi ra ngoài cửa.

Dọc theo hành lang, giống như muốn xuống lầu.

Tất cả mọi người đi theo, tên mập và Giang Thành rớt lại sau cùng. Lúc đi ngang qua phòng ngủ của cậu con trai, tên mập bị Giang Thành kéo tuột vào trong.

"Anh muốn làm gì?" Tên mập giơ hai tay che lấy ngực mình, hoảng sợ hỏi.

"Kiểm tra một vài thứ."

"Anh kiểm tra thì kiểm tra, kéo tôi vào làm gì?"

Giang Thành kéo mở liên tiếp mấy cái ngăn tủ trong phòng, lát sau lại ngồi xổm ở bên giường, lôi một đôi dép lê từ dưới giường ra, sau đó cầm dép ngẩng đầu nhìn tên mập, bình tĩnh đáp: "Bởi vì tôi sợ."

Tên mập: "..."

Một lúc sau, Giang Thành và tên mập đi xuống phòng khách dưới lầu, thấy bọn Noãn tỷ đang vây quanh tủ giày. Tất cả giày đều được lấy ra, xếp thành hàng chỉnh tề trên nền nhà.

Nghe thấy tiếng hai người Giang Thành xuống lầu, Phàn Lực thả đôi giày thể thao kiểu nữ xuống đất, tên mập nhận thấy sắc mặt ba người này không tốt lắm.

Ngay lúc Trần Hiểu Manh há miệng muốn nói chuyện, Giang Thành mở miệng: "Có phải phát hiện trong căn biệt thự này không chỉ có hai cậu con trai mà còn có hai cô con gái?"

Tròng mắt Phàn Lực run lên, muốn nói cái gì đó nhưng nhịn xuống, hồi lâu sau mới yếu ớt hỏi: "Người mới, rốt cuộc cậu có lai lịch gì?"

"Đừng nói nhảm, trước tiên nói xem các người phát hiện cái gì.” Giang Thành buông đồ vật trong tay xuống, hết sức bình tĩnh nhìn hắn.

Phàn Lực cầm hai đôi giày lên cho Giang Thành nhìn, hai đôi thể thao kiểu nữ có số đo bằng nhau, trước đó bọn họ đoán chúng thuộc về một cô con gái.

Phàn Lực mặt âm trầm lật lại hai đôi để lộ đế giày: “Cạnh ngoài đế của đôi giày bên trái bị mài mòn nghiêm trọng, nhưng đôi bên phải lại bị mài mòn chủ yếu bên trong."

Hắn ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào mắt Giang Thành: “Độ mòn của đế giày liên quan đến tư thế đi, mà thói quen này một khi dưỡng thành thì gần như không có khả năng sửa đổi, cho nên đây là giày của hai người khác nhau, trong căn biệt thự này có hai cô con gái."

"Vậy tại sao tầng hai chỉ có một căn phòng ngủ dành cho con gái?" Trần Hiểu Manh thắc mắc: “Mà trong phòng ngủ chỉ có một cái giường đơn?"

Giang Thành lắc đầu: “Hai căn phòng ngủ trên tầng hai đều là của con gái, tất nhiên là mỗi người ngủ trên một cái giường đơn."

"Cậu có ý gì?"

"Đây là thứ tôi tìm được trong căn phòng dán đầy áp phích quân sự.” Giang Thành lấy ra dép lê tìm thấy dưới gầm giường: “Số đo hơi nhỏ, anh có thể so sánh với đôi giày nữ."

Kỳ thật không cần so sánh, nhưng Phàn Lực vẫn nhận lấy, đặt chung với giày thể thao. Lần này tất cả mọi người đều thấy rõ ràng, chủ nhân dép lê hẳn là một cô gái.

"Chỉ bằng một đôi dép lê đã nói căn phòng là của cô con gái có phải gượng ép quá không? Biết đâu cô ta để quên trong phòng ngủ của cậu con trai thì sao."

"Hơn nữa nhìn cách bài trí trong phòng thì phải là con trai ở mới đúng."

"Nhưng phòng ngủ con trai sẽ không thể có thứ này." Giang Thành đưa tay lấy từ trong túi ra một cái gói, đưa cho Trần Hiểu Manh vừa đặt nghi vấn.

Cô ta nhận lấy xong thì lông mày nhướng lên, là một gói băng vệ sinh mở sẵn.

"Tôi tìm thấy trong ngăn kéo tại phòng ngủ, không chỉ có một gói." Giang Thành bổ sung.

Noãn tỷ nhìn Giang Thành: “Nói như vậy hai phòng ngủ trên lầu đều là của con gái, mà trong số đó có một người tính cách hơi thiên hướng nam tính."

Giang Thành gật đầu: “Đúng vậy."

Trần Hiểu Manh dường như vừa lấy lại tinh thần, trong mắt có chút mờ mịt: “Vậy hai cậu con trai khác ở đâu ra? Trong biệt thự này chúng ta chỉ tìm được ba phòng ngủ."

Một phòng ngủ chính của ông bà chủ nhà.

Căn cứ theo suy đoán mới nhất, hai phòng ngủ nhỏ thuộc về hai cô con gái trong biệt thự.

"Có phải ở trên tầng ba không?" Tên mập nhỏ giọng nhắc nhở: “Chỗ đó chúng ta chưa từng lên."

Còn chưa dứt câu, Noãn tỷ đã lắc đầu nói: "Hẳn là không phải, lúc vừa mới đến tôi đã quan sát rồi, biệt thự này chỉ có tầng một tầng hai mới có cửa sổ, tầng ba kín mít, tối om."

Theo lẽ thường sẽ không có ai sắp đặt phòng ngủ tại một nơi tối tăm, nhất là chủ nhân căn biệt thự còn giàu có như vậy.

Trần Hiểu Manh hiểu ra cái gì đó, sắc mặt căng thẳng nói: "Cho nên... hai cậu con trai không phải thành viên gia đình này, bọn họ là người từ bên ngoài đến!"

Phàn Lực liếc cô ta một cái, lạnh lùng nói: "Phải nói là kẻ xâm nhập."

"Với lại cũng không phải hai cậu con trai, chính xác là hai người đàn ông trưởng thành.” Giang Thành bổ sung.

Nghe vậy, cả người Trần Hiểu Manh rùng mình một cái.

Hoàn toàn chính xác, sau khi giả thuyết gia đình bốn người cha mẹ và một trai một gái bị lật, hai đôi giày nam trong tủ cho thấy, một đôi có số đo gần với giày của Giang Thành, mà một đôi khác thậm chí còn bự hơn số đo giày của Phàn Lực.

Giang Thành nhìn hai đôi giày thể thao trên đất được xếp cùng nhau: “Vào lần đầu tiên nhìn thấy đôi này, tôi liền có cảm giác rất kỳ quái, nó quá rẻ, lại hết sức cũ nát, rõ ràng khác xa với mấy đôi giày khác trong tủ. Mọi người thử nghĩ mà xem, người sống ở đây đâu có giống sẽ dùng giày như vậy."

Phòng khách nhất thời lâm vào yên tĩnh, mạch suy nghĩ trước đó bị bác bỏ, hướng đi của câu chuyện cũng từ thảm kịch của nội bộ gia đình biến thành kẻ ác xâm nhập.

Một lúc sau, tên mập nhìn xung quanh một chút, nhỏ nhẹ lên tiếng: “Cho nên nói có hai người đàn ông xâm nhập vào căn biệt thự này, trước tiên giải quyết ông bà chủ nhà, sau đó nhốt hai đứa con gái của bọn họ, cuối cùng giết chết."

"Còn nhớ rõ nước đọng mà nữ quỷ đi qua để lại không? Cả tóc con gái vướng trong bồn tắm ở phòng vệ sinh tầng một nữa.” Noãn tỷ mặt nặng nề nói: “Rất có thể con quỷ kia chính là người bị nhấn chìm trong bồn tắm."

"Tạ Vũ bị hù chết sau đó bị bắt đi ngược đãi cũng là do nữ quỷ trả thù, như vậy có thể giải thích được lý do vì sao nữ quỷ lại cho hắn mang đôi giày của kẻ xâm nhập."

"Bởi vì cô ta tưởng tượng Tạ Vũ là người trước kia ngược đãi mình."

Trong khoảng thời gian cả nhóm tụ lại phân tích, bầu trời đã sáng rõ, lần này không có người nào thúc giục tên mập đi nấu cơm, chỉ ăn đơn giản một ít bánh mì và đồ ăn vặt cho đỡ đói.

Không phải họ xót tên mập nhanh nhẹn này đâu, chẳng qua là vì thời gian còn lại của bọn họ không nhiều.

Giang Thành phát hiện ban ngày trong thế giới này càng lúc càng ngắn, mà đêm tối lại trở nên dài dằng dặc.

Dựa theo y suy tính, nhiều nhất là trải qua hai đêm nữa, ban ngày sẽ hoàn toàn biến mất.

"Sau khi ban ngày biến mất sẽ phát sinh cái gì?" Tên mập mở to hai mắt trông như bóng đèn, yết hầu động đậy.

Giang Thành xoay người, vỗ vỗ bả vai tên mập an ủi: "Không cần lo lắng..."

Gò má tái nhợt trên mặt tên mập hồng hào đôi chút.

Giang Thành tiếp tục mở miệng: "Cùng lắm thì quỷ sẽ hiện thân rồi giết người không chút kiêng kỵ."

Tên mập: "???"

Mấy người lại đi lên tầng hai, bọn họ phải tranh thủ đoạn thời gian tương đối an toàn này để hoàn thành lần lục soát thứ hai.

Bạn đang đọc Ác Mộng Kinh Tập (Dịch) của Ôn Nhu Khuyến Thụy Sư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mymythapcuu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 34

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.