Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thanh Lý Môn Hộ

Phiên bản Dịch · 1075 chữ

Chương 40: Thanh Lý Môn Hộ

🧠ĐỆ NHẤT DANH SÁCH (BẢN DỊCH): Mạt thế, hài hước, dị năng, hệ thống🧠

---

Mấy giờ sau, cửa võ quán Thiên Thanh.

Một chiếc xe trị liệu từ xa xa bay nhanh đến, dừng lại ở trước võ quán. Sau đó, một ông lão tóc bạc tràn đầy tinh thần bước xuống từ bên trong xe.

Sau khi xuống xe, Tần An Minh hài lòng châm một điếu thuốc, phun ra một vòng khói trắng.

Mấy ngày nay ở trong bệnh viện, đủ các loại không tự do, ông thật sự là chịu đủ rồi, hiện giờ xuất viện rồi, ông chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái, tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều.

Giờ phút này nghĩ đến đứa cháu đã bắt đầu tu luyện công pháp trong truyền thuyết, tiền đồ không thể hạn lượng, tâm tình của Tần An Minh liền càng tốt hơn.

Ngay khi tâm tình Tần An Minh vui sướng, ông bỗng nhiên nghe thấy trong võ quán Thiên Thanh truyền đến từng hồi, từng hồi tiếng hô quát khi luyện võ.

Võ quán Thiên Thanh hiện giờ, từ lâu đã vắng vẻ, hiu quạnh, đệ tử luyện võ không đến mười người, ngoại trừ Tần Phong, chín người còn lại cũng chỉ sẽ đến vào những ngày nghỉ thứ bảy, chủ nhật.

Mà hôm nay là thứ hai, hiển nhiên không phải chín người còn lại đang luyện võ ở trong võ quán.

"Đứa ngốc này vậy mà lại tự giác như vậy?"

Tần An Minh lộ ra vẻ có chút kinh ngạc, trên mặt lập tức hiện lên nụ cười vui mừng.

Cảm thấy đứa cháu ngốc nghếch này cuối cùng cũng trưởng thành rồi, biết tự mình dụng tâm lương khổ một phen, hiện giờ đã bắt đầu tự giác luyện võ rồi.

Quả nhiên là mình trước đây quản giáo quá nghiêm rồi, nuôi thả thích hợp vẫn là cần thiết.

Giờ phút này, Tần An Minh bỗng nhiên xấu hổ trong lòng, cảm thấy bản thân trước đây tiền đã suy nghĩ quá nhiều rồi, Tần Phong cũng không phải là một đứa nhỏ không nghe lời dạy bảo, thứ thiếu thốn cùng lắm là tự do mà thôi.

Ngươi xem hiện giờ, không có sự quản giáo của ta nữa, nó không phải vẫn đang rất tự giác luyện võ đấy thôi!

Nghĩ đến đây, Tần An Minh trong lòng vui mừng, lập tức cất bước đi về phía võ quán Thiên Thanh, vươn tay đẩy cửa lớn ra.

Đúng như ông suy nghĩ, đứa cháu ngốc nghếch của ông đang để trần nửa người trên, nâng hai thanh chùy đồng, đang luyện võ.

Có thể nhìn ra rõ ràng, sức lực của Tần Phong có sự tăng trưởng rõ rệt.

Chùy đồng tăng thêm hơn hai trăm cân ở trong tay Tần Phong giống như là món đồ chơi, vung múa không có một chút cố sức, hơn nữa mỗi một lần vung may đều sẽ mang theo từng trận, trận trận gió rít, uy lực siêu phàm.

Tần An Minh vừa mới bước vào cửa, nhìn thấy một màn như vậy, đang chuẩn bị mở miệng khen một tiếng, có điều, rất nhanh, nụ cười trên mặt ông liền biến mất.

Đây con mợ nó là đứa cháu ngốc nghếch của ta sao?

Nhìn Tần Phong còn đang vung múa chùy đồng, huyết áp của Tần An Minh thẳng tắp bay lên.

Ta con mợ nó có linh cảm, mi cái đứa cháu ngốc nghếch này không có trông chừng của ta sẽ trở nên coi trời bằng vung, nhưng mà ông đây ngàn tính vạn tính, tính thế nào cũng không ngờ tới, mi đứa cháu ngốc nghếch này vậy mà lại có bản lĩnh này, còn dám đi xăm hình rồi.

Mi nói xem, xăm hình thì thôi đi, còn con mợ nó xăm cả cánh tay, xăm kín cả lưng...... Ta con mợ nó tâm tình suy sụp rồi.

Lúc này, Tần Phong cũng đã chú ý tới Tần An Minh vừa mới bước vào cửa, lập tức dừng lại động tác, buông chùy đồng xuống, trên mặt hiện lên tươi cười, bước nhanh đi về phía Tần An Minh:

"Ông nội, ông đã về rồi, con nhớ ông!"

"Ta nhớ ông nội mi, đồ ngốc! Có phải mi đã nghĩ xong muốn cắt đứt quan hệ với ta rồi không? Còn cho rằng ông nội mi đây sẽ ở trong bệnh viện, vừa bệnh là không dậy nổi nữa, mi đã hoàn toàn tự do rồi?"

Tần An Minh cố nén lửa giận, trừng mắt, mở miệng nói.

Tần Phong hiển nhiên không hiểu được cơn giận của ông nội từ đâu mà đến, lộ ra vẻ rất là mờ mịt:

"Ông nội, ông cùng lắm chỉ là vặn thân thể bị thương, con sao có thể có suy nghĩ đại nghịch bất đạo như vậy chứ?"

"Không có? Vậy mi giải thích với ta một chút, hình xăm trên người mi là xảy ra chuyện gì? Lẽ nào là người khác bắt ép mi xăm lên?"

Tần An Minh vươn tay chỉ vào Tần Phong, thân hình tức giận đến run lên.

"Ưmmm...... Ép buộc một nửa đi, cũng không tính là hoàn toàn ép buộc, con thật ra rất vui lòng, chỉ là quá trình quá đau đi, đau đến mức làm con ngất xỉu mấy lần, hiện giờ nhớ lại vẫn còn rất là sợ hãi!"

Tần Phong hoàn toàn không theo kịp mạch suy nghĩ của Tần An Minh, vẻ mặt chất phát, gãi đầu trả lời.

Nghe thấy lời này, Tần An Minh nghẹn một ngụm máu ở trong ngực, không phun ra thì khó chịu.

Thời điểm lúc xăm mình còn đau đến ngất xỉu mấy lần...... Mi còn thật sự có can đảm nói ra!

Tần An Minh tức giận, ánh mắt nhìn quanh bốn phía, sau đó bước nhanh đi tới một kệ binh khí ở chỗ đất trống của võ quán, đưa tay lấy xuống một thanh đao dẹp (陌刀), xoay người nhìn Tần Phong, giận dữ quát:

"Ông nội mi đây thẹn với tổ tông, hôm nay thanh lý môn hộ, mi chết cho ta!"

Nhìn Tần An Minh vác đao chạy đến như bay, Tần Phong vẻ mặt mờ mịt, đồng thời cũng cảm thấy vô cùng oan ức......

Bạn đang đọc Ai Động Vào Rau Hẹ Nhà Ta? (Bản dịch) của Một đao chém chém chém
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 95

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.