Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1991 chữ

Vùng rìa khu vực DD21.

Gần cả buổi trời, Lý Khang chờ đợi trong vô vọng.

Đáng lý ra, giờ này ít nhiều gì cũng có một số loài thú đi dạo quanh đây, sẵn tiện làm bữa trưa của hắn. Nhưng không, chả có con muỗi nào cả.

“Không lẽ bọn hắn đánh nhau, làm dọa sợ các loài thú rồi? Không đúng, hôm trước đánh nhau còn ác liệt hơn cũng có thú lạc đàn để mình ăn cơ mà? Phải có biến động gì đó mạnh mẽ hơn!”

Nghĩ nghĩ, rốt cuộc Lý Khang nhớ ra một chuyện: màn sương!

Trước khi màn sương kéo đến, không có gì để nói. Lúc màn sương tác quái, Lý Khang vẫn có ăn, vì lúc ấy các loài thú như thằng mù đi đêm, Lý Khang dễ dàng cho vào rọ. Tan sương mấy ngày, hắn thuận lời bắt được mấy đàn thú lớn. Nhưng khi không khí trở lại bình thường, vì mấy ngày ăn khô cá biển mà lúc trở lại khu đi săn thì đã không còn cái nịt gì rồi.

“Hay là bọn chúng thấy môi trường ở đây biến đổi quá mức ác liệt nên đổi chỗ khác định canh định cư rồi?! Mả cha nó thằng nào đốt rừng làm ô nhiễm môi trường!”

Lý Khang sờ lên cái mũi, tỏ vẻ suy tư.

“Chờ! Tới khi hoàng hôn kéo đến, trở về cũng không muộn!”

Nói nói, hắn xé một miếng khô mực trong tay nải của Kiki, còn riêng chuyện con chó trắng đó chạy đi chơi ở đâu rồi hắn cũng lười quản.

“Có khi là hửi hửi mùi đất đi tìm các tên hề thật. Mà nó chưa thấy qua hai tên hề bao giờ, cũng chả đến gần ngửi bọn chúng để nhớ mùi thì tìm bằng khứu giác thế éo nào được? Không khoa học!”

Còn đang nhai khô, lẩm bẩm chửi tác giả, chợt Lý Khang híp mắt nhìn chằm chằm nơi xa. Đó là hướng ra biển, ở gần chỗ hắn làm trại cùng đàn gà chó.

Trong tầm nhìn của Lý Khang, không hề có một vật cản gây trở ngại nào, hoàn toàn có thể xuyên thấu mọi thứ, nhìn được thứ muốn nhìn thấy: đó là Savel và Kin, bọn họ đang bị nhóm người truy đuổi!

Hắn nheo mắt một cái, tầm nhìn trở lại bình thường, lại gặm khô cá lẩm bẩm một mình như chưa hề có chuyện gì.

Hẳn là Savel cùng Kin gây họa hay gì đó, đánh không lại đối phương bèn bỏ chạy. Mà chạy không thì ai nói làm gì, có điều hướng bọn hắn muốn chạy đến chính là nơi ở của Lý Khang, ý tưởng rất rõ ràng, đánh không lại thì tìm người quen ứng cứu, hoặc có lẽ đây là chủ ý của Savel rằng muốn kéo hắn xuống tắm chung cái vũng bùn này.

Dù là ở phương diện nào đi chăng nữa thì điều đó cũng gây bất lợi cho Lý Khang. Nhưng hắn dửng dưng như không cũng chính là như thế, tìm kiếm cái gì, cho bọn Savel tìm cho đã, có cái nịt ở đó, họa may gặp lũ bà con của Kiki hơi manh động một tí khéo lại có án mạng xảy ra.

“Bỏ mẹ rồi!”

Nghĩ đến đây, Lý Khang giật nảy mình, quen mồm chửi tục một cái, “Dù tên Savel có tìm thấy mình hay không, có nguyện ý giúp hắn đánh nhau hay không thì cái chồi rách của mình cũng đã bị bại lộ! Ngày tháng êm đềm tiếp theo sẽ làm sao đây?”

Đoạn, hắn vứt mẹ nó cây thánh giá giả, vươn cánh lên, “Kiki nói đúng, lũ khố rách áo ôm này, không xử lý đàng hoàng chính thì sớm muộn gì cũng gây họa!”

Đôi cánh khẽ vỗ, làn gió nhẹ nhàng lướt qua, con ngươi của Lý Khang lại biến đổi, cứ như trong thế gian này không gì có thể tránh khỏi tầm mắt soi xét của hắn.

Lúc này wm thuận theo lỗ chân lông chui ra khỏi cơ thể, nhẹ nhàng mà uyển chuyển dễ dàng bám sát vào cánh tay trái của Lý Khang theo chiều dài của cẳng tay, ướm khuôn màu xám tro thân thuộc đã mơ hồ hình thành một vòng nỏ cổ điển chuyên dùng cho lĩnh vực quân sự ở thời đại trước, chưa dừng lại ở đó, ướm khuôn này nhanh chóng tự tách lấy bản thân ra khỏi chính cơ thể Lý Khang, treo lơ lửng bên cạnh hắn, nỏ cũng đã tự lên nòng từ lúc nào.

Tay phải của hắn cũng tương tự là như vậy, có điều đó không phải nỏ, mà là một cánh cung, cung to và chắc, mĩ miều nhưng không kém phần mạnh mẽ, cơ hồ chính là cánh cung mà Lý Khang đã tiêu diệt con trăn hoa lục lúc trước.

Nó cũng vậy, sau khi thành hình và tự kéo cung cho chính nó, nó cũng rời khỏi vòng tay của Lý Khang mà trôi nổi bên cạnh hắn.

Ý tưởng này, trong mơ hắn đã thấy, bây giờ xài đến chắc không tính là ăn cắp ý tưởng đâu.

Ngay lúc này, không một dấu hiệu báo trước nỏ cùng tên cùng một lúc được bắn phá với tốc độ siêu thanh, dễ dàng phá tan mọi rào cản chướng ngại, thuận lợi xuyên qua lồng ngực của Savel, đinh hắn vào một gốc cây nào đó; còn mũi tên khác thì vô tình cắt ngang hướng di chuyển của nhóm người phía sau.

“Ngươi đừng quên, nước có thể nâng thuyền được, cũng có thể làm chìm thuyền!”

Lý Khang từng cứu mạng Savel vì cái đạo đức Thánh Mẫu mà hắn hay cười nhạo, chà đạp nhưng chỉ khi Savel ảnh hưởng trực tiếp đến cuộc sống an nhàn mà hắn đang hưởng thụ, há có thể để Savel lộng hành, tác quái.

Chưa kể đến, khi Savel biết ai bắn những phát này, một mặt cho hắn thanh tỉnh lại, biết mình đang làm cái gì, mặt khác chính là đang cảnh cáo nhóm người truy đuổi hắn ở phía sau.

Còn mũi tên thứ hai, ý tứ cũng rất rõ ràng, người này Lý Khang đã bảo hộ, và từ lãnh địa khu vực này, cấm chỉ các ngươi đặt chân đến.

Lý Khang không mở miệng tuyên bố chủ quyền, nhưng hắn tin chỉ cần người có đầu óc sẽ dễ dàng biết hắn đang muốn gì hoặc khi đối phương là con dê mù mắt, hắn cũng không ngại áp dụng những kĩ năng mà hắn đã ăn cắp ý tưởng.

“Đồng Bộ: Chuyển Nghịch, là một ý tưởng tốt! Bất quá dùng lên Savel như loại hình kiểu mẫu không phải đạo!”

Lý Khang lại tự nhủ, vậy thì để xem bọn người kia có phải ngu đần đến mức muốn chết rồi hay không, sau đó lại đánh nhau cũng không muộn.

Trong mắt của Lý Khang, những kẻ này quá mức yếu đuối, đến mức hắn hoài nghi liệu đây có phải là bug game rồi hay không, hoặc là dân nạp VIP như hắn lọt nhầm vào phòng toàn dân cày chay.

Đây không phải là tự tin đến mức kiêu ngạo rồi ngạo mạn, mà đơn thuần là chính hắn có khả năng làm được điều đó, tin tưởng vào thực lực của chính mình thì có gì là sai.

Chẳng lẽ một người học hết lớp năm rồi, nhìn vào bài toán tìm x của lớp ba hô dễ thì cũng bị coi là tự kiêu, ngạo mạn?

Không, đấy là sự thật hiển nhiên, không có gì phức tạp. Chỉ có góc nhìn khác nhau, sự lý giải đối với mọi vật khác nhau mà sinh ra cảm giác cũng khác nhau. Giống như khi hình cầu ở trong thế giới 3D – không gian ba chiều cũng chỉ là hình tròn trong thế giới 2D - mặt phẳng mà thôi, chỉ khi có chủ thể tự thân quan sát được có cùng góc nhìn ở thế giới 3D mọi thứ lại khác.

Hoặc tỉ như các nhân vật trong các tác phẩm, rõ là từ từng câu chữ cấu thành nhưng đối với những nhân vật đó, đó rõ ràng là nhân sinh của bọn họ. Nhiều khi tác giả viết vài dòng timeskip một khoảng thời gian, đối với độc giả chỉ có mấy câu, thậm chí một hàng cũng chưa tới, nhưng trong truyện các nhân vật đều được sự trải qua khoảng thời gian đó: yêu đương, kết hôn, sinh con, mạnh lên, thăng chức, cãi nhau, chém lộn, ăn uống, trai gái đủ cả. Làm sao thời gian của tiểu thuyết có thể nhảy vọt được chứ?

Cũng bởi là vì vậy, không ít nhân vật đã biến mạnh theo thời gian, mà ở những khái niệm đẳng cấp thông thường không còn trói buộc được họ.

Trở lại cốt truyện.

Savel bị mũi tên của Lý Khang đinh sâu vào thân cây, hô hấp trở nên trì trệ, máu tươi ồ ạt chảy ra, thấm đẫm phần áo. Vết thương cũ nơi cánh tay cũng đột ngột trở chứng, bắt đầu những cơn đau nhứt quằn quại đến tận xương tủy.

Kin nghe thấy dị âm, thấy Savel vô thanh vô tức bị thương, cô hốt hoảng không thôi. Kin liên tục ngó đông nhìn tây hòng tìm ra thủ phạm, hay phần nhiều chính là cô mong tìm được ai đó có thể giúp Savel như Lý Khang đã từng.

Cô ở bên cạnh bắt đầu sực sùi khóc vì ngoài khóc ra cô cũng không biết làm gì, tay chân lóng ngóng muốn rút mũi tên ra nhưng lại không biết làm sao để băng bó vết thương.

Chỉ đến khi múi tên nhanh chóng tan rã Savel ngã người qua một bên, Kin ân cần ôm ấp lấy, cẩn thận để hắn nằm xuống, lại xé toạt ống quần của mình, chùi chùi cho nó sạch sạch rồi mới ước chừng băng bó vết thương.

At đứng cách đó một khoảng, hai hàng lông mày chốc lại xô vào nhau, đôi mắt chăm chú vào mũi tên từ Arayeitter cấu thành đang dần tiêu tán trong không khí.

“Không, nó không hoàn toàn triệt tiêu đi, mà là đang biến nhỏ, nhỏ đến mức không thể nhìn thấy, nhanh chóng tụ hợp về nơi chúng đã xuất phát. Chính là tác giả của những ám tiễn này! Thông điệp cũng rất rõ ràng, người đó không ngại tham chiến! Liệu đây có phải “người chơi cờ” mà anh em nhà Trigger đã ám thị trước đó?”

Hắn lẩm bẩm, trong thoáng chốc, hắn đã phân tích được rất nhiều vấn đề, đánh tiếp hay là dừng đều phụ thuộc vào những suy nghĩ, mạch logic này.

In không thể không vội, nhưng lại không có lý do để hối thúc At khi hắn còn đang trong lối suy tư, nhưng mà một khi In tự ý hành động để bản năng ham chiến chi phối, bi kịch tương tự như chuyện đã xảy ra với On, phần nhiều sẽ lại tái diễn với hình thức khác. Nhưng mà, con thú đang bám theo ở phía sau, chực chờ bữa ăn trưa, không cho nhiều thời gian để At suy nghĩ thêm.

In và At đã cùng nhau hợp sức để đánh với con thú đó nhưng không thể dành thắng lợi, bất đắc dĩ mới bỏ chạy. Tình cờ bọn hắn gặp Savel và Kin đang nghỉ ngơi bên lề đường, vô hình trung kéo bọn hắn vào trong bãi lầy này theo.

Tình huống ngẫu nhiên nhưng ý muốn tất nhiên.

Bạn đang đọc Ăn Cắp Ý Tưởng! Ta Chu Du Dị Giới sáng tác bởi tracingloli
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tracingloli
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.