Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tết Này Tôi Buồn

Tiểu thuyết gốc · 6154 chữ

1 ).Thằng Em

Những cánh chim trời chi chít bay ngang qua trên đầu tôi kêu những tiếng vui tai như những khúc nhạc nhẹ , du dương đến tận cùng , hay con sông nhỏ ngoại làng chảy rì rào , hay những tán cây kêu xào xạc khi gió thổi mạnh vào một hơi .

Khúc nhạc nghe êm dịu biết bao , những cánh đồng xanh mượt trải dài về cuối chân trời chẳng hạn hay là những người dân làng lâu lâu lại đi lướt qua tôi trên con đường đất đỏ .

Tôi ngồi trên chiếc xe đạp nhìn những cảnh vật thiên nhiên đẹp đến kỳ lạ , những âm thanh thanh tĩnh lòng tôi , mà nơi thành phố nhộn nhịp không thể nào có được .

Tôi lại nhìn qua dòng sông kia dòng sông ngoại làng , tôi lấy đà đạp xe phanh phắt tới đó .

Chiều nào cũng vậy tôi hay đạp xe ra đây ngồi hóng gió hay nhìn kỹ thuật câu cá của những ông lão làng mình , những con cá nhỏ xíu nhỏ xíu bơi lội tung tăng giữa dòng nước ... lâu lâu lại mất sức bị trôi đi đâu thì cái này tôi không biết.

Dừng xe đi về hòn đá tròn to sát bờ sông mà từ ngày chuyển về đây tôi đã đóng dấu cái lãnh thổ này là của mình .

Tôi ngồi trên tảng đá thõng hai chân xuống mặt nước , mắt nhìn xa xăm ngoài kia những cánh đồng . Những đám mây hình thù kỳ lạ mà khi nhỏ tôi thường suy tưởng ra lung tung , lúc thì con vật , lúc thì hoa cỏ , hay đôi khi cả cha mẹ mình , những thói quen vui vẻ đó dần biến mất khi tôi lớn lên và theo chân ba mẹ lên thành phố .

Chân tôi ngâm trong nước chả thèm động đậy tí nào , nó để cho những con cá li ti cứ rỉ lấy mình rồi lâu lâu như đã thư giãn đủ nó lại bất ngờ giật lên . không tự chủ được thân thể tôi ngã người ra phía sau nằm trường trên tản đá mà chẳng thèm rút chân , tôi có cảm tưởng dù bây giờ có ai muốn đánh tôi đi nữa tôi cũng sẻ chẳng thèm né làm gì chỉ nằm dài trên này tận hưởng cảm giác thư sướng này .....

-Anh Hai , Anh Hai dậy dậy .....

Tôi nằm lim dim đôi mắt thì bị thằng Thịnh gọi dậy .

-Gì vậy mày , không thấy tao đang nằm à , bữa trước đã bảo ......Tôi gắt gỏng với em mình , lúc nhỏ tôi còn mười ba mười bốn có lẻ tôi đã đánh nó một cái .Nhưng lớn một chút tôi lại hiểu ra , sau đó tôi cố tự chủ mình trước nó .

-Mẹ bảo em ra kêu anh hai về ngay , đi ra chợ quê với mình mua đồ tết .

Thằng Thịnh không cho tôi nói hết câu đã nói lại .

Tôi nhìn nó thấy đang thở dốc , mồ hôi chảy dài trên trán , chắc nó mệt lắm .... À phải rồi xe đạp tôi đi rồi mà , còn ở nhà tôi cũng khá xa cái sông này nó chạy ra mau thì cũng mệt chứ tới tôi còn mệt mà , tự nhiên tôi dịu xuống bớt.

-Thôi tao ngại lắm ai lớn tồng ngồng vầy rồi ....Mày lấy xe về nói với mẹ là anh không đi nha ....

-Hông được đâu mẹ bảo là phải về không về tối mẹ nhốt ở ngoài .

-Nhưng mà nhiều người tao ngại ....Tôi có cái tính là hay ngại ở chốn đông người khi làm những việc cá nhân , nên mẹ bắt đi với mẹ tôi cũng ngại muốn chết .

-Mẹ bảo không ngại gì hết ...Có gì mà ngại ...

Mẹ tôi biết tỏng tôi sẻ ngại kiếm cách chối phắt tôi mà về thì thế nào cũng bị lôi đi , nhưng không về thì tối mẹ lại cho ở ngoài thì khổ , cái vụ ở ngoài này tôi bị nhiều rồi , muỗi chích đau điếng không có chỗ ngủ làm tôi thức đến sáng với cái điện thoại .

Nên thôi về vậy .

-Thôi vậy về ....Tôi thở dài một hơi rồi đứng dậy , thấy tôi chịu về thằng Thịnh cũng tươi lên nó nhảy chân sáo đi trước tôi , nó thương tôi lắm , lúc nhỏ tôi đánh nó lắm , Thế mà khi nào mẹ la nó cũng bảo vệ tôi nhưng bảo vệ thì bảo vệ nhưng mẹ lôi nó ra đánh nốt , thế nào hôm nay nếu không về nó xin thay tôi , rồi bị mẹ đánh luôn .

-Anh hai để em chở cho .....Thịnh ton ton leo lên yên trước ngồi .

-Thôi mày chở làm quái gì , để tao chở mày kéo nổi đâu .

-Anh cứ để em chở ... Quen rồi nên tôi kệ nó ngồi vào yên sau tôi gồng cứng người cho nặng , nó hì hục 1 tí lại không chở được , đành nhường cho tôi .

....

-wow bao giờ em mới khỏe như Hai đây .Thằng Thịnh hào hứng khi mái tóc bị dốc ngược lên , gió luồng qua mát rượi .

-Ba năm nữa đi cu .....Tôi cười to nói sau đó đạp mạnh cái nữa , nhà tôi kia rồi .

2) Dạo Chợ

Nếu có một ngày bạn bước vào tuổi dậy thì cảm giác ngại ngùng ở chốn đông người lớn hơn hay những chỗ làm việc riêng tư , hay bị người soi mói , bạn khuôn mặt chắc sẻ chín đỏ như trái đào tiên trong "Tây Du Ký " .

Vâng ... tôi đang như vậy đây , mẹ bảo tôi thay hết áo này đến áo khác ,rồi tới cả quần , làm tôi ngại chín khi mấy bà chị bán hàng cười cười nhìn tôi .

Cảm giác ngường ngượng , nhưng theo ý mẹ tôi vẫn phải vào chỗ thay đồ bằng miếng vải treo .

Sau một hồi bộn bề mẹ mua cho tôi hai bộ đồ để cho tết , mỗi năm trôi qua tết đối với tôi càng ngày càng nhạt , chả còn thú vị như hồi nhỏ , lúc nhỏ tôi vô tư , tết đi hết nhà này đến nhà khác , rồi rủ mấy tên bạn hữu đi lấy nước ngọt hánh kẹo giả nhậu như cha .

Rồi lại qua đến bài kẹo , những viên kẹo của tôi cứ vơi dần tôi chơi bài ngu kinh khủng , nhưng lúc nào xong anh họ của tôi cũng đem kéo lại kẹo và cho tôi .

Rồi lại ra hồ chơi , dù cha mẹ cấm .

Hay đêm giao thừa bọn tôi trước đó đều thủ lấy những hạt bưởi khi ba mẹ cúng xong , phơi khô rồi giao thừa đem ra ném vào lửa nổ chơi , tuy pháo nổ " Lách Tách " như là tiếng vỗ tay thậm chí còn nhỏ hơn , nhưng tiếng cười còn lớn giòn giã hơn cả tiếng pháo .

Như vậy sau những tiếng cười to sảng khoái , những người lớn như đã canh sẵn cho những tiếng pháo kéo " Chíu " lên cao " Bùm ... Bùm " Tụi nhỏ bọn tôi đều to mắt nhìn tròng mắt long lanh quay qua lại nhìn những bông pháo nhiều màu .

Sau khi màn trình diễn đủ màu đẹp đẽ múa máy vòng tròn của những viên pháo thì chúng tôi cũng phải lặng lẽ về nhà với ba mẹ để rồi ngày mai hàng loạt những câu chúc "XUÂN " mà chúng tôi hồi đó chả hiểu nghĩa gì chỉ biết làm theo ba mẹ dặn , rồi những phong bì đỏ thoáng bên trong những đồng tiền ...... chúng tôi hăng hái xé toạc ra khoe với nhau rồi trầm trồ ghen tị khi kẻ này nhiều hơn kẻ , nhưng sau đó những đồng tiền lại bị chúng tôi mua kẹo ăn , hay mua dây thung , vì sau mùa Tết lên trường tới mùa chơi dây thung , nên chúng tôi tích góp sẵn .

Đang thơ thẫn đi theo mẹ vừa đi vừa nghĩ về lúc đó , lâu lâu những dòng suy nghĩ của tôi bị tách ra do những con cá tươi con cua hay những con cún bị bán , rồi các chậu mai đẹp đẽ , làm tôi cũng phải cuốn theo không khí miền quê rộn ràng sắp tết này , những thứ mà trên thành phố tôi cũng mơ không thấy , những đòn ghánh chè đậu đen .

Sao mà yên bình quá... nào có các khuôn mặt lạnh lẽo , những ánh mắt sắc lạnh nơi thành phố đầy kẻ ác lẫn kẻ thiện kia chứ .

Mãi nghĩ thế nào tôi không để ý mà va mạnh vào một người phụ nữ mang áo bà ba , đầu đội nón lá , trên tay kẹp bên hông một cái thau bánh in , táo mứt .

-Cháu xin lỗi cô ...Tôi hoảng hốt đỡ cô ấy dậy , tay lại nhanh chóng lấy những món mứt kia .

Mẹ tôi cũng đã quay lại bà nhìn tôi lắc đầu sau đó nhìn qua người Phụ nữ .

-Cháu xin lỗi cô ạ ... ở đây đồ hư cô bán với giá bao nhiêu ạ cháu mua lại hết á .

Tôi gấp gáp vì sai lầm mình không nên gây ra , nhưng trách thì làm gì , phải làm gì đó thôi .

-Thôi cháu trai à không sao cô lo được cháu mắt bỏ đâu thế .Người phụ nữ kia giờ mới lên tiếng .

Tôi nhìn lên ..... một giây hai giây .....ba giây .... đây đâu phải là những bà lão lớn tuổi ngang mẹ tôi chứ .

Đây là một cô bạn ngang tuổi tôi mà , tôi lại ngượng chín mặt ....

-Mình xin lỗi tại mình không biết ....

-Aizzzz ya cháu kỳ quá tự nhiên cho cô giảm thọ giờ lại muốn cho cô trở lại tuổi trẻ ngang cháu ....

Biết cô bạn gái kia đang cố trêu mình .

Tôi chả biết nói gì chỉ đành ngậm ngùi liếc xuống đất nhưng chỉ một lúc tôi lại ngẩn lên nhìn kỹ vào cô gái kia , cô ta rất đẹp , không phải đẹp gái xinh xắn như nhiều cô gái ở thành phố nhưng tôi thấy cô đẹp ở khí chất , cái khí chất " Chất phác " đã trưởng thành không còn trẻ con nhưng lại pha một chút " Trẻ con " nó kỳ kỳ thế nào ấy , nhưng tôi lại cứ nhìn chăm chú vào mặt cô gái như muốn in cả nó vào trí óc mình .

Cô gái thấy tôi nhìn ghê quá có lẻ cũng ngại ...

-Thôi mình đùa chút thôi ... mình tên Hồ Duyên Bảo Ngọc cậu tên gì .

Tôi như bị hút hồn .... tới mức về nhà mẹ kể cho tôi lúc đó hai chữ " Mê Gái " hiện trên trán tôi làm tôi có cảm giác muốn tìm cái lỗ nào mà chui ghê thật .

-Tên đẹp người cũng đẹp . Mình hả mình tên ... tên ... Nguyễn Thiên Bạc Thánh.....

Tự nhiên tôi thấy hai vai Lan rung lên , sau đó cô cười lớn .... đệm theo là .

-Tên Hay thật ý ... Ý tên là Thánh Trời Bạc ông à .

-Đâu có tên hay mà ...hỏi mẹ tôi ấy .

Tôi chỉ qua mẹ .

"Hửm " mẹ tôi đang nhìn cô gái tự nhiên bị tôi làm tường thì giật mình .

-Con để cô trả hết cho đồ hư hết rồi .

-Thôi cô để con ạ không sao đâu cô ... con về .

Tôi chỉ thấy Lan ngồi xuống lấy những hũ mứt còn nguyên đứng lên bỏ trong thau rồi đi về .

-Đi thôi ông nhìn gì nhìn lắm ....Lan đi mãi rồi mà tôi còn nhướng mày nhìn theo khiến mẹ tôi phải nhắc tôi mới về .

3) "Tương Tư Ư"Anh Hai Bị Bệnh Này Sắp Chết Rồi

Tôi về nhà theo mẹ mà trong đầu khuôn mặt và nụ cười của Lan làm tôi không cách nào quên được , tối đó tôi ăn qua lo vài chén rồi lên phòng nằm , nhìn ra cửa sổ qua những tán lá tối mịt ngoài trời lâu lâu ló vì sao nhỏ kia .

Tôi nhìn mà quên cả thời gian , tôi nhớ tới Lan cô gái ấy , chả hiểu sao nữa tôi thiếp đi khi nào .

-Cái thằng quỷ nhỏ tối ngủ sao không bỏ mùng vậy mà bảo là về đây mấy ngày đầu lạ khó ngủ tao thấy mày ngủ như chết .Sáng vừa ló mặt mẹ tôi liền la .

-Hề hề ... tại con mệt quá ... à mà hôm nay có ra chợ không mẹ con đi với .

Mẹ tôi đang rửa chén cũng phải bỏ xuống nhìn qua tôi , bằng một ánh mắt như kiểu mày chập dây hả .

Cũng phải thôi mọi hôm mẹ năn nỉ tôi chả đi chợ nay tự nhiên cái tôi đòi đi .

Sợ mẹ nghĩ lung tung tôi nói thêm .

-Con tính ra mua mấy cái móc câu về câu cá cho vui .

-Ờ vậy thôi mày ở nhà mẹ mua cho .

Tôi buồn hùi hụi với câu trả lời đó ....

Vậy thì làm sao tôi gặp Lan chứ , tự nhiên tôi muốn ra chợ quá nhưng mẹ không cho có muốn đi cũng chả được .

Thế là tôi ở nhà với cái tâm trạng bực dọc chả thèm làm gì ngồi thừ một đống chờ mẹ về đem theo hai cây cần bảo chờ chiều cu Thịnh về rồi đi luôn .

"Đi Làm gì chứ mẹ con mượn cớ để gặp người ta mà " Tôi tự nhiên thấy buồn chân đi nặng như mang chì , trưa làm ít cơm liền đi ra bờ sông tất nhiên là đi bộ rồi xe tí Thịnh ngủ dậy còn ra chứ .

Tôi đi bộ lại nhìn ngắm tới những đồng lúa những con kỳ nhông hay chạy đi khi tôi bước đến , mấy con này kinh lắm , nó mà chưa bị bắt thì nó còn chạy chứ đã bị thì nó liều mạng cắn vào chỗ nào đều không chịu nhả ra ra , hồi còn bé tôi có chơi trò này bắt kột con kỳ nhông đem đi chơi nhưng tôi bắt nó không được mà bị nó cắn vào ngón trỏ nó cắn tới mức tôi phải ré lên mà làm cách nào cũng không chịu ra phải về nhà cha mẹ đập chết nó đi mới lấy tay ra , giờ tôi thấy lũ này cũng sợ muốn chết , mọi hôm tôi đều né xa tụi nó , nhưng hôm nay tôi lại đi kiếm bọn nó mà đá , đá thì đá nhưng toàn đá đất chứ có chúng bố tổ nhà con nào đâu .

Tự dưng có vài con nhìn tôi .

-Mấy con kỳ nhông nhìn chúng mày đáng gét quá .

Tự nhiên tôi thấy mấy con này đáng chết quá liền lụm dưới chân một cái dép ném về .

Con kỳ nhông nhanh nhạy nên né được, rồi chạy biệt .

Tôi không buồn đủi theo nó , mà đi về phía dòng sông .

Dòng sông vào buổi trưa lặng như tờ , tôi ngồi dưới gốc cây bàn lớn chỗ xa xa ngoài đây không vào khu dòng sống mà tựa vào gốc cây , nhìn về bầu trời .Để những tia nắng nóng len lỏi qua kẽ lá như những chiến binh đánh vào quần vào áo tôi rồi da thịt tôi .

Tôi cứ nhớ về con Lan , chả hiểu vì cái gì tôi mong bây giờ tự nhiên đứng trước mặt tôi để tôi nói chuyện , nhưng nào có chỉ có tiếng lá xào xạc do những đợt gió thổi qua .

Tôi thiếp đi lúc nào không hay ...Nhưng chỉ mới nằm một chụt thì tôi lại bị chọc dậy bởi thằng em trời đánh ... với lý do...

-Mẹ bảo mình câu cái đi anh Hai .

Sau đó nó lụm ra hai cần câu một cho tôi một cho nó , rồi một bị gium đất chả hiểu nó đào ở đâu

Chiềi theo ý nó tôi lại ngồi câu mà hình như mấy con cá biết tâm trạng tôi hay sao ấy chúng nó chả đụng đến mồi tôi trong khi em tôi lại giật lia giật lịa giỏ cá nhanh chóng đầy thì thời gian trôi cũng nhanh chóng, những con cá không còn hăng như trưa nó ăn từ từ , cho thằng Thịnh ngồi me mỏi cả tay , trời đã chiều thằng Thịnh nó tinh tế lắm nó nhìn ra biểu hôm nay của tôi nó hỏi ngay .

-Nay hai bị gì thế ... Tôi nhìn qua nó thở dài nói .

-Mày ạ nếu trong đầu toa liên tục xuất hiện hình ảnh một người con gái tao mới gặp lần đầu rồi không được gặp nó tao buồn sao ấy mày ạ .

Thằng Thịnh có vẻ thấy sự nghiêm trọng nó ngồi xuống chả buồn nhìn cần , nó nói .

-Hai nhớ chị bán mứt hôm qua chứ gì ....

-Sao mày bi.... có đâu tao chỉ nhớ tới một cô bạn thôi .

-Em hiểu mà anh hai mai cứ ra chợ đi mẹ không cho anh cũng ra ....chứ bệnh tương tư thì thôi không ai chữa được ngoài chị Lan rồi ...

- Mày nói gì thế .... Tôi cáu gắt , nhưng thằng Thịnh chả quan tâm nó xoa xoa bụng vuốt cằm như mình là một kẻ có tài lắm .

-Anh Hai bị bệnh tương tư nặng rồi , thôi cứ đi gặp người buộc chuông mới gỡ chứ không lại thôi rồi .

-Mày nhảm quần gì thế tao về .

Tôi chả buồn nói nữa dứng dậy đi bộ về , mặc thằng Thịnh ở sau cười rặc rặc .

Mà phải công nhận nó nói đúng , có lẻ tôi bị tương tư rồi .

Tôi lập ra một kế hoạch mà tôi làm theo sách rồi về nhà nghỉ ngơi để ngày mai lo liệu .

Tối hôm đó thằng Thịnh không hề tìm đến tôi nữa chắc nó đi chơi với con bé Hồng nhà bán hàng nước rồi .

Tôi lại có một giấc ngủ thiếp đi .

-Lan chờ với ...Thánh đi với .

Tôi đang đứng trên một chiếc thuyền đúng rồi chiếc thuyền đấy , trước tôi là thuyền của Lan nàng đứng trên đó không hề nhìn tôi mặt tôi kêu gào rát cả họng , nàng cứ xa dần , xa dần ..... rồi khuất sau sương mù , còn tôi bây giờ vẫn chỉ đứng yên thuyền chả di chuyển .....

Vâng kết thúc giấc mơ cũng là lúc tôi tĩnh dậy .

Nhớ đến kế hoạch tôi chạy xuống nhà dưới vệ sinh cá nhân , sau đó kiếm một bộ đồ vừa mắt , đem mang vào đứng soi trước gương cả nữa tiếng tôi mới chịu thôi ra khỏi nhà .

Tôi đi thẳng xuống chợ , cái chợ mọi lúc tôi gét cay nay tự nhiên thấy thương kinh , nó vẫn nhộn nhịp lâu lâu lại có mấy đứa nhóc tụ tập nói gì rồi cưới rặc rặc.

4) Bóng Đêm , Cuốn Ta

Tôi chọn một quán chè bên góc khuất , gọi một ly ngồi nhìn về phía chợ .

Tôi chờ , chờ Lan tôi biết chắc chắc Lan sẻ dạo cả chợ để rao bán những món mứt ngọt bánh kẹo .

Quả thật không phụ lòng tôi bốn tiếng sau tôi thấy bóng dáng Lan , Lan vẫn vậy , vẫn đeo theo cái thau bên người , khuôn mặt vẫn tươi cười đến đáng yêu , tôi muốn chạy ra nhưng lại ngồi thừ , hai chân tôi không hề nghe tôi nữa chúng nó ngồi im không hề cố gắng đứng lên như tâm trí tôi .

Lan vẫn đi nàng thận chí đi ngang qua cả tôi mà tôi vẫn chưa nói gì , muốn gọi nàng nhưng khi sắp thốt ra thì .

-Cháu ơi Cô dọn hàng về .

Bà bán chè cắt đứt tinh thần tôi , tôi nhìn bà rồi đem tiền ra trả bà .

Khi quay lại thì Lan đâu rồi , Lan đã khuất đi rồi , có lẻ nàng rẻ vào đường nào rồi , tự nhiên tôi gét bà bán chè kinh khủng , tôi cầu bả bán không được một ly nào nữa .

Nhưng tôi vừa cầu xong .

-Công Hoa ơi cô đem cho con tám ly chè qua nhà nhé .

-Ơi .

Đó tôi vừa trù xong mà bả đã có bán , mợ cha nó tôi gét kinh tâm trạng bực dọc tôi về nhà .

Cả buổi chiều hôm đó tôi ngồi trong phòng chả buồn ra ngoài , tôi lấy lên quyển truyện "Mắt Biết " của Nguyễn Nhật Ánh ra đọc đỡ buồn nhưng quyển sách là một chuyện tình buồn làm tôi đọc xong tâm trạng càng tệ gấp trăm lần tôi chỉ nằm im mặc kệ mọi thứ , tôi trằn trọc tôi nhớ Lan quá nhưng không thể làm gì được .

Trời đến tôi cũng chả thèm bật điện làm quái chi kệ nó để nó tối thui một màu có lẻ tốt hơn

Như nhận ra sự khác biệt của cậu con trai mẹ tôi vào phòng tôi .

-Này sao hôm nay buồn vậy con .

-Con làm gì có ... tôi chối phắt thế nào tôi khai ra mẹ cũng tìm nhỏ Lan rồi kể cho nhỏ , rồi cả hai cùng cười lên vì cái độ ngu ngốc của tôi , tôi quyết ngậm kín miệng .

-Thế à ... xuống nhà ăn cơm đi .

Tôi ăn cơm mà cảm giác khô khốc kinh khủng , tôi bất chợt làm ra vài lời ca buồn mà tôi chả hiểu , tôi vào phòng mở cửa sổ ra , tôi nhìn ra ngoài , khoảng lặng vẫn như hôm qua tôi ngủ thiếp đi .

Những ngày tiếp theo tôi đều im lặng nhìn về phía Lan mỗi sáng khi tôi xuống chợ , rồi chiều về tôi lại tự nhốt mình trong phòng hoặc ra ngoài gốc cây bên bờ sông dựa vào nghỉ trưa .

Lan có lẻ cũng chả nhận ra sự hiện diện của tôi , nàng vẫn như thường ngày , đâu qua nữa tháng , cũng là gần tết lắm rồi , mẹ bảo tôi qua nhà dì ba lấy nếp và đậu vào lúc đêm hôm mưa gió cơn mua đầu xuân lành lạnh làm tôi cảm thấy rùng mình mang theo cái dù mà mẹ đưa tôi ra khỏi cửa với cái đèn "Bão " cái đèn có ánh sáng dìu dìu không quá sáng nhưng không quá tối chỉ đủ nhìn , nhiều khi đi mà tôi bị sụp ổ gài trên đường đất mãi , đường đất đỏ mưa vào thì thôi trơn mà bẩn tôi đi ngàn qua đoạn con sông thì muốn vào gốc cây nghĩ một chút , gốc cây kia như một tòa thành tối giữa cái bóng đêm đen thui kia , nó im lìm phát ra tiếng xì xào mà tôi nghe cũng lặng người .

Nhưng không phải chỉ kình tôi có ý vào đó trú nhỉ có người nữa là một bóng áo trắng .

Tôi đi lại có lẻ họ cũng đã biết tôi tới họ khẽ đưa tay lên vẫy vẩy .

Tôi đi lại nhanh hơn , tôi có sợ ma ma lắm lắm nhưng hôm nay tôi không sợ nữa tôi lại chỗ họ .

-Ơ ... Lan ....Tôi bất ngờ thốt lên cảm giác như sắp bật ngữa ra sau .Là cô gái cô gái mang một áo dài trắng đã cuốn lên cho khỏi dơ , nàng nhìn tôi .

-Thánh đấy à .

Nàng hỏi lại tôi mà tôi chỉ biết đứng yên không biết là bất ngờ hay là gì tôi lắp bắp nói ra .

-Ờ .... Ờ m... Mình đây .

Tôi nói ra sau đó nhìn qua Lan nàng chưa ướt người nhiều lắm nên tôi nhanh chống đẩy cây dù qua

-Cảm ơn nha .... Lan cười đáp tôi .

Tôi chỉ biết nép qua một bên ké một xíu dù còn phần lại để cho Lan bất ngờ một đợt gió lớn thổi qua làm tôi lạnh run , Lan có lẻ cũng vậy nhưng tôi phải làm gì đây lấy áo khoác ra à , biết Lan có nhận không .

Nhưng cuối cùng tôi cũng cởi cái áo khoác ra sau đó khoác qus cho Lan mặc kệ nàng có đồng ý không .

-Mặc cho đỡ lạnh .

-Thôi Thánh mang đi Tui không lạnh.

-Run cầm cập kìa , mang về mai trả tui .

...Sau một hồi im lặng Lan cũng đáp lại .

-Vậy mai Cậu xuống chợ tiếp nha như mọi hôm ý .

-Cái gì ... bà biết tôi ngồi ở đó à .

-Xí cái đồ ngồi chất ngất đó mà không thấy , mà ông ngồi gì lâu quá vậy .

Tôi bí không biết nói sao quất liều .

-Dó tui thích ăn chè .

-ò vậy ông xuống mai đi ăn với tui .

Lan nói xong rồi cười hì hì nàng xiết chặt cái áo ấm lại .

-Tui đi học về nhưng trời mưa sợ dơ áo nên ngồi đấy trú chút chờ tạnh nhưng dường đất này thì ...

Tôi nhìn Lan sau đó nghi nghĩ một chút liền để cái đèn Bão xuống thảm cỏ rồi chạy đi .

Chắc để lại Lan sẻ nhận đi có khi lại đỡ bẩn hơn sao .

Còn tôi thì lo gì cùng lắm tắm một chút là xong .

Tôi chạy trên đường đất mà nhìn xung quanh toàn màu hồng .

Thế là mai tôi được gặp Lan chính đáng rồi .

Tôi vấp tế không biết nhiêu lần đến nhà gì Ba mà người ngượm bẩn ghê lắm như mới tấm đất ý .

Dì bọc mấy gói bánh kỹ tất nhiên cái dù và đèn bị tôi giấu nhẹm chuyện này nói để ngoài cổng sau ra đi về mới khổ , tôi đi mà sợ dơ gạo với đậu thì tôi còn thêm cái sợ ma mới ghê chứ lúc nãy vui quá quên hết ma cỏ , bây giờ thì niềm vui giảm xuống tôi sợ ma kinh khủng .

Đi trên đường mà tôi muốn nhắm tịt mắt kể đoạn đường này tôi đi nhiều nên giờ khá thuộc vẫn nhớ những ổ gà lớn nhỏ , nhưng vẫn không tránh xụp

Tôi về đến nhà với nghị lực của chính mình cảm động vãi .

Nhưng lại bị mẹ la cho một trận vì cái dù tôi nói láo là làm hư cái đèn thì bị bể .

Nên quẳng luôn rồi .

5) Chè Ư .

Hôm sau tôi vui vẻ đi xuống chợ , nhìn lung tung .

Chờ nàng và tất nhiên tôi chả buồn làm gì , tôi ngồi chờ người mà mãi gần trưa người mới đến cái thau bị nàng cất đâu rồi chỉ còn mỗi cái sách nhưng tôi nào quan tâm chờ vậy tôi liền cười tươi .

-Chào Lan .

-Chào ông ... nè cảm ơn ông nha .

Từ trong giỏ Lan lấy ra cái đèn và dù đưa tôi ..... nghĩ đến lời nói láo hôm qua .Nhưng làm sao mà từ chối.

-ờ ờ ... tôi nhận đồ rồi nhìn Lan lần nữa tôi ngây ngất nàng đẹp thật .

-Mình đi ăn chè hỉ ?

Lan cười rồi hỏi .

-Ờ ờ đi .

Mọi hôm tôi ở trên trường dù bạn trai hay bạn gái tôi đều là con chim chích chòe nói luôn thế mà hôm nay tôi im lặng như hến chả biết nói gì .

Tôi theo Lan đi ăn chè quán chè cũng không nhìu khách nhưng tôi nào để ý đến nó tôi chỉ nhìn Lan lâu lâu bị bắt gặp thì lại đỏ mặt cuối xuống lua đến đại chè vào miệng .

Không khí im lặng có vẻ khó chịu nên tôi quyết định nói trước .

Chắc Lan học lớp mười nhỉ .

-Ừ ông hỏi hay ông bằng tuổi tui mà ....

-Sao Lan biết vậy .

Thì nhìn mặt là ra ngay .Tôi phục Lan kinh .

-Ò thế tết này Lan có đi đâu chơi không .

-Không Thánh hỏi làm gì thế qua nhà tui chơi à .

Lan cười cười đáp .

-Ờm nếu Lan cho ... có lẻ hết ngại tôi nói .

-Ừm thế tết qua nhà Lan chơi .

-Thế nhà Lan ở đâu .

....

Lan chỉ dẫn một hồi thế là đại khái tôi chả biết nhà Lan ở đâu nên thôi kệ Lan bảo bữa sau Lan dẫn đi .

Rồi cả hai về vì muộn giờ học Nàng .

Công Nhận ở đây học nghỉ muộn thật ở trên tôi thi xong biết kết quả cái là sơ kết nghỉ cái rẹt .

Ở đây giờ vẫn còn học .

Tôi về nhà ăn trưa theo thói quen lại ra ngoài gốc bàn bờ sông ngồi nhìn , bất chợt tôi nhớ tới nụ cười của Lan .

-Nhìn Ngọt thật ,Lan cười nhìn ngọt như chè ý nhỉ .

Tôi tự kỷ nói mình .

-Ngọt Như Chè ư .

6) Hẹn .

Người nói câu sau không phải tôi .

Tôi nhìn ra bên phải mình .

-Ôi trời ơi .Tôi bất ngờ đến bật ngữa.

Chỉ thấy Lan ngồi cạnh tôi tự khi nào Lan nói đó ư .

-Này ông bảo tui cười Ngọt Như Chè hả ....

Lan vẫn thò ơ tôi mà hỏi ....

-Ờ Ờ ...Tôi chả biết nói sao .

-Mà Lan ngồi đây khi nào vậy .

Lan không hề đáp tôi mà chỉ hỏi lại .

-Sao ông ngồi lâu dữ vậy ông ngồi từ lúc tui đi học đến khi tui về í .

-Hả tôi ngồi lâu vậy á .

Tôi bất ngờ há cả mồm mình ngồi lâu vậy ư không thể nào chứ .

-Ờ ....Lan nhìn qua tôi sau đó cười lên .

-Thôi ông cứ ngồi đi tui về nấu cơm nha .

-Ờm ờm.... bà về cẩn thận .Tôi cười đáp sau đó Lan đi tôi quay về trong đầu ngổn ngang suy nghĩ .

Những ngày tiếp theo tôi với Lan chơi thân với nhau hơn , cho đến gần tết thì tôi cũng đã biết được nhà Lan hôm nay tôi khá háo hức vì hôm nay là giao thừa .... ừ đúng giao thừa đấy , nhưng mà tôi vui vì tối nay Lan rủ tôi ra bờ sông ngắm Pháo Hoa .

Hôm nay thằng Thịnh có lẻ bận rộn với nhiều thứ .Tôi thấy nó chạy lung khắp nhà .

Nhưng tôi nào quan tâm nó , Tôi yêu Lan rồi giờ trong đầu tôi toàn hình ảnh Lan những ngày qua .

Những nụ cười giận hờn hay những cái véo đau điếng .

Tối ăn xong tôi đi ra khỏi nhà thằng Thịnh nó chạy đi từ chiều rồi .Tôi đi trên đường mà bay nhảy như trên mây .

Những cái lá ven bờ bị tôi mượn dùng như những bậc thang thiên đường .nhảy qua nhảy lại

Tôi đi tới chỗ hẹn thì thấy Lan đã ngồi đó cặp mắt như sâu thẳm nhìn về nơi xa xăm nào đó .

Lan đang ngồi đó chơi nhưng không phải mình cô ấy mà còn có .......

7) Cưới .

Còn có những đứa trẻ trong đó có cả em tôi , đáng lẻ tôi không buồn nhưng hôm nay tôi đã chuẩn bị sẵn một bó hoa nhỏ , và một cái thiệp tính riêng tư tặng cho ai đó mà bây giờ có lũ quỷ nhỏ này sao mà tặng ah .

-Anh Thánh ... lại đây ngồi chơi xí .

Tôi buồn buồn đi lại chỗ Lan ánh mắt mất màu hồng , tôi lại ngồi đó Lan chỉ nói với tôi qua loa vài câu .Rồi chạy đi chơi với lũ nhỏ .

Nhưng cũng nhờ thế mà tôi nhận ra một nét đẹp của Lan dưới ánh lửa trại do bọn nhóc đốt chơi .

Lan đẹp Lan trẻ con Lan ..... nói chung không thể diễn tả bằng lời rồi , tôi say đắm nhìn Lan mà buồn mà vui mà cười lẫn lộn .

Nhưng sau đó Lan đến chỗ tôi ngồi lại có lẽ nàng mệt rồi , tôi lấy trong áo ra một cái khắn ướt cái này lúc nào tôi cũng thủ sẵn lỡ bẩn cái gì thì sao .

Tôi xé ra rồi đưa Lan .

Lan nhìn cái khăn xong cười vui vẻ nhận lấy bằng đôi tay trắng muốt lúc lấy khắn không biết vô tình hay sao mà tay tôi khẽ chạm vào tay nàng nhưng Lan dường như không để ý nàng rút tay lại sau đó lau qua mặt .

Rồi cả hai lại chìm vào trầm tư tôi thì không biết Lan nghĩ gì nhưng sự va chạm bất chợt này làm tôi cảm thấy ngượng ngùng , nhiều lúc tôi muốn tìm nơi nào đó úp mặt vào cho đỡ ngại.

-Thánh này .... Đang ngồi im bất chợt Lan hỏi tôi .

-Hả ......

-Thánh có Thích Lan không ... Lan nói lí nhí khó nghe nhưng tai tôi ù đi đầu c tôi choáng vang tôi nghe rỏ cả nhịp tim của mình đang lên cao nhưng sau khi chạy một quãng đường trăm mét .Đây là gì nàng hỏi tôi ư , tôi phải làm sao nhưng đằng nào cũng vậy thôi hãy nói thật tâm mình .

Tôi chỉnh chu lại tâm thần mình chút rồi hít một hoai thật suâ nói .

-C.... có ... thích ... tôi nói mà cứ hồi hộp .

Chắc Lan sẻ bảo Lan cũng thích tôi .

Ờ đúng vậy rồi .

-Lan cũng Thích Thánh lắm nhưng ...Hu hu bất ngờ Lan khóc làm tôi hoảng hốt nhìn nàng .

-Sao Lan khóc .Lan không đáp mà nàng ôm tôi mặc cho bọn nhóc ở kia .

Lan khóc phải mất cả mười phút hơn Lan mới hết khóc .

-Lan cũng thích Thánh Lắm nhưng...

- Thì Thánh cũng Thích Lan mà , mai mốt mình lớn mình cưới ... tôi bạo theo mấy bộ tiểu thuyết tôi đọc .

Nhưng Lan lại khóc lớn lại .... tôi bối rối ôm Lan vào lòng .

- Sao Lan khóc .

-Hết tết này Lan phải lấy chồng rồi ....

-Cái gì .. trong tay tôi cái bó bông được tôi giấu sau lưng mới cầm lên lại rớt xuống .

-Lan đùa à lấy gì Lan mới mười sáu ... Tôi hỏi lại tuy biết Lan chưa bao giờ đùa thế này có thể trăm phần là nói thật nhưng tôi mong bất chợt nay Lan là nói thật .

-Lan nói thật , hết tết xong Lan lấy người ta rồi , Lan thích Thánh nhưng .... không được Thánh quên Lan nhé .

Cảm xúc của tôi bớ đọng , cuộc đời vừa màu hồng giờ nó như vỡ tan ra , cái màu Hồng nhẹ nay chuyển qua màu máu đỏ .

Tôi ù đi không nghe Lan nói gì .

Chỉ thấy Lan khóc to , tôi xiết chặt tay lại cố gắng hơn nhưng mãi cũng không được màn bắn pháo hoa mọi năm là vui vẻ sao năm nay nó ai oán mà buồn thế , sau màn bắn pháo hoa , tôi mạnh dạn hôn nhẹ lên môi Lan sau đó đứng lên đi về tôi như bán đi Linh hồn chỉ để lại một Bài thơ bất chợt trong đầu.

Ai Thương Nhớ Ai .

Chuyến Thuyền Tình Sắp Cập Bến .

Sao Sóng Nỡ Cuốn Nó đi .

Để rồi dập nát nó .

Tôi đi mà bẻn mắt hai giọt nước lăn ra , tôi không biết diễn tả cảm xúc mình thế nào nữa , chỉ có thể thẫn thờ nhìn những bụi cây ven đường , tôi về nhà sau đó chào mẹ tôi leo lên giường tôi úp mặt vào giường phủ mền lên người sau đó nằm yên trên đó hai bên mắt hai dòng nước cứ tự chảy ra không nhờ ai sai khiến .

-Tết ư , nó buồn nhỉ , có lẻ tết này tôi buồn .Tôi Thầm nói , hình ảnh Lan tôi càng cố gạt bỏ thì nó càng ăn sâu trong tôi , đau nhỉ tình yêu đây à .

Tôi nhớ nụ cười Lan Có lẻ nếu tôi giết được tên chồng Lan kia thì có thể Lan sẻ không phải lấy hắn mà sẻ lấy tôi nhỉ , ừ phải Lan cũng yêu tôi mà , nhưng sao được , hay tôi đi hỏi cưới Lan nhỉ , ba mẹ làm sao cho nhỉ , sao vậy hay rủ Lan trốn đi nhỉ , nhưng sao được Lan chịu đi không .

Tôi đau khổ trằn trọc cả đêm đó tôi không hề ngủ đi một chút nào .....Tết Này Tôi Buồn ..

Bạn đang đọc Ai Thương,Nhớ Ai sáng tác bởi SOKHades
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SOKHades
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 38

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.