Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 3890 chữ

Tjader dùng tool ở trong mê cung gương chưa qua một giờ đã tìm thấy lối ra. Nhưng hắn không vội đến vòng tiếp theo, ngược lại nãy giờ dạo chơi trong mê cung gương lại cấp cho hắn một lối suy nghĩ có chút táo bạo.

Chính là lợi dụng ảo ảnh do mê cung gương tạo ra để lừa giết kẻ địch.

Hắn muốn làm được như vậy thì cần phải biết kẻ địch là ai, sau đó lợi dụng đặc tính ma huyễn của mê cung gương để lừa kẻ địch đến nơi hắn bố trí sẵn cạm bẫy rồi một kích miểu sát.

Vấn đề xuất hiện rồi. Đó là làm sao để biết ai là địch, hắn không thể đi tìm từng người trong cái mê cung gương này rồi say hello với bọn họ để phân biệt được.

“Chắc chắn phải có cách..”

Tjader thầm nghĩ, nhưng không lâu sau đó hắn mỉm cười.

“Cần gì phải đi tìm bọn hắn? Để bọn hắn gặp mình không phải tốt hơn sao?”

Nghĩ vậy, hắn quay người quay về lối ra đã tìm thấy, ngồi chờ cho cá cắn câu.

Cũng tranh thủ lúc này mà hắn bố trí sẵn mấy cái bẫy.

Cách dễ nhất chính là thay đổi cấu trúc tầng này, vị trí của các tấm gương,..làm sao cho mặt kính soi thấy hắn, mà mặt gương thì không.

Nói nôm na ý đồ của Tjader chính là khi địch nhân nhìn thấy hắn từ bất kì phương hương nào, nếu kẻ đó nhìn thấy hắn mà hấp tấp di chuyển trên sàn nhà, chắc chắn sẽ lọt vào mất cái hố sâu không thấy đáy kia.

Ngược lại, hắn cũng bố trí một lối đi khác để những người còn lại không có ý định tiếp cận hắn sẽ không lọt hố.

Ý tưởng chỉ thành công khi giả thuyết rằng vị trí của các tấm gương có thể thay đổi và chỉ khi Tjader biết chắc ô gạch nào là cái bẫy có sẵn.

Thế là hắn cho wm di chuyển thử các tấm gương ở bên cạnh.

Hì hục hì hục.

“Mặc dù tấm gương có hơi năng nhưng cũng không phải là không thể di chuyển.”

Di chuyển một tấm gương tiêu hao chừng hai phút, nếu muốn kiến tạo một lối đi hoàn chỉnh cần hơn đâu mấy giờ. Mà cái Tjader dư dả nhất hiện giờ chính là thời gian.

Hắn không gấp, hắn cũng được đặc cách thông quan rồi, hố được bao người nữa thì hố.

Sau đó là vấn đề thứ hai, kiểm tra ô gạch để phân biệt ô nào có bẫy hố hay không.

Nghĩ nghĩ, nếu mà nghĩ tiếp thì hắn thực sự là đang vũ nhục trí tuệ của bản thân.

“Cần méo gì nghĩ? Trên một lối đi duy nhất một ô gạch trải dài, không lẽ không có cái bẫy nào sao?”

Nghĩ tới điểm này lại lòi ra một vấn đề khác, chính là khi con dê mù mắt đầu tiên mắc bẫy lọt hố rồi thì con dê thứ hai có dám đi tiếp hay không?

Ngộ nhỡ không có thì sao?

Tầng này chẳng qua là nơi tốt nhất để đánh đập Tjader chứ không phải là duy nhất. Biết đâu đến vòng sau, nơi đó càng thích hợp thêm thì sao?

“Hẳn là.”

Sau đó Tjader hì hục xoay chuyển các tấm gương, tấm kính các kiểu, làm sao cho lối đi không còn là duy nhất nữa mà bố trí theo dạng hình bát quái mạng nhện gì đó.

Thực ra là Tjader đã suy nghĩ nhiều, mà còn xa. Ở vòng mê cung gương này người ta đã thiết kế hết thảy hòng đào thải số lượng lớn tân binh. Nhưng chính vì hắn sửa đổi lại kiến trúc, vô hình trung đã cứu sống không ít người, ngoại trừ những kẻ địch tìm ẩn.

Điểm này, Tjader có biết thì hắn dí bu*i quan tâm.

Ai bảo tác giả đã thiết lập tính cách nhân vật như vậy. Người không phạm ta, ta không phạm người. Địch nhân đòi chém hắn, không lẽ hắn đứng yên ở đó để bị chém hay sao? Trên đời này nào có chuyện dễ ăn như vậy?

...

Lúc này, khu vực DD21.

Trong màn sương mờ ảo.

Zenbos khẽ nhúc nhích ngón tay của mình.

Arayeitter của On quá hung bạo, cắn xé hết thảy Bureitter của hắn nhưng đồng thời khi Bureitter cạn kiệt năng lượng nó cũng hướng ra ngoài để bắt đầu cắn trả nguyên chủ.

Nhưng đúng lúc này, wm của Zenbos lại bắt gặp wm của On thế là song phương đều cho rằng nguyên chủ của mình đang cố nạp nguồn năng lượng wm khác từ bên ngoài, sau cùng bọn chúng cắn xé lẫn nhau.

Arayeitter của On là Tầm Trung tức level 2, còn Bureitter của Zenbos là Cấp Thấp nhưng thuộc dạng con đường dị biệt. Nhưng như đã nói từ mấy chương trước, level cao hơn không có nghĩa là chiếm ưu thế tuyệt đối, ngược lại con đường dị biệt cũng vậy.

Giống như Went đã từng nhận xét về Zenbos, hắn thuộc hệ Đỏ nhưng lại có đặc tính sở hữu của hệ Xám, chiếu đến tình cảnh hiện tại, Arayeitter của On phần nào cũng hợp quy cách nguyên chủ của Zenbos.

Nếu wm đang trong quá trình đói khát cắn trả, mà di dời wm thì thay đổi nguyên chủ hoàn toàn có thể xảy ra.

Nói cho dễ hiểu, bạn gái của ngươi hoàn toàn có thể chia tay ngươi để đến với một người khác tốt hơn. Hoặc có lẽ một chiếc sừng nào đó đang âm thầm mọc trên đầu của ngươi cho đến khi ngươi hay tin mình sắp được làm cha,và rồi một đám cưới vội được tổ chức.

Trong trường hợp hiện tại wm On thuộc phương diện thứ hai, tức là nó không hề rời bỏ On nhưng nó cũng không coi Zenbos là nguyên chủ mới mà là một phần wm trong người On đã chui vào trong người Zenbos để củng cố con đường tiến hóa dị biệt cho riêng bản thân hắn.

Khi Zenbos mở mắt ra, hắn đã không nhìn thấy On. Hắn thầm nghĩ có lẽ màn sương mỗi lúc một dày đặc, On tỉnh lại cũng không nhìn thấy hắn nhưng biết chắc hắn đã đang ở đâu, dẫu vậy On vẫn không ra tay kết liễu hắn, suy cho cùng rất có thể cơ thể On không cho phép làm điều đó; hoặc có lẽ có thứ gì đó còn quan trọng hơn là tiêu diệt kẻ địch.

Zenbos không nghĩ nữa, lập tức thử cử động cơ thể. Thoải mái và linh hoạt hơn hắn nghĩ, không còn dấu hiệu của mệt mỏi nữa.

Zenbos không biết là bản thân đã lấy đi một phần Arayeitter của On, nên cơ thể hắn được “nâng cấp” là điều hiển nhiên, còn việc hắn có nhận ra để sử dụng Arayeitter đó hay không lại là một chuyện khác.

Màn sương mỗi lúc một dày đặc, Zenbos vô pháp phân biệt phương hướng để chạy trốn để nơi khác. Dựa vào vị trí đứng hiện tại, bên cạnh cũng không có cái cây to cao nào để hắn nhận diện độ ẩm, hướng nắng chiếu mà biết đông tay nam bắc gì, hắn chỉ có thể nhắm mắt chạy bừa đến một phương nào đó.

Sau cùng, hắn lựa chọn đi về phía tay phải, dẫu sao tay phải vẫn là nơi chiếu cố tâm lý tốt hơn một chút so với tay trái.

Hầu như cùng thời điểm với Zenbos rời đi, ở cách đó không xa, On cũng chợt mở mắt ra.

Nhận ra bản thân đang cạn kiệt nguồn năng lượng, hắn chỉ có thể lắc đầu bất đắc dĩ, bù lại thanh Incheon cùng vỏ kiếm tựa hồ đã hấp thu đủ năng lượng theo cách gián tiếp mà không ai ngờ đến, cuối cùng lại thay đổi vẻ bề ngoài một lần nữa.

Lần này vỏ kiếm không đơn thuần là mang phong cách âm u đầy tử khí như trước, mà hơn thế nữa, sát khí cứ hiển hiện quanh nó, bộc bạch nội tâm đang bị giằng xé đau đớn, như Cưỡng Chế của Zenbos đang thực sự hiện hữu trên đó, hoặc có thể nói đích thị nó do tạc tượng mà ra.

Bù qua sớt lại, On cũng chỉ là tiêu hao về mặt thể lực, chứ lực chiến của hắn không thuyên giảm đi mấy, trừ khi hắn không còn Incheon trên tay nữa.

Nhắm mắt lại, tận hưởng cơn gió đang rít rào, hay nói chính xác hơn thì vỏ kiếm Icheon không chịu quy phục, cựa quậy hòng thoát khỏi hình hài một vỏ kiếm, hay chăng là muốn đập tan sự khống chế của On.

Suy cho cùng, vỏ kiếm cũng là từ wm mà ra, là vật chết. Vật chết thì phải bị chế phục. Theo mặt nào đó mà nói thì, On thấy vỏ kiếm sau lần biến đổi này dường như có ý thức, mà cũng dường như là hắn có thể mơ hồ cảm nhận lấy sức mạnh mà nó có thể bày ra.

Tương tự với Zenbos, wm của cả hai miễn cưỡng tương thích với nhau. Đồng thời vì vỏ kiếm Incheon cũng là Bureitter nên phần nào nó dễ dàng vào khuôn hoạt động như cái cách mà người ta dùng Yasuo đi support vậy, với quan niệm rằng: “Thằng kia pick được thì tao cũng pick theo được!”.

Hoặc đại loại như thế.

Thử vung kiếm vài lần, cơ hồ không có gì tổn hại hay biến đổi mấy, On bắt đầu củng cố lại mạch suy nghĩ rồi chọn một con đường cho mình.

“Ở trong màn sương đã lâu nhưng hình như không có nguy hiểm gì mấy..có lẽ nó không mang khí độc như mình nghĩ?”

On dựa lưng vào cây, lẩm bẩm.

Nhưng hắn vẫn là sợ cái câu “mất bò mới lo làm chuồng”, tương ứng “phòng cháy vẫn hơn chữa cháy”. Mặc dù hiện tại hắn không bị ảnh hưởng gì bởi màn sương, nhưng biết đâu một khắc sau hắn đột tử vì độc dược đã ngấm đủ vào tim gan?

Nghĩ kĩ, hắn vẫn quyết định là rút lui trước lại tính. Bảo toàn tính mạng mới là chuyện trên hết, còn cái gì nhiệm vụ với chả nhiệm kỳ, cứ vứt sang một bên. Xong nhiệm vụ mà hắn đã hẹo, không kịp về báo cáo thì có nghĩa lý gì?

Vậy thì vấn đề đến rồi, hắn phải đi về hướng nào để thoát khỏi màn sương, hòng trốn đến nơi an toàn?

Rất may là On đang dựa lưng vào của cái cây tương đối to. Biện phâp mà Zenbos đã từng muốn làm, giờ On có thể thực hiện hóa nó.

Sau đó On rất nhanh phân biệt được bốn phương, không chần chừ gì mà chạy một mạch về hướng nam, không quên còn để lại một đường kiếm làm dấu hiệu.

Dẫu sao thì đây cũng là nơi hắn trải qua một hồi ác chiến, đợi màn sương tan rồi quay lại quan sát, ắt hẳn có nhiều thứ để hắn rút kinh nghiệm.

...

Đã một thời gian khá lâu rồi, kể từ khi Ngọc Hân giải cứu được Little – em gái của Bigger.

Hai người chuyển đến khu vực của một nhóm Anker khác, mặc dù lạ nước lạ cái, không mấy an tâm. Nhưng suy cho cùng vẫn tốt hơn cái chồi nát mà cô vẫn ở, sống trong sự bảo vệ của người quen mà lúc nào cũng lo lắng mình bị thịt. Còn ở đây không khác méo gì nhưng ít nhất sẽ không có những người như A Thân, luôn răm rắp tính kế cho bằng được.

Hơn nữa lúc này cô cũng có bạn đồng hành là Little rồi, ban đêm ngồi thủ thỉ chuyện phụ nữ với nhau vẫn tốt hơn cả thảy.

Dạo này mây đen mù mịt tứ phương, cứ kéo đến không ngừng. Không biết lúc nào trời sẽ đổ mưa, cũng không biết bao giờ trời mới đổ nắng.

Ấy vậy mà, kế sinh nhai, công cuộc mạo hiểm tìm đồ ăn, thức uống để sinh tồn chưa bao giờ nguôi ngoai cả. Buổi sáng hôm nay cũng vậy, Little giữ nhà, Ngọc Hân sẽ đi săn cùng những người phụ nữ khác cũng tá túc ở đây.

Nói cho rõ ràng, nhóm nam săn riêng, nhóm nữ săn riêng cũng là bởi mục tiêu của cả hai không giống nhau.

Cũng không phải như thời tiền sử, nam săn bắt nữ hái lượm mà là có một số loài thú rất nhạy cảm với khí tức của nam giới, rất khó để săn bắt nếu đi chung với nhau.

Điển hình là loài thỏ đen ở gần con sông hai nhánh ở gần khu vực này. Chỉ cần ngửi thấy mùi của giống đực, bất kì là loài nào thì giống thỏ đen này sẽ lập tức chui sâu vào hang để trốn. Ít thì năm mười ngày, nhiều thì chắc là cả đời.

Cũng là bởi loài này không có con đực, mỗi một cá thể đều là từ sao y bộ gen của cá thể mẹ tự thụ tinh chính mình nhờ vào một con cái khác kích dục mà ra, nói nôm na là nguyên một tập thể bầy thỏ đen đều là bản sao của một con duy nhất, tựa hồ như Phân Thân của hệ Đỏ.

Chính là bởi điểm này mà bản năng của nó đều sợ giống đực khác, có thể là sợ bị hiếp d*m.

Ngược lại, con mồi mà bên nhóm nam săn thường là các loại thú to lớn, có sức chống cự mạnh mẽ, họa chăng nó phát điên lên thì rất khó bảo vệ an toàn cho bản thân, huống chi còn phải lo ngược lại cho nữ giới trong nhóm.

Hai bên đều là thứ vướng tay vướng chân đối phương, chi bằng chia ra hành động. Bởi thế mà có tình tiết như hiện tại.

Lẽ ra nhóm săn của Ngọc Hân thường có 5 người, nhưng hôm nay một người thì đau bụng trở dạ sắp đẻ tới nơi, người kia thì phải ở kế bên chăm sóc, hỗ trợ. Thế nên chỉ có ba người là Ngọc Hân, Bích Đào cùng Lily.

Cả ba đều xêm xêm tuổi nhau, chiều cao cũng không khác mấy. Có đều Ngọc Hân có da thịt hơn cả thảy, vô hình trung lộ ra một ít cơ tay vì thường xuyên lao động mạnh. Còn Bích Đào thì tướng người khá gầy gò, khéo cứ như bị bỏ đói lâu năm, chỉ còn da bọc xương. Lily cũng tương tự là như vậy, tựa hồ tốt hơn một chút - được ăn uống nhiều hơn, bởi trong cơ thể nhỏ yếu đấy đang chứa chấp một sinh mạng khác nơi cái bụng đang nhô lên, mà chính mẹ nó cũng không biết tác giả là ai.

Hôm nay chỉ tiêu của bọn họ ít hơn mọi hôm, mọi người chỉ cần bắt chừng 20 con thỏ đen là được, có thể bắt loài khác bổ sung với khối lượng tương ứng nếu có thể.

Một con thỏ đen lớn hơn bắp đùi một chút, nó cũng không có tập tính nhảy loạn xạ mặc dầu mang danh loài thỏ, tựa hồ bắt 20 con cũng không khó mấy.

Quen tay hay việc, nhóm người nhanh chóng chia ra làm ba ngả, Ngọc Hân phụ trách mảng rừng gần vách đá cao, hai người kia tự phân công với nhau giữa nơi gần con suối và vùng cỏ trước khe núi.

Mặc dù nhóm Anker phổ cập cho Ngọc Hân rất nhiều thứ về cách săn bắt động vật ở đây, nhưng dùng ngò rí để dụ thỏ đen ra khỏi hang là cô vô tình biết được.

Cô cũng không có đần đến mức chia sẻ thông tin này cho người khác, ai biết được bọn hắn sau khi biết được cái mẹo này rồi có săn bắt loài thỏ đen đến tuyệt chủng hay không, bởi lẽ đây lại chuyện loài người thông thạo nhất.

Ngọc Hân lấy một nắm ngò rí từ sau giỏ tre ra, từ tốn vo nhuyễn nó, rồi đặt trước một miệng hang nghi là của loài thỏ đen.

Thỏ khôn thì có ba hang, tục ngữ nói cấm có sai. Nhưng không biết là loài thỏ đen có đần quá hay không mà một một tổ chỉ có một cửa hang duy nhất, thường chứa 2 - 3 con. Bởi thế mà không ít người bị nhầm lẫn miệng hang này với hang rắn, bị cắn là chuyện thường thấy nếu thọt tay vào sờ mó.

Cách của Ngọc Hân tối ưu hơn ở điểm này, dùng ngò rí không những câu cho thỏ đen chui vào rọ, mà còn tránh tình huống bị rắn cắn. Nếu bên trong hang không có động tĩnh gì khi nghe thấy mùi ngò rí, cô sẽ không do dự mà ngay lập tức lấp miệng hang lại, phòng khi mấy con rắn chui ra cắn tùm lum.

Sau chừng hai mươi phút, một con thỏ đen to chừng quả đấm tay ló đầu chui ra, khịt khịt mũi, cẩn thận ngửi nhúm ngò rí, nhưng nó không may bị trượt chân rơi thẳng vào giỏ tre của Ngọc Hân được bố trí sẵn.

“Con đầu tiên...”

Sau đó, cô lại bố trí một nhúm ngò rí khác y như ban đầu, tranh thủ thời gian cô liền đi tìm miệng hang khác. Mà cách đó không xa, cũng có hai cái miệng hang tương tự như thế, bởi lẽ loài thỏ đen vẫn có tập tính sống thành quần thể xã hội, phần nào đó rất giống đặc trưng của lớp động vật bậc cao.

Lần này không còn cái giỏ nào khác để làm bẫy, Ngọc Hân đành rằng dùng phương pháp thủ công nhất là dùng tay chờ sẵn để bắt lấy. Cô cũng đã từng nghĩ đến việc dùng một mảnh xương thú như lưỡi câu để câu thỏ đen nhưng vẫn chưa có dịp thực hiện. Âu cũng là đa phần loài thú cô ăn thịt đều là mấy con to tổ bố như lợn rừng gì đâu không, hiếm có mảnh xương nhỏ, còn mà nói để mài nhỏ khúc xương đi, không biết là tới năm nào. Nếu đập vỡ khúc xương sẽ phát ra âm thanh, đánh động người trong Anker, không tốt, lúc đó lại lòi ra chuyện ngò rí.

Thật, kiếm một mảnh xương nhỏ để làm lưỡi câu còn khó hơn lên trời. Dùng chính xương của thỏ đen thì không thể, vì nó quá ư là mềm mỏng.

Đây là do tư duy rào càn mà hình thành, tỉ như chuyện con voi trong rạp xiếc: từ nhỏ bị người ta buộc dây vào cái cọc, nó cố dùng sức mãi mà không thoát ra được, về sau nó có trưởng thành vẫn đinh ninh là không thể vì bản thân đã từng thử không biết bao nhiêu lần. Ngọc Hân cũng vậy, tuy phương diện có chút khác nhưng chung quy lại cũng là một, đó chính là, cô hay coi trong mấy tác phẩm có bối cảnh cổ đại gì đó, người ta thường dùng mảnh xương làm lưỡi câu nên hiện tại cũng học theo như thế mà tồn tại lối tư duy này.

Nếu tư duy xoay chuyển một chút, dùng đá mài đi hoặc dùng khúc cây chữ Y cũng đều có thể thay thế được, đừng quên môi trường hiện tại Xích Quả đã ảnh hưởng không biết bao nhiêu là điều.

Con người cuối cùng vẫn là bị tư duy quán tính trói buộc bản thân.

Chợt miệng hang động.

Gần như ngay trong một cái chóp mắt, Ngọc Hân liền chụp dính lấy con thỏ đen, mặc nó ra sức cựa quậy, cô bình tĩnh bắt đem nó bỏ vào cái giỏ tre ở miệng hang thỏ đen lúc nãy.

Cứ như thế, chừng hơn 4 giờ trôi qua, cô đã bắt kha khá thỏ đen, khoảng 15 con.

Không đủ chỉ tiêu, bởi cô cố tình làm thế dù cô có khả năng bắt thêm. Bắt nhiều quá sẽ khiến người khác hoài nghi, bám theo cô để xin vía, mặc khác nếu trung bình ngày nào cũng hơn 50 con thỏ đen bị bắt, thì thỏ đen ở khi vực này bị tuyệt tích chỉ là đều có thể dự đoán được.

Tranh thủ thời gian còn đương sớm, cô nhanh chóng tụ hội cùng nhóm, ý đồ mau trở lại Anker ăn cơm lót bụng, buổi chiều còn lo chuyện cơm nước, giặt giũ,.. cho nhóm đàn ông khi bọn họ trở về.

Nhóm nữ không được mang theo cơm ăn, bởi lẽ khu vực đi săn của bọn họ không xa, cũng tiện lúc trưa trở về, mặt khác là mấy cái hộp đựng thức ăn, nước uống đều đưa cho nhóm kia.

Mà mấy cái đồ thủ công đó, đều là nữ giới trong nhóm tranh thủ lúc màn đêm rảnh rỗi làm không chứ đâu.

Khát thì uống nước trong suối, đói thì nhịn đó để trưa về ăn cơm.

Bất đắc dĩ, cũng đã thành thói quen, những người phụ nữ khác còn chịu đựng được điều này huống chi là Ngọc Hân mới đến đây không lâu.

Ăn cơm chùa, quét lá đa.

Cũng có thể nói là, đàn ông chính là trụ cột gia đình, mở rộng ra là tập thể, quần thể. Chiếu đến tình cảnh hiện tại, cũng cấm có sai.

“Ú à ú ơi..”

“Ú à ú ơi..”

Ngọc Hân hú lên hai tiếng tính hiệu, hai người kia cũng hú lại tương xứng.

Đây là một loại tính hiệu âm thanh dùng để phân biệt phương hướng và đồng bọn. Vì trong môi trường rừng rú như này, rất khó để biết rõ vị trí của nhau, mặt khác đây cũng không phải nhóm Anker duy nhất.

Ba người nhanh chóng gặp mặt, giao nhau ở giữa đường đi. Không nói không rằng, cùng đi về một hướng duy nhất.

Cái này nguyên do là vì thân phận của Ngọc Hân. Cô đột nhiên xuất hiện, khiến mọi người đều hồ nghi là gián điệp gì đó của Anker khác bỏ vào.

Mặc dù Ngọc Hân đã giải thích rõ ràng, cũng dẫn đường cho bọn họ đến cái chòi cũ của cô để kiểm chứng nhưng bọn họ vẫn nhất quyết giữ thái độ như cũ.

Cái này mẹ nó một đám coi phim trinh thám quá 180 phút nên sinh ra ảo giác. Cô cũng không để ý làm gì nữa, cứ để thời gian chứng minh hết thảy đi.

Bạn đang đọc Ăn Cắp Ý Tưởng! Ta Chu Du Dị Giới sáng tác bởi tracingloli
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tracingloli
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.