Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bi kịch ngược chiều (11)

Phiên bản Dịch · 3064 chữ

Thẳng đến ngày hôm sau, bệnh tình của Kỷ Thành Minh cũng chẳng khá hơn chút nào. Hơn nữa, càng áp lực công việc càng dồn dập anh càng lợi hại hơn, trước mặt người ngoài anh càng tỏ ra như không hề có chuyện gì. Kỷ Niệm Hi đi cùng anh đến gặp mặt mọi người, ngay cả khi phải tiếp rượu ăn cơm cô vẫn đánh giá sắc mặt anh. Nếu chỉ thoạt nhìn bên ngoài, anh dường như không hề khác biệt. Điều này khiến cô nhớ lại lúc cô còn đang học trung học, khi bị cảm cúm, cô không sao ngăn được mình luôn để giấy ăn dưới mũi, cuối cùng, mũi cô đỏ hồng lên như một quả anh đào, đương nhiên nếu chỉ dùng một loại hoa quả để so sánh với hình dạng ghê tởm của cái mũi cô lúc đó, có khi nó còn nổi giận dậm chân bình bịch ấy chứ.

Nhưng dạng người như Kỷ Thành Minh, nói chung là thuộc kiểu người kể có đau ốm đến đâu, có khó chịu đến mức nào thì anh ta cũng rất hiếm khi bộc lộ ra ngoài, có lẽ chỉ có thể là kỳ tích mới phát hiện ra.

Đến khi Kỷ Thành Minh không nhịn được mà lại xin phép ra ngoài lần thứ hai, cô đi theo sau anh, cô không rõ anh sẽ xử lý như thế nào, thế nhưng lúc cô tiến đến cô thấy anh đang hút thuốc, có lẽ đó là một trong những phương pháp để anh giải tỏa những bức bối trong lòng.

Anh đứng trên ban công, thoạt nhìn anh vẫn là Kỷ Thành Minh - người đàn ông vừa ngạo mạn vừa xa cách như trước. Bộ comple đen khiến dáng vẻ của anh càng thêm lạnh lùng và cứng rắn hơn, nhìn qua không ai có thể phát hiện ra một điểm bất ổn.

Cô đi đến bên cạnh anh, khóe miệng hơi mỉm cười, nhìn về phía xa xa:

- Anh có bao giờ tưởng tượng rằng một ngày nào đó bạn gái vì nhận ra bộ mặt thật của anh mà đòi chia tay không nhỉ?

- Bộ mặt thật ư?

Ba chữ cái này lại không hề khiến anh giận dữ, anh nhìn cô, không nói một lời, giống như là anh không thể chấp nhận nổi chuyện này. Có lẽ vì biết anh hiểu lầm ý cô, cô hơi cố giải thích:

- Đối phương xem anh là thần tượng vô cùng hâm mộ, cuối cùng lại nhận ra anh chỉ là một người bình thường, vì thế sẽ cảm thấy hụt hẫng…. – Sau đó tất nhiên là sẽ quyết định chia tay.

Lời này của cô chắc chắn là dựa vào căn cứ rõ ràng nhé. Có một người dẫn chương trình truyền hình nổi tiếng đã từng tự bạch rằng, hồi còn học trung học, cô ấy từng thầm mến một hotboy trong trường, điều kiện gia đình của anh này không tồi nhé, thành tích học tập lại vô cùng xuất sắc, thậm chí anh còn là hoàng tử bạch mã trong lòng hai phần ba nữ sinh trong trường. Thế nhưng sau này cô gái đó không còn thích chàng trai đó nữa, nguyên nhân dĩ nhiên là vì cô ấy chứng kiến anh theo sau một nam sinh khác từ nhà vệ sinh đi ra.

Điều quan trọng ở đây không phải là một nam sinh bước ra từ WC mà là một nam sinh hoàn hảo cũng sẽ đi WC.(?)

Câu chuyện này thật không còn gì để nói, thế nhưng nó lại là minh chứng lý giải cho yêu cầu của mọi người đối với những người hoàn mỹ, khi không tiếp xúc nhiều, người ta luôn đề cao qua mức những mong đợi của chính mình, nên đến khi bắt gặp những khuyết điểm của đối phương, họ dễ dàng rơi vào tình trạng không thể chấp nhận được.

Kỷ Thành Minh đáp lại với thái độ hờ hững:

- Người phụ nữ có thể khiến cho đàn ông ghi lòng tạc dạ, thường là người bạn đồng hành với anh ta ngay cả trong những thời điểm thảm hại nhất.

Đàn ông có thể sẽ yêu thích những cô nàng trẻ trung xinh đẹp, nhưng tận sâu trong nội tâm họ vẫn luôn cảm động với người con gái vẫn ở bên cạnh họ vào thời điểm họ thảm hại đến mức chính bản thân cũng không thể chấp nhận được. Vì nếu một người có thể cùng bầu bạn vào khoảng khắc thảm hại nhất ấy, vậy giữa họ còn tồn tại khoảng cách nào nữa đây?

Huống chi, anh vốn chỉ là một người bình thường, chưa bao giờ anh cho rằng bản thân trở nên đặc biệt, vậy tại sao anh lại phải quan tâm đến suy nghĩ của người khác?

Kỷ Niệm Hi nhìn lại anh vài lần, cô bỗng không biết phải tiếp tục đề tài này như thế nào, cô đang muốn thay đổi đến một vấn đề thoải mái hơn, anh lại tiếp tục với giọng điệu vô cảm:

- Trước khi nói chuyện em sao không động não chút xem. – Nói xong anh quay về vị trí tiếp khách.

Cô vẫn đứng ngây người.

Anh đâu hề có bạn gái cũ, còn Hướng Tư Gia lại không nằm trong phạm vi vấn đề mà cô đưa ra, vì cô ấy không hề như vậy.

Nhún vai, cô hơi bất đắc dĩ.

Khi họ quay lại khách sạn, Kỷ Niệm Hi nhận xét không sai, anh có vẻ xung khắc với các loại thuốc nên bệnh tình càng lúc càng nghiêm trọng hơn, anh không ngừng ho khan. Sau khi nhìn những biểu hiện ngày hôm qua của anh, cô không dám bắt anh uống thuốc nữa, vì mỗi lần nhớ đến cảnh tượng nước mũi chảy ra khi ấy cô lại cảm thấy rất thú vị.

Thật may vì trời đã tạnh mưa, và hơn thế tuy hiện nay Tây y rất được coi trọng, nhưng không vì thế mà Đông y cũng bị lãng quên. Hồi còn học trung học, các thầy giáo luôn tự hào giảng rằng, thuốc Tây chỉ trị được phần ngọn, Đông y mới có thể trị tận gốc, tuy Tây y nhanh khỏi, Đông y tác dụng chậm hơn, nhưng trên toàn thế giới vẫn có sự phân chia ranh giới cho Đông y và Tây y, mà trên cả hai lĩnh vực trên Trung Quốc đều được đánh giá cao, điều đó thật đáng tự hào.

Kỷ Niệm Hi kể lại tình trạng bệnh tình của Kỷ Thành Minh để bác sĩ kê đơn bốc thuốc, cứ nghĩ đến những chỗ lá vàng vàng xanh xanh kia sẽ được Kỷ Thành Minh uống, cô lại thấy vô cùng khoái chí.

Cô thanh toán tiền, cầm thuốc, chuẩn bị ra về.

Nhưng mới bước thêm được vài bước, cô bỗng dừng chân.

Con người ta thường tư duy theo quán tính, sau một thời gian, họ cho rằng sự việc đó sẽ không còn có thể ảnh hưởng đến chính họ nữa, cho đến khi có một sự việc quen thuộc tái diễn khiến cho những tình cảm xưa cũ dào dạt ùa về, họ lại không thể không nhớ đến những kỷ niệm đã qua.

Giang Thừa Dư đang đứng cách cô không xa.

Hơn thế, anh nhìn thấy cô, hoặc có thể nói rằng, anh đã đến đây để tìm gặp cô từ lâu, chẳng qua anh chỉ im lặng chờ cô bước ra. Cô lại không thể vờ như không quen biết anh, cô không được giỏi trong phương diện ngụy trang này lắm. Trong tình huống này, anh đang đứng ngay trước mặt cô, giống như giữa họ vẫn chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì.

Anh đang chờ cô, như lời ước hẹn của họ năm nào, anh chỉ vẫn chờ cô.

Còn cô, cô chỉ cần bước về phía anh, cô không cần phải làm bất kỳ điều gì khác.

Thoạt nhìn, dường như không hề tồn tại khoảng cách nào.

Cô chợt nhớ đến một câu nói, chúng ta vẫn là chúng ta, nhưng anh đã không còn là anh, và em cũng không còn là em như cũ. Câu nói ấy sao lại chân thật đến thế.

Cô vốn nghĩ rằng, khi gặp lại anh cô sẽ không thể không khóc, thế nhưng lại chẳng hề có một giọt nước mắt tuôn rơi. Cô cũng không lao vào vòng tay của anh, không ôm anh thật chặt, cô chỉ từ từ từng bước từng bước tiến lại gần anh.

Khi cô đứng trước mặt anh, anh không thể kìm lòng vươn tay, anh muốn chạm đến khuôn mặt cô, nhưng cô đã quay đầu tránh né.

- Em có khỏe không? – Thật lâu sau, anh mới mở miệng, sắc mặt anh trở nên vô cùng ưu sầu, nhưng thật ra cô cũng không nhìn thấy rõ khuôn mặt anh.

Cô chỉ nhìn anh, từ đầu đến chân, giống như xa lạ, lại giống như thừa nhận, cuối cùng cô mới nở nụ cười:

- Vẫn tốt. – Không phải rất tốt, vì đến chính cô cũng không thể xác định được bản thân định nghĩa thế nào là tốt nữa.

Tầm mắt Giang Thừa Dự rơi vào túi thuốc trên tay cô:

- Em bị ốm à?

Cô đẩy túi thuốc về phía sau:

- Người khác ốm.

Anh dường như đang cười khổ:

- Em có thể đừng dùng giọng điệu xa lạ này để nói chuyện với anh không?

Cô hít sâu:

- Vợ anh có tốt không?

Đây là vấn đề cấm kị để nhắc đến, khuôn mặt anh trở nên cứng đờ:

- Em không tin anh à?

Anh không thể tin rằng cô không hiểu anh, anh không sợ cô sẽ nổi giận, nhưng tận sâu trong lòng cô nhất định sẽ hiểu cho anh, anh kiên định tin tưởng vào điều ấy.

- Tin chứ.

Cô nhìn anh bằng đôi mắt sáng ngời, cô đã không còn là cô bé ngây thơ của ngày nào. Chẳng qua anh không biết rằng, không một ai có tư cách bắt một người khác phải chờ đợi mình, nhất là trong những tình huống như thế này. Anh muốn nói cho cô sự thật, có lẽ cô biết điều đó, nhưng biết không có nghĩa là nhất định phải chấp nhận.

Thật ra cô vốn biết bản thân cũng chẳng hề tốt đẹp, vì cô biết rõ hoàn cảnh éo le của mình, nên cô mới ở lại bên cạnh Kỷ Thành Minh, thậm chí cô không ngừng lấy lòng anh, nếu như vậy vẫn chưa đủ để tính, vậy cô phải nghĩ đến những gì nữa đây? Cuộc sống của cô không chỉ là phải thỏa hiệp, mà cô còn đang dần trở thành loại người vô liêm sỉ.

Vậy cô làm gì có tư cách để oán trách người khác?

Trước thái độ lạnh lùng của cô, Giang Thừa Dự nhíu mày:

- Vì sao em lại đối xử với anh như vậy ?

- Vậy vì sao anh lại cưới một người con gái khác chứ?

- Anh có nguyên nhân của mình.

Cô rất muốn nói, cô không thể tử tế được đến thế, một khi khi rơi vào tình huống này, cô lại càng để tâm đến kết quả. Thật buồn cười. Cô từng gặp rất nhiều cô gái thương thầm nhớ trộm một chàng trai, kể cả anh ta đã có bạn gái hay không cũng không quan trọng, thậm chí anh ta có yêu cô hay không cũng không quan trọng, chỉ cần anh gọi một câu, cô sẽ lập tức chạy đến với anh. Rất nhiều người cảm động trước tình yêu đó, họ cho rằng cô gái đó kiên cường, còn người đàn ông được cô yêu thật hạnh phúc.

Nhưng Kỷ Niệm Hi không thể làm được như thế. Cô có thể phí hoài toàn bộ tuổi thanh xuân để dành cho một người đàn ông, nhưng không thể chấp nhận một kết quả là anh ta đã kết hôn. Nói cách khác, bất kể trước đây cô từng trả giá những gì, bất kể cô đã từng vì người đàn ông đó mà gây ra chuyện kinh thiên động địa nào, nhưng một khi anh ta đã kết hôn, mọi thứ sẽ biến mất.

Không phải là kiên cường, chỉ là cô không thể chấp nhận để bản thân phải tổn thương, mọi tổn thương đều có giới hạn đúng không? Dựa vào cái gì mà cô phải toàn tâm toàn ý chờ đợi một người đàn ông? Dựa vào cái gì? Đương nhiên người ta có thể chê trách tình yêu của cô không đủ kiên định, có thể nói cô không chung thủy, nhưng cô chỉ có thể nói rằng, tình yêu của cô chính là như thế đấy, đối với Giang Thừa Dự là như vậy, đối với bất kỳ ai cũng chỉ như vậy thôi.

Thấy cô không nói gì, Giang Thừa Dự đột nhiên nắm chặt lấy vai cô:

- Em hãy tin anh, hãy cho anh thời gian, anh nhất định có thể cho em kết quả mà em mong muốn.

- Anh có thể ly hôn không? – Cô nhìn anh. – Có thể hay không?

- Tạm thời sẽ không. – Giang Thừa Dự không muốn lừa dối cô. – Nhưng anh sẽ không coi cô ấy là vợ anh.

Kỷ Niệm Hi ngẩng đầu lên ngắm nhìn bầu trời, trời thật đẹp làm sao, nhưng bên dưới bầu trời ấy có trăm ngàn thế thái nhân sinh, mà tại sao chẳng ai được hoàn mĩ như vậy chứ.

- Vì Mông gia có thể giúp anh thật sự nắm được tập đoàn quốc tế Long Giang mà trước đây toàn bộ quyền hành đều nằm trong tay mẹ anh để có được quyền lợi thực sự đó, anh sẽ phải cưới Mông Tuyết. Hiện tại, hai gia đình đang hợp tác cùng nhau, anh không thể vứt bỏ đối phương vào thời điểm quan trọng này. Hơn thế, trong lòng anh cũng không cho phép bản thân trở thành người qua sông đoạn cầu như thế, vì như vậy anh sẽ cảm thấy khinh thường chính bản thân. Nên anh sẽ cố gắng kiếm nhiều lợi nhuận kinh tế nhất có thể để báo đáp cho những thiệt thòi của họ, đến lúc đó anh mới chia tay với Mông Tuyết. Vì vậy, anh chỉ có thể bắt em phải chờ anh, đúng không?

Cô không hề e ngại mà phân tích mọi động thái của anh, rồi đưa ra kết luận:

- Anh còn thấy em không tin tưởng anh nữa không?

Có lẽ dáng vẻ của cô lại càng khiến anh lo lắng:

- Hãy chờ anh.

Giang Thừa Dự không nói gì thêm, chỉ nhìn cô, sau khi tất cả mọi chuyện kết thúc, anh sẽ mang đến cho cô toàn bộ mọi thứ.

Kỷ Niệm Hi bỗng nhìn theo bóng dáng anh, cô chỉ mỉm cười: vì sao anh không thử hỏi em xem em có nguyện ý chờ anh hay không?

Cô ôm gói thuốc ra về, khóa miệng nở một nụ cười châm chọc.

Đàn ông không bao giờ có thể hiểu hết được phụ nữ, họ đều luôn ôm ấp hi vọng làm nên sự nghiệp lớn, và các cô chỉ cần ở nhà làm những công việc lặt vặt bình thường là được. Nhưng phụ nữ lại cứ ngốc nghếch cố tình không hiểu điều đó, đối với người họ yêu, họ luôn yêu cầu người đó ở bên cạnh, họ không thể sống thiếu đối phương.

Kỷ Niệm Hi trở lại khách sạn, đưa thuốc cho phục vụ phòng nhờ sắc hộ, sau đó trả tiền.

Thật hiếm khi Kỷ Thành Minh không làm việc, anh chỉ ngồi yên lặng. Con người khi gặp chuyện buồn phiền, sẽ muốn để bản thân được nhàn hạ, nhưng một số người vẫn kiên trì làm việc, nhưng rất ít, vì những người đó chẳng thể sống thọ, vậy nên chỉ những người luôn biết quý trọng tài năng của mình mới có thể sống được lâu dài.

Có lẽ anh biết cô sẽ đến, nên cửa không hề đóng lại.

Ho vài tiếng, rồi mới đánh giá cô:

- Không mua thuốc à?

Nếu quá suy đoán tâm tư của người khác, sẽ không còn cảm thấy được nhiều ngạc nhiên và vui sướng, nếu người ta làm theo đúng suy nghĩ của bạn, bạn sẽ coi đó là chuyện đương nhiên, còn nếu người đó không làm, bạn lại cảm thấy thất vọng.

Cô ngồi đối diện anh:

- Không.

Kỷ Thành Minh chớp chớp mi, không rõ là có thất vọng hay không.

Im lặng thật lâu, Kỷ Niệm Hi đứng dậy, đi dạo một vòng trong phòng anh.

- Chúng ta sẽ ở đây bao lâu nữa? – Cô thấy anh không trả lời, lại tiếp tục: - Căn phòng này, càng ngắm càng cảm thấy thoải mái nhỉ.

Kỷ Thành Minh rút một điếu thuốc, đặt trên miệng, nhưng anh không châm thuốc:

- Em có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi.

Con người càng trưởng thành, tâm tình ngày càng từ từ thay đổi. Ví dụ như trước đây nếu người khác đoán được suy nghĩ trong lòng mình, bạn sẽ nghĩ đến một từ “ăn ý”, còn cảm thấy thật vui vẻ, nhưng bây giờ bạn lại chỉ cảm thấy chán ghét, giống như thế giới nội tâm trong lòng bị ánh mắt tiểu nhân dò xét, mặc dù đó chỉ là cùng một sự kiện.

- Vì sao lại đến Liêu Nguyên?

- Anh còn nghĩ em sẽ không hỏi cơ. – Kỷ Thành Minh cười.

Thật sự chỉ là một chuyến công tác, hay anh đang ngụy trang để dụ địch đến đây? Cô mấp máy môi, nhưng lại không định hỏi tiếp, đối với những người phức tạp cũng cần phải dùng tư duy phức tạp.

Bạn đang đọc Ai Sẽ Theo Em Đến Cuối Cuộc Đời của Lục Xu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.