Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Các người rút đi

Phiên bản Dịch · 1542 chữ

Tầng hai hôm qua Giang Thành cũng có lên xem, đúng như những gì thiếu nữ thanh thuần nói.

Phòng ngủ của hai đứa nhỏ rất dễ phân biệt, một căn bày đầy búp bê các loại, căn khác thì trên tường dán cơ man nào là áp phích vũ khí quân sự, trên bàn còn có cả tạp chí quân sự, chứng tỏ chủ nhân căn phòng rất yêu thích mảng này.

Tiếp theo hai nhóm kia đồng loạt hướng ánh mắt về phía Giang Thành và thiếu nữ thanh thuần.

"Gia đình này không hòa thuận mấy, chúng tôi tìm được rất nhiều mảnh vỡ chén bát ở trong thùng rác, trên vài mảnh còn dính máu." Giang Thành nói.

Thiếu nữ bổ sung: "Trên tay vịn cầu thang bằng gỗ cũng có dấu vết, theo như chúng tôi phân tích rất có thể là vết cào của móng tay để lại."

Đầu mối này quan trọng, không thể bỏ qua. Đám người đi tới cầu thang, nhìn theo vị trí ngón tay thiếu nữ thanh thuần chỉ, quả nhiên thấy dấu vết cọ sát.

Ông anh bự con đi tới lấy tay sờ sờ, mặt biến sắc: "Không sai, đúng là vết cào."

Gia đình bốn người, không mấy hòa thuận, dụng cụ ăn uống vỡ nát, vết cào, cô gái trẻ bị nhốt...

Có tổng hợp thế nào nghe cũng giống bi kịch của một gia đình.

Ở đây từng có một cô gái trẻ bị ngược đãi.

"Vậy tiếp theo chúng ta phải làm thế nào?" Nam thư ký lí nhí: "Cứu cô gái đáng thương kia sao?"

"Tất cả những gì từng xảy ra ở đây đều thuộc về quá khứ, chúng ta không thể thay đổi." Người phụ nữ bên môi có nốt ruồi nói: "Điều chúng ta có thể làm là tìm ra chân tướng, sau đó kết thúc nhiệm vụ."

"Chẳng phải chúng ta suy ra chân tướng rồi sao?"

Ông anh bự con không nhịn được bộc phát: "Suy được cái gì mà suy, cô gái trẻ bị ngược đãi như thế nào, có những ai tham gia, hiện tại nạn nhân sống hay chết? Mấy cái này còn chưa nắm được thì kết thúc nhiệm vụ kiểu quái gì!"

Bị ông anh quát như tát nước vào mặt, nam thư ký rén không dám lên tiếng nữa.

Thiếu nữ thanh thuần thương hại nhìn về phía nam thư ký, anh ta quá yếu, lại không đủ đầu óc, coi bộ khó mà sống nổi qua nhiệm vụ.

Cứ coi như may mắn thoát được lần này đi, lần tiếp theo chắc cũng...

Ọt ọt...

Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía nguồn âm thanh, tên mập xấu hổ ôm bụng: "Cái đó..."

"Thôi, tầng một chúng ta cũng lục soát hòm hòm rồi, bây giờ chuẩn bị ăn cơm đi." Bận rộn cả buổi sáng, ông anh bự con cũng thấy đói bụng.

Trong lúc mọi người đang định đi nấu cơm, một giọng nói từ phía sau truyền đến: "Còn chỗ đó chưa kiểm tra."

Giang Thành chỉ về hướng phòng vệ sinh, hiện trường án mạng của ông chú trung niên.

"Tôi nghĩ khả năng sẽ có manh mối."

Nghe được câu này, sắc mặt của cả đám trở nên nặng nề. Điều Giang Thành nghĩ tới tất cả mọi người đều biết, nhưng nói thế nào kêu đi thăm dò phòng vệ sinh nghe cũng ớn ớn.

Có người chết ở đó đấy, lỡ xui rủi bước vào trong đụng vào điểm cấm một cái chắc chết ngắc không kịp trăn trối.

Thật ra cái lúc phân chia phạm vi “điều tra”, tất cả đều ăn ý né tránh chỗ đó.

Mà suy cho cùng, lý trí cũng chiến thắng sợ hãi, ông anh bự con hít một hơi thật sâu lấy can đảm nói: "Hắn nói đúng, phòng vệ sinh khả năng cao ẩn chứa manh mối, tuy phải mạo hiểm nhưng trường hợp xấu nhất là nếu không phá giải được nhiệm vụ, tất cả mọi người đều sẽ chết."

Người phụ nữ bên môi có nốt ruồi hiếm khi không cãi, chị ta cũng hiểu rõ cái nào lợi cái nào hại, nhưng vẫn quái gở hỏi: "Vậy ai đi?"

Lúc này Giang Thành xen vào nói: "Ai đã từng đi vệ sinh ở tầng một?"

Tất cả mọi người đều giơ tay.

Giang Thành đếm số người xong nói tiếp: "Mọi người ai cũng có thể từng chạm vào điểm cấm, cho nên hiện tại chúng ta vào đó không đơn giản là tìm manh mối nữa, mà là để cứu mạng chính mình."

Thiếu nữ thanh thuần nhíu mày hỏi: "Cũng đâu thể cùng vào đó hết một lần?"

Ông anh bự con vuốt mớ râu xồm xoàm dưới cằm, gật đầu nói: "Không gian phòng vệ sinh quá nhỏ, nhiều người vào một lượt lỡ có chuyện gì xảy ra cũng khó mà xử trí."

"Đúng." Giang Thành gật đầu: "Tôi nghĩ chừng hai người vào là đủ rồi."

"... Ai tự nguyện vào?" Nam thư ký núp núp ló ló sau nhóm người kích động nói.

Im lặng như tờ…

"Được rồi, rút thăm quyết định đi, như vậy công bằng nhất." Giang Thành nhún vai.

"Được!"

"Tôi đồng ý."

...

Chuẩn bị xong, Giang Thành lấy ra mấy tờ giấy, trong đó có hai tờ ngắn, trước mặt tất cả mọi người gom giấy lại lẫn lộn, cuối cùng giấu trong lòng bàn tay: "Rút thăm ngẫu nhiên ai rút trúng giấy ngắn thì đi vào điều tra, ok chứ?"

"Cách này ok, chỉ là..." Tên mập nhìn mấy tờ giấy trong tay Giang Thành chăm chú, nuốt nước bọt: "Sao chỉ có 5 tờ, chúng ta có 6 người mà."

Những người khác cũng phát hiện vấn đề này, nghi ngờ nhìn Giang Thành.

"Bởi vì tôi không rút." Giang Thành thản nhiên nói.

Cả đám người sửng sốt, sau đó trở nên giận dữ, ông anh bự con lớn tiếng quát: "Mắc gì cậu không rút?"

"Bởi vì tôi chưa từng vào phòng vệ sinh."

"Anh tới đây cũng một ngày một đêm rồi, uống nhiều nước như vậy, sao có thể không dùng phòng vệ sinh?" Nam thư ký giống như là tìm được cách phát tiết, khùng điên hét: "Anh là cái đồ dối trá lọc lừa, mọi người, để một mình anh ta vào trong đó đi!"

Người phụ nữ bên môi có nốt ruồi sắc mặt không có ý tốt nhìn chằm chằm Giang Thành, cười nhạt: "Ở đây mà dám giở trò vặt thì phải trả giá đắt."

"Tôi biết chứ." Giang Thành mặt vẫn không đổi sắc: "Tôi không hề vào phòng vệ sinh, có chứng cứ hẳn hoi."

Y giơ ngón tay chỉ về một hướng, đại khái ở vị trí bệ cửa sổ. Lúc này đang có một trận gió thổi tới, góc màn cửa sổ phất lên để lộ hai bình nước khoáng ở phía sau.

Một bình đầy, một bình chỉ đầy phân nửa, bên trong chứa không phải nước bình thường mà là nước màu vàng nhạt.

Dưới tia nắng ban mai tỏa ra ánh sáng óng ả.

"Đây là..." Nam thư ký mở to hai mắt.

"Ờm…" Giang Thành gật đầu, hơi xấu hổ thừa nhận suy đoán của bọn họ: "Tôi thấy trong phòng vệ sinh tối quá, nên mới..."

Ông anh bự con nhìn về phía Giang Thành với ánh mắt phức tạp: "..."

Sau đó là người phụ nữ: "..."

Nam thư ký: "..."

Thiếu nữ thanh thuần: "..."

Tên mập: "... Anh đúng là một tên khôn lỏi!"

Nếu Giang Thành chưa từng vào phòng vệ sinh, mọi người cũng không ý kiến gì nữa. Còn dư lại năm phiếu rút thăm, Giang Thành ở một bên làm khán giả.

Kết quả cuối cùng, ông anh bự con và nam thư ký “may mắn” được chọn.

Hai người mở cửa phòng vệ sinh, phát hiện thi thể của ông chú trung niên đã biến mất.

Phòng vệ sinh bé xíu căn bản không giấu được một thi thể của người trưởng thành.

"Chỗ này không phải thế giới kia của chúng ta." Người phụ nữ sau lưng bỗng nhiên nói: "Xảy ra một số chuyện khó hiểu là bình thường, làm quen dần là được."

Đồng quan điểm, ông anh bự con mặt không biểu hiện gì. Chỉ tội nam thư ký, anh ta cứ lừng khừng đứng ở trước cửa, bị ông anh bự con đạp một cước đi vào.

Những người còn lại chờ ở bên ngoài.

Công cuộc "điều tra" diễn ra rất năng suất, chưa đầy 5 phút hai người đã đi ra. Trong tay ông anh bự con cầm một miếng giấy vệ sinh màu trắng.

Trước tiên đóng cửa phòng vệ sinh, mọi người đi tới phòng khách. Ông anh bự con chìa tay ra, bên trong là một chòm tóc.

"Tôi tìm được ở trong bồn tắm."

Ông anh bự con rất cẩn thận, thậm chí không có lấy tay chạm vào tóc.

Tóc rất dài, không cần nghĩ cũng biết là của phụ nữ.

Bạn đang đọc Ác Mộng Kinh Tập (Dịch) của Ôn Nhu Khuyến Thụy Sư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mymythapcuu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 36

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.