Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cá cược

Tiểu thuyết gốc · 2463 chữ

“Trên vùng biển nọ đang có một con thuyền lớn gặp bão trôi lênh đênh, bị những con sóng lớn đánh vùi dập, tan tác cả thuyền, đáy thuyền thủng một lỗ lớn, cho dù sửa lại cũng không thể tải nặng thêm buộc phải bỏ bớt người xuống. Cả thuyền gồm có mười hai người tất cả hành khách bao gồm cả thuyền trưởng, lần lượt là:

Một thương lái gia tài vạn bạc kếch sù, của cải nhiều vô kể.

Một vị quan lớn trong một vương triều đang trong thời kì suy tàn đang ra đi tìm đường cứu nước.

Hai thiên tài kiệt suất của một gia tộc đã suy tàn đang trên đường tới đệ nhất tông môn tham gia ứng tuyển danh ngạnh đệ tử ngoại môn, tương lai của cả gia tộc đều gửi gắm vào bọn hắn.

Một y sư vừa nghiên cứu ra phương thuốc có thể cứu chữa một căn bệnh hiểm nghèo mà chỉ duy nhất hắn có thể pha chế ra, đang trên đường tiến tới tổng bộ hiệp hội Y sư.

Một lão phụ cả đời ăn ở hiền lanh, thích làm việc phước giúp đỡ bá tánh xung quanh đang trên đường hưởng thụ lại nốt chút bình an cuối đời.

Hai vợ chồng mới cưới đang đi hưởng tuần trăng mật của bọn hắn.

Một lão tăng vừa mới xuất gia.

Hai người còn lại một là ma tu khét tiếng gây hại nhân dân, đang bị áp giải về chính đạo tông môn phán xử, mả người áp giải hắn là một vị tiên trưởng nổi tiếng nhân từ.

Những ai muốn tham gia chia thành tốp mười một người phân chia vai trò của bản thân để tìm cách tồn tại trên con tàu sao cho cuối cùng trên tàu chỉ trụ lài bốn người không bao gồm cả thuyền trưởng.

Bốn người trụ lại cuối cùng chính là bốn người có thể thông qua tư cách trực tiếp tuyển thằng”

Đông Phương Uyển vừa dứt lời xong đám người phía dưới lại bắn đầu nhốn nháo.

Với mấy tên dân đen bọn hắn, câu hỏi như này dường như quá sức với trí thông minh của mình. Cả đám bối rối chỉ biết nhìn nhau qua lại.

Bỗng từ phía ngoài cửa truyền tới tiếng xôn xao, một đám người từ đó bước ra, mà cầm đầu là một nam tử dung mạo tầm thường, thân vận bạch y, chỉ là trang phục của hắn có cái cốt cách riêng khác biệt so với toàn bộ đám người theo sau hắn.

Xếp lại quạt lụa trong tay, thiếu niên nam tử nở một nụ cười thân thiện hướng phía Đông Phương Uyển chào hỏi.

“Nghe danh Đông Phương Uyển tiểu thư xinh đẹp tuyệt mĩ, dung mạo phi thường, lại có tài ăn nói, cầm kì thi hoạ phương diện nào cũng thành thạo, Tuấn mỗ trước kia có điều không tin, bây giờ trực tiếp gặp người quả thật lời đồn không có nửa điểm dối trá”

“Ý công tử nói Phương Uyển ta nhan sắc trong lời đồn kia đều phóng đại, còn người thật chỉ là có một gương mặt tầm thường?”

Đông Phương Uyển nhận ra đối phương là ai, không khách khí mà đáp trả. Mà vị từ xưng Tuấn mỗ kia nghe thấy lời này của Phương Uyển tiểu thư thì nụ cười có chút khựng lại, liền sau đó trở gương mặt như cũ.

“Tiểu thư quá lời rồi! Diệp Phương Tuấn ta nào có ý đó?”

Cái này Diệp Phương Tuấn hắn nguyên lai là đại thiếu gia nhà họ Diệp, một trong ba gia tộc nắm giữ toàn bộ mấy mỏ khoáng xung quanh Ưu Vọng Thành.

Ngày hôm nay hắn nghe tin Đông gia tuyển gia nhân, mà lại do đích thân vị gia chủ tạm thời nổi tiếng với lời đồn xinh đẹp kia tổ chức liền tới đây hóng chuyện.

Đông Phương Uyển cũng không mấy làm lạ vị Diệp Phương Tuấn này, nổi tiếng trăng hoa khắp thành trấn, làm cho con gái một nhà thương phú nọ có mang, kết quả không nhưng không nạp cô ta làm thiếp, trực tiếp dấu kín chuyện này, mỗi tháng chỉ bỏ ra có 10 lượng bạc chu cấp cô ta nuôi con.

Ây~ya! Hắn đích thị là một tra nam, nhưng mà là loại cao cấp một chút vì cũng không tới nỗi chơi xong bỏ, không chịu trách nhiệm.

Ấy thế nhưng không phải ngươi luôn làm việc xấu, làm một việc tốt lại có thể khiến ngươi thành thánh nhân. Khi chuyện này bị phanh phui ra, danh tiếng của hắn đã tệ thêm càng tệ, Diệp gia tốn một khoản không nhỏ để khiến tin tức này bị ém nhẹm đi.

Dân đen bọn họ muôn đời không muốn dính dáng tới mấy chuyện bôi nhọ danh dự thế gia nhà bọn hắn nên việc này đơn giản chỉ có thể đem ra bàn luận trong miệng của mấy đám tiểu bối của ba gia tộc Diệp, Bạch, Đông mà thôi.

Với cái quá khứ như thế thì việc Phương Uyển tỏ ra thân thiện với Diệp Phương Tuấn căn bản là nằm mơ.

“Ta không nhớ có mời Diệp công tử tới náo nhiệt, là ai đã để cho huynh vào thế?”

Đông Phương Uyển ngoài mặt tươi cười nhưng trong lòng bắt đầu cảm thấy khó chịu với sự xuất hiện của Phương Tuấn, bỗng từ phía bên canh hắn bước ra một thân ảnh. Lão ta râu dài quắc thước, ánh mắt hung tợm, tóc điểm hoa râm, vận một bộ y phục màu hung đỏ chầm châm tiến tới phía trước đám người.

“Là ta để cho hắn vào đó? Thì sao nào? Ngươi có ý kiến?”

Nam tử thân hình cao lớn bụng phệ tiến ta, gương mặt hắn trong ủng, lỗ ro từng thớ mỡ. Tay phải đưa lên vuốt ve cái tia mép của hắn.

“Cháu nào giám có ý đó, xét theo bối phận thì cháu còn phải gọi ngài một tiếng thúc thúc ấy chứ, nào giám cãi lời của thúc?”

Nhìn thấy người này, Đông Phương Uyển trong lòng vốn đã không vui nay đã càng thêm phần khó chịu. Phải! Người vừa từ trong đám đông đi ra kia chính là vị thúc thúc kia của cô Đông Tru.

“Nếu đã biết thân biết phận như vậy thì mau mau nhường cái ghế gia chủ kia cho ta! Nhãi con vắt mũi chưa sạch ngươi không đủ sức gánh gồng cả gia tộc đâu!”

“Mạn phép thứ lỗi, biết thân biết phận là một chuyện ấy thế nhưng cái ghế gia chủ này cháu cũng muốn, Nếu thúc muốn nó tới vậy xin hãy chờ thêm ba năm nữa rồi hẵng tính.

Xét theo bối phận cháu không bằng thúc, nhưng xét theo quyền lực thúc vẫn chưa thể bằng cháu. Thế nên thúc vẫn nên an phận đứng qua một bên đi!”

Đông Phương Uyển không chút khách khí trả lời, đây không thể nào là những câu từ có thể phát ra từ miệng của mọt thiếu nữ chưa đầy mười lăm tuổi được. Nó đầy sự ngạo nghễ cũng như là uy nghiêm của một vị gia chủ thực thụ vậy.

Nghe được mấy lời này, Đông Tru gương mặt cứng đờ , tối sầm mặt mày. Hắn là đang tức giận, nhưng ngẫm thấy nơi đây đông người, nếu lật mặt ngay bây giờ sẽ khiến hắn trong miệng người đời trở nên xấu xí, cho dù thành công đạt được cái ghế gia chủ thì danh tiếng cũng chằng có mấy tốt đẹp, sẽ là một lựa chọn đầy ngu dốt.

Hậm hực trong lòng nhưng không thể làm được gì, Đông Tru tức tối bỏ đi.

Mà Diệp Phương Tuấn thấy chống lưng của hắn ở Đông gia bỏ đi thì cũng có chút hoang mang trong lòng.

Hắn mục đích đến đây vốn là để trang bức, nhưng mà còn chưa kịp trang bức thì chống lưng của hắn đã không còn nữa rồi thành ra bản thân ngẩn ngơ thất thần mất mấy giây. Mãi cho tới khi Đông Phương Uyển hướng hắn lời nói mới sực tỉnh.

“Diệp công tử! Hôm nay Đông gia không tiếp khách, mời về cho”

Thấy Phương Uyển đuổi khéo mình, Diệp Phương Tuấn lấy làm bối rối, hắn bình sinh dốt nát, học hành không tới chốn, bây giờ chả biết lấy đâu ra văn vở mà dáp lại lời đối phương.

Trong lúc loay hoay nhìn ngó lại nhìn trúng đám người đang tụ họp lại muốn tham gia trả lời câu hỏi kia, hắn liền chỉ ay về họ, miệng cười nói.

“Ta là cảm thấy thú vị, muốn tham gia cùng bọn hắn! Không vấn đề gì chứ?”

“Lấy thân phận của công tử tham gia vào một cuộc thi tuyển chọn gia nhân chính là có vấn đề đấy!”

“Vậy thì chỉ cần thay đổi phần thưởng là được, nếu ta có thể là một trong số bốn người sống sót cuối cùng thì nàng phải đồng ý gả cho Diệp gia bọn ta!”

Lời này từ trong miệng Diệp Phương Tuấn nói ra mà Phương Uyển đổng ý chẳng khác gì sỉ nhục trí tuệ của cô cả. Trong lòng vốn đã không ưa nay lại càng thêm khinh bỉ vị Diệp công tử này.

“Khôn như ngươi Đông gia nuôi cũng có mấy đàn”

Ấy là mấy lời trong đầu cô thầm nghĩ, còn sự thật thì cô đối với lời đề nghị của Diệp Phương Tuấn chỉ có từ chối chứ không thể hơn.

“Xin công tử bớt đùa!”

Mà lời này nói ra, Phương Tuấn hắn có ngu cũng có thể hiểu bản thân lại bị từ chối lần thứ hai. Nếu để người ngoài biết được còn gì thể diện của hắn.

“Vầy đi! Không làm thê tử của ta cũng được, chỉ cần ta thắng thì cô đồng ý tặng lại cho ta một mỏ khoáng nhà cô, còn nếu ta thua thì ta sẽ tặng cô một trong ba mỏ khoáng sở hữu của riêng ta! Thấy thế nào?”

Không thể nói Diệp Phương Tuấn hắn ngu nữa, mà chính là đại ngu. Đem ra sinh cơ của Diệp gia hắn làm phần thưởng cá cược với người khác. Dù đây chỉ là tài sản của riêng hắn cũng chính là có vấn đề, rủi sau này hắn lên làm gia chủ của Diệp gia có khi lại mang cả gia sản của gia tộc hắn đi cá cược.

Nếu mà Diệp gia không có tên nào khá khẩm hơn tên Diệp Phương Tuấn này thì Diệp gia từ đời này có lẽ suy tàn thật rồi.

Mà Đông Phương Uyển nghe mấy lời này còn hận bản thân không thể vui mừng hơn nữa, trên mặt vẫn duy trì điệu bộ bình ổn nhưng trong lòng sớm đã nhảy tâng tâng rồi.

Đề là do cô ra, lại đặt thêm vài luật kiểu như không mua quan bán chức. Cho dù có người mách nước thì hẳn tên đần nghĩ bằng nửa thân dưới cũng làm không khôn ngoan được. Cho dù tới cuối cùng hắn có cơ may thật sự thì vứt cho hắn cái mỏ cạn của nhà cô.

Dù sao thì so với cái mỏ nát nhà cô thì mỏ của Diệp gia đều là dồi dào tài nguyên. Kể cả một cái mỏ nát nhà hắn cũng hơn ối mỏ nhà cô rồi.

Mà nguyên do việc mỏ của Đông gia tài nguyên ít ỏi là vì năm đó maasy tên lão tổ bọn hắn rảnh hơi khôgn phân chia đông đều tài nguyên từng mỏ, lại quyết định nhận bừa,. Chia hai mươi tư cái động huyệt tìm được thành bốn khu vực, lại dùng phương thức trẻ con bốc thăm.

Cuối cùng thì Lâm gia thì bốc được khu mỏ giàu tài nguyên, còn Đông gia như đi rút tiền mà gặp phải cái tiền trang vừa bị cướp vậy, chả còn mấy đồng cả.

“Nếu công tử đã nói như thế thì ta cũng không khách sáo. Thế nhưng tính cả công tử thì chỉ có mười người tham gia mà thôi”

Quả thực đám đông túm tụm kia đếm đi đếm lại cũng chỉ vừa vặn chín người, nếu không đủ mười một người thì chẳng có cách nào bắt đầu cuộc thi được.

Diệp Phương Tuấn trong lòng như lửa đốt, vội vàng lên tiếng:

“Còn ai muốn tham gia không?”

Đáp lại lời kêu gọi của hắn chỉ là những ánh mắt dửng dưng né tránh của lũ “dân đen”. Bọn hắn là tự biết thân biết phận không tranh nổi, đầu óc ngu si tới nôi phải đi hầu hạ người khác thì còn có tư duy mà tranh đấu sao?

Thấy tình hình không ổn, Diệp Phương Tuấn hắn định bụng nói ra ai tham gia thì hắn sẽ cho người đo ba ngàn kim tệ coi như là trả công thì từ giữa đám đông mấy kẻ không dám liều mình thử sức kia phát ra một âm thanh nhỏ bé yếu ớt.

“Ta muốn tham gia!”

Từ giữa đám đông đi ra, một thân ảnh sừng sững cao lớn bước về phía Diệp Phương Tuấn. Hắn chính là Hùng Phương.

Ai khi thấy vậy cũng tưởng là hắn muốn tham gia thử sức, ấy thế nhưng lúc này đứng trước mặt Diệp Phương Tuấn, Lâm Hùng lại quay đầu sang trái hướng phía tiểu đệ của hắn hỏi han.

“Tiểu Vũ, ngươi thực sự muốn tham gia sao?”

Mà lúc này Hoàng Tiên Vũ lời nói bình ổn phát ra.

“Ta được huynh bao nuôi cũng thấy xấu hổ, tự nhận bản thân không thông minh sáng dạ cho lắm, nhưng nếu có thể thử ngại gì không làm? Cũng đâu có phạm phải quy tắc gì đúng không Đông gia chủ đại nhân?”

Vừa này, Hoằng Thiên Vũ trên mặt cuốn đầy băng gạc hướng về phía Đông Phương Uyển thắc mắc.

Đạp lại câu hỏi của hắn, Đông Phương uyển gương mặt không cút thay đổi tươi cười đáp lại.

“Không có quy định cấm trẻ con tham gia, nếu nhóc muốn thử sức thì cũng hoàn toàn có thể. Vậy thì ta uyên bố cuộc thi bắt đầu, các ngươi có nửa khắc để tiếp nhận vai trò bản thân sẽ hoá thành, điều này là tữ nguyện không bắt bược. Thời gian bắt đầu!”

Bạn đang đọc Ám Vận Chi Chủ sáng tác bởi ChúaTểNgônTừ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ChúaTểNgônTừ
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.