Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bảy ngày

Phiên bản Dịch · 1238 chữ

Lúc đứng trước tòa nhà, tất cả mọi người đều cảm nhận được cỗ quỷ dị kia.

Khó mà dùng lời để hình dung cảm giác này, như thể nó có sinh mệnh, đang yên lặng nhìn chăm chú người sống tiếp cận nó.

Người phụ nữ đưa cho người đàn ông mặc âu phục bốn cái chìa khoá, Giang Thành nhìn thấy chúng là chìa khóa đồng ứng với ổ khóa kiểu cũ đã bị đào thải từ lâu, hiện tại cực hiếm khi nhìn thấy.

Phần đuôi mỗi cái chìa khóa đều dán một miếng băng dán màu trắng, phía trên dùng bút bi xanh viết chữ số.

404, 405, 406, 407.

Bốn căn phòng.

Ở đại sảnh tầng một, Giang Thành tiến đến căn phòng gần nhất đưa tay đẩy cửa ra, tức thì một đám bụi bặm bùng lên, y nhanh nhẹn lùi về sau một bước.

Bụi tan hết, cảnh tượng bên trong dần dần rõ ràng.

Phòng ký túc xá có hai cái giường, một trái một phải, đều kê ở sát tường. Trên tường dán áp phích ngôi sao, chỉ là hiện tại không còn thấy rõ.

Còn có hai cái bàn không lớn lắm, dường như đã lâu rồi ký túc xá này không có người ở, hai cái bàn được xếp chồng lên nhau, để dồn ở góc tường.

Khắp phòng toàn là rác, bình nước khoáng trống không bị phủ một lớp bụi dày.

Cánh cửa sổ duy nhất chỉ còn lại một nửa, nửa kia không biết là bị thứ gì đánh nát, để lại một cái lỗ thủng to bự, gió từ bên ngoài thổi lùa qua cái lỗ vào trong.

Phòng ở các tầng chắc đều được bố trí tương tự, nói cách khác mấy căn 404, 405 mà bọn họ sắp vào ở đều là ký túc xá dành cho hai người.

Giang Thành cũng không tùy tiện đi vào căn phòng xa lạ, y lùi lại nhìn người phụ nữ: "Bốn phòng chỉ có 8 cái giường ngủ, chúng tôi có tới 9 người lận."

"Đúng vậy, " Tên mập nói thêm vào: "Giường không đủ thì cô bảo chúng tôi ngủ kiểu gì?"

Vốn ý của hắn là để người phụ nữ cho bọn họ chuyển sang nơi khác ngủ, tìm một phòng học nào đó ngủ dưới đất cũng được, cái chỗ quái quỷ này quá là tà dị khiến từng lỗ chân lông trên người hắn đều không thoải mái.

Không ngờ người phụ nữ thế mà lộ ra một nụ cười rờn rợn khó hiểu: "Hôm nay cô cậu ráng chịu đựng một chút, nói không chừng ngày mai sẽ đủ ngay ấy mà."

Cơ mặt tên mập cứng đờ.

"Được, " Giang Thành nói: "Vậy đêm nay chúng tôi sẽ ở lại đây." Y đổi đề tài: "Lễ kỷ niệm thành lập trường gì đó khi nào thì bắt đầu? Để chúng tôi tiện chuẩn bị cho tốt."

"Bảy ngày sau."

Giang Thành gật đầu, ra hiệu mình đã biết.

"Có thời gian chúng tôi có thể đi dạo một vòng trong sân trường được không?" Người đàn ông mặc âu phục tiếp lời: "Phong cảnh ở đây thật đẹp, chúng tôi muốn đi đây đó đặng tham quan một chút, dù sao cơ hội như này cũng hiếm có."

Người phụ nữ suy nghĩ vài giây đồng hồ, miễn cưỡng đáp: "Được, nhưng mọi người nhớ chú ý thời gian, trời tối phải lập tức trở về phòng của mình."

"Tôi không hiểu ý chị?" Người đàn ông mặc âu phục hiền lành lịch sự nói: "Sau khi trời tối sẽ xảy ra chuyện gì không bình thường sao?"

Người phụ nữ nghiêng đầu sang chỗ khác, dùng ánh mắt hết sức kỳ quái nhìn hắn ta đăm đăm.

Người đàn ông mặc âu phục không hề né tránh, vẫn mỉm cười đối mặt, cho đến khi bà ta dời ánh mắt, quay người rời khỏi tòa nhà ký túc xá.

Cũng không nói gì thêm.

Chú trung niên mặc áo ba lỗ muốn đuổi theo hỏi mấy câu nhưng bà ta cực kỳ quỷ mị, tốc độ bước không nhanh nhưng vừa rẽ một cái là không thấy bóng dáng.

"Cô... cô ta đi đâu rồi?" Chú trung niên run rẩy hỏi, ông ta hoàn toàn không thể hiểu được thế giới này, tại sao một người sống sờ sờ chỉ chớp mắt một cái liền biến mất được chứ.

"Tò mò thì đuổi theo hỏi đi." Thanh niên mũ lưỡi trai nhai kẹo cao su, chẳng hề để ý liếc ông ta một cái: "Nói không chừng bà ta sẽ dẫn chú đi theo luôn đấy."

Người đàn ông bị nói mát một câu có thể cảm nhận được mọi người rõ ràng bất mãn với mình, thế là không nói thêm gì nữa, im lặng đi theo sau đội ngũ.

Càng đi vào bên trong, cảm giác của họ càng rõ ràng.

Cỗ không khí âm trầm quỷ dị từ đầu đến giờ lúc nào cũng vây quanh tựa như trong cõi u minh có một đôi mắt màu đỏ tươi vằn vện tia máu, gắt gao nhìn bọn họ chăm chú.

Nhưng bọn họ lại không thấy nó ở đâu cả.

Khí tức âm u ẩm ướt ập vào mặt, còn kèm theo mùi nấm mốc cùng thứ mùi gì đó trộn lẫn vào nhau tạo thành hỗn hợp mùi khó tả.

Hai bên hành lang chất đống đồ vật linh tinh, bọn họ chỉ có thể đi ở chính giữa.

Sau đó tìm được cầu thang ở phía bên phải, mọi người cẩn thận đi lên cầu thang.

Tòa nhà ký túc xá này tạo cho người ta một cái cảm giác xập xệ đến tận cùng, trên vách tường đầy những nấm mốc màu đen và vết bẩn màu vàng sẫm.

Dưới đất vương vãi mấy đốm bông bông gì đó chả biết là cái gì, nhìn qua như là bị vứt bỏ đã lâu.

"Bác sĩ…" Tên mập cau mày sáp lại, giống như muốn phát biểu nhưng lại bị Giang Thành ngăn cản.

Y bước vội về phía trước, tách ra khỏi tên mập.

Cô gái mặc đồ ngủ khủng long trốn ở chính giữa đội ngũ, hai mắt đỏ ngầu, vừa sờ sờ cánh tay mình vừa nhỏ giọng thầm thì: "Chỗ này âm u quá, sẽ không xảy ra chuyện gì không hay đó chứ."

Mũ lưỡi trai nghiêng đầu, một tay nâng mũ, cười lạnh: "Theo tôi thấy chắc chắn là xảy ra chuyện không tốt, bằng không nó cũng đâu có bị vứt bỏ."

"Ở đây có thể xảy ra cái gì chứ?" Người đàn ông trung niên ở phía sau đảo tròng mắt nhìn xung quanh.

Mũ lưỡi trai nhếch môi, ánh mắt hiện rõ sự coi thường, tiếp đó cố ý hạ giọng làm bộ thần bí: "Chắc là từng có người chết."

Chú trung niên phía sau và mấy người khác trong đội ngũ run lẩy bẩy, còn đồ ngủ khủng long lại bắt đầu khóc thút thít.

Vốn cô ta khóc là sẽ khóc dữ lắm, nhưng không biết có phải là lo lắng tiếng khóc quá lớn sẽ dẫn dụ thứ gì đó hay không cho nên cố hết sức đè nén, nhưng nước mắt không nhịn được tràn mi.

Bạn đang đọc Ác Mộng Kinh Tập (Dịch) của Ôn Nhu Khuyến Thụy Sư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mymythapcuu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 29

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.