Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kẻ Trộm

Tiểu thuyết gốc · 2263 chữ

Nhưng điều khiến người ta khiếp sợ lúc này là bộ quần áo nàng mặc trên người.

Một bộ quần áo màu đen trơn bóng bó sát vào người khiến đôi bầu vú to tròn, vòng eo con kiến cùng cặp mông đầy đặn đầy co giãn lộ ra toàn bộ.

Một cơ thể làm điên đảo chúng sinh chỉ được bao bọc bởi một bộ đồ màu đen bó sát tới cổ.

Giữa cổ nàng là nơi giao nhau giữa làn da trắng nõn và màu đen huyền bí của bộ đồ tạo cho người ta một cảm xúc ức chế khó chịu chỉ muốn lột cái lớp da màu đen đó ra để tận tình ngắm nhìn.

Nhìn trước người nàng thú tính của bất cứ tên đàn ông nào cũng có thể nỏi lên thú tính dù đó là một chân quân tử đi chăng nữa.

Đôi bầu vú to tròn chỉ được bọc bởi một lớp vải màu đen bó sát khiến chúng có thể khoe hết toàn bộ kích thước của mình, phía trước đôi bầu vú đó hai đầu ti hiện lên rõ ràng trên bộ quần áo, bên dưới hai đầu ti còn có thứ gì đó giống như một vòng tròn nhỏ mà hai đầu của vòng tròn đó như đâm vào hai đầu ti của nàng.

Đây chính là nhũ hoàn, thứ trang sức mà bất kỳ con chó cái nào cũng phải đeo.

Nhưng càng kinh khủng hơn đó là dưới háng nàng lúc này nổi lên một thứ gì đó hình tròn nhìn như phần đầu của nó đang đâm vào l-n nàng.

Không sai đây chính là dương vật giả đang nút chặt lỗ l-n Tuyết Mai, không chỉ vậy ngay bên dưới háng còn có một cái khóa kéo kéo dài từ phần mu tới sâu phần xương cụt phía sau.

Chỉ cần kéo nó ra thôi, hai lỗ huyệt mà bất cứ tên đàn ông nào trên thế gian này cũng mong muốn sẽ xuất hiện.

Đáng tiếc chỉ có một kẻ duy nhất mới có thẩm quyền với cái khóa kéo này.

Nhìn Không Minh đại sư bò như con chó tới trước mặt, Tuyết Mai tiên tử lên tiếng hỏi.

“Thế nào rồi?”

Không Minh đại sư chỉ dám nhìn Tuyết Mai tiên tử một cái rồi cúi đầu xuống nói.

“Bẩm nữ vương bệ hạ chó đực, chó đực đã hoàn thành nhiệm vụ.”

Lão nói xong thì đưa mắt nhìn Tuyết Mai như đang cầu xin phần thưởng.

“Tốt lắm.”

Nàng khen ngợi một tiếng rồi đưa đội chân đang dẫm trên giày cao gót màu đen hơn 12cm ra.

Như một con chó vui mừng vì thức ăn, Không Minh đại sư đưa hai tay tới nâng bàn chân của nàng lên một cách cận thận như lão đang nâng bảo vật của thế gian vậy.

Miệng lão đưa tới điên cuồng liếm mút mũi giày cao gót.

“bốp”

Tuyết Mai đá vào mặt Không Minh đại sư một cái khiến hắn ngã sang một bên, nàng lạnh lùng nói.

“Ngươi dám chạm vào da ta.”

Đối với Tuyết Mai, Không Minh đại sư chỉ được phép chăm sóc cho giày của nàng, lão mà cũng xứng chạm vào làn da của nàng như vậy sao này khi chủ nhân chạm vào nơi đó bàn tay chủ nhân sẽ bị vấy bẩn.

Điều đó làm nàng nổi giận.

“Nữ Hoàng bệ hạ tha lỗi, chó đực…chó đực không thể kiềm chế được, xin bệ hạ tha lỗi.”

Không Minh đại sư điên cuồng dập đầu xin tha lỗi.

Tuyết Mai tiên tử “hừ” một tiếng tỏ vẻ tức giận, nàng cởi giày của mình ra ném về phía Không Minh đại sư.

Như nhận được bảo vật Không Minh đại sư cẩn thận nhặt lên bắt đầu dùng miệng chăm sóc.

Nhìn Không Minh đại sư như vậy Tuyết Mai khịt mũi khinh thường.

Đám đàn ông này nhìn như lũ chó đói vậy chỉ cần nàng nói vài câu chúng sẽ điên cuồng lấy lòng nàng.

Không như chủ nhân của nàng.

Ôi nghĩ đến chủ nhân l-n nàng lại bắt đầu chảy nước rồi, cho dù trong tử cung bây giờ đang chứa đầy tinh dịch chủ nhân.

Cái l-n hư hỏng này thật là…!

Tuyết Mai vừa nghĩ hơi thở của nàng cũng năng hơn đôi chút, nàng đưa tay xuống chỉnh lại dương vật giả đang án ngữ bên trong.

Trên đường trở về Ninh vương phi không thôi suy nghĩ về lời cảnh báo của Không Minh đại sư, khuôn mặt nàng mang theo lo lắng nhìn ra ngoài cửa xe.

Bên ngoài xe ngựa là một khu rừng thưa, đây là đoạn đường vắng người nhất trên đường về kinh thành.

“Ngài không cần phải lo lắng như vậy mẫu thân, chỉ là một lời nói thôi.”

Thấy sự lo lắng hiện trên mặt mẹ chồng Hoa thị không nhị được mà trấn an.

Ninh vương phi chỉ cười mỉm nhìn con dâu không trả lời, hiển nhiên sự lo lắng của nàng không hề giảm đi.

Đột nhiên một có tiếng ngựa chạy tới khiến tim Ninh vương phi lệch đi một nhịp.

Nàng vén rèm xe nhìn ra ngoài.

Là một đoàn người ngựa mười người, tất cả đều là đàn ông tất cả đều rất cường tráng hẳn bọn họ đều là những người tập võ.

Đoàn người ngựa chỉ chạy qua mà không dừng lại, tên cầm đầu cũng chỉ nhìn qua xe ngựa một lần rồi ngoảnh đi.

Nhìn đoàn người ngựa đi xa Ninh vương phi không nhịn được thở ra một hơi.

Hoa thị ngồi cạnh thấy vậy cũng chỉ có thể trấn an.

“Mẫu thân không cần lo lắng như vậy, Không Minh đại sư cũng không phải toàn năng có thể ngài ấy đã nhìn nhầm. hơn nữa nơi này ngay cạnh kinh thành, kẻ nào dám động chân tay ở đây chứ.”

“Có lẽ là vậy!”

Ninh vương phi cũng an tâm hơn, nàng cười trả lời.

Đoàn tùy tùng của Ninh vương phủ vẫn tiếp tục lên đường.

“Vương phi yên tâm là ngài quá lo lắng rồi.”

Mắt thấy sắp ra khỏi khu rừng một hộ vệ ở bên quay sang nói chuyện với đồng bạn bên cạnh.

“Ha ha đúng…”

“Bụp”

Người đồng bạn chưa kịp trả lời xong thì một tiếng kim loại đâm vào da thịt phát lên.

Người đồng bạn ngã xuống tại chỗ, trên cỏ hắn còn cắm một mũi tên.

“Có thích khách, có thích khách.”

Tiếng hét của thị vệ bên ngoài khiến tim Ninh vương phi và Hoa thị nhảy dựng lên, hai nàng nhìn nhau.

Vậy mà thành sự thật rồi!

Chỉ thấy lúc này một đoàn người ngựa từ phía trước lao thẳng tới đoàn xe của Ninh vương phủ.

Không phải những kẻ lúc nãy thì là ai.

“Phía trước bị chặn rồi quay xe lại, quay xe lại.”

Tiếng thị vệ hét lớn vang vào bên trong xe ngựa khiến hai nữ nhân hoảng hốt.

Lúc này những kẻ cưỡi ngựa kia đã chạm mặt với các hộ vệ, tiếng đạo kiếm chém giết, tiếng hét thảm của người truyền vào tai hai nàng.

Nhưng rất nhanh Ninh vương phi đã bình tĩnh lại, tố chất của một người đã lăn lộn trong triều đình nhiều năm khiến đầu óc nàng nhanh chóng hoạt động.

Nhưng nàng chưa kịp suy nghĩ xe ngựa đã bị nghiêng sang một bên, hóa ra một bên bánh xe đã bị chém đứt bởi thanh kiếm từ đâu bay tới khiến nó bị lật.

Hai nàng không có điểm tựa nên bị quăng quật lên trong xe, rất may các nàng không xảy ra chuyện gì, chỉ hơi chật vật bò ra khỏi xe.

“Vương phi, thiếu phu nhân hai người phải đi ngay chúng thần đang bị áp đảo.”

Người thiếp thân thị vệ vừa chém chết một tên thích khách thì chạy tới.

Hắn ra hiệu cho hai người chạy theo hắn rồi dẫn đầu chạy vào rừng.

Hiển nhiên lúc này đi trên đường lớn là không không ngoan, ai mà biết được kẻ địch có mai phục phía sau hay không.

Hai nàng không do dự chạy theo thị vệ, cho dù Ninh vương phi đi nữa thì đây cũng là lần đầu nàng gặp hoàn cảnh này, nàng không biết phải làm gì chỉ đành phó mặc cho người thị vệ.

Tuy nhiên bộ quần áo hai nàng mặc trên người nhìn thì đẹp nhưng để chạy, đặc biệt là chạy trong rừng thì càng vướng víu.

May mắn cả hai nàng có luyện tập công phu, tuy chỉ là công phu trú nhan nhưng cũng giúp ích cho thể lực của hai người.

Nhưng cả ba người không chạy được bao xa thì một mũi tên lại bay tới, lần này người thị vệ đã có thể đỡ được mũi tên.

Từ trong rừng sáu tên trán hán đuổi tới bao vậy cả ba vào trong.

Người thị vệ thấy vậy liền tiến tới đứng che trước mặt hai nàng.

“Các vị hảo hán, chúng ta chỉ là những phụ nhân chân yếu tay mềm, trên người cũng không có bao nhiêu bảo vật, chi bằng các vị thả chúng ta đi chúng ta sẽ hậu tạ.”

Ninh vương phi thấy mình đã vào đường cùng bèn bám vào cọng dây cuối cùng, đàm phán với lũ thích khách.

Nhưng lũ thích khách lại cười lớn như được mùa, tên cầm đầu nhìn hai người cười dâm nói.

“Nếu chúng ta muốn hai vị phu nhân đây bồi chúng ta một đêm thì thế nào, đến lúc đó anh, em chúng ta chắc chắn sẽ phục vụ hai vị phu nhân hết mình khiến hai vị sẽ không muốn về nữa.”

Đám thích khách phía sau nghe têm cầm đầu nói cũng cười lớn hướng ánh mắt dâm đãng về phía hai người không cố kỵ đánh giá cơ thể hai nàng.

“Hỗn láo, ta là Ninh vương phi, nếu các ngươi dám đụng tới ta triều đinh sẽ không tha cho ngươi.”

Thấy không còn đường lui Ninh vương phi lấy thân phận ra dọa nạt.

Nhưng lũ thích khách lại không có gì là sợ hại, tên cầm đầu không hề dời mắt khỏi nàng nói.

“Như vậy thì càng không thể thả hai vị phu nhân đi rồi, biết đâu hai người trở về sẽ điều quân đi truy bắt chúng ta, lúc đấy chúng ta mất cả chì lẫn chài.”

“Chỉ cần vị đại nhân đây thả chúng ta đi, ta cam đoan với ngài sẽ không truy bắt các vị.”

Ninh vương phi thấy vẫn còn cơ hội tiếp tục níu kéo, tuy nhiên câu nói tiếp theo của tên thủ lĩnh khiến tim nàng như vào hầm băng.

“Ấy! Vương phi không cần phải như vậy, sau này hai vị ngoan ngoãn đi theo anh em chúng ta làm hai đầu chó mẹ, ta đảm bảo hai vị sẽ rất sung sướng.”

“Hỗn xược.”

Người thị vệ thấy chủ nhân mình bị xúc phạm như vậy không nhịn được nữa lao lên tấn công tên cầm đầu.

Nhưng mọi thứ lại không như ý tên thị vệ, hắn nhanh chóng những tên thích khách khác vây công chỉ có thể chống đỡ một lúc rồi bỏ mình.

Giờ đây chỉ còn hai nữ tử đang bị vây quanh bởi sáu nam tử giữa rừng hoang vắng.

Tên cầm đầu tiến về phía hai nàng, nhưng hắn không trực tiếp cưỡng chế hai nàng mà ném bột phấn kì lạ vào cả hai khiến hai người ho khan liên tục.

“Ngươi! Ngươi làm gì chúng ta.”

Ninh vương phi hoảng sợ hỏi, nàng không tin tên cầm đầu sẽ làm những thứ vô ích.

Quả nhiên như nàng dự đoán tên cầm đầu cười lớn trả lời.

“Đây là một loại xuân dược, chỉ cần chờ một lát nữa thôi vương phi sẽ phải quỳ xuống cầu để được hầu hạ anh, em chúng ta nha. Vương phi nhìn mà xem rừng xanh nước biếc gió mát thổi nhẹ không phải thích hợp cho một cuộc truy hoàn giữa thiên nhiên xinh đẹp này sao.”

“Ngươi, vô sỉ.”

Hoa thị im lặng rất lâu cuối cùng không nhịn được lên tiếng, nàng thật sự sẽ phải luôn hãm bởi lũ vô sĩ này ư.

“Hắc đa tạ thiếu phu nhân khen ngợi, nhưng lát nữa hai vị mỹ nhân đây sẽ biến thành hai đầu chó cái càng hạ tiện hơn nha.”

Tên cầm đầu còn cho đó là lời khen, cười lớn.

“Ồn ào quá, phá vỡ giấc ngủ trưa của ta.”

Một tiếng nói mang theo vẻ lười nhác vang lên khiến người mọi người giật mình, tên cầm đầu đưa ánh mắt đầy cảnh giác nhìn xung quanh.

“Ở đây, ở đây ta ở trên này.”

Từ phía trên một cành cây gần đó một thiếu niên anh tuấn nhảy xuống nhìn bọn họ.

“Vị đạo hữu này, chúng ta nơi này đang có việc không biết huynh đài có thể rời đi.”

Tên cầm đầu rất cẩn thận với thiếu niên vừa xuất hiện, hắn dù gì cũng được xem là cao thủ nhưng thủy chung không thể nhìn thấu người này, nếu có thể không cần dùng vũ lực là tốt nhất.

Bạn đang đọc Âm Công Thuần Nữ sáng tác bởi TuLaĐịaNgục
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TuLaĐịaNgục
Thời gian
Lượt thích 8
Lượt đọc 642

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.