Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 3358 chữ

Chương 5 :

- Người mang đi rồi? -Giải Thiên Lăng nhìn người vừa đến, là Hoả Song Tử.

- Là thiếu gia.

- Ta cũng nên đòi lại món nợ năm năm trước rồi! - Giải Thiên Lăng vừa nói xong một toán người đã kéo vào dẫn đầu là hai lão giả.

Hai lão giả độ tuổi bảy mươi nhưng rất khoẻ mạnh, là người có võ, linh hoạt nhanh nhẹn. Một người mặc y bào màu xanh lục, một người mặc y bào màu nâu.

- Bọn ta nợ nần gì ngươi? - Vị trưởng lão y bào màu xanh lên tiếng.

- Mộc trưởng lão ngươi thật không nợ gì ta? - Giải Thiên Lăng cười gằn, là ai cho người ám hại Nguyệt nhi của y? Hại muội muội bảo bối của ta hôn mê mười ngày, nằm trên giường cả tháng.

- Có thì là bọn ngươi nợ bọn ta ngôi vị cung chủ chứ hả? - Vị trưởng lão y bào màu nâu cười nham hiểm, bọn họ à có chuẩn bị mà đến.

- Thổ trưởng lão, ngôi vị cung chủ khi nào là của ngươi? Ta nhớ không nhầm thì cung chủ truyền chức vị cung chủ cho Thánh nữ Giải Lăng Nguyệt nha. Một ghánh nữ xinh đẹp, đáng yêu, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở khi nào thành lão già xấu xí, đáng ghét như ngươi? - Hoả Song Tử tuôn luôn một tràng làm cho Mộc trưởng lão đen mặt.

- Ngươi...xem chiêu! - Thổ trưởng lão tức giận, lập tức rút kiếm ra nhào đến.

- Ai da...không phải là bị ta nói trúng thẹn quá hoá giận đó chứ? - Hoả Song Tử tiếp tục cợt nhả, nhún nhún vai ra vẻ bất đắc dĩ lắm rồi rút kiếm tiến lên nghênh đón đường kiếm Thổ trưởng lão đâm tới - Thổ trưởng lão à, ta tới tiếp chiêu ngài a.

-Giải Thiên Lăng, ta thấy ngươi nên khoanh tay chịu trói ta liền tha cho ngươi một con đường sống! - Mộc trưởng lão cũng không chịu khoanh tay đứng nhìn, vung huyền trượng tới.

- Tìm chết! - Giải Thiên Lăng thét lên, rút Hắc Lăng kiếm gạt huyền trượng của Mộc trưởng lão.

Trong một khắc (15 '), hai bên đã đánh nhau hơn trăm chiêu. Mộc trưởng lão đánh mãi không thanhws trong lòng liền như có kiến bò qua, tức giận vô cùng. Huyền trượng đâm tới lại bị Giải Thiên Lăng gạt sang một bên. Liên tiếp đâm tới đều bị gạt đi, Mộc trưởng lão chưa bao giờ cảm thấy bị sỉ nhục như thế. Mộc trưởng lão y lại thua một thằng nhãi hôi chưa trưởng thành sao?

Mộc trưởng lão tức giận liền lộ ra sơ hở, huyền trưởng đâm tới không bị Giải Thiên Lăng gạt qua một bên mà lại bị Hắc Long kiếm dẫn dắt đâm ra phía sau.

- Đi chết đi! - Mộc trưởng lão cười đắc thắng, vòng kiếm đâm ngược về lưng của Giải Thiên Lăng.

Mộc trưởng lão y không biết chính mình cũng để lộ sơ hở rồi, còn là yếu huyệt chết người, lưng đưa về phía mũi Hắc Long kiếm. Giải Thiên Lăng là chờ lúc này đây, nhoáng một cái liền biến mất, xoay người lại chỉ mũi kiếm vào sau gáy Mộc trưởng lão. Sát khí lạnh băng, ngùn ngụt ập đến làm Mộc trưởng lão rùng mình.

"Hỏng rồi! Chết tiệt! " Mộc trưởng lão rủa thầm trong lòng.

-Là ai chết đây? - Giải Thiên Lăng lạnh lùng chém một kiếm, trên lưng Mộc trưởng lão liền xuất hiện một vết thương lớn, nhìn thấy cả xương trắng.

Mộc trưởng lão chỉ có thể rú lên một tiếng, ngã vật xuống đất. Giải Thiên Lăng làm sao có thể dễ dàng tha cho lão ta như vậy? Trường kiếm vung lên, một tiếng thét như heo chọc tiết chấn động cả đại sảnh, gân tay gân chân của Mộc trưởng lão liền bị phế, muốn tự sát cũng không có cơ hội.

Một loạt hàng động nói thì dài nhưng diễn ra chỉ trong tích tắc.

- Ngươi... thật tàn độc! - Mộc trưởng lão được một đệ tử đỡ dậy, nửa nằm nửa ngồi trên đất.

- Tàn độc? Ta tàn độc? Ngươi ra tay với muội muội ta thì không tàn độc sao? - Giải Thiên Lăng lạnh lùng thu kiếm vào vỏ - Ngươi, muốn chết cũng không được! Từ từ hưởng thụ đi!

Trận chiến Giải Thiên Lăng kết thúc thì bên kia Hoả Song Tử với Thổ trưởng lão cũng sắp ngã ngũ.

- Lão già, lão già, ngươi hết sức rồi sao? Già rồi, già rồi! -Hoả Song Tử y sao không biết Thổ trưởng lão luôn ghét những kẻ nói mình già. Có lần một thiếu nữ gọi Mộc trưởng lão là gia gia liền bị lão tuốt kiếm giết chết, chuyện này cả Lăng Vân cung đều biết.

- Ngươi...đi chết đi! - Thổ trưởng lão tức giận liền mất khôn, kiếm vui lên liền chệch sang một bên, cắt một vệt trên mặt Hoả Song Tử.

- Lão già đáng chết dám huỷ dung của ta! Dung mạo khuynh thành của ta, anh tuấn tiêu sái của ta! - Hoả Song Tử ngửa mặt lên trời thét lớn, kiếm chiêu liền thay đổi, sát ý ngùn ngụt.

Một kiếm chém tới liền chém đứt cánh tay cầm kiếm của Thổ trưởng lão. Thổ trưởng lão gào thét, ôm lấy cánh tay đầm đìa đầy máu của mình ngồi phệt xuống đất.

- Tay của ta... - Thổ trưởng lão khóc lớn, bản thân dùng kiếm tay phải lại bị y chặt mất. Vậy võ học của y làm sao đây?

- Thiếu gia, người xem dung mạo của ta, mặt của ta bị huỷ dung rồi! - Hoả Song Tử ôm kiếm đứng bên cạnh Giải Thiên Lăng, lên tiếng cáo trạng.

- Được rồi, cho ngươi một lọ Hồi nhan đan - Giải Thiên Lăng lười liếc nhìn Hoả Song Tử buông một câu.

- Được, được, tạ thiếu gia! - Hoả Song Tử hí hửng khiến mọi người nhịn cười muốn nội thương.

- Ha ha...ha ha ha... - Thổ trưởng lão cười gằn, cười cả người đến phát run.

- Ngươi cười cái gì? Hừ! Cho ngươi vào Luyện Hoả ngục để cười! - Hoả Song Tử khinh khỉnh nói, tay đưa lên vuốt mũi. Dung mạo của y được bảo đảm rồi, hảo bui vẻ a.

- Ta cười các ngươi ngu ngốc! Có thấy Kim Mao Sư Vương ta đâu không? Ta sai nó đuổi theo nha đầu Giải Lăng Nguyệt rồi! Chunhs ta chết cũng có con nha đầu đó làm đệm lưng! Ha ha! - Thổ trưởng lão cười lớn.

- Cái gì? - Hoả Song Tử trợn mắt, vui vẻ trên mặt liền thu lại.

- Ngươi dám? - Giải Thiên Lăng tức giận.

- Dám! Dám làm phản sao không dám giết con nha đầu đó chứ? Các ngươi bây giờ đến nhặt xác vẫn còn kịp. Nhanh lên không xương cũng không còn! - Mộc trưởng lão nằm trên đất vui vẻ.

- Hắc Bạch các ngươi lập tức lôi hai kẻ này vào Luyện Hoả ngục! Song Tử theo ta cứu người! - Giải Thiên Lăng ra lệnh lập tức thị triển lăng ba vi nộ, thân ảnh liền lập tức không thấy.

- Là thiếu gia! - Thanh âm hai người Hắc Bạch bị Giải Thiên Lăng bỏ lại phía sau.

- Ngươi nên cầu mong tiểu thư không xảy ra chuyện gì! Người đâu! Lập tức đem Mộc trưởng...à không hai tên phản đồ này vào Luyện Hoả ngục, nhừng kẻ khác nhốt riêng-Hắc Bạch chỉ còn biết lắc đầu, với Giải Lăng Nguyệt, Giải Thiên Lăng là sủng ái vô pháp vô thiên.

Hai người Hắc Bạch không hổ là thuộc hạ đắc lực của Giải Thiên Lăng, làm việc rất hiệu quả. Mất kẻ cầm đầu đám đệ tử phản loạn liền nhanh chóng chịu trói.

- Cái địa cung Thanh Long này sao lại dài tới vậy? Haiz! Không biết ca ca có sao không? Chắc là không đâu! - Giải Lăng Nguyệt lần mò theo ánh sáng toả ra từ dạ minh châu khảm trên tường, vừa đi vừa lẩm bẩm.

Gào...

Giải Lăng Nguyệt vừa bước ra khỏi cửa địa cung Thanh Long liền nghe thấy tiếng sư tử gầm.

Oành... cửa địa cung Thanh Long đóng lại.

- Tiêu rồi! -Giải Lăng Nguyệt âm thầm rơi lệ, cửa địa cung Thanh Long một khi đã đóng thì không mở, muốn mở phải mở từ bên trong.

Gào...trước mắt Giải Lăng Nguyệt xuất hiện một con sư tử, toàn thân lông vàng lấp lánh. Trên cổ lại đeo một chuỗi chuông bạc, mỗi bước đi vang lên tiếng leng keng rất vui tai. Nhưng bây giờ thì không vui tai nổi.

- Kim Mao Sư Vương! -Giải Lăng Nguyệt cảm thấy sau lưng mình lạnh toát.

Kim Mao Sư Vương vốn là sủng vật của Thổ trưởng lão. Là sư vương nên to lớn, hung hãn, dũng mãnh hơn những con sư tử khác trước giờ không nghe lời ai ngoài Thổ trưởng lão. Rất nhiều đệ tử chải lông, tắm rửa cho nó đã trở thành mồi trong miệng mãnh thú.

- Mèo...ngoan, mèo ngoan...đừng lại đây! - Giải Lăng Nguyệt khóc không ra nước mắt, từng bước lùi dần về phía sau.

Gào... Kim Mao Sư Vương vồ tới, ngoạm vào vai trái Giải Lăng Nguyệt.

- Đau quá!..Lăng ca! -Cả bả vai nằm gọn trong miệng sư tử, đau đớn ập đến khiến Giải Lăng Nguyệt co người lại mặc cho Kim Mao Sư Vương công đi.

"Cầu người không bằng cầu mình! Lăng ca dẹp phản loạn bao giờ mới tới? " Đau đớn làm đầu óc Giải Lăng Nguyệt thanh tỉnh hơn bao giờ hết.

- Thả ta xuống! - Giải Lăng Nguyệt rút một cây trâm trên đầu dùng hết sức đâm thật mạnh vào mắt của Kim Mao Sư Vương.

- Á...số ta thật xui xẻo! - Kim Mao Sư Vương bị đau liền nhả Giải Lăng Nguyệt ra, té xuống đất đau điếng, máu từ vai túa ra ướt đẫm áo ngoài.

- Ngươi...muốn nữa không? -Giải Lăng Nguyệt thấy Kim Mao Sư Vương nhào đến liền rút một cây trâm khác ra, chĩa về phía con mãnh thú đang điên cuồng rống giận.

Dưới ánh mặt trời, trâm vàng lấp lánh nhưng cây trâm nhỏ bé khiến Kim Mao Sư Vương thêm điên cuồng.

Gào...Kim Mao Sư vương vồ đến lần thứ hai, lần này nó không muốn nghe lệnh chủ nhân nữa. Nó muốn xé xác nha đầu không biết điều này ra!

- Súc sinh...á! - Giải Lăng Nguyệt ôm bả vai đầm đìa máu lùi mãi liền nhận ra sau lưng là một vách núi, bên dưới là dòng sông chảy xiết.

"Biết vậy trước kia ta chịu khó học một phâng mười bản lĩnh của Lăng ca thì bây giờ sao phải ăn mệt thế này? Lười hại chết người a! "

- Ta chết cũng muốn toàn thây. Đồ súc sinh! - Giải Lăng Nguyệt tung người ra đằng sau tránh né cú vồ của Kim Mao Sư Vương, cả người liền rơi xuống.

" Thế là xong! " Giải Lăng Nguyệt nhắm mắt.

Bùm...

- Điện hạ hôm nay người liền muốn đi câu sao? - Tiểu Thận Tử sau khi thái tử mất liền giả chết đi theo bảo vệ Hàn Kỳ Thiên.

- Dĩ nhiên, ta nghe nói cá trình ở khúc sông này ngon nhất đại lục, đến đây sao có thể không ăn thử. Mà ta nói này, ngươi gọi ta là thiếu gia, đừng điện hạ, điện hạ nữa! - Hàn Kỳ Thiên đem mồi móc vào cần câu, nhàn nhạt nói.

- Vâng, điện...à không thiếu gia! -Tiểu Thuận Tử đau lòng, điện hạ sau cái chết của thái tử gia liền chưa từng tươi cười, ngay cả khi bị sát thủ Liên Đế hậu truy sát cũng chẳng tức giận.

Hàn Kỳ Thiên bây giờ thật đúng là vô tư vô cầu thậm chí là...vô cảm, đối với mọi thứ cũng chủ nhàn nhạt.

- Được rồi chiều nay liền cho ngươi ăn cá nướng! -Hàn Kỳ Thiên thở dài, Tiểu Thuận Tử lo lắng cho y sao y có thể không hiểu?

"Cũng một năm rồi! " Hàn Kỳ Thiên lắc đầu, chính y cũng tự hỏi bản thân như bây giờ liệu có thực ổn?

Trong một gian nhà tranh...

-Nước... - Người nằm trên giường là một tiểu nha đầu tầm muời tuổi, bả vai quấn khăn trắng. Hiển nhiên đây là Giải Lăng Nguyệt đã rơi xuống vực.

-Nước đây! - Một giọng nam cao vút vang lên, một cốc nước được đưa tới bên đôi môi nứa nẻ, thiếu nước lâu ngày của Giải Lăng Nguyệt.

- Thuận Tử, cô nương đó tỉnh rồi sao? - Một thiếu niên bước vào, người này hẳn là Hàn Kỳ Thiên.

"Yêu nghiệt! " Giải Lăng Nguyệt đáng giá trong lòng.

Hàn Kỳ Thiên trưởng thành lại trải qua nhiều chuyện liền thuần thục, chín chắn hơn. Khuôn mặt tuấn mĩ, góc cạnh, bạc môi khẽ nhếch. Khí chất nhàn nhạt, thanh nhã, cao quí của bậc đế vương tạo nên một áp lực vô hình cho người khác. Ở Hàn Kỳ Thiên có cái gì đó yêu mỵ nhưng lại làm Giải Lăng Nguyệt rất an tâm.

- Thiếu gia, người đã tỉnh! - Tiểu Thuận Tử vui vẻ, Hàn Kỳ Thiên đi câu cá, cá không câu được lại câu được một cái tiểu mỹ nhân.

  • Ta già tới vậy sao? -Giải Lăng Nguyệt lẩm bẩm, dĩ nhiên là không vui. Cô nương ít nhất là mười lăm, mười sáu tuổi nàng mới có hơn mười tuổi gọi là cô nương, hừ!

-Thiếu gia, là một tiểu cô nương! - Là một cao thủ trong cung, Tiểu Thuận Tử liền nghe thấy Giải Lăng Nguyệt lẩm bẩm, khoé miệng không ngừng giật giật, sửa lại lời Hàn Kỳ Thiên.

- Ân, tiểu nha đầu, có chỗ nào không khoẻ? - "Một nha đầu thú vị! "Hàn Kỳ Thiên cảm thấy Giải Lăng Nguyệt rất thú vị, trong lòng vui vẻ liền nảy lên ý định trêu chọc.

- Hứ! -Giải Lăng Nguyệt hảo cảm đối với thiếu niên trước mặt liền biến mất.

- Vị tiểu cô nương xinh đẹp đáng yêu này đừng tức giận, thiếu gia nhà ta không biết nói chuyện -Tiểu Thuận Tử thấy không khí căng thẳng liền đứng ra hoà giải.

  • Vị muội muội này đắc tội rồi! Không biết muội muội xưng hô thế nào? - Hàn Kỳ Thiên thấy khuôn mặt Giải Lăng Nguyệt phụng phịu liền phá lên cười.

- Hả?- Giải Lăng Nguyệt tự hỏi, trong đầu nàng là một mảnh trống rỗng, trí nhớ của nàng bắt đầu từ khi tỉnh lại.

- Tiểu cô nương này cô là thiếu gia nhà chúng ta vớt được dưới sông lên, lúc vớt lên vai trái cô còn bị thương. Hình như là bị dã thú cắn. Là thiếu gia nhà ta đưa cô về - Tiểu Thuận Tử nhăn mặt, sao lại không nhớ?

- Ta...ta không nhớ gì cả! Ta là ai? Ta tên gì? Cha mẹ ta là ai? Nhà ta ở đâu? Sao ta lại bị dã thú cắn? Ta...ta... - Giải Lăng Nguyệt tự hỏi bản thân một loạt, hiển nhiên là đang rất kích động.

-Cái gì? - Tiểu Thuận Tử và Hàn Kỳ Thiên đồng thanh hỏi. Giải Lăng Nguyệt ngơ ngác.

- Thiếu gia à, không phải muội ấy rơi rừ trên cao xuống đầu bị đụng nên mất trí nhớ rồi không? - Tiểu Thuận Tử vẫn là một kẻ nhanh trí.

- Có thể lắm! - Hàn Kỳ thiên khôi phục trạng thái thờ ơ.

- Vậy...ta làm sao bây giờ? A...đau! -Giải Lăng Nguyệt chỉ vào bản thân mình nói, cánh tay vừa nhắc lên cơn đau ở bả vai liền ập đến, đâu đến toàn thân co rút, hít thở cũng khó khăn.

- Ách...tiểu cô nương, cô nằm yên đi nếu không lại chảy máu bây giờ! -Tiểu Thuận Tử thấy khuôn mặt Giải Lăng Nguyệt đau đến trắng bệch liền nóng nảy.

- Thấy hay là tiểu muội cứ ở với chúng ta đi. Từ từ ta sẽ nghĩ cách! - Hàn Kỳ Thiên lo lắng nói, động miệng thương liền làm sao đây?

Nơi này là hoang sơn cùng cốc không có đại phu nếu Tiểu Thuận Tử không biết chút y thuật lại mang theo thuốc kim sang dược trong hoàng cung Giải Lăng Nguyệt liền xong rồi.

Thật ra thì Giải Lăng Nguyệt cũng rất may mắn, phước lớn mạng lớn!

- Lúc ta thay đồ cho muội thấy trên cổ muội đeo một mảnh ngọc bội có khắc chữ "lăng " có lẽ là tên của muội. Vậy chúng ta gọi muội là Tiểu Lăng được không? - Hàn Kỳ Thiên mỉm cười nói.

- Tiểu Lăng, Tiểu Lăng, cũng được! Mà vị ca ca này huynh cũng nên xưng tên chứ! - Giải Lăng Nguyệt vui vẻ, hảo cảm liền dâng lên đây dù sao cũng là ân nhân cứu mạng nàng nha.

- Huynh là Hàn Kỳ Thiên, muội có thể coi huynh như ca ca. Gọi ta là Thiên ca cũng được, Tiểu Lăng. -Hàn Kỳ Thiên ngồi xuống bên giường Giải Lăng Nguyệt, Tiểu Thuận Tử liền nhanh chóng đứng lên nhường chỗ.

- Thiên ca, huynh hồi nãy là nói...là nói huynh thay đồ cho muội? - Giải Lăng Nguyệt kéo chăn che đi nửa khuôn mặt đỏ bừng của mình.

- Phải rồi, ta không thay cho muội thì ai thay? Tiểu Lăng, muội có muốn bắt ta chịu trách nhiệm không? Ha ha! - Hàn Kỳ Thiên lần thứ hai phá lên cười.

Tiểu Thuận Tử liền vô cùng vui vẻ lại thêm yêu thích Giải Lăng Nguyệt , thất điện hạ Hàn Kỳ Thiên của họ cả năm nay không cười vậy mà Tiểu Lăng vừa xuất hiện điện hạ lại cười đến hai lần. Xem ra chuồi ngày nhàm chán của chủ tớ bọn họ đã qua rồi.

- Được rồi, Tiểu Lăng muội mới trỉnh lại nên nghỉ ngơi đi. Ta và Thuận Tử ra ngoào kiếm chút gì đó cho muội ăn - Hàn Kỳ Thiên cẩn thận kéo chăn lên phủ kín người Giải Lăng Nguyệt, dù sao trong núi cũng rất lạnh.

- Thiếu gia, Tiểu Lăng... - Tiểu Thuận Tử theo chân Hàn Kỳ Thiên buớc ra ngoài.

-Ta nghĩ chúng ta nên quay về hoàng cung à không quay về Lạc vương phủ- Hàn Kỳ Thiên nhìn trời nhàn nhạt nói.

- Thiếu gia... - Tiểu Thuận Tử kinh ngạc như không tin vào tai mình. Điện hạ muốn quay về Lạc vương phủ?

Nói quay về Lạc vương phủ liền nói là quay về kinh thành mà kinh thành lại có hoàng cung. Là nơi Hàn Kỳ Thiên không thích thậm chi là ghét nhất. Bây giờ Hàn Kỳ Thiên lại muốn quay về là tại sao?

- Ân, ta nhận được thư của Tứ hoàng huynh, sức khoẻ phụ hoàng rất tệ, chắc sẽ sớm băng hà. Liên Đế hậu bên kia liền tạo phản, một mình hoàng huynh ta lo lắng! - Hàn Kỳ Thiên thở dài ngao ngán.

- Thiếu gia, người... - Tin truyền đến cả tháng nay nhưng Hàn Kỳ Thiên cứ lần nữa kéo dài thời gian bây giờ sao lại trở về? Nguyên nhân thực sự hơn nửa là Tiểu Lăng cô nương đi.

- Ân! - Hàn Kỳ Thiên chỉ ậm ừ từ chối cho ý kiến.

" Là phúc thì không phải là hoạ, là hoạ thì tránh không tránh khỏi! " Hàn Kỳ thiên lẩm bẩm, khôi phục vẻ mặt nhàn nhạt, thờ ơ. Giữ vị tiểu cô nương kia lại chính y cũng không biết là tốt hay xấu nữa.

Hết chương 5.

Giới thiệu chương sau :

  • Đi theo ta, làm cho ta ba việc ta liền nhận ngươi làm đồ đệ. Võ học cả đời liền truyền hết cho ngươi!

-Ngươi rất lợi sao?

- Phải! Ta rất lợi hại!

- Vậy tại sao cần ta giúp ngươi?

- Vì ta đã thề không tự mình làm.

- Cho nên ngươi cần ta?

- Phải!

- Làm xong ta liền tự do sao?

- Phải!

- Sư phụ! Xin nhận đồ nhi một lạy.

Bạn đang đọc Ái tình khó thoát hệ liệt: Nàng rất yêu kiều! sáng tác bởi Dellos.Dan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dellos.Dan
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.