Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tờ báo

Phiên bản Dịch · 1643 chữ

Liên quan tới ác mộng chỉ có không lần hoặc là vô số lần, chắc hẳn trong lòng tên mập cũng biết rõ, lần này may mắn có Giang Thành dẫn theo hắn, hắn mới có thể sống sót rời khỏi nhiệm vụ, nếu đi một lần nữa chỉ sợ không được may mắn như vậy.

Tên mập bị nói trúng tim đen sắc mặt thoáng xấu hổ, Giang Thành nhanh chóng lục soát toàn thân hắn một lần, không phát hiện thứ gì đặc biệt nên buông hắn ra, đồng thời mở đèn lên.

Tên mập đứng cạnh tường vừa xoa xoa cánh tay vừa quan sát phòng làm việc của Giang Thành.

"Người anh em.” Tên mập nghển cổ nhìn thấy mấy quyển sổ ghi bệnh trên bàn, ngẩng đầu nhìn Giang Thành hỏi: "Anh là... bác sĩ?"

"Ừm."

"Chuyên trị cái gì?"

Giang Thành đi đến trước bàn làm việc ngồi xuống, ngẩng đầu lên nói: "Chuyên trị các loại rối loạn cương dương."

Tên mập nuốt nước bọt, muốn nói thêm cái gì đó nhưng vẫn thành thật ngậm miệng, thể theo yêu cầu của Giang Thành ngồi đối diện y trên ghế sô pha.

Ghế sô pha tương đối cũ kỹ, bọc ghế ở chỗ tay vịn nứt nẻ tùm lum, hình như một bên tay vịn có thể đẩy ngã xuống, như vậy sẽ biến thành một cái giường.

Thỉnh thoảng Giang Thành sẽ để bệnh nhân nằm ở đây, hướng dẫn bọn họ thả lỏng tinh thần.

Trải qua quá trình hỏi thăm, biết được tên mập có tên là Vương Phú Quý, mấy năm nay công việc gì hắn cũng từng làm qua, gần nhất là làm tài xế lái xe đường dài.

Nhưng bởi vì nguyên nhân nào đó nên hắn thôi việc không làm nữa, nhà ở Nga thành cách Dung Thành tương đối xa.

Tên mập nói đây cũng là lần đầu tiên hắn tiến vào thế giới ác mộng.

Giang Thành hỏi ngược lại sao hắn ăn mặc chỉnh tề thế, còn biết mang theo dù che mưa, đó đâu phải vật dụng người bình thường mang theo trong lúc ngủ.

Tên mập gãi đầu, lúng túng giải thích là bởi vì ông chủ cắt xén tiền lương nên hắn mới cãi nhau với ổng một trận, về sau bị đuổi ra khỏi ký túc xá công nhân viên, hắn lại không có tiền thuê nhà trọ, chỉ có thể tìm một công viên nhỏ ngủ tạm chờ khi trời sáng, thật không ngờ...

Giang Thành biết hắn muốn nói là không ngờ ngủ một giấc đã đến thẳng cái chỗ quái quỷ kia.

"Cũng thông qua cánh cửa à?"

"Không sai.” Tên mập gật đầu, sắc mặt dần trở nên khó coi: “Cánh cửa đó xuất hiện trên bức tường kín mít ở công viên, nhưng tôi nhớ rõ chỗ đó làm gì có cửa."

Trải nghiệm này giống hệt với Giang Thành, xem ra tất cả mọi người đều tiến vào Mộng giới thông qua một cái cửa vốn không tồn tại, chỉ là khác địa điểm.

Giang Thành nghiêng đầu nhìn thời gian, hiện tại là rạng sáng.

Hắn quay lại nghiêm túc nói với tên mập: "Cậu có thể ở đây cho đến hừng đông, nhưng sau đó nhất định phải rời đi."

Tên mập giương đôi mắt chờ mong nhìn Giang Thành.

Tuy nhiên, Giang Thành không có vẻ gì là muốn đổi ý, nói xong y không quan tâm đến tên mập nữa, ngồi ở vị trí cũ lấy tờ giấy bị gấp đôi nhiều lần ra.

Y mở giấy, trải lên trên bàn.

Tên mập nghển cổ nhìn, sau đó không nhịn được chạy qua cạnh Giang Thành xem.

Đó là một tờ báo, mặt giấy hơi ố vàng, phần lớn chữ viết mơ hồ không còn rõ ràng. Giang Thành lật qua bên kia, phía sau nổi bật một một hàng chữ lớn cực kỳ dễ thấy: Đại án hành hạ đến chết ở căn biệt thự đã được phá giải, gia đình thủ ác rơi xuống sông tử vong.

Phía dưới công bố cặn kẽ thông tin về vụ án.

Ông bà chủ nhà cùng với hai cô con gái sống ở căn biệt thự đều là tín đồ dị đoan. Ông chủ nhà lái một chiếc xe buýt ngụy trang thành xe khách lữ hành lừa gạt những nạn nhân vô tri đi tới căn biệt thự trong rừng của bọn họ. Một đứa con gái giả dạng thành hướng dẫn viên du lịch, một đứa khác phụ trách phát thiệp mời ở trên mạng để câu cá, bà chủ nhà thì trù tính tất cả mọi chuyện.

Bọn họ dụ dỗ nạn nhân đến biệt thự rồi cầm tù dùng cực hình ngược đãi, chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi, cảnh sát địa phương đã tiếp nhận không biết bao nhiêu vụ án mất tích.

Trong số đó có một cặp anh em sinh đôi.

Cuối cùng cảnh sát lần theo dấu vết hành động của các nạn nhân bị mất tích, truy tìm nguồn gốc, may mắn phát hiện căn biệt thự ẩn giấu trong khu rừng rậm. Chỉ đáng tiếc là bọn tội phạm nhạy bén đánh hơi được mùi không ổn nên đã chạy trước một bước, còn mang theo ba nạn nhân.

Đêm khuya bọn chúng lái chiếc xe buýt chạy trốn vào một con đường nhỏ vắng vẻ, khả năng là vì tốc độ lái quá nhanh cộng thêm trời mưa to đã phá hủy một phần con đường, xe buýt không tránh được kịp thời nên rơi thẳng xuống dòng sông gần đó.

Lúc được cảnh sát tìm thấy, toàn bộ gia đình tội phạm cùng với ba nạn nhân đã tử vong do đuối nước.

Đọc tới đây có thể thấy tờ báo chính là bối cảnh của nhiệm vụ lần trước, cũng có thể nói là chân tướng sự thật.

Nhưng thứ hấp dẫn Giang Thành không chỉ có cái này, mà là mấy tấm ảnh chụp phía dưới. Trên tấm ảnh là một thi thể người chết đuối, có lẽ cảnh sát yêu cầu công bố ra ngoài.

Bên dưới viết mấy dòng đại khái là thi thể này tạm thời không thể xác định thân phận, hi vọng có ai biết thông tin về người chết vui lòng chủ động liên hệ với phía cảnh sát.

Từ ảnh chụp có thể thấy vóc dáng người chết cao lớn cường tráng, gương mặt tương đối mơ hồ, chắc đã được xử lý làm mờ, trên người hắn mặc một cái áo da màu đen cổ sơ mi vô cùng dễ thấy, đằng sau còn có ảnh chụp mấy đồ vật người chết mang theo.

Ánh mắt tên mập dời xuống phía dưới nhìn chăm chút, đến khi nhìn thấy một cái đồng hồ quả quýt, phản ứng đầu tiên của hắn là sửng sốt một chút, tiếp theo bỗng kích động nói to: “Bác sĩ, đây là..."

Giang Thành không cho hắn cơ hội nói tiếp, ngắt lời: "Hình như là Phàn Lực."

Tờ báo phát hành ngày 1 tháng 6 năm 2006, như vậy đây là bản ản xảy ra vào 14 năm trước, vậy thì Phàn Lực... đã chết ở thời không trong quá khứ.

Cũng khó trách năm đó cảnh sát không tìm thấy tài liệu liên quan đến hắn.

"Chẳng lẽ... mỗi một cái Mộng giới đều là chuyện thật sự tồn tại, cánh cửa đó sẽ đưa chúng ta trở về quá khứ, một lần nữa thể nghiệm sự kiện mà những nạn nhân từng trải qua sao?" Tên mập kinh ngạc nói.

Giang Thành nghĩ ngợi một hồi rồi nói: "Có lẽ, nhưng không có bằng chứng, trước mắt chúng ta chỉ mới trải qua một cơn ác mộng, nếu hiện tại đưa ra kết luận thì còn sớm quá."

"Vả lại có một điểm cậu nói không chính xác.” Giang Thành gấp tờ báo lại, nhìn tên mập nói: "Dù cánh cửa đó thật sự đưa chúng ta quay về quá khứ, vậy những gì chúng ta thể nghiệm cũng chỉ là thảm án mà các nạn nhân từng trải qua, hoặc nói… đó là một cơn ác mộng khác."

Tên mập suy nghĩ một lát thấy Giang Thành nói rất đúng, người trong nhiệm vụ gọi nó là Kết Giới Ác Mộng, có thể thấy mỗi một lần khủng bố ở thế giới kia chắc hẳn là một lần nguy cơ đứng trước sinh tử.

Noãn tỷ và Phàn Lực rõ ràng đã vượt qua được mấy nhiệm vụ, sau cùng vẫn chết thảm trong tay lệ quỷ.

"Bác sĩ.” Bờ môi tên mập run rẩy: “Anh có nhớ mấy chỗ quỷ xuất hiện trong biệt thự đều có nước đọng không?"

Giang Thành gật đầu: “Bởi vì cả nhà thủ ác kia đều bị đuối nước mà chết, dù đã thành quỷ, bọn họ cũng sẽ giữ lại đặc thù này."

Tên mập mặt trắng bệch gật đầu, sau đó hắn đột nhiên nhớ tới cái gì, hai con mắt tròn xoe nhìn chằm chằm tờ báo trong tay Giang Thành.

Phát hiện Giang Thành lộ ra biểu cảm cảnh giác, tên mập vội vàng giải thích: "Bác sĩ anh đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn biết từ đâu anh có được tờ báo này thôi."

Hai mắt Giang Thành đảo đảo, há mồm nói: "Trần Hiểu Manh tặng tôi."

"Cô ta á?" Tên mập tỏ ra ngờ vực, nói tiếp: "Bác sĩ, mặc dù tôi không được thông minh như anh nhưng tôi cũng không ngu mà. Nói thật á nếu thật sự có vật đó, cô ta thà đốt chứ cũng không có khả năng tặng cho anh đâu."

Bạn đang đọc Ác Mộng Kinh Tập (Dịch) của Ôn Nhu Khuyến Thụy Sư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mymythapcuu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 35

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.