Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 2896 chữ

Sà sà sột soạt

Trong màn đêm, hai bóng người nối đuôi nhau thoắt ẩn thoắt hiện, hành tung mập mờ. Nếu tình huống này diễn ra trong bối cảnh đô thị, ắt hẳn là hai tên trộm mới cạy két sắt thành công.

Cấm Thuật Sư cũng nghĩ là như thế.

Đột nhiên hắn giang tay, chặn đường đi của đồng đội, truyền âm nói: “Phía trước có người, là hai trong ba người của Alaska!”

“Sớm không đến, muộn không gặp. Lại là ngay tình huống hiểm nghèo như bây giờ, tác giả rõ ràng là đang chơi chúng ta!”

Bí Thuật Nhân cau có nói thầm trong bụng, Cấm Thuật Sư dùng kĩ năng của Bí Thuật Nhân nên cũng biết tên kia đang nghĩ gì, bất quá hắn không có dị nghị, chỉ là đề xuất một phương án: “Đánh hay lui?”

Nói rồi chính hắn cũng trầm ngâm, từ một đoạn thời gian trước, llama vẫn phát tín hiệu để Cấm Thuật Sư nhận biết, vừa rồi llama cũng phản hồi, ký chủ của nó đã mất đi đặc thù trạng thái sinh mệnh, nói trắng ra là đã chết.

Mà vừa hay, bọn người của Alaska cũng từ chỗ đó đi ra.

Thằng ngu cũng biết là có chuyện rồi, nói người Alaska không có liên quan là không thể nào.

Cấm Thuật Sư phân vân, không tự quyết định được cũng là vì vậy.

Alaska thì trước sau gì cũng phải chạm trán lần nữa thôi. Nhưng nếu bây giờ manh động, khả năng cao là đổ vỡ kế hoạch đánh nhau với Lý Khang.

Chưa kể, con cờ bất đắc dĩ nhưng không kém phần quan trọng lần này là Ngọc Hân, bọn họ còn không rõ ra sao, có thực là đã chết hay chưa.

Chết hay sống, ảnh hưởng rất lớn đến kế hoạch của bọn hắn đối với Lý Khang.

Cải biến kế hoạch là một chuyện, cải biến rồi có đảm bảo được như cũ hay không lại là một chuyện khác.

Nhưng không đợi Cấm Thuật Sư suy nghĩ lâu, Bí Thuật Nhân liền cho hắn một câu trả lời chắc nịt, “Đánh, nhưng không phải chúng ta!”

“Hiểu!”

Sau đó hai tên hề vụt mặt In và At nhưng bọn hắn mảy may không hay biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết là gió hơi lớn.

Chuyện về hành tung của Lý Khang, trước sau có nhiều hơn ba người biết gồm Savel, Kin, Ngọc Hân, thế nên đây không phải lfa bí mật gì, bởi vậy Bí Thuật Nhân không có đất dụng võ ở hoàn cảnh này.

Đành rằng chỉ có thể lần theo llama đã bám trên người Ngọc Hân từ trước để lần ra nơi cần đến. Nhưng vấn đề hiện tại là người kia chết hay sống cũng không rõ ràng, bất đắc dĩ bọn họ phải tận mục sở thị một phen.

Đoạn đường cũng không mấy xa, anh em nhà Trigger thấy rồi, đống thịt nhão.

Llama vẫn còn ở đó, không thể lầm được.

“Wm cũng không thấy, rất có thể đã bị lấy đi rồi..”

Cấm Thuật Sư bình tĩnh nói, “Kỳ quái! Nếu hai tên kia lấy đi, vừa rồi đi ngang qua mặt bọn họ, lẽ ra chúng ta phải nhận biết chứ?”

“Vậy nếu người lấy đi wm không phải bọn họ thì sao?..”

Bí Thuật Nhân không mấy chắc chắn trả lời.

!!!

“Vậy là có một kẻ thứ tư đã từng ở đây?! Không! Cũng có thể đó mới là hung thủ thật sự giết chết Ngọc Hân, mà với bộ wm của cô ta, ta không tin là dễ dàng bị giết đến thế. Điều này nói rõ, hắn rất mạnh!”

Bí Thuật Nhân trầm tư một lúc, bổ sung thêm: “Người này cũng phải thù hằn gì với cô ta lắm mới băm xác ra như thế này!”

“Đúng..vậy cũng có nghĩ là hai tên In và At vô can, bọn hắn chỉ là đi ngang qua... Không, cũng không đúng, biết đâu bọn họ đã tính đến được nước này rồi giấu bộ wm của Ngọc Hân đi đâu rồi. Sau đó đợi mọi việc hoàn thành xong xuôi hết rồi mới quay trở lại đó lấy wm về Tổng bộ!”

“Đúng! Chỉ có thể là như thế thôi! Với lại người nhìn chỗ này!”

Bí Thuật Nhân lấy tay chỉ hình bông hoa cúc sáu cánh trên mặt đất.

“Là cây rìu sáu lưỡi của In!”

Cấm Thuật Sư bày ra vẻ không ngoài dự liệu, “Ta có ý này, vừa giải quyết được Lý Khang, cũng vừa giải quyết luôn hai tên kia..”

“Mượn dao giết người..?”

“Ừ, đồng thời cũng xác nhận thực hư suy đoán của chúng ta! Nhưng tiền đề là phải tìm ra được Lý Khang trước!”

“Ta cũng nghĩ ra cách rồi, không cần chúng ta đi tìm hắn, mà hắn sẽ tìm chúng ta!”

“Được, cứ thế mà thực hiện!”

...

Bên kia khu rừng, Cấm Thuật Sư nhận được truyền âm cũng tức tốc thực thi sứ mệnh của mình.

“Huyễn Thuật: Huyễn Ảnh!”

Hắn dứt lời cũng là lúc Cấm Thuật Sư thay đổi nhân dạng, trở thành Ngọc Hân y như đúc, nếu không phải wm đang ba động, tin rằng sẽ chẳng ai phân biệt được đây có phải là Ngọc Hân thật hay không.

Nhưng vấn đề này không lớn, như đã nói tác dụng wm của Went là quá lớn, trong thật là giả, trong giả có thật, ngụy trang wm thành wm khác cũng không phải chuyện gì khó.

Huống hồ trước đây Cấm Thuật Sư đã dùng qua chiêu này một lần để hạn chế tác dụng phụ của Ràng Buộc.

Một Ngọc Hân vừa mới tái sinh từ cõi chết đang chậm rãi tiến về phía In, At.

Trong màn đêm tối om, chỉ có ánh trăng hiu hắt may mắn lắm mới có thể xuyên qua kẽ lá, nhánh cây để phủ sáng một vùng nho nhỏ.

Không nhiều, nhưng đối với hai người In, At cũng đủ nhận thấy những gì đang diễn ra ở trước mặt.

Một Ngọc Hân hoàn hảo vô khuyết đang đứng đó, mỉm cười với họ.

Điều này phá vỡ tam quan, nhận thức của In, hắn dường như không tin nổi những gì đang xảy ra trước mắt mình, hô hấp trì trệ, lắp bắp nói, “Không...không thể nào..! Điều này không có khả năng! Chính tay ta đã băm ngươi ra làm trăm mảnh! Làm sao ngươi lại có thể còn sống??!”

Ngọc Hân nhận được câu trả lời, càng cười tươi hơn. Cô không nói gì, từng bước từng bước chậm rãi tiến về phía bọn họ.

At càng cau mày thật sâu, hạ thấp trọng tâm, giơ tay thủ thế dự định tấn công mục tiêu đang ở trước mắt chứ không hề bị sợ hãi bàng hoàng như In mà lui về sau.

Giữa không khí căng thẳng và ma quái như hiện tại, kết hợp với quan cảnh là khu rừng âm u đầy tử khí lúc về đêm. Làm cho con người ta không tránh khỏi một chút ảo giác, huyễn tưởng do chính mình tạo ra.

Một đợt cuồng phong quét qua, gió lạnh làm buốt giá xương sống, những tưởng như có ai đó đang ở cạnh mình. In vì không chịu nổi mà cũng bắt đầu có ý nghĩ thoái lui.

At vững hơn một điểm, nhưng cũng không được bao lâu, hắn phải đưa ra lựa chọn.

At vừa mới nhích chân lên, thì bỗng dưng từ đâu có giọng nói vang vọng khắp khu rừng, nghe ra là lời của cô gái đang ở trước mắt, “Ta muốn quyết đấu lần nữa...”

Nhưng vấn đề là cô ta không hề mở miệng! Trước sau như cũ, vẫn giữ một nụ cười trên môi, nhưng bất kỳ ai nhìn vào cũng rợn cả tóc gáy.

At không có lựa chọn, lập tức lao đến.

...

Lý Khang đang trong giấc mộng đẹp mơ mơ màng màng ngồi dậy khi nghe thấy ai đó gọi tên mình.

Hắn bực bỏ mẹ ra, nửa đêm nửa hôm không cho ai ngủ nghê gì, dự là định chửi bóng nói gió một hồi, nhưng khi âm thanh vọng lại, tư duy đã thanh tỉnh phần nào, hắn nheo nheo mắt tựa hồ đang nhớ lại cái gì.

“Giọng này nghe quen quen vậy ta? Hình như của thằng nào...”

Hắn gãi đầu lẩm bẩm.

“Kệ mẹ nó, đi ngủ đã, mai lại tính!”

Nghĩ vậy, hắn không do dự gì, lập tức đặt lưng xuống.

Nhưng trằn trọc không được bao lâu, thanh âm kia lại vang vọng truyền đến, “Lý Khangggg, ta muốnn tái đấuuu!”

Hắn lại lồm cồm ngồi dậy, “À há! Bố mày nhớ ra mày là ai rồi, chiến này mày chết mẹ mày với tao!!”

Lý Khang vội biến ra một ít nước để tát vào mặt cho tỉnh ngủ, sau đó cánh trắng lại vươn ra, cấp tốc bay về hướng thanh âm kia.

Hắn bay trên không, cao hơn đỉnh các ngọn cây trong khu rừng, vì vậy mà ánh sáng từ mặt trăng không bị ăn chặn phần nào, hoàn toàn chiếu sáng cho Lý Khang, không sáng trưng như ban ngày nhưng vừa đủ để hắn thao tác.

Kết hợp với Cảm Quan, Lý Khang không khó để xác định phương hướng, khoảng cách đến mục tiêu cần thiết.

“Hả? Sao lại có wm của Savel dao động ở đây? Mặc dù không giống của hắn hoàn toàn, nhưng Savel đây thì Kin đi đâu rồi? Nửa đêm nửa hôm bọn hắn không đi ngủ còn đánh nhau cái gì không biết! Thôi kệ đi, mình đi kiếm tên kia trước cái đã rồi quay lại nhìn sau!”

Từ xa Lý Khang đã cảm nhận đến wm của “Savel” nhưng vì không quan trọng hay cần thiết gì, hắn quyết định đi tìm Cấm Thuật Sư trước rồi quay lại cũng không muộn.

Với lại theo Cảm Quan nói, vị trí của mục tiêu cách đấy không xa.

Nhưng mà Lý Khang đã lượn trên bầu trời hai vòng rồi nhưng mãi mà không thể xác định được!

“Cảm giác chung quy chỉ là cảm giác mà thôi! Hết thảy tự mình chứng kiến là tốt nhất!”

Sau đó, Lý Khang hạ dần tốc độ rồi đáp xuống khu rừng đầy âm u.

Thoáng một cái, một chùm những hòn lửa trôi nổi trên không đang xoay tròn theo quỹ đạo ở trên đầu Lý Khang dần dần hiển hiện.

Tác dụng không nhiều, đơn thuần là để soi sáng và sưởi ấm một chút!

Lý Khang sợ họa may tàn lửa văng ra làm cháy rừng, nên khống chế bán kính vòng lửa cũng vừa phải, đủ để soi sáng chung quanh mà thôi.

Sào sạt sào sạt.

“Hửm?! Hướng này hình như là đi về phía Savel? Mà thôi rảnh cũng không có gì làm, ngó ngang qua một chút vậy!”

Lý Khang thật thật thà thà, dẫn theo vòng lửa chậm rãi tiến đến.

Bỗng nhiên từ xa vang vọng đến thanh âm của một người, giọng nói đầy trong trẻo, ấm áp nhưng cũng đầy mị lực: “Ta muốn quyết đấu lần nữa...”

!!!

“Cái gì? Giọng nói này? Cô Hân? Là cô Hân? Hay chỉ là ảo giác? Là mình nghe nhầm?”

Lý Khang không vội mà tin vào tai của mình, trước hết hắn đã phủ nhận nó, chưa đầy hai giây suy nghĩ, hắn quyết định thà rằng tin vào cặp mắt của mình còn hơn.

Thế là hắn tự thúc chính mình chạy đến nơi phát sinh sự việc.

Để chứng kiến hình ảnh mà cả đời này Lý Khang sẽ không bao giờ quên!

Ngọc Hân ngã người ra sau, cả cơ thể trượt theo lưỡi dao của At cùng trọng lực kéo xuống.

Không biết từ lúc nào một In chỉ biết đứng trời trồng ở đó đột nhiên hùng hùng hổ hổ mắt đỏ gân xanh cấp tốc chạy đến, dùng cây rìu sáu lưỡi bổ dọc một đường từ đỉnh đầu Ngọc Hân trải dài hết trục dọc cơ thể, đi theo xương sống, cây rìu dễ dàng chẻ cô ta ra làm hai.

Không kịp kêu la, trăn trối,...

Chỉ thấy hình ảnh lưỡi búa từ từ chậm rãi đặt lên đỉnh đầu của mình, chạm vào làn da, mái tóc; mát lạnh.

Ơ sao, chậm chạm như thế, nhẹ nhàng như thế.

Cả thế giới dường như trở thành thước phim bị quay chạm, như ai đó đã kéo giãn thời gian ra,..

Nhưng.

Dù cho có như vậy.

Lý Khang cũng chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn Ngô Ngọc Hân bị chẻ ra làm hai.

Huyết nhục, nội tạng,.. Vì không có cơ thể chứa đựng, lập tức đổ ào ra, lan đi tứ phía.

Khung cảnh huyết tinh như thế, mùi máu cay mũi như thế.

Dòng máu đỏ nhuộm phải đất bùn, không lâu lắm cũng ngả sang màu đen.

Rồi dòng máu ấy cứ theo dòng, chảy hoài, trải dài, bỗng nhiên chạm đến mũi chân Lý Khang.

Lưu dân, thứ dân đen bị bỏ rơi khi tận thế kéo đến. Làm gì có điều kiện mà mang giày da, giày hành quân như In hay At.

Thuần túy là chạm đến mũi chân hắn, bàn chân hắn.

Máu là đen hay là đỏ?

Hắn không biết.

Máu là dơ hay là sạch?

Hắn không quan tâm.

Hắn chỉ biết, vừa rồi có một người đã chết ngay trước mặt hắn.

Một người, mà đối với họ, hắn không là gì cả.

Một người, mà đối với chính hắn, họ là tất cả.

Hai năm qua, những tưởng như họ đã ấm êm bên vùng đất mới, hạnh phúc với nhân sinh mới, biết đâu rằng đã quên đi hắn rồi: một kẻ chẳng có tài cán gì.

Nhưng ai biết rằng, tạo hóa trêu ngươi. Tất cả chỉ là giả định của riêng hắn, và thực tế đã chứng minh rằng, Ngọc Hân cũng là lưu dân, kẻ bị số phận bỏ rơi như hắn.

Để rồi khi hai người, gặp lại, phải tận mắt chứng kiến cảnh tượng đáng kinh tởm và đầy ghê gớm này.

Hỡi những kẻ sát nhân kia! Các ngươi ra tay không một cái nháy mắt? Phần người của các ngươi đâu để con thú trong ngươi nhẫn tâm hạ sát đồng loại của mình một cách đầy man rợ?

RẦM RẦM RẦM!

Lộp bộp lộp bộp.

Trời thình lình bắt đầu đổ mưa.

In ra tay lần nữa cũng không mấy vui vẻ gì, trái tim đã nhảy cẫn một đoạn. Nếu không phải vì đánh liều, hắn không biết kết quả sẽ ra sau nữa.

Đến khi quay đầu nhìn lại.

In không khỏi giật nảy mình một cái.

Từ xa, có một bóng người đứng thấp thó ở đấy.

Ánh lửa trên hỏa vòng phiêu phiêu bạt bạt, bập bùng. Bỗng nhiên lóe sáng lên hơn bao giờ hết.

Không, là những hỏa hoàn kia biến lớn!

In định hình lại, chỉ thấy bên dưới hỏa vòng là một thanh niên chừng 18 20 đang từng bước chậm rãi tiến về phía bọn họ.

Thoạt nhìn, ngoài việc điển trai một chút, dáng người hơi cao, thì chỉ biết đấy là lưu dân vì nhìn cách ăn mặc đầy lộm thộm và thô sơ.

A, không đúng, vì sao con ngươi của hắn màu tím?

Mặc cho những hỏa hoàn trên đầu của hắn có phát sáng đến cỡ nào, sáng chói đến bao nhiêu thì cũng không lấn át đi được con ngươi màu tím đầy ma mị kia.

“Ngươi là ai...hự?!”

In vừa mở mồm thì đột nhiên thấy vòm trời xoay chuyển hơn 720 độ, tiếp đó tận mắt chứng kiến cơ thể mình ngả nhào ra sau, sau đó không còn sau đó nữa.

Trước khi chết vì bị cắt đầu, hắn đã nháy mắt hơn 17 lần.

At đang quan sát thi thể của “Ngọc Hân” vì cảm thấy có dị động, vừa quay người lại thì ngay lập tức hay thanh Push Dagger gãy làm đôi bắn phá trên không bay về phương nào.

Còn chân chính At bị một đá của Lý Khang đá nát toàn bộ xương lồng ngực. Trước khi hắn chết vì xuất huyết trong, At cũng chỉ có thể dùng Bù Trừ lần cuối cùng trong đời.

KHÔNGGGGGGG!!!

Lý Khang hét lên trong đau đớn và tuyệt vọng! Khụy gối ôm lấy những mảnh thi thể không nguyên vẹn của Ngọc Hân.

Hắn ôm lấy cô ta lần đầu tiên cũng là lần duy nhất trong đời. Nước mắt nước mũi không tự chủ được mà trào dâng.

“Không... Không.. Đây không phải là sự thật! Đây, đây chỉ là nằm mơ...đây đây là ác mộng. Đúng rồi...là ác mộng! Đây chỉ là ác mộng...ta tỉnh dậy rồi sẽ kết thúc thôi. Làm ơn, các người làm ơn. Ai đó cũng được, ai đó hãy nói cho tôi biết! Đây chỉ là ác mộng đi!!!!”

Bạn đang đọc Ăn Cắp Ý Tưởng! Ta Chu Du Dị Giới sáng tác bởi tracingloli
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tracingloli
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.