Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Âm Sai của Đông Thành

Tiểu thuyết gốc · 1361 chữ

- Vong Y, cô nghe tôi nói.

Thiếu niên đi phía sau cô gái còn rất trẻ, tay cậu ta đưa lên định nắm lấy góc áo rộng của người phía trước nhưng rất nhanh hắn rụt tay lại.

Chân bước nhanh hơn đuổi kịp cô gái, miệng không ngừng than vãn.

- Cô nãi nãi của tôi ơi, cô đi chậm chút, nghe tôi nói.

Người phía trước vẫn im lặng không thèm để ý tới cậu thiếu niên kia.

- Đại nhân à, dù ngài có trốn việc thì cũng phải cho tôi một lý do chứ, cả khu vực Đông Thành này do cô phụ trách, giờ cô một lời không hợp liên không làm nữa tôi biết phải làm sao?

Giọng thiếu niên càng lúc càng trở nên mếu máo muốn khóc, mắng không được mà trách không xong.

Đánh cô, hắn chưa có bản lĩnh lớn như thế.

- Làm việc thì cũng cần kết hợp nghỉ ngơi, ngươi không hiểu.

Bất thình lình người phía trước dừng lại, tay cô đút túi quần, quay người nhìn thiếu niên.

Khuôn mặt xinh đẹp của cô không chút biểu cảm, âm trầm đáp lại.

Là người cô cũng biết mệt, một tên quỷ như ngươi không hiểu.

- Nhưng cô đã nghỉ tận 3 tháng liên tục rồi.

Câu nói tuy hơi nhỏ nhưng vẫn bị người trước mặt nghe thấy.

- Đại nhân, nơi này sắp không xong rồi. Ngài xem.

Cậu thiếu niên vừa nói vừa chỉ khung cảnh xung quoanh.

Cả con phố lúc này, tuy chỉ gần về chiều nhưng rất vắng vẻ, không khí xung quoanh hơi có chút âm trầm lạnh lẽo.

- Vong Y, cô đã hứa rồi cô không thể nuốt lời được.

Đây là địa bàn cô quản, giờ ban ngày còn không thấy mặt trời, hắn cũng mệt tim lắm cô có biết không.

- Túc Mệnh, từ bao giờ mà cậu lại phiền như vậy?

- Đây là cô ép tôi.

Mặt thiếu niên chỉ thiếu điều viết lên hai từ " ấm ức ", Túc Mệnh như sắp khóc đến nơi nhìn Vong Y không chớp mắt.

- Ta có thể chờ người mới đến không?

- Không thể, còn chưa tìm được người thích hợp tiếp nhận khu vực này, bà cô của tôi cô nói xem.

Hai người nhìn nhau không hề chớp mắt như muốn so xem ai chịu đựng được lâu hơn.

- Đại nhân, cô cũng biết. Tìm một người không dễ dàng, với lại khu vực này của cô có chút phức tạp.

Hắn cũng không muốn ngày nào cũng nhìn thấy cái khuôn mặt đơ không cảm xúc của cô đâu, là tại cô ép hắn trước.

Vong Y đưa tay lên vuốt mi tâm, tuy vẫn là khuôn mặt không cảm xúc trước đó nhưng Túc Mệnh biết cô đang rất khó chịu.

Hắn cũng không có cách nào, đánh không lại, quyền hạn không đủ, chỉ có thể nói chuyện tình cảm.

Đây căn bản là đeo bám, ám người.

- Các ngươi cứ đợi đấy.

Vong Y tỏ vẻ không kiên nhẫn chỉ vào Túc Mệnh rít từng tiếng.

Cái lũ đần này, mãi không chịu tìm người thì có, tiền công thì không trả còn bắt cô làm việc, các ngươi cũng giỏi tính toán thật.

- Nếu không cô thử tìm người xem.

Túc Mệnh rất thâm ý cho ý kiến.

- Cút.

Vong Y không muốn nhìn thấy tên điên này một giây nào nữa. Không chút lưu tình đuổi người.

- Vậy tôi đi trước.

Dứt câu đã không thấy hình bóng Túc Mệnh đâu nữa.

Hắn biết khi cô đã nói như thế thì một là cô sẽ xử lý công việc, hai là hắn sẽ bị đánh. Không chạy còn chờ bị đánh chết mới chạy à, hắn không ngu.

Nếu cô không làm hôm sau hắn lại đến, kinh tởm chết cô.

- Ngoài việc chạy nhanh, ngươi đúng là chẳng được tích sự gì.

Chạy rất nhanh, ai không biết còn tưởng rằng có ai đuổi theo hắn ta nữa kìa.

Cùng một nơi, tu dưỡng cùng một đức tính.

Chẳng ra làm sao hết.

Trong một ngõ nhỏ âm u không người lui tới, từng tiếng đổ vỡ vang lên giữ dội.

- Lũ ngu xuẩn này.

Cô gái một thân đồ đen rộng thùng thình, tay cầm kiếm gỗ vung vẩy khắp nơi, miệng vừa nhai kẹo cao su đánh tới vừa chửi thề, cô tuyệt không hề nương tay chút nào.

- Các ngươi nghĩ Minh Điện là nơi thích tới thì tới, thích đi thì đi à.

- Ai cho các ngươi cái tự tin đó hả?

Là một người đã chết thì phải biết an phận thủ thường có phải hơn không, cứ phải bị đánh một lần mới chịu thỏa lòng là sao hả.

Một người chết phải có trách nhiệm của người đã chết hiểu không hả.

Mẹ kiếp còn dám mò lên nhân giới làm loạn.

Mệt chết cô rồi.

Còn chưa đến một lúc những linh hồn nhìn như sắp tan biến thoi thóp tụ lại một chỗ, sợ hãi nhìn cô gái đối diện.

Người đó rõ ràng còn rất trẻ, khuôn mặt như loli trắng trẻo xinh đẹp, nhưng khuôn mặt không chút cảm xúc làm người nhìn có chút lạnh lẽo âm trầm.

Bọn họ liếc tới cây kiếm gỗ trong tay cô càng thêm co rụt lại sợ hãi.

Đó mà là kiếm gỗ à?

Thứ đòi mạng bọn họ thì có, dù bọn họ vốn dĩ chết rồi thì cũng sẽ hồn phi phách tán đó biết không hả.

- Tự về hay ta đánh các ngươi về?

Vong Y tay chống kiếm gỗ thở hắt ra một hơi, mắt lạnh nhìn những hồn thể mỏng manh kia không cảm xúc.

Thực ra cô chẳng dùng đến bao nhiêu sức nhưng biết làm sao, cô rất bận.

Ở đây lại chẳng có ai giúp cô cả, xử lý nhanh cô còn kịp về ăn bữa tối. Một tháng nay cô bận đến phát sầu.

Tại sao những khu vực khác lại có tận mấy người, còn chỗ cô chỉ có một mình.

Đáng lẽ phải đòi nợ trước mới làm việc. Tự thấy mình thất sách.

- Lần sau sẽ phải đòi người, mệt chết lão gia rồi.

Miệng tuy lẩm bẩm bất mãn nhưng tay Vong Y lại đưa lên vẽ một loạt kí tự giữa không trung, đối diện dần hiện ra một cánh cổng trong suốt không thấy tận cùng.

- Cút, cút nhanh lên cho ông.

- Ù ù ù.

Tuy không thể trả lời nhưng những hồn thể kia hiểu những gì cô nói.

Những hồn thể bị ép buộc không tình nguyện bay về phía cánh cổng kia, sau khi tất cả đã vào trong, cánh cổng cũng tan rã vào hư không.

Rất nhanh, không gian dần trở về yên tĩnh.

Cạch.

Vong Y nhấc thanh kiếm gỗ lên, một tiếng rắc nhẹ ở không gian tĩnh lặng âm u này nghe đặc biệt rõ ràng.

Vong Y ánh mắt quỷ dị nhìn thanh kiếm gỗ bị gãy thành đôi trên tay mình có chút không biết nói gì.

- Lại gãy.

Cô đâu có dùng bao nhiêu sức, sao lại gãy nữa rồi.

Mặt Vong Y càng thêm lạnh.

Có một vấn đề xuất hiện trong đầu cô lúc này.

Đồ bị hỏng ai sẽ trả?

- Về lại phải làm cái một cái khác, món nợ này cứ ghi lại vậy.

Cô thẳng tay vứt nửa còn lại xuống đất quay người dứt khoát rời đi.

Khi bước qua ranh giới ánh sáng và bóng tối, bên ngoài ngõ nhỏ như một thế giới khác, đèn đường rực rỡ, người đi lại tấp nập khác biệt hoàn toàn với khung cảnh âm u bên trong kia.

Không ai để ý tới một bóng đen từ ngõ nhỏ đi ra hòa vào dòng người đông đúc.

Nhân giới, 15 âm lịch Đông Thành.

Minh Điện mở, quỷ sai dẫn đường.

Âm linh gõ cửa, Vong Y dẫn hồn.

Âm sai của Đông Thành chỉ có một, cô ấy tên Vong Y.

Bạn đang đọc Âm Sai của Hoàng Tuyền. sáng tác bởi Yan.
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Yan.
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.