Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 2345 chữ

“Theo ý của các ngươi, rõ không xem sống chết ra gì, coi ta là đang nói đùa. Cũng đúng! Được, vậy thì chiều theo ý của các ngươi vậy. Nhưng cải biến theo phương pháp của ta, nếu người nào bước qua được ngạch cửa đó thì chúng ta không ai nợ ai, không có vấn đề gì nữa hết; ngược lại nếu người nào không thoát ra được dù muốn dù không vẫn là con chó của ta, lúc đó các ngươi muốn dùng vũ lực hay sao thì tùy..”

Người trong trí nhớ chần chừ một lúc rồi nói.

Mọi người không hẹn mà cùng nhau nhìn về cái bậc cửa mà In đã bước qua một nửa kia.

Bậc cửa nằm bên dưới cánh cửa, cao hơn một tấc, làm bằng trúc hay tre non gì đó, thường thường không có gì lạ.

“Nói đùa cái gì? Cái bậc thềm trong cái chồi nát của kẻ khố rách áo ôm như ngươi mà ta còn không bước qua được thì nên đập đầu vào gối ôm tự sát cho rồi!”

“Ta cảm thấy là người đang vũ nhục trí tuệ bọn ta!”

“Chó má! Mày tưởng mà là thần thánh thật à? Ngon bước ra đây ông bảo!”

“...”

At cố ý nhích lại gần In, nói: “Ta không nghĩ là hắn đùa đâu! Hẳn là có một tấm màn lọc nào đó, phân biệt kẻ mạnh kẻ yếu lại, hắn muốn loại kẻ mạnh để sót lại kẻ yếu hòng dễ bề cai trị!”

“Ta biết chứ! So với việc gặp mặt solo thì vụ này tiện hơn nhiều, vừa không lộ mặt, vừa tiết kiệm công sức, lại có thể loại bỏ nguy cơ tiềm tàng!”

At thấp giọng, “Một mũi tên trúng ba con nhạn! Bây giờ đám người kia dẫu có muốn làm sao thì vẫn phải bước chân qua thềm cửa này để thoát khỏi đây!”

“Một cái dương mưu! Một cái hố, hắn đã đào, ai ai dù không tình nguyện nhưng bất đắc dĩ cũng nhảy vào!”

“Qua chuyện này, ta tin mấy chuyện hắn nói tựa hồ có lẽ là thật. Cứ báo cáo lên Tổng bộ trước đã, sau đó lại tính.”

Hai người thấp giọng trao đổi, sau đó In hoàn toàn bước ra ngoài như ý nghĩ, mọi thứ đều bình thường, không có gì đột biến.

Một số kẻ thấy vậy, tự dưng đắc ý ngạo mạn, tự cười nhếch môi vảnh lên tới tận mang tai.

“Ha ha, thấy chưa? Ta nói rồi, bố láo là giỏi! Nhìn đầu gà kia xem, không phải hắn vẫn bình yên vô sự đó sau?”

“Đúng vậy anh em, đừng lãng phí thời gian ở đây nữa. Ai nấy đều có nhiệm vụ của riêng mình, không chừng bọn chúng cố tình nói nhảm câu chương nãy giờ hòng để đồng bọn làm nhiệm vụ đó!”

“Nói nhảm câu chương +1.”

At tranh thủ lúc này, cũng vọt lẹ qua.

Lúc đi qua thềm cửa ngăn cách giữa hai khu vực trong và ngoài gian nhà, những tưởng như thực sự có lớp màng gì đó ở giữa, vô hình vô dạng, ngăn cách hết thảy hai phía, nhưng lại có lực lượng tác động lên wm. Nếu không phải At vận sức dùng wm, cơ hồ hắn sẽ bị kẹt lại.

At vô thức dùng tay quẹt mồ hôi trên trán, đạo: “Mấy tên đó kệ mẹ chúng đi, thiết bị bị lạc mất, cơ hồ chỉ có thể trở lại phi cơ để về Tổng bộ!”

In nghe nhưng lại như không nghe, không nói không rằng, lật đật bỏ đi.

“Ta biết ngươi không ưa gì On, ngươi muốn chứng minh thực lực của bản thân, nhưng ngươi cũng đừng quên ngươi của hiện tại hoàn toàn là do On hy sinh quá khứ của mình mà thành.”

“Ừ..”

...

Một bên khác.

Đám nhân vật quần chúng thấy In và At thuận lợi vượt qua thềm cửa không khỏi lại một phen trào phúng chủ nhà.

Sau đó, vài người như không trở ra nhưng bọn hắn không rảnh để nói nhảm tiếp nữa, lập tức biến mất, tiếp tục nhiệm vụ của mình.

Trong nhà thoáng đãng không ít, tính thêm A Thân và Bigger cũng chỉ có 8 người. Dĩ nhiên là 6 người đó bị kẹt lại, không qua nổi thềm cửa.

“Wtf?! Cái éo gì? Làm sao tao không thể nhấc chân qua khỏi cây trúc đó?”

“Ta xxx! Thứ này có độc! Đạo diễn, đạo diễn, ta muốn đổi kịch bản!”

A Thân từ đâu lấy ra được thanh đoản đao, tung hứng tại chỗ, nhếch miệng nói: “Đừng hét nữa! Các người là bị người ta cố tình chọn trúng, tức là người đó có chuẩn bị sẵn hết rồi thì đừng có mà giãy giụa vô ích, tốn thời gian hai bên!”

“Ngươi nói nhảm cái gì?”

Một người trong số sáu người tiến đến, hùng hồn nắm cổ áo A Thân, xách hắn lên hỏi.

A Thân chệch nhịp, không bắt được con dao nhưng cũng hòa hoãn nói: “Ngươi không hiểu? Vậy ta nói cho bọn người hiểu! Vốn dĩ chẳng có thềm cửa thần kì hay màn lọc đa năng nào cả! Mà chính các người bị đám người kia bỏ lại bởi vì các người nhỏ yếu, không thể chen lấn chạy đi trước. Mà cái chuỗi hành động này, vô hình trung chính là tấm lọc tự nhiên tốt nhất, sau đó, khi cảm thấy số lượng đã đủ cùng năng lực của nạn nhân có thể khống chế, người trong trí nhớ đơn giản là đàn áp các người lại thôi. Bằng một vài tiểu thuật đơn giản để áp chế các ngươi, đã dựng nốt vở diễn thềm cửa thần kì còn dở dang đã bịa ra ban đầu...”

A Thân càng nói càng hăng hái, càng khí thế, khua tay múa chân, không hề lo lắng khi đối phương đã giận tím mặt, ghì chặt cổ áo hắn hơn bao giờ hết.

“Bằng cách này, người trong trí nhớ không chỉ giảm thiểu năng lượng tiêu hao đến mức tối đa, mà còn chọn lựa nạn nhân một cách hoàn hảo..”

Một người khác ở phía sau như không tin vào tai mình, ngờ nghệch ngồi ịch xuống đất, lẩm bẩm: “Hóa ra tất cả là mình tự lừa mình sao?”

Người trong trí nhớ bất thình lình lên tiếng: “Và giờ, hãy thành thật làm một con chó đi nào!”

...

Màn sương triệt để tan biến, nhưng Lý Khang không có lý do gì để trở lại khu rừng sinh hoạt, vì đối với hắn, mong ước một cuộc sống an nhàn thì ở đâu cũng vậy.

Kiki không như thế, mặc dù nó không quan trọng nơi chốn nhưng nó còn cả dòng tộc sau lưng nó, đang đợi nó gánh vác. Ổn định bọn hắn là một chuyện, duy trì giống nòi cùng phát triển dòng tộc lại là một chuyện khác.

Biết đâu sống gần biển, Kiki lại phải lòng một con cá nào đó, sau đó chúng ta có thêm nhân vật chó cá?

Ý nghĩ sống yên phận một chỗ của Lý Khang là vậy, nhưng điều đó không có nghĩa là mông hắn mọc rễ rồi sống cả đời một chỗ, lâu lâu hắn vẫn hoạt động tay chân như săn bắt động vật bằng wm như một thú vui tiêu khiển trong thế giới đầy nhàm chán – không có Internet.

“Chuẩn bị đồ để đi săn thôi Kiki! Lần trước ngươi nói không tìm thấy hai tên hề, sẵn tiện đợt này đi tập dợt một chút, ta cũng ngứa tay lắm rồi, săn bắt hai thằng hề nghe qua cũng không tệ ha?”

“Vâng đại ca! Lời đại ca nói thật là chí phải!”

Kiki đương đào hố, chợt ngưng lại, rúc đầu ra khỏi hố cát đáp.

Lý Khang từ trên thân cây nhảy xuống, wm hóa thành sợi dây thừng kết thành từng đoàn, nhanh chóng quấn chặt một nhánh cây khác, làm mốc tựa để Lý Khang treo người tiếp đất an toàn.

Kiki vốn không cần chuẩn bị gì, vì cái mũi của nó là thứ quan trọng nhất trong công cuộc săn bắt lần này đã luôn ở yên trên thân nó rồi. Lý Khang táy máy tay chân một hồi, lấy hai nhánh cây to bằng cánh tay người buộc vào nhau, thành hình chữ thập lại tựa như cây thánh giá gì đó.

Sau cùng, hắn giương ra đôi cánh trải rộng, một màu trắng thuần khiết phủ khắp, một tay bế lấy Kiki một tay cầm cây thánh giá tự chế.

“Hình như từ sau khi hai tên kia bị đuổi đi ngươi mập lên không ít ha?”

Lý Khang nhíu nhíu mày, ngờ vực hỏi.

“Đâu..đâu có. Ảo giác! Chắc chắn là ảo giác! Đại ca làm việc trong môi trường căng thẳng một thời gian dài, tinh thần không chịu nổi áp lực, bị stress nên sinh ra ảo giác đó!”

Kiki nằm ngửa ra, cười hề hề, không khoa trương chút nào, nói.

Nghe vậy Lý Khang khịt mũi, “Ngươi nói vậy cứ cho là vậy đi!”

“Vâng đại ca! Mà chúng ta bay hướng nào vậy?”

“Bọc vòng qua tuyến đường lúc trước! Ta nhớ lại lần truy tung bọn hắn kết hợp lộ trình người đã đi mấy ngày kia, mơ hồ phán đoán như vậy. Dĩ nhiên nếu không tìm ra, vậy tức là bọn hắn đã bỏ đi. Ngược lại, ắt là đang âm mưu đánh ngược lại chúng ta, dẫu sao thì màn sương đã tan, hà cớ gì bọn hắn phải ở lại đây?!”

“Đại ca nói đúng! Chi bằng dịp này hai ta hợp sức khử bọn hắn luôn đề phòng tai họa ngầm về sau!”

Kiki nói, bàn tay mô phỏng con dao, rạch ngang cổ còn kêu khẹt khẹt một cái.

Lý Khang lắc đầu: “Không! Lạm sát, thích giết chóc. Suy cho cùng ta không khác gì con vật cả! Mặc dù trước đó ta đánh hắn trầy da tróc vẩy nhưng hắn cũng không chết mà chỉ rớt lại một cái xác. Hơn nữa..”

Đoạn, hắn hơi ngưng, lại nói: “Hơn nữa, ta giết bọn hắn vì đề phòng tai họa ngầm. Vậy có người mạnh hơn ta muốn giết ta cũng vì muốn đề phòng tai họa ngầm, sau đó ta hét a a a lên, bật mode mới lên để lật kèo, vượt cấp khiêu chiến với địch nhân rồi dành thắng lợi như bao motip thường thấy vì ta cũng là nhân vật chính?”

Kiki nghe xong liền rít một hơi: “Không thể nào, không thể nào! Thực sự sẽ không có người còn mạnh hơn đại ca nha!”

“Ta chỉ là đang lấy ví dụ!”

Lý Khang lập tức cắt ngang.

Hai bên nói chuyện phiếm hơn nửa giờ, cũng đã đến được nơi cần đến.

Lý Khang đáp xuống nơi mõm đá cao treo leo, lưng chừng nơi vách núi. Từ đây hắn có tầm nhìn có thể bao quát phạm vi 5km xung quanh, ngoại trừ hướng ngược lại ở sau lưng hắn. Nhưng nơi đó chính là đoạn đường hắn đã bay qua từ nãy, đà rà soát một lần, khéo đây chính là lý do hắn chọn mõm đá trên vách này.

Tầm nhìn bao quát là một chuyện, mặt khác loài thú hôm nay hắn muốn săn phải dùng phương thức khá đặc thù mới được.

Đó là loài gì, Lý Khang cũng không biết tên, cũng không biết gọi sao cho phải. Nó là thú lông mao, thoạt nhìn như lợn rừng, kích cỡ cũng hao hao, bất quá chính là có cái vòi như vòi voi, từ trong hàm mọc ra hai bên mép miệng bốn cái răng, không, đó chính là ngà của nó.

Loài này đi theo đàn, ít thì năm mười con, nhiều có khi cả chục thậm chí là trăm con. Bọn chúng kéo đến như thác lũ, dưới tác động cân nặng của đám này, cộng vào các bước chân giày xéo với nhau, sẵn sàng nghiền nát bất kì con mồi nào.

Trong một lần đi săn tiêu khiển, Lý Khang vô tình nhìn thấy có một con lạc đàn, con quái này lạc quẻ, cứ đâm đầu vào gốc cây không thôi, ngay cả khi gốc cây ấy đã bật gốc, đổ rạp qua một bên nó vẫn không thôi, cứ chạy đà cắm đầu vào.

Lý Khang tiến lại gần mới phát hiện nơi nó công kích là một mắt khứa hình dấu cộng trên thân cây, rãnh cắt khá sâu. Nên dù cây có đổ rạp xuống nhưng vết khứa đó hãy còn đấy nên con quái này cứ đâm vào hoài.

Để chứng thực suy đoán của mình, hắn bạo gan gọt đi lớp vỏ cây chứa hình dấu cộng đó để nhử con quái thử. Quả thật nó ngu si đến cực điểm, lập tức lao đầu đến.

Và cũng để chắc chắn rằng con quái đó không có vấn đề về thần kinh nên hắn đã đi hỏi thăm đồng bọn của nó và nhận được câu trả lời tương tự.

Nên chúng ta có đoạn truyện như hiện tại.

Lý Khang có thể dùng wm khứa mẹ nó lên thân cây nào đó nhưng đó là mục tiêu bất động, hắn không thể linh hoạt nhử quái được. Ngược lại một cái chữ thập làm từ nhánh cây nó thuận tiện hơn nhiều.

Kế hoạch của hắn là, trước tiên quan sát nơi ở của con mồi, sau đó căn cứ vào số lượng con mồi đã quan sát mà đào hố làm bẫy chông ở cách đó một khoảng, sau cùng là dùng cây chữ thập đi nhử quái như người đấu bò tót hắn biết.

Bạn đang đọc Ăn Cắp Ý Tưởng! Ta Chu Du Dị Giới sáng tác bởi tracingloli
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tracingloli
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.