Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 2755 chữ

Quạc quạc quạc.

“Quạ kêu ba hồi?! Sắp xảy ra án mạng liên hoàn sao?”

Con chó có bộ lông xanh hơi nhíu mày, khá là nghi hoặc, vốn dĩ chỉ là hỏi bâng quơ nhưng lọt vào tai đồng bọn thì chẳng khác nào trời đánh rền vang.

Nó thấy cả đám đều sợ đến run người, thì không khỏi nhếch mép cười khinh lấy.

“Đúng là con nít, mới nghe vậy mà đã sợ cứng người!”

“Cha à, cha đừng run người nữa có được không. Cha lắc người hoài, con chịu không nổi á! Cha bỏ con xuống đi!”

Nghe con gà mái tre cầu xin như vậy, con chó xanh tỏ vẻ bất đắc dĩ, miễn cưỡng để con nó xuống.

Lại hô: “Trời cũng không còn sớm, mọi người cứ làm trại nghỉ ngơi trước đã, có gì mai lại tính tiếp. Lấy hai người làm một tổ canh gác đến sáng mai, hai tiếng lại thay ca, ta sẽ canh gác buổi đầu, còn lại mọi người tự chia! Phải đảm bảo an toàn cho cả đội, cho đến sáng mai!”

“Cha, con canh gác chung với người!”

Con gà đông tảo ló người ra khỏi đám đông, vươn mình một cái, xòe rộng ra đôi cánh rực rỡ hoa văn màu đỏ liễm, không biết là vô tình hay hữu ý mà để lộ ra đôi chân to lớn đầy những lớp vẩy hình lục giác, cứng cáp, hùng vĩ.

Cái mỏ của nó, trong một thoắt cũng biến nhọn đi rất nhiều, tựa như mũi khoan một dạng. Mào gà chuyển từ màu đỏ tươi, sang đỏ máu rồi dần dần phát sáng lên như ngọn đuốc rực lửa trong màn đêm.

Yên tĩnh.

Thời không như đứng im, cả tiếng muỗi kêu cũng im bật, nhường lại ánh đèn sân khấu cho sự chuyển dạng đầy sức mê ly này.

Cốc.

“Làm màu đủ rồi, ta canh đầu trên, ngươi ở đầu dưới!”

Con chó xanh không khỏi ứa máu khi nhìn thằng con có máu thích thể hiện được dịp như vậy.

Con à, ta đánh con, con đau một, ta đau mười. Nhưng vì cái xã hội này, vì đạo đức của giống loài, ta không thể không làm vậy, con hãy tha thứ cho cha...

Con chó xanh nói thầm trong bụng, không khỏi một phen tự thẩm du tinh thần, xây dựng hình tượng cao đẹp của bản thân cho chính bản thân ngắm.

Kém mỗi cái máy phát nhạc, bật bài gì mà nói về tình cha con, phụ tử bla bla...

Đùng đùng đùng đùng

Chính vào lúc này, từ phương trời xa xôi nổi lên liên tiếp những tiếng nổ rền vang, mặt đất dậy sóng kéo theo những cây cổ thụ cũng bị bật gốc theo, ánh sáng trắng từ nơi đó kéo đến, phủ khắp, làm mù lòa hết thẩy các sinh vật.

Bên tai chỉ còn nghe thấy những tiếng ong ong kì lạ, mon men. Nó như tiếng sáo thổi, chui rúc từ bên tai này qua bên tai khác, lại như khoan điện, khoan thẳng vào hải não, xoắn nát cả tâm can.

Nó tựa như một cơn gió, đến nhanh, đi cũng nhanh. Sau tất cả, một góc khu rừng biến thành hoang mạc như đã từng; từng gốc cây, ngọn cỏ liền tiêu thất chẳng còn lấy một sợi rễ; những sinh vật cấp thấp chỉ biết ôm khư khư lấy đầu mình, lo sợ mảy may gió sẽ thổi rơi mất.

Con chó xanh cùng đàn gà, mặt cắt không còn giọt máu, đến nổi con chó xanh đã thay lông trở thành con chó trắng; bọn chúng run rẩy mà sợ hãi, cúi người để khuất phục trước cái mạnh - thứ không biết tên.

Chúng là sinh vật của Trái Đất này, con người cũng là vì vậy.

Cùng lúc này ở địa phương khác, tác giả của những cú nổ kia cũng ngơ ngác không kém gì nạn nhân.

“A đù, mạnh như vậy?!”

Khoảng ít thời gian trước, trời bắt đầu nhem nhuốc như lọ nồi, Lý Khang loay hoay mãi mà không thể đánh lửa làm bếp được. Nhất thời, cảm hứng trào dâng, hắn liền thử dùng vật chất kì dị màu xám tro để tạo lửa.

Nguyên lý là sẽ dùng ma sát sinh ra nhiệt, đến nhiệt độ nhất định thì sẽ xảy ra sự cháy.

Lý thuyết là vậy, nhưng còn thực tế, vật chất kì dị màu xám tro vốn dĩ là một dấu chấm hỏi, mặc dù nó có thể biến đổi thành thứ gì đó nhưng trên cơ bản đó chỉ là mô phỏng.

Hai thanh gỗ đính trên tay không ngừng ma sát lấy nhau, nhưng vẫn chung thủy như cũ, nó không hề bị bào mòn, không sinh ra nhiệt, không thể đánh lửa.

Thất bại lần đầu đã dẫn lối cho Lý Khang đến thất bại lần hai, lần này thứ hắn muốn tạo ra chính là Phosphor trắng. Lý do rất đơn giản, những năm trước trong lúc mớ ngủ trên lớp, hắn vô tình nghe được giáo viên giảng đến đoạn Phosphor trắng dễ dàng cháy trong không khí, cảm thấy hứng thú nên âm thầm ghi nhớ lấy.

Đến nay mới có cơ hội thử nghiệm.

Những dòng vật chất kì dị theo như ý nghĩ của Lý Khang mà cố gắng chuyển dạng, từ rắn sang khí. Nhưng mà dù cho hắn có tập trung suy nghĩ thế nào đi chăng nữa, thu hồi rồi lại triệu hồi vật chất kì dị biết bao nhiêu lần thì vẫn không thể biến nó thành dạng khí được.

Đến nỗi, hắn cho cả ý nghĩ táo bạo là trộn máu vào nhưng mà vẫn không thể được.

Nhưng mà không biết là xui rủi hay may mắn, quá trình ấy đã thất bại.

Vì lửa của Phosphor trắng rất nguy hiểm với con người, khi bị dính Phosphor trắng thì nó sẽ gây ra bỏng nặng do nó có khả năng ngấm sâu vào cơ thể người đến tận xương tủy, chui sâu vào các mô ở bên trong cơ thể và phá hủy chúng.

Bởi vậy Phosphor trắng cũng được xem là một loại vũ khí hóa học; với những loại vũ khí như bom, đạn có chứa Phosphor trắng ngay cả những lực lượng có kiến thức chuyên môn khi xử lý chúng cũng có khả năng bị tai nạn thì nói chi là Lý Khang.

Thất bại lần này đã đánh thẳng vào tâm trí Lý Khang, vả vào mặt hắn một cái thật đau rằng vật chất kì dị màu xám tro không phải là vạn năng.

Dẫu vậy, hắn vẫn không hề bỏ cuộc, vì vốn dĩ hắn cũng không có gì để bận tâm nếu như thất bại, hắn cũng là đang rảnh rỗi.

Linh quang lóe lên, bộ não bỗng nhiên phình to lên một chút. Lý Khang tự nhiên biết được nguyên nhân.

“Vật chất kì dị màu xám tro vốn dĩ là từ cơ thể chui ra, dính liền với chủ thể nên thông thường là ở dạng chất rắn để cụ thể hóa được hình hài và thể tích nhất định bám chặt lấy. Vốn dĩ mình tưởng Phosphor trắng là dạng khí nên nó không tài nào thành hình, bởi một khi thành dạng khí nó sẽ rời khỏi cơ thể, không còn bám lấy được, điều này sẽ làm trái quy tắc của nó?..”

“A không đúng, cmn, Phosphor trắng là chất rắn dạng sáp trong mờ mà!”

Đến lúc này hắn mới nhớ ra thông tin hữu ích nhất.

Lý Khang liền bật người đứng dậy, mượn nhờ ánh trăng heo hắt, nhắm mắt lại tập trung tưởng tượng lấy “Phosphor trắng”: chất rắn dạng sáp trong mờ, dễ cháy ngoài không khí..

Vật chất kì dị màu xám tro trong bàn tay dần tuôn trào ra, cụ thể hóa thành một khối hình hộp chữ nhật, tính chất cũng dần biến đổi theo ý muốn của Lý Khang.

Cảm nhận lấy vật chất thành hình, Lý Khang liền mở mắt ra, nhưng ngay lúc này “Phosphor trắng” cũng đang dần bốc cháy dữ dội.

Lý Khang giật mình, vội ném đống lửa ấy đi theo phản xạ, mà vật chất kì dị màu xám tro còn đang bám lấy trên tay hắn khiến cho cú ném biến mạnh hơn bao giờ hết.

Một khối “Phosphor trắng” to bằng lòng bàn tay, khi bay trên không, vô tình một tách làm ba, ba lại chia năm, văng tung tóe.

Sau đó chính là vụ nổ đã nói phía trên.

Lý Khang có chút thất thần, ngã uỵch xuống đất, không rõ bản thân đã nghĩ gì nhưng khi nghe thấy mùi thịt cháy xém thì hắn liền biến ra thanh đao to, sẵn sàng đi ăn buffet.

Ở trung tâm vụ nổ rộng trăm mét ấy, mặt đất đã biến dị dữ dội, đất đá đan xen như bị bàn tay vô hình nào đó bốc lên để nhào nặn.

Không còn chút hơi tức nào của sự sống, vì lẽ nào đó mà những sinh vật sống sót qua vụ nổ đã bỏ chạy thành công trước sức mạnh của áp chế huyết mạch, hay đơn thuần là kháng cự được bản năng của quy tắc.

Thế nên, những nạn nhân mắc nạn toàn bộ đều là sinh mệnh Cấp Thấp, nhưng nhiều con Cấp Thấp thì câu chuyện đã khác. Mặc cho khói trắng còn đang nghi ngút hay nhiệt độ còn chưa vơi bớt, tổ hợp của vật chất kì dị đã biết rõ bổn phận - bản năng của quy tắc, tự thân biến tấu hình hài để đi tìm sinh vật mạnh nhất mà cúi đầu quy phục.

Như cũ, không làm mà vẫn có ăn là có thật.

Lý Khang không khỏi cảm khái một phen, nhưng mà chừng ấy vẫn không thể ngăn nổi cái bụng đói đang kêu cồn cào lại chịu sự kích thích từ hương thơm của thịt nướng cháy xém.

Không cần đi đâu xa, khoảng ba mươi bước chân cách trung tâm vụ nổ, một con ngỗng trời cháy cạnh nằm yên đó chờ Lý Khang đến khai vị.

Mùi thịt nướng đơn thuần kích thích khứu giác, ngỗng nướng - thức ăn đã giải phóng nhu cầu sinh lý cơ bản nhất của mọi sinh vật, ăn để sống.

Không ai dành ăn với hắn, hắn cũng không bị cái đói làm cho mờ mắt để vứt bỏ đi quy tắc làm người của bản thân, nhưng không hiểu sao lúc này Lý Khang như con hổ đói ba năm, khao khát ăn uống bị vung lên tột bậc.

Hắn lao đến, trong đầu chỉ toàn hình ảnh cắn xé ngấu nghiến con mồi, tư duy xoay chuyển luôn tìm cách để được ăn nhiều hơn.

Nhất thời, Lý Khang vung tay, nắm đấm xám tro hình thành từ bao giờ, tự đâm vào má phải một cú trời giáng.

Rầm

Cú đấm được cường hóa và gia cố mạnh đến nỗi dù Lý Khang có dùng vật chất kì dị màu xám tro để tạo thành phần giáp nơi tiếp xúc để hạn chế thương tổn thì nó vẫn đủ sức đấm bay chính chủ nhân của mình.

Trên không, hắn nhắm nghiền đôi mắt, hãi não không ngừng vận chuyển năng lượng, tưởng tượng ra cảm giác khi vật chất kì dị màu đỏ tía trào dâng.

Lần nữa mở mắt ra, tròng mắt hắn đỏ sẫm như máu đông, con ngươi như hố đen một dạng đang liếc ngang liếc dọc, cố tìm kiếm lấy bất kì dấu hiệu của sự sống nào đó.

Cảm Quan: cảm giác của giác quan.

Lý Khang giơ tay về hướng vách núi đá cách đó hơn 2 km, vật chất kì dị màu xám tro còn sót lại chưa kịp tiêu tán nhanh chóng biến hóa thành một cánh cung tối giản.

Không cần nắm kéo hay vươn cung, vũ khí đã sẵn sàng.

Chưa đến một giây, mũi tên đã rời khỏi cánh cung, xuyên qua vô ngần khoảng không, chui sâu vào trong vách đá, đâm thẳng vào hải não con tê tê vảy thép.

Rộp.

Đúng như tên gọi, vảy của tê tê vảy thép được cấu thành từ đa phần là thép do vật chất kì dị màu xám tro, số ít là keratin từ lớp vảy nguyên bản, thế nên vảy của tê tê vảy thép là một trong những vật liệu cứng nhất trong rừng Hellhole, hơn xa các loại vỏ xà cừ hay vỏ mai rùa nào đó. Đây là món nghề duy nhất mà nó có để bảo hộ bản thân – Linh Phục. Nhưng đứng trước sức mạnh tuyệt đối, mọi thủ đoạn đều là vô nghĩa.

Huyễn tượng trong đầu đã biến mất, cảm giác kì lạ kia cũng không còn. Lý Khang cũng không quản chuyện mình vừa mới giết cái quái gì, cũng chẳng buồn ăn nữa.

Trong đầu suy nghĩ rất nhiều chuyện, rất nhiều thứ, chẳng cái nào liên quan đến cái nào, chẳng có điều gì là quan trọng cả.

Những tiếng nói trong đầu hắn cứ lải nhải, lúc thì khuyên hắn nên từ bi độ lượng, không nên sát sinh; lúc thì đe dọa hắn, ép buộc hắn phải làm cái này hoặc làm cái kia.

Đôi khi nó yên lặng, tịch mịch, cô đơn, hắn cũng chẳng nói gì.

Hắn quen rồi, từ nhỏ đã như vậy. Nên hắn cũng chả hoài nghi lấy chuyện Xích Quả cài gián điệp vào não hắn.

Lúc nãy, Cảm Quan quét ra rất nhiều thứ, nhưng mà chỉ có sinh vật ở tầm 2 km kia là có tầng số dị thường nên Lý Khang cũng nhắm mắt bắn đại, phải thì phải, không phải thì phải.

Loại tầng số này hắn cũng không biết miêu tả như thế nào, là cảm giác? Giống như chuyện giữa ngươi và crush vậy. Rõ ràng là ngươi cũng biết là cô ấy không thể nào yêu ngươi, nhưng ngươi vẫn cố chấp đâm đầu yêu, tin vào mối tình không có kết quả đó.

Cảm giác mà Cảm Quan cho ra cũng tương tự như vậy. Mặc dù không là mắt thấy tai nghe, không có chứng cứ khoa học nào nhưng hiển nhiên là nó luôn chính xác.

Dậm chân một cái, Lý Khang đã lơ lửng trên không, giơ tay đón lấy dòng chất lỏng màu xám tro đang từ từ nảy đến, chúng nhanh chóng bám vào cơ thể Lý Khang. Nương theo bề mặt cơ thể, chúng nhanh chóng tụ tập lại ở sau hai bả vai của hắn, từ từ ngưng thực lại thành hình dáng cánh chim.

To lớn, mạnh mẽ.

Lấy sinh mạng ra làm vốn cược, kí tên vào cam kết sinh tử.

Ý nghĩ đã có từ lâu, đây là một cuộc thử nghiệm. Nếu thành công, nó sẽ chứng minh lối tư duy của hắn về dòng vật chất kì dị là đúng, nếu thất bại sẽ mất mạng.

Nhưng suy cho cùng, cuộc thử nghiệm này bắt nguồn từ những giọng nói mơ hồ trong đầu hắn, chưa chắc nó sẽ đúng, nhưng ít ra đây là bước ngoặt quan trọng đánh dấu cột mốc phát triển sức mạnh của Lý Khang.

Hắn cho là như thế.

Vật chất kì dị màu xám tro hòa cùng máu tươi khiến cho chúng linh hoạt hơn bao giờ hết, tùy ý chủ thể điều khiển. Còn nếu chỉ có vật chất kì dị màu xám tro đơn thuần thì nó sinh sao chết vậy, cứng ngắt, máy móc.

Đôi cánh xám che khuất bầu trời đêm, chẳng thèm in bóng lên mặt đất.

Tư duy xoay chuyển, đôi cánh dần cử động theo ý muốn của Lý Khang, nhưng hắn không phải là chim cũng chưa bao giờ mọc cánh nên chỉ trong 2 giây sau đó Lý Khang đã rơi tự do xuống đất.

Quả cầu xám tro bao quanh cơ thể, thành công bảo hộ hắn tránh khỏi thương tổn.

Thất bại.

Nhưng nó đã chứng minh suy nghĩ của hắn là đúng, chỉ cần có thời gian, mọi chuyện còn lại không đáng quan ngại.

Bạn đang đọc Ăn Cắp Ý Tưởng! Ta Chu Du Dị Giới sáng tác bởi tracingloli
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tracingloli
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.