Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 2197 chữ

Went nói: “Chúng ta cần phải đưa Errol vào vùng Huyễn Cảnh, rồi sau đó bắt nhốt linh hồn hắn vào Huyễn Chiến của ta nhằm duy trì sự sống..”

“Ùm ùm, sao cũng được..ngươi mau mau làm đi!” Hyperlink có chút thấp thỏm, bất an nhìn Went, đôi mắt long lanh, ngấn nước tựa hồ như sắp khóc.

Went không câu chương dài dòng, liền lập tức cắn đầu lưỡi, dùng máu vẽ chú lên khoảng không trước mặt, niệm thầm trong lòng.

Vòng xoáy màu đen thẳm như lỗ đen của vũ trụ dần dần hiện ra, vòng xoáy này không cuốn hút những thứ quanh nó mà ngược lại có chút bài xích, đẩy mạnh những vật ở gần nó. Nhưng Went là ngoại lệ, cô dùng bàn tay khẽ vỗ nhẹ lên đó, vòng xoáy như biến chậm đi, tranh thủ thời cơ lúc này, cô liền ôm chặt lấy Errol rồi nhảy vào trong miệng của vòng xoáy cùng với hắn.

Hyperlink thó cái chân lên, nhưng bị Went dùng tay ngăn lại, nói: “Ngươi ở đây, canh giữ vòng xoáy này. Đừng để ai khác đi ra, hay cái gì ở bên ngoài tác động lên nó. Rất nhanh, ta sẽ lại đi ra.”

Dứt lời, vòng xoáy như thu nhỏ lại một vòng. Tiếng bước chân của Went cũng dần nhỏ đi rồi triệt để biến mất.

Hyperlink cứ nhìn chằm chằm cái vòng xoáy cứ mãi xoay, như thất thần, như thôi miên. Cô cứ đứng đấy canh giữ như lời Went dặn.

Bên trong Huyễn Cảnh.

Chạy suốt mấy giờ liền, Zenbos cũng có lúc tự thưởng cho mình bằng cách ngồi lên mõm đá để nghỉ ngơi.

Nhưng bất ngờ thay, vùng không gian trước mắt hắn như bị bẻ gãy, như ẩn như hiện, dần dần xuất hiện một cánh cửa.

Cánh cửa này có hình tròn xoáy ốc, bao gồm hai lớp tự cuộn ngược vào nhau, hình dáng cổ điển, mang màu sắc đặc trưng của phong cách thời cổ đại, chừng đâu của hơn 1000 năm trước.

Nó lung lay, biến động dữ dội, giữa tâm của nó trồi lên một hạt thủy tinh như giọt nước, có màu đen xám dị biệt. Chợt nó vụt sáng lên, làm lóe mắt của Zenbos, hắn vô thức giơ tay lên che mắt theo bản năng.

Đến khi nguồn sáng kia biến mất, Went cõng Errol đột ngột xuất hiện ở đó.

Zenbos cũng là giật nảy mình, trong đầu đang tìm biện pháp trốn đi nhưng khi hắn thấy đối phương là phụ nữ, lại còn là đang cõng một người khác, bất quá lại muốn niệm skill đánh lén đối phương.

Went thừa biết hành vi của Zenbos, cũng khá là bất ngờ khi vô tình chạm mặt địch nhân, nhưng ở trong Huyễn Chiến hay Huyễn Cảnh gì, Went đều như một vị thần.

Cô ta khẽ liếc mắt lườm Zenbos, đột nhiên quả cầu lửa băng trên tay hắn tắt ngủm, còn bản thân hắn thì bị một lực kéo vô hình nào đó tác động, cả người hắn như bị bóng đè, không thể di chuyển nổi dù chỉ là một ngón tay, nó ép chặt lên thân cây cổ thụ. Hai tay hắn bị dây leo quấn quanh, đôi chân chìm sâu vào lòng đất, Zenbos chỉ còn nửa người nhô lên, Went muốn cho hắn còn thở được mà sống.

Hết thảy thao tác, chưa đến một giây!!

“Nếu muốn sống thì an phận một chút!” Went hữu nghị nhắc nhở hắn.

Nhưng cô nào ngờ, điều này lại vô tình khiêu khích hắn.

“An phận..? Nực cười!”

Zenbos gầm thét.

Hai mắt hắn đổ máu, con ngươi màu bạch kim đã chuyển dạng từ bao giờ.

Chỉ nghe quanh thân hắn nổ lốp ba lốp bốp liên hồi, lại một đợt rền vang như sấm nổ. Quanh người hắn, lôi điện màu trắng xanh chạy ngược xuôi khắp cơ thể.

Một đợt gió lạnh thổi qua, Zenbos đã thoát ly khỏi trói buộc, hắn thoắt ẩn thoắt hiện như u linh đồng dạng, trong một sát na giây, tay phải hắn đã bóp chặt cổ Went, tay trái mô phòng hành vi bắt sét đánh từ trời cao, cắm thẳng vào đầu cô ta.

Rầm.

Bên ngoài, thực tế bầu trời đã trở lại u ám, xám xịt.

Chỉ khi Zenbos bắt lấy tia sét từ trong Huyễn Cảnh cũng chính là lúc từ trên những đám mây tích điện bổ xuống từng đợt sấm sét.

Những tia sét này đồng nhất hình dáng, màu sắc với tia sét mà Zenbos bắt được, đồng thời lúc đó, giả thực đan xen, tia sét xuyên qua các lớp không gian, đâm một lỗ hổng trong Huyễn Cảnh của Went nhằm giáng lâm tiêu diệt kẻ thù.

Trong tình thế nguy cấp, Went vẫn không nháy mắt dù chỉ là một cái.

“Một tên Cấp Thấp mà muốn giết ta? Mơ giữa ban ngày?!”

Went gằn giọng.

Thế rồi, khi tia sét kia chạm vào sợi tóc của cô, ngay lập tức giữa cô và Zenbos đổi vị trí cho nhau.

Dẫu là nhận ra biến cố, nhưng hết thảy đã quá trễ.

Một tia, hai tia, ba tia,.. Nguyên một đám mây tích điện đang chờ bổ sét xuống địch nhân.

Hắn trừng lớn mắt, nhãn cầu như muốn rớt ra ngoài, không thể chịu đựng mà hét lớn trước sức mạnh đột biến của chính mình.

Zenbos đau muốn ngất đi, nhưng khi vừa ngất đi thì hắn bị cơn đau khác làm tỉnh.

Da của hắn bị sét nướng cháy, bốc lên thứ mùi thơm ngon lạ lùng, thịt máu dưới lớp da lộ ra, đỏ ót.

Nhưng sau tất cả, Zenbos vẫn chưa chết. Vì Went không muốn hắn chết.

Bầu trời lóe sáng một góc, liên hồi là tiếng sấm rền vang, chúng đánh động tâm trí Savel.

Hắn ngước nhìn về phía đó, nói: “Went đến rồi, mau, tranh thủ thoát ra ngoài!”

...

At dần hồi phục, về phương diện tấn công và phòng ngự đều đã được tăng lên mảng lớn, hết thảy là nhờ In và On đánh nhau.

Nhưng song song với lợi ích đạt được, chính là mâu thuẫn tình đồng đội đang hiện hữu. Trước mắt, In và On đều là đang nể mặt At nên mới nhịn xuống, nhưng mưa dầm thấm đất, chuyện này không thể an ổn được lâu.

Tác giả vừa mới viết xong thì In không nói không rằng, đeo các thiết bị đo lường lên vai rồi bỏ đi một mạch.

On cũng tương tự như vậy.

Bọn hắn biết, như thế này là tốt nhất. Nếu không thì ở lâu thêm chút nữa, mâu thuẫn lại nảy sinh, chắc chắn sẽ có chuyện, lúc đó chưa chắc At có thể can thiệp lần nữa.

Nói tới At, rõ ràng hắn mới là người đau khổ nhất. Mới can ngăn đồng đội đánh nhau thì thôi, mệt mỏi đã đành, giờ thì thằng nào thích hướng nào đi hướng đó. Hắn cũng không biết làm sao, nếu đi về phía In sẽ là kẻ địch trong mắt On và ngược lại.

Nhất thời hắn nghĩ đến phương án thứ ba, kệ mẹ bố con thằng nào, tự mình đi con đường của riêng mình.

Nghĩ vậy, At liền xách ba lô lên và đi.

On đi được một đoạn khá xa, bất ngờ khựng người lại. Bởi vì trước mắt hắn là một cô bé hơn hai mươi, cao chừng mét sáu, trong tay nắm lấy quả cầu màu đỏ trôi lơ lửng, mắt chăm chăm nhìn lấy một cái vòng xoáy màu đen thẳm trước mặt.

Linh tính mách bảo On rằng, vòng xoáy này không đơn giản.

Đúng như hắn dự đoán, từ trong vòng xoáy trồi ra một cánh tay người. Cánh tay này gầy còm, khô quắc, như sinh mệnh héo úa, tùy thời có thể gãy rụng bất kì lúc nào.

Tuy nhiên, khi cánh tay ấy trồi lên một nửa liền bị cô bé kia dùng quả cầu đỏ ép lui trở lại.

Hyperlink là một Trị Liệu Sư nhưng đòn đánh căn bản vẫn có sát thương!

Savel dùng hết vốn liếng của bản thân mới moi ra được mắt trận, dễ gì hắn bỏ qua cơ hội này. Kin cũng hiệp sức, thò cái tay ra để đẩy ngược Hyperlink.

Nhất thời hai bên lâm vào giằng co.

On híp mắt thật sâu, thanh Incheon từ trên vai được lấy xuống, nương theo tay trái của hắn, nó lao thẳng về phía Hyperlink, không, nói chính xác hơn là quả cầu trong tay của cô ta.

Vật chịu tải nổ tung, Hyperlink chao đảo ngã về sau. Savel cùng Kin chớp lấy thời cơ, nhảy người ra khỏi vòng xoáy đen thẳm.

Vù.

Ngay lập tức, thứ chào đón Savel là On đang kề lưỡi kiếm Incheon vào cổ của hắn.

Kin cũng xem như là nhanh nhẹn, phản ứng kịp thời bắt lấy Hyperlink làm con tin, còn chĩa mũi tên của thanh nỏ trên tay vào đầu của Hyperlink.

Tình huống có chút không đúng.

Sở dĩ như vậy là vì On cho rằng thứ mà Hyperlink chống đỡ từ trong vòng xoáy đang cố chui ra bên ngoài là một con quái vật, hắn bắn vỡ quả cầu kia cũng là vì muốn xử lý nhanh gọn con quái này, đề phòng yếu tố bất ngờ về sau, vì suy cho cùng, người chống đỡ nó lại là một Trị Liệu Sư nhỏ bé!

Còn Kin thì nghĩ khác, vừa mới thoát ra ngoài thì đồng đội bị bắt làm con tin, bất đắc dĩ tay nhanh hơn não, cô ta phán đoán rằng Hyperlink là đồng đội của tên cụt tay, liền bắt lấy Hyperlink để uy hiếp ngược lại đối phương, tìm kiếm cơ hội trao đổi tù binh.

Tất cả diễn ra trong chớp nhoáng, bốn người, ba phe phái đều bất ngờ.

Nhân lúc độc giả còn chưa kịp định hình lại cốt truyện, Savel ngay lập tức mở ra con đường không biết tên kia, Arayeitter và Bureitter quấn quýt lấy nhau, Đồng Bộ được kích hoạt.

Đồng Bộ: Diễn Dịch; đi từ cái chung đến cái riêng.

Mắt thần đã quắc, trong một giây ngắn ngủi, Savel đã nhìn thấy được tiến triển trong một phút sắp tới.

Dùng sự kiện “con tin” làm cái chung, trói buộc lại với nhau, phân biệt là Savel và Kin mà Diễn Dịch cho ra kết quả là cái riêng, cái đặc thù.

Sau đó, không một dấu hiệu báo trước, thanh Incheon của On bị Đồng Bộ: Dị Hóa giải phóng năng lượng phi tự nhiên, đồng thời thanh kiếm cũng bị gỉ sét, oxi hóa một cách trầm trọng do quá trình đơn giản hóa.

Nên biết Incheon chính là một eSP – er sau khi chết bị On hóa kiếp thành một thanh trường kiếm.

On bị bất ngờ nhưng không hoảng, lấy chân đá Savel văng một đoạn rồi dùng Arayeitter của bản thân để ổn định lại Icheon.

Nhưng nó vô pháp bị can thiệp.

Tình thế xoay chuyển, Kin bất đắc dĩ đẩy Hyperlink về phía tên cụt tay, mũi tên trên nỏ phóng xuất tự nhiên, bắn thẳng vào đám người On, Savel cũng phối hợp, quăng ra một trái bom khói thông thường.

Ngược lại, On còn chưa đánh đã tay, miệng gặm lấy Incheon, tay trái bắt chú, nhẩm thầm trong lòng chú thuật nào đó.

“Thức thứ sáu: Truy Cùng Diệt Tận!”

Truy Cùng Diệt Tận, mặc dù ở vị trí thứ sáu nhưng lại là chiêu thức có thời gian niệm chiêu lâu nhất, dĩ nhiên mức độ phá hoại là không thể bàn cãi.

Gió lốc nổi lên, cuồng phong tích tụ từ lúc nào, nó quấn quanh thanh kiếm đã gỉ. Tựa hồ là không thể kiềm nén được nữa, On bức tốc dùng Tuyệt Kĩ Alpha bù cho khoảng cách thiếu hụt, hắn chém thẳng vào nhóm người Yogen Fruz.

Sóng siêu âm mơ hồ từ thanh kiếm phóng ra, tục xưng là Khí.

Khí này không hình không dáng, không màu không sắc, nhưng lại nhanh không gì sánh được.

Khí truy lùng, bám theo mục tiêu đã được định sẵn; Khí tiếp cận, phá tan bức tường phòng ngự từ Đồng Bộ: Đồng Hóa mà Savel gọi lên; Khí xâm nhập, chém nát cánh tay trái của Savel; Khí lạnh lùng, xoắn nát nửa người trái của hắn; Khí tiêu thất, biến mất như chưa hề tồn tại.

Chỉ còn những vệt máu và mùi tanh hôi thoang thoảng đánh dấu một hồi ác chiến từng phát sinh.

Cuối cùng, vẫn là Kin kêu gọi Linh Phục: Áo Choàng Tàng Hình, cõng Savel chạy đi mất.

On đờ người, khẽ liếc nhìn cánh tay trái còn sót lại kia rồi lại nhìn chính thanh kiếm của mình.

Tựa hồ có suy nghĩ.

Bạn đang đọc Ăn Cắp Ý Tưởng! Ta Chu Du Dị Giới sáng tác bởi tracingloli
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tracingloli
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.