Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kế Hoạch

Tiểu thuyết gốc · 2430 chữ

Phải rồi ha, phải rồi ha?

Không thân không thiết không quen không biết, mang miếng mật ngọt đem đi trao đổi với người khác. Dù cho là trao đổi đồng giá đi chằng nữa thì điều này quá khả nghi.

“Đây là công thức bí mật của gia tộc tôi, không lưu truyền ra bên ngoài. Thứ này công dụng ra sao ắt cô hiểu rõ.

Chỉ bằng tiền không thôi thì mua không nổi đâu.”

Hoàng Thiên Vũ hắn trong đầu lúc này nghĩ gì không ai hiểu được, theo như thường thấy tình huống thì phải vui vẻ hợp tác với đối phương, giúp y có thể nhanh chóng nâng cao thế lực.

Ấy vậy giờ đây lại làm làm ra cái này lời nói khó hiểu.

Đối phương thấy hắn làm điệu bộ không ưng, nhưng chưa hẳn đã từ chối, việc này còn là có thể bàn bạc thương lượng.

“Cậu có yêu cầu nào sao?”

Không hổ là người thông minh, Đông Phương Uyển đối với câu hỏi của Thiên Vũ đã có thể đưa ra đáp án để đáp lại y.

“Dễ thôi! Công thức tôi giữ, điều chế tôi làm, việc của cô chỉ cần đưa ra nhân lực cùng tài lực mà thôi”

“Như vậy há chẳng phải quá lợi cho cậu rồi?”

Đông Phương Uyển không phải quả hồng mềm, muốn nắn muốn bóp như nào tưyf ý. Lấy điều kiện Thiên Vũ đưa ra, chỉ sợ nửa đêm cậu ôm tiền bỏ chạy. Tới khi ấy vừa mất cả lưới, vừa lật cả thuyền.

“Tất nhiên đièu này có chút thiệt thòi với cô, nhưng hay nghĩ kĩ đi. Lợi ích thứ này đem lại cho cô còn nhiều hơn cơ số vốn cô bỏ ra.

Phàm nhân bây giờ xây nhà đa phần dựa vào thứ vật liệu không rắn chắc kia, chưa tới mấy năm lại phải xây mới. Chưa kể còn có thể xảy ra các loại thiênt ai khác. So với thứ xi măng này của tôi chính là một trời một vực.

Độ bền cực cao, giá thành hợp lí, phù hợp với túi tiền người nghèo.

Hơn nữa thứ này, tuy nhà giàu họ không cần tới bởi bọn hắn bỏ ra tài sản lớn để xây lên mấy cái công trình vững chắc, nhưng người dân nghèo thì lại có nhu cầu.

Hơn nữa một thành trấn quá tám phần là thôn dân bình thường, đầu người đếm qua cũng mấy vạn. Một trấn đã nhiều tới vậy, vậy hẳn một toà thành thì sao, lại liên đới mấy toà thành xung quanh thì sao?

Sớm hay muộn rồi cô sẽ nắm trong tay cả thị trường của nó.

Nguồn cung từ trong cái mỏ vô dụng của cô là vô cùng lớn, nếu thiếu còn có thể nhập thêm từ nơi khác. Mà người dân sau khi có nhà cửa vững chắc, bọn hắn lại càng là tu chí làm ăn hơn, mở rộng tiền vốn, lại càng ham muốn thể diện đẹp mắt đem nhà cũ đập đi xây mới. Cứ như thế sẽ càng nhiều thêm.

Còn nếu cô sợ bọn hắn không muốn đập nhà? Vậy thì cả vương quốc này thiếu người cho cô bán sao?

Nghĩ kĩ đi!”

Hoàng Thiên bô bô miệng lưỡi, khoa trương chém tới chém lui trước mặt Đông Phương Uyển tương lai hắn vạch ra tươi sáng nhường nào.

Mà cô ở một bên nghe hắn nói, tuy không quá tới như vậy nhưng lời y quả thực có khả năng xảy ra. Chỉ là cô có dám đánh cược mà làm ra cái hành động theo hắn không.

“Chuyện này quá quan trọng, ta cần suy nghĩ mấy hôm”

Lúc này tốt nhất là cần thêm thời gian để suy nghĩ thấu đáo, loại chuyện quan trọng như này không thể nào mà làm bừa được.

“Tốt nhất là không nên để qua tối ngày mai, tới lúc đó tôi đổi ý rồi thì đừng hối hận.”

“Sẽ!”

Để lại lời này, Đông Phương Uyển rảo bước rời đi, Thanh Trúc theo sau nàng cũng một mực bên cạnh cô chủ.

Âm thanh bước chân xa tới khi không còn nghe thấy nữa, Lâm Hùng lúc này bên cạnh mới tò mò hỏi huynh đệ hắn:

“Tại sao ngươi lại không đồng ý bán bí phương, không phải ngươi mấy hôm này làm ra cái hành động câu dẫn nàng chú ý”

“Có loại người ấy mà, thằng thắn đưa họ cây kẹo mút, còn có thể ngờ vực đối phương tẩm thuốc độc hại mình. Chính là tự cho mình thông minh nên luôn nghi ngờ mọi việc.

Nếu có người hướng họ thiện ý, họ sẽ nghi ngờ lòng tốt của đối phương là thực hay hư.

Thế nên tốt nhất là đối với nàng vạch ra quy tắc, như thế dễ dàng đôi bên nói chuyện hơn”

“Ừm ừm!”

Lâm Hùng đầu gỗ, hắn vừa nghe Thiên Vũ giải thích vừa gật gật như thể hắn hiểu lời y nói. Kì thực hắn có hiểu cái quái gì đâu?

“…”

Tự dưng không gian chừa ra một đoạn im ắng khó hiểu.

Lâm Hùng hướng huynh đệ hắn hỏi thăm mấy câu tình hình dạo này thế nào rồi. Vòng vo mấy hồi một lúc, tới cuối cùng vẫn là đem thầm kín trong lòng nói ra với Thiên vũ hắn.

“Hoàng đệ! Đệ thấy cô ấy thế nào?”

Lời này nói ra, Lâm hùng hắn có chút bối rối, xen lẫn ngượng ngùng. Từ lần đầu tiên gặp nằm, trái tim hắn như chậm mất một nhịp, cảm giác như có dòng điện chạy dọc cơ thể.

Hắn yêu rồi! Con gấu điên nơi hoang dã từ trong rừng sâu bò ra thảo nguyên mênh mông rông lớn, trót rơi vào lưới tình của nàng cừu trắng xinh đẹp.

Tiếc thay nàng cừu trắng lại là thuộc quyền sở hữu của cô gái chăn cừu.

Gấu ta chỉ biết đứng từ bìa rừng nhìn xa xăm ra nơi nông trại ngoài kia, nàng nhảy nhót vui đùa cùng cô chủ nhỏ.

“Khụ!”

“Lâm huynh! Ta đâu nhìn thấy gì? Huynh hỏi thế là đánh đố đệ sao?”

Thiên Vũ cảm giác huynh đệ hắn thân thể nơi đây mà hồn trôi mất phương nào, khẽ ho khan một tiếc kéo đối phương quay lại.

Lâm Hùng rất nhanh tỉnh khỏi mộng tưởng bản thân, bối rối gãi gãi mái tóc bù xù của hắn.

“Không phải chứ? Huynh vậy mà lại yêu thích tiểu thư Đông gia? Biết trèo cao thật!”

Thiên Vũ bộ dáng châm trọc Lâm Hùng. Mà huynh đệ thân thiết của hắn nghe thấy lời này chỉ muốn táng vào đầu hắn một cái.

“Không phải! Ta là thích thị nữ của nàng ấy!”

“Hả? Cái người tên Thanh Trúc ấy?”

“Phải!”

“Thế thì khá xứng đôi vừa lứa với huynh đấy!”

Thiên Vũ thầm chúc phúc cho hai đôi uyên ương đầu đất đơn giản này.

Cả hai phá lên cười, thật sự không khí quá vui vẻ. Ánh chiều tà dần buông, hàng cây toả bóng sớm đã chìm vào u tối.

Đèn tắt.

Ưu Vọng Thành lại chìm vào màn đêm sâu thẳm, le lói trong đó là vô số đèn lồng hàng quán mở đêm.

Một ngày nữa lại trôi qua rồi, Thiên Vũ hắn bồi hồi ngồi trước hiên ngắm nhìn mặt trời xuống núi. Nói là ngắm nhìn, thật ra hắn đơn giản chỉ là cảm nhận vạn vật xung quanh thay đổi dần mà thôi.

Xa xa sau hàng cây, Đông Phương Uyển một thân tiến tới chỗ hắn. Lần này cô chỉ đi một mình không còn mang theo thị nữ bên cạnh nữa.

Đông Phương Uyển lần nữa thẩm định đối phương, hắn chỉ tầm quanh quẩn mười tuổi, tính khị lại như thành niên, có định lực lẫn tham vọng.

Nàng vẫn do dự có hay không nên nắm lấy cái phao cứu sinh này.

Suy nghĩ tới lui một hồi, cuối cùng nàng quyết tâm.

Mặc kệ đi! Chới với giữa dòng bấy lâu nay mới vớ được một tấm gỗ. Mặc kệ đối phương quảng xuống có dụng ý gì, nàng nhất quyết phải sống sót tới cùng.

Nếu còn cố chấp mặc kệ thì chỉ e rằng sẽ chìm nghỉm mà thôi.

“Ta đồng ý vơi ngươi, nội dung chi tiết giao kèo của chúng ta thì ta thiết nghĩ rằng cả hai nên tìm một nơi riêng tư thảo luận thêm.”

Những lời này nói ra tuy có chút hời hợt, nhưng chính vì những lời nói này mà Đông gia sẽ rẽ nhánh sang một tương lai khác.

Hoàng Thiên Vũ bình thản, gương mặt thân thiện hướng Đông Phương Uyển tươi cười đáp.

“Vì tương lai của Đông gia!”

Đêm hôm đó, cả hai đã bàn bạc những gì với nhau thì chỉ có mình bọn họ biết. Mấy tháng sau, nhà xưởng mà Phương Uyển nghe theo chỉ đạo của Thiên Vũ đã hoàn thành.

Cho dù cô có là gia chủ tạm thời đi chăng nữa cũng không thể huy động tài lực của cả gia tộc để đi làm việc tư được, chỉ có thể dặn lòng đem ngân khố cá nhân của bản thân ra để chi tiêu.

Việc xây dựng này cũng có Lâm Hùng hắn giúp đỡ, luận về sức khoẻ thì nói không ngoa hắn là mạnh nhất phàm nhân có khi.

Tất nhiên việc làm của Đông Phương Uyển rất nổi bật. Các trưởng lão ủng hộ cô thì không có thái độ nào cả, bởi khi họ gặng hỏi cô về việc bản thân đang là, Phương UYển chỉ đơn giản là từ chối tiết lộ, đồng thời cũng đảm rằng cô sẽ không bao giờ làm ra mấy cái hành động ngu ngốc.

Mà phía phe cánh Đông Tru thì khác, hắn cho người do thám tin tức sau mấy ngày mới biết được cô cháu gái mình là đnag muốn mở ra một ngành kinh doánh mới cho gia tốc, lại là nhắm đến cái thị trường chả ma nào quan tâm, khong kiếm được mấy lợi lộc gì.

Trong mắt hắn, Đông Phương Uyển vẫn chỉ là tiểu cô nương non nớt không thể nào đảm đương gánh vác gia tộc được. Vì thế nên hành động này của cô cũng chả đả động gì đến hắn. Thậm chí hắn còn đang thầm “chúc phúc” cho cô mua may bán đắt, sớm phá sản thì hơn.

Rất nhanh mấy tuần sau, lô hàng đầu tiên đã được sản xuất ra.

Ngay tại lúc này, Thiên Vũ ngồi trong phòng kín trầm tư suy nghĩ, hắn gương mặt có chút khó cói, trên trán nhăn nheo hết cả vì suy nghĩ. Đúng lúc này Đông Phương Uyển đẩy cửa đi vào báo tin.

“Lô hàng đầu tiên đã đạt chuẩn như thẩm đinh ban đầu của ngươi, hiên đã bắt đầu có thể cung ứng cho thị trường”

Tâm trạng lúc này của Đông Phương Uyển có chút phấn khởi. Đây là lần đầu tiên sau khi nàng nhậm chức tới này mới thấy tương lai nàng có chút tươi sáng như vậy.

Trước kia nàng luôn rầu rĩ, dù trăm phương ngàn kế nào nghĩ ra cũng khó lòng mà cứu được lấy bản thần nàng. Nay lại nhờ một thứ từ tiểu tử trước mắt tuỳ tiện nói ra cũng cơ hồ là thay đổi được tất cả. Thực sự có chút ngưỡng mộ tiểu tử thần bí này.

“Tiếp tới cô nghĩ nên làm gì?”

“Còn làm gì? Không phải là nên lập tiệm bán đồ s…”

Đông Phương Uyển đang định trả lời, đột ngột khựng lại. Phải, Lập tiệm chính là cách ddonw giản nhất, mấy ngày đầu có thể sẽ tạo được chút tiếng vang, những sẽ chả thu hút được là bao, hơn nữa Xi măng của cô về chất lượng thì khỏi bàn, nhưng nói về giá cả thì có chút nhỉnh hơn so với giá thị trường các loại sản phẩm tương tự khác.

“Chúng ta có cung nhưng chưa có cầu, hiện tại đúng đắn nhất là cần tìm một người có nhu cầu cần tới sản phẩm của chúng ta.”

Không nói thì không biết, vị Đông Phương Uyển này không hẳn là một bình hoa trang trí, nhanh như thế đã nhìn nhận ra vấn đề cần thiết nhất bây giờ của họ.

“Mục tiêu là ai?”

Đông Phương Uyển khó hiểu hỏi hắn.

Mà lúc này Hoàng Thiên Vũ khoé miệng khẽ nhếch lên, nụ cười hắn thể hiện bây giờ có chút cổ quái.

“Trong trấn ngoài ba nhà Diệp, Bạch, Đông thì còn lại giàu có nhất chính là các phú thương. Mà nổi tiếng giàu có cùng khó tính nhất trong đám phú thương đó chín là La Quán Phúc.

Hắn vốn là phú thương từ vùng khác tới tranh mối làm ăn, tuy tính cách cầu toàn cùng thích bới móc nhưng hắn đích thực là một đại phú thương có ánh nhìn cực tốt.

Không nói đâu, chỉ riêng tài sản ở Ức Vọng Thành hắn cũng có thể đem ra so với ba đại gia tộc nhà các cô, mà nắm trong tay hắn hiện tại còn cơ nào sản nghiệp từ vô số thành trấn khác.

Nói trắng ra chính là một con dê béo, nhưng mà con dê béo này hơi khó lừa, vì thế vặt lông của hắn có chút tốn sức.”

Nói không ngoa, Hoàng Thiên hắn trong linh vực nghe ngóng hóng chuyện thiên hạ cực kì có thiên phú.

“Tên này nếu thực sự tay chân lành lặn còn có thể chiếm một chân trong cái kia tổ đội của Vạn Bảo Các”

Đông Phương Uyển có chút kinh hô trước khả năng thu thập thông tin của Hoàng Thiên.

“Ngươi tính hành động nhưu thế nào, để hắn có thể quảng cáo cho sản phẩm của chúng ta không phải chuyện dễ.”

“Cái này cô không cần quan tâm, hiện giờ việc duy nhất cô làm được là tìm tới mấy tên gia nhân đắc lực của cô, tốt nhất là loại khéo tay hay làm có tính tỉ mẩn cao ấy

Kết Chương

Ừ đó! Tại hạ đích thị là Chúa Lười. Cảm tạ đã quan tâm.

Bạn đang đọc Ám Vận Chi Chủ sáng tác bởi ChúaTểNgônTừ

Truyện Ám Vận Chi Chủ tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ChúaTểNgônTừ
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.