Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1914 chữ

Lối nhỏ trong rừng.

“Nước..nước...cho ta nước...”

Savel dần thanh tỉnh lại, khiến Kin không khỏi hân hoan, mừng ra mặt. Cô cuống quít cả lên, “A ngài Savel! Ngài đã tỉnh rồi! Ngài muốn uống nước sao? Nhưng nước chúng ta đem đi đã hết rồi, dẫu vậy cũng không sao, ta biết gần đây có một con suối, ta sẽ lập tức đến đó múc về cho ngài uống! Ngài ráng đợi ta thêm một lát nha, nhanh lắm, ta đi một tẹo là về liền, ngài đừng có ngủ nữa nha!”

Kin nói, sau đó cô vội chụp lấy bình chứa nước bằng inox, ba chân bốn cẳng chạy mất hút nơi xa.

“Ta..đã đuổi Kin đi rồi.. Các ngươi không cần phải giấu mình nữa! Ta yếu nhưng không có nghĩa là ta phế rồi! Đến nổi có hai con chuột nhắt núp lùm rình cắn bậy mà ta cũng không biết?”

Savel dứt lời, A Thân cùng Bigger ló mặt.

Savel không phải bị đánh đến điên rồi mà để cho Kin mạo hiểm một mình rời đi như thế. Nếu hắn đã biết là có người đến, thì cũng đã biết đối phương đến vì cái gì.

Sớm không đến, muộn không đến. Chỉ đến sau khi hắn bị thương và cơn thú triều đã quét qua.

Đấy chẳng phải đều là muốn mạng của bọn hắn hay sao?

Còn lý do để người ta kết liễu bọn hắn thì rất nhiều, họa may có để Kin sống cũng chẳng qua vì đối phương đang cần một cái công cụ tình dục mà thôi!

Ai chứ, trải qua tình huống lúc trước, Savel chắc nịt rằng A Thân là kiểu người hèn mọn biến thái đúng với bản chất mà tác giả phát họa. Có làm bậy với Kin cũng không ngoài dự tính, ngược lại không có mới là lạ.

Nếu thực là như thế dù Savel có đuổi khéo Kin đi thì chắc gì cô thoát khỏi được bọn chúng nhưng ít nhiều gì cũng cho độc giả một cái hy vọng còn hơn là 100% phải xuống mồ cùng Savel.

Lần này không giống lần trước, cũng không như suy đoán của Savel.

Bigger mở miệng, giọng của hắn ồm ồm, ngữ khí kì quái, nói: “Tên kia.. Hắn đã cố tình muốn giết ta một lần, ta may mắn sống sót, đây là tử thù của ta đời này, không chết không thôi. Giờ có người giao nhiệm vụ cho bọn ta, giết ngươi rồi giá họa cho người quen của hắn, để hắn nhận lấy phiền phức từ khắp nơi ập đến cùng lúc. Về tình về lý, ta đều không có vấn đề gì, nhưng ta còn chưa cảm thấy đủ hả giận, dự định trút giận lên người ngươi, hành hạ ngươi, rút gân lột da ngươi!”

Savel nghe vậy, lông mày cau lại, “Vậy ngươi nói với ta làm gì?”

A Thân ở bên cạnh tung hứng mấy cây dao, lơ đễnh trả lời thay Bigger: “Để ngươi tường tận, chết, cũng rõ vì sao mình chết. Ngươi yên tâm, người mà bọn ta giá họa cũng không phải người lương thiện gì, ả ta từng đánh lén, định giết ta. Giá họa, là quá nhân từ đối với ả! Nhưng mà mệnh lệnh là mệnh lệnh, ta không thể làm khác!”

“Sao ta cảm thấy.. ác nhân trong miệng ngươi mới là.. người lương thiện vậy?!”

Savel trước khi chết, vẫn còn sức khích tướng một phen. Dù sao thì chết rồi cũng không thể chọc ngoáy ai được nữa.

“Đừng khích ta, so với ngươi, ta rõ hơn ai khác trò con mèo này! Giờ thì ngươi có di nguyện gì không?”

A Thân bắt lấy mấy con dao, nói.

“Có! Có thể đừng cho con bé Kin biết nguyên nhân thực sự được hay không? Ta sợ nó đau lòng mà sinh bệnh! Hồi trước nó vì chia tay bạn trai..”

“Ngưng! Đừng nói nhảm! Hắn hỏi cho có lệ mà thôi, ngươi thực sự nghĩ là ngươi có tư cách đó sao? Ngươi cũng không nhìn lại ai mới là nhân vật chính của bộ truyện. Chơi đá riết ảo giác rồi?”

Bigger dõng dạc nói.

Savel nghe hắn nói, chỉ biết chậc lưỡi. Nhìn xem, con ghẻ của tác giả. Không ăn hành đến thừa sống thiếu chết, cũng là bị người ta me me phốc một dao.

Chà mẹ nó, Savel muốn đi lãnh cơm hộp, hủy hợp đồng, không diễn nữa.

“Vậy các ngươi còn chờ gì nữa? Nhanh! Mau ra tay đi, ta chết sớm đỡ mệt mỏi một chút!”

“Ngươi nghĩ ngươi là ai mà cầu được ước thấy? Ngoan ngoãn câm mồm lại cho bố!”

A Thân không mấy kiên nhẫn cũng bị Savel chọc cho tức điên lên, hắn hùng hồn cắm con dao vào bắp đùi Savel.

“Chó má chúng mày..! Ngon thì giết tao đi? Do dự như thế làm gì? Lề mà lề mề! Thằng đàn bà!”

Savel gằng giọng, hướng A Thân khiêu khích. A Thân bị nói trúng, nổi giận đùng đùng, vì lẽ hắn đương tự ái, định là đâm chết Savel cho hả giận.

“Bình tĩnh đi! Không lẽ mày không biết nó đang khích tướng mày sao? Mày mà hấp tấp, kế hoạch có sai sót, mày chết đã đành, tao không muốn chết chung với mày!”

Bigger vô thưởng vô phạt kéo tay A Thân lại, không quên xiết một cái để nhắc nhở hắn.

“Đừng tưởng ta không biết các ngươi muốn làm gì. Các ngươi là đang chờ tín hiệu của động đội các ngươi để thực hiện bước tiếp theo. Ta không biết bọn ngươi có bao nhiêu người, nhưng quên đi, một là giết quách ta, hai là nếu ta còn sống đừng mơ tưởng kéo thêm một người vô tội nào!”

Mặc cho cơn đau đang hành hạ bởi thứ chất độc không biết tên đang ngấm dần, phá hủy các tế bào, gây nên cơn đau tột cùng ở sâu bên trong da thịt.

Không.

Bây giờ Savel lại thấy ngứa.

Ngứa, hắn muốn gãi.

Hắn đã gãi.

Máu me đầm đìa, da thịt lở loét đang dần rơi xuống, tróc thành từng mảng từng mảng đỏ ao.

Đó là máu, là thịt, là gân, là xương.

Savel ý thức được bản thân không ổn nhưng không thể ngăn cản cơn ngứa được cấu nên bởi chất độc ở lưỡi dao.

Hắn gãi được vì sao? Vì hắn ngứa? Không. Là vì hắn còn tay để gãi.

Đúng, khi không còn tay nữa, làm sao để gãi ngứa đến tróc da tróc thịt đây.

Ha ha ha

Khi ý thức hãy còn thanh tỉnh phần nào, Savel không do dự dùng Đồng Bộ: Dị Hóa ngay ở khớp nối khủy tay của mình, nhẹ nhàng tháo gọn cánh tay duy nhất xuống.

Ấy thế mà hắn không hề kêu đau một tiếng. Vẻ mặt bình thản như đã trút được gánh nặng của đàn ông tuổi 30, lấy vợ. Savel vẫn còn khí lực, tự cười chính mình, lại nói với hai người kia: “Ta không biết Lý Khang có cả người thân. Ta cứ tưởng hắn chỉ giao du với súc vật, chó gà gì không chứ?! Hắn thế mà có người quan tâm, lại còn quan trọng đến nỗi kéo được phiền phức cho hắn? Ta rất tò mò, đó sẽ là một người như thế nào đây? Ta lại càng tò mò hơn là, làm sao các ngươi lại biết điều đó mà chuẩn bị cho kế hoạch này? Theo ta thấy Lý Khang cũng là tên thông minh, mặc dù cách làm người chưa chuẩn lắm, nhưng ta không thể đòi hỏi gì hơn ở một thiếu niên còn đang tuổi ăn tuổi lớn được, nhất là trong môi trường như hiện tại...”

“Tên khốn, nói nhảm đủ rồi! Ngươi mà còn nói nữa là tác phẩm bị cấm lưu hành đó!”

A Thân vẫn kích động như cũ, lại đâm thêm một dao vào đùi của Savel. Lần này Bigger không cản hắn lại, vì Bigger đang bận chú ý điều gì đó đang biến động ở phương xa.

...

Ngọc Hân phát hiện ra đống máu thịt bùi nhùi be bét nghi là của vài động vật hợp thành, do không may bị thú triều nghiền nát, máu me vẫn còn tươi mới, dẫu mớ thịt này có như bùn nhão thì Ngọc Hân tin với đôi bàn tay trù phú của mình, không khó để cô biến tấu nó thành món thịt nguội hay thịt lạnh gì đó. Nói chung, có ăn là may lắm rồi, cô cũng không cần phí sức lập bẫy nữa.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đống thịt này rất lớn, mình cô kham không nổi, nhiều lắm chỉ vác được 50 kg thịt, tương đương một con cá trám răng cưa.

Cô nghĩ, mình cần thiết mang một ít trở lại nơi ở, rồi kêu thêm Aline đến phụ mang về.

Nhưng cần phải nhanh, trong cái thời tiết khắc nghiệt của khu rừng quái đản này, xác động vật sẽ mau chóng bị phân hủy dị thường, cô cần mang chúng về để bảo quản đúng cách trước khi điều đó diễn ra.

Chỗ cô ở gần biển, ướp bằng muối là điều dễ dàng, không cần phải hun khói như lúc cô ở chung với các nhóm Anker.

Mặt khác, cô có linh cảm không may về chuyện gì đó sắp xảy đến. Nhưng không phải là đối với cô, mà là một người thân thuộc nào đó.

“Sẽ là ai?”

Ngọc Hân không biết, mối quan hệ xã hội của cô rất đơn giản, chỉ có lác đác vài người, tính luôn cả những người còn sống, cô thường giao tiếp, hai bàn tay cũng đếm hết. Ấy vậy mà cô cứ nghĩ hoài mà không ra.

“Kệ nó, điều gì đến sẽ đến!”

Ngọc Hân cắn răng nói.

Cô leo lên các nhánh cây, với người chộp những dây mây, dây leo. Cô tướt chúng ra thành từng sợi mảnh. Sau đó cô đan chúng lại với nhau theo cách chồng xếp lại từng lớp, vừa khít với nhau.

Hoa tay đan qua đan lại không ngừng, chẳng mấy chốc đã đan xong một cái túi.

Túi không lớn mấy, ước chừng hai gang tay đổ lại, ở hai đầu miệng túi có những sợi dây thừa bện lại với nhau thành tay xách, rất chắc chắn.

Ngọc Hân ước chừng, nếu gôm hết thịt vào, nhiều nhất cũng chỉ khoảng 30 kí mà thôi, không nặng lắm. Cô có thể mang vác.

Sau đó, cô không hề sợ hãi gì, dùng tay trần bốc từng đống thịt cho vào chiếc túi mà cô đã làm. Xong hết thảy, cô mới dùng lá cây to bản chùi sơ hai tay cho có lệ rồi vác cái túi lên lưng di chuyển.

Trọng lượng thay đổi, cô không chắc mình có thể bay nhảy trên cây như trước hay không, nên cô nhất quyết đi bộ trên mặt đất.

Dù tốc độ không nhanh nhưng đảm bảo được tính an toàn. Thú triều càn quét mọi thứ trong khu rừng rồi, cô không tin còn loài vật nào đủ ngu dốt để ló đầu ra ngoài đi săn.

Bạn đang đọc Ăn Cắp Ý Tưởng! Ta Chu Du Dị Giới sáng tác bởi tracingloli
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tracingloli
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.