Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đánh nhau với cá mập ma

Tiểu thuyết gốc · 6030 chữ

Mục đích hiện tại của Lý Khang chỉ có một, đó là mau chóng tìm được đồng loại của mình.

Dù có đi khắp chân trời đất bể.

Và điều kiện tiên quyết là hắn phải đảm bảo được tính mạng của bản thân. Dù sao thì ý nghĩa của việc đi tìm đồng loại là để có nơi nương tựa, đối mặt hiểm cảnh hiện tại. Thật vô nghĩa khi đi tìm nơi an toàn lại chết trên hành trình đó.

Nhưng mà hắn nghĩ kĩ lại thì, đồng loại của hắn – con người, có lẽ đang ở một điểm tập kết nào đó. Không có còn bất kỳ ai lưu lạc bên ngoài như lưu dân trong giấc mộng có Xích Quả kia cả.

Nói thế nào.

Điểm tương đồng duy nhất của thế giới này và thế giới trong mộng kia, có lẽ là mạt thế. Và con người bị dồn đến chân tường rồi.

Khác biệt chính là, trong mộng, nhân loại còn có thể dùng thứ sức mạnh phi nhân loại để ương ngạnh với số mệnh. Thế nên mới có khả năng tồn tại những lưu dân còn sinh hoạt trên đất liền, chứ không hoàn toàn chỉ có người sống trên đảo nổi.

Còn ở thế giới này, ngoại trừ quái vật chỉ có quái vật.

Cùng các mặt trăng trôi nổi trên đỉnh đầu, trực chờ nuốt chửng Lý Khang bất kỳ lúc nào.

Không.

Có lẽ ở thế giới này cũng từng có lưu dân, còn có những nạn nhân xấu số không kịp chạy nạn.

Nhưng hết thảy, dưới sự chôn vùi của dòng thời gian bất tận, con người không đủ khả năng để đứng lên. Thì việc liệu có hay không lưu dân đã quá rõ ràng.

Chưa kể đến, điểm tập kết mà Lý Khang nghĩ đến có thực sự tồn tại hay không, hay tất cả chỉ là do hắn ngộ nhận.

“Hoặc có lẽ, thế giới này không có con người.”

Có thời gian suy nghĩ kĩ lại, hắn cũng không mù quáng đăm đăm đi tìm nhân loại, một giống loài có khả năng đã tuyệt chủng.

Hắn cần một kế hoạch, một giải pháp vẹn cả đôi đường.

Ngay cả khi không có đồng minh yểm trợ, hắn sẽ không lo vấn đề an toàn của bản thân.

Hoặc là hắn mạnh đến mức không còn ai, hay bất kỳ cái gì có thể uy hiếp đến hắn.

Hoặc là hắn mặc kệ tất cả, cầu mong một cái chết nhẹ nhàng.

“Không, mình không thể nào chết như vậy được... Nhân vật chính mà chết, bộ truyện sẽ kết thúc mất!”

Hắn lẩm nhẩm.

Sau đó hắn theo thói quen giơ tay lên gãi đầu của mình. Mỗi khi gặp khó cần suy nghĩ, cơ thể của hắn sẽ vô thức phản ứng như vậy.

Nhưng giữa chừng hắn đột ngột dừng lại, chậm rãi dùng bàn tay sờ vào đôi mắt đẫn đờ không có tiêu cự.

“Vậy mà mình lại quên mất...”

Hắn xé vạc áo thành một mảnh vải dài hình chữ nhật, gấp lại theo chiều dài rồi buộc lên đầu để che đi đôi mắt.

Không vì điều gì hơn, chỉ là hắn cảm thấy như thế sẽ rất ngầu.

Lý Khang cũng có ý tưởng cho riêng mình.

“Trong lúc lần đầu mình bị thương ở đôi mắt do quái vật gây ra, vừa hay trong lúc ấy là khoảnh khắc Lam tinh nuốt Bạch tinh. Lúc nãy Tử tinh nuốt Lam tinh thì kĩ năng đã được nâng cấp.”

“Vậy thì... Tốt nhất mình cứ ngồi một chỗ. Đợi các nguyệt thực xảy ra, chúng buff cho mình, đến khi mình đủ mạnh rồi thì hãy nghĩ đến chuyện đi đó đi đây!”

Ý tưởng của hắn chính là, không làm mà đòi có ăn.

Nhưng quả thực hiện tại đó là biện pháp tốt nhất.

Miễn cho hắn không bị chết đói, mạnh lên chỉ là chuyện sớm muộn.

Nếu gặp quái vật tới hỏi thăm, hắn chỉ cần bóp còi là được.

Mặc dù đều tiêu hao đạn dược so với lúc di chuyển vô tình tao ngộ phải nhưng cách biệt cũng là rất lớn.

Nói dễ hiểu, nấp trong nhà nguy cơ bị sét đánh lúc trời mưa thấp hơn so với việc chạy nhông nhông bên ngoài. Mặc dù đều là chết nếu bị đánh trúng.

Nghĩ kĩ hơn nữa thì, lúc hắn bị thương ở mắt cộng với việc Lam tinh nuốt Bạch tinh mới dẫn đến việc hắn có skill “cảm quan”. Nếu vậy cùng công thức này, thì khi hắn gãy chân mà gặp nguyệt thực ấy thì hắn có chạy nhanh như bay được không?

“Không, không.. Chắc trước đó là trùng hợp. Mình cần một kết quả chắc chắn hơn! Với lại ai chắc rằng, mặt trăng tiếp theo mọc lên sẽ là Lam tinh chứ không phải Hồng tinh, Lục tinh gì gì đó..?”

Nói đi nói lại, dù thế nào hắn cũng không thể đưa ra một kế hoạch chắc chắn được, vì bởi lẽ, hiểu biết của hắn về thế giới này quá ít. Ít đến đáng thương.

Bạch tinh cũng không mãi điều khiển Lý Khang nhảy múa, chỉ chừng hơn 2 giờ. Buổi biểu diễn của hắn đã kết thúc khi những tia sáng màu xanh len lỏi qua từng rặng mây tối om, nhẹ nhàng phủ khắp tất cả mọi nơi, trao cho các sinh vật một nguồn sống thanh diệu.

“Mẹ bà! Lam tinh tới! Lam tinh tới! Chuẩn bị học skill thôi!”

Lý Khang phấn khởi vỗ đùi cái bẹp, đứng dậy, giang hai tay về hướng bầu trời.

Nhưng mà, mãi cho đến khi đôi tay đã mỏi đến mức muốn rụng rời, hắn mới ý thức được vấn đề.

Thời gian.

Không, nói chính xác hơn là vị trí của các mặt trăng so với hành tinh này.

Lấy ví dụ ở Trái Đất, trung bình của mỗi ngày thì, mặt trời mọc chính là bắt đầu khoảng thời gian ban ngày, nó đã lặn chính là khoảng thời gian ban đêm, lưng chừng trên đỉnh đầu là giữa trưa.

Hành tinh này thì khác.

Nó không có mặt trời, chỉ có vài mặt trăng quay quanh.

Chính vì vậy mà Lý Khang không biết thời gian ở đây được tính như thế nào, đơn vị tính là gì.

Vậy nên khi hắn thấy Lam tinh ló dạng, những tưởng như ít nhiều nửa tiếng gì thì nó sẽ hoàn toàn mọc lên khỏi so với đường chân trời. Thực tế thì Lam tinh và Bạch tinh cùng tồn tại, mới tính là “ban ngày”, và khoảng thời gian này tương đương với một tuần ở Trái Đất.

Lý Khang mà biết điều này chắc hộc máu mà chết.

Và còn một vấn đề tối quan trọng.

Vì ảnh hưởng của đồng hồ sinh học trong cơ thể, cộng với môi trường hiện tại, Lý Khang không dám đi ngủ. Lần trước là vì tác dụng của quá trình nâng cấp kĩ năng mà hắn rơi vào hôn mê bất khả kháng cũng như khi “Cơn ác mộng vĩnh hằng” tác quái.

Chứ theo ý niệm của hắn, hắn chưa từng có ý định đi ngủ.

Bởi lẽ một khi mất cảnh giác mà ngủ thiếp đi, đó có thể là giấc ngủ không bao giờ tỉnh lại được.

Cái gì thì không chắc chứ, nói về mức độ nguy hiểm ở đây, Lý Khang vẫn có niềm tin.

Và rồi hắn sẽ chết vì mất ngủ trước khi chết vì đói.

“Không, mình còn một biện pháp..”

Hắn đánh cược, một khi “Cơn ác mộng vĩnh hằng” lại xuất hiện, vạn vật rơi vào ngủ yên, chỉ mình hắn là bình an vô sự, lúc đó là thời khắc tốt nhất để hắn ngủ bù.

Điều đó chỉ xảy ra khi, ba mặt trăng thẳng hàng nối đuôi nhau chia cắt bầu trời làm hai nửa.

Nghĩ vậy, hắn càng thấy đau đầu. Không vì cái gì hơn, đơn giản mà nói điều này quá hiếm khi xảy ra.

Hoặc ít nhất hắn cho là vậy.

Ọc ọc ọc.

“Mẹ bà nó!”

Khi cơn khát được thỏa mãn, Lý Khang vẫn cảm thấy đói, cái bụng kêu ọc ọc liên hồi dù cho thứ nước mà hắn uống có lượng đường bên trong.

Mà đường, chính là nguồn cấp năng lượng.

Nhưng nhiêu đó vẫn không đủ.

Lý Khang tu ừng ực bình nước. Đến khi cái bụng ngừng reo, hắn mới suy nghĩ lại một vấn đề cấp bách hiện nay.

“Nơi đây toàn là quái vật với quái vật, ngay cả khi mình có săn bắt được con quái nào, bản thân có dám ăn hay không lại là một chuyện khác! Ai mà biết được bọn quái này ăn cái gì mà lớn. Là thịt người? Xác thối? Hay bất kỳ thứ kinh khủng nào đó mà tác giả có thể nghĩ đến?!”

Nghĩ tới điểm này, hắn lại hoài nghi nhân sinh, “Có lẽ giống như thế giới trong mơ kia, mình giết quái rồi wm tuôn trào bay đến cơ thể mình? Để bản thân trở nên mạnh mẽ hơn? Không, cái này cũng không phải. Chuyện sâu đá và quái vật nửa người trước đó đã phản bác lại luận điểm này rồi, càng chưa nói đến mấy con kiến biết cầm súng kia! Thực tế thì thiết lập thế giới quan của hai thế giới này khác nhau, nên chẳng có wm nào ở đây cả!”

Nói đi nói lại, lẩn quẩn liên hồi, Lý Khang vẫn mắc kẹt trong hai chủ đề chính, “kiếm cái gì để ăn?” và “làm sao để mạnh lên?”.

Nếu ở thế giới Xích Quả kia thì tốt quá, có thể gom hai vấn đề gộp lại thành một là: ăn thịt quái để mạnh lên.

“Chó chết thế giới! Hệ thống! Hệ thống đâu! Ra đây bố bảo!”

Chửi rủa thế giới này một hồi, Lý Khang bất lực kêu gào hệ thống, mảy may không có ai đáp lời hắn cả.

Hộc hộc hộc

Lý Khang ngả nhoài, nằm ngửa ra sau, giang rộng hai tay, đôi mắt nhìn chằm chằm bầu trời qua lớp vải mỏng.

Dưới tác động của màn lọc màu tím huyền ảo do kĩ năng sau khi nâng cấp mang lại, cộng với khung cảnh bầu trời đầy sao, Lý Khang bâng quơ đánh giá một phen: “Thẳng thắn mà nói thì rất đẹp.. Thế giới này rất đẹp..”

“Nhưng mà đẹp không thôi thì có ích chó má gì? Có mài ra ăn được đâu?”

Lý Khang chợt nhớ một câu móc xéo trên mạng ở kiếp trước, thuận dịp chửi đổng lên.

Nghỉ ngơi một chút, hắn cũng thông suốt rồi. Không có chuyện không làm mà có ăn được, ít nhất là theo nghĩa đen.

Thế là sau một hồi đào hố giấu đa phần các trang bị vừa chôm được đi, Lý Khang chỉ cầm theo một thanh vũ khí tự chế bằng răng của sâu đá cùng lò xo của người lò xo, cộng kèm một cây súng ngắm. Sau đó hắn nhảy đùng xuống sông.

Mắt thường của Lý Khang không nhìn thấy, không có nghĩa là hắn mù. Dưới tác dụng của Cảm Quan đã được nâng cấp, tầm nhìn của hắn còn tốt hơn trăm lần quá khứ, không chỉ là nhìn tường tận trong phạm vi hình tròn với bán kính nhất định, mà khi tập trung vào một chỗ, khả năng bị dồn nén về một điểm, hắn có thể nhìn xa gấp bội.

Ngoài ra, từ Tử tinh nuốt Lam tinh nói đến, Cảm Quan còn có thể nhìn thấy những thứ mà mắt thường không nhìn thấy được.

So với các loài cùng cấp, đây chẳng khác nào bật hack. Nhất là trong thế giới đầy quái vật, nguy hiểm luôn rình rập như cái thế giới này.

Vừa nhảy xuống mặt nước, Lý Khang đã tập trung cảnh giác đến tối đa, dòng nước lạnh ngắt bao phủ khắp cơ thể càng khiến hắn tỉnh táo hơn. Cảm Quan hoạt động hết công suất, Lý Khang theo thường lệ xử lý hết thảy thông tin mà kỹ năng truyền đạt, hắn xem Cảm Quan như đôi mắt thực sự của mình.

Trong độ sâu 5 mét tính từ mặt nước, Lý Khang chả nhìn thấy bất kỳ đặc thù sinh mệnh nào. Kể cả đó là con tôm con tép, hay con cá lòng tong,...

Không quái lạ cho lắm, nếu thực là có mấy con đó mới thực sự là chuyện lạ.

Vô thức khiến Lý Khang cúi đầu nhìn xuống đáy sông, đúng như hắn nghĩ, lòng sâu này sâu đến khó tin, ước chừng cả 100 mét thậm chí càng sâu hơn.

Có nghĩ Lý Khang cũng không dám nghĩ tiếp. Không biết có phải vì nước sông lạnh quá hay không mà Lý Khang không khỏi rùng mình một cái.

“Nếu không phải có màn lọc màu tím này... Dám chừng, nơi đây hoàn toàn tối đen! Quanh năm không một tia sáng!”

Nghĩ vậy, hắn cũng không khỏi cảm thấy nực cười.

Hành tinh chó chết này có mấy mặt trăng quay quanh thôi. Ở trên bờ họa may mới thấy được nguồn sáng ít ỏi từ ánh trăng, huống chi là ở dưới đáy sông, ánh sáng đã bị phần lớn mặt nước hấp thu rồi phản chiếu đi.

Nghĩ thì nghĩ thế, nhưng mà cũng không vì vậy mà Lý Khang có ý định bơi lên bờ được.

Hắn có vũ khí, vẫn có niềm tin.

Chắc chắn là như vậy.

Sau đó Lý Khang đạp nước, bơi chung quanh một vòng, dần dần bơi đến độ sâu tiếp theo.

15 16 17... 20 mét...

Càng lúc càng một lặn sâu hơn.

Dĩ nhiên Lý Khang cũng không phải cắm đầu bơi một mạch thẳng xuống, mà bơi theo hình xoắn ốc, một mặt là để tìm kiếm dị thường, mặt khác là để quen với áp lực nước ở đây, hòng tính toán các bước tiếp theo.

Ù ù ù.

Giữa lòng sông đen nhánh, không một nguồn sáng, dòng nước lạnh lẽo dọc xuôi khắp cơ thể, có nói đây là biển, Lý Khang cũng tin.

Nhưng cơ hồ đây là biển chết! Không có bất kỳ sinh mệnh đặc thù nào trôi nổi quanh đây!

“Lên bờ thôi...”

Lý Khang chớm xuất hiện ý nghĩ bỏ cuộc. Vốn dĩ nhảy đùng xuống sông đã là một lần đánh cược, cược xem có con gì bỏ bụng được hay không, vốn cược chính là cái mạng của hắn.

Khi đã có kết quả ngay trước mắt, không có lý do gì để hắn nén lại đây thêm một giây phút nào nữa. Hắn có linh cảm chẳng lành nếu cứ tiếp tục ở lại đây.

Không do dự gì, hắn ngay lập tức dùng sức, đạp nước bơi một mạch lên mặt sông.

Bì bõm bì bõm.

Ào ào ào.

Đột nhiên, Lý Khang dùng tay nắm chặt cái răng của sâu đá, quay người ra sau, cắm thẳng cái răng vào cái xúc tu khổng lồ đang vươn đến hắn.

Phập.

Độ sắc nhọn của chiếc răng kia là không phải bàn cãi, nó dễ dàng đâm xuyên qua lớp da phủ bên ngoài cái xúc tu. Những dòng chất lỏng xanh đen đặc sệt tựa như máu của loài vật kia không ngừng tuôn ra, loang lổ một phần của dòng sông.

Nhưng chỉ thế không thôi là chưa đủ, vì bởi lẽ cái xúc tu kia to khủng bố, bề dày vốn lớn y như cái thùng phi càng không nói đến chiều dài trên dưới 20 - 30 mét của nó.

Chưa hết, con quái này đâu chỉ có một cái xúc tu? Mà nó còn trên dưới cả chục cái như vậy đang trôi nổi lình bình trên mặt nước.

Nhận ra đối phương chỉ bị xay xát ngoài da, Lý Khang ngay lập tức lên nòng nhắm bắn.

Píu.

Ở khoảng cách tầm trung - gần, cộng với chuyện kích thước mục tiêu quá khủng bố, hiển nhiên Lý Khang không thể nào bắn trượt được.

Những tưởng như con quái này sẽ đơn giản dễ xơi như hai con quái lúc trước. Nhưng không, Lý Khang lầm to, hắn đã đoán sai rồi.

Biết là tốc độ đạn nhanh như vận tốc âm thanh vượt qua nhận thức thông thường, nhưng chỉ thấy mấy cái xúc tu còn nhanh hơn thế. Con quái ngay lập tức dùng một cái xúc tu của nó che trước đường đạn, hứng lấy viên đạn này.

Theo đó, mục tiêu sẽ bị không gian xoắn nát, cuốn vào hư vô nhưng cũng cùng lúc đó con quái đột nhiên đoạt chi, tránh liên lụy.

Chỉ mất một xúc tu, nhưng nó vẫn còn sống khỏe nhăn răng.

“Clmn!! Cái méo gì thế này?!”

Nhưng đã có kinh nghiệm từ trước, miễn cưỡng xem như đã sống ba đời rồi, Lý Khang cũng không dễ đầu hàng số phận. Trong đầu liên tục nhảy số, tính hết thảy mọi dữ kiện liên quan.

Bập bà bập bõm

Dĩ nhiên, con quái kia cũng không cho Lý Khang cơ hội này, nó ngay lập tức tiến công trở lại, 4 cái xúc tu tiến đến 4 hướng, chặn đường lui của Lý Khang, 2 cái khác nhấc bổng trên không, tùy cơ ứng biến.

Mạch suy nghĩ của Lý Khang không thể coi là chậm, nhưng con quái này di chuyển quá nhanh, đánh chặn mọi đường lui mà Lý Khang có thể tính đến, không cho hắn giây lát nào nghỉ ngơi.

Cứ như thể... Đây là phân đoạn trong vở kịch nào đó đã được diễn trăm ngàn lần, con quái này bây giờ chỉ là đang tái hiện lại khung cảnh đấy mà thôi! Nó chuẩn chỉ, chính xác từng centimet!

“Không xong rồi! Không xong rồi! Phải làm sao đây?!”

Hắn cắn môi, cũng chỉ có thể liên tục nả súng khi nhìn thấy vô số xúc tu tiến công mình.

Píu píu píu

Cạch cạch

Ngay cả khi Lý Khang bắn hết cả băng đạn, thì những xúc tu kia như vô tận, diệt mãi mà không hết. Một cái xúc tu biến mất, sẽ có một cái khác thay thế tiến lên.

Hết lần này đến lần khác, Lý Khang vẫn như cũ, thủy chung không giải quyết được vấn đề.

Mà cái chết đã cách rất gần hắn rồi.

“Súng đã không còn đạn, có cầm nó đập con quái cũng chả xi nhê gì... Cơ hồ chỉ còn lấy mấy cọng lò xo cùng một cái răng sâu đá khác..”

Hắn lục soát trong túi quần, lôi ra một hộp chứa hợp khí không bền Ok7HP.

Trong đầu hắn đang nhen nhóm một ý nghĩ kỳ lạ nào đó, ngay lập tức phải cắt ngang, chết từ trong trứng nước khi Lý Khang phải tập trung bơi sang một bên hòng né tránh một cái xúc tu đang đập xuống ngay vị trí vừa rồi.

“Vô lý... Từ đầu tới cuối, con quái này chưa hề lộ diện. Mình chưa nhìn thấy đầu với phần thân của nó bao giờ, họa chăng chỉ có mấy cái xúc tu ngoi lên mặt nước quằn quại tiến công mình...”

“Chuyện này... Có vấn đề! Nếu như mà, bản thân của nó ở dưới nước, chỉ dùng các xúc tu tấn công mình vì một lý do nào đó thì, cái gì đã tình báo về cho nó biết mà tấn công chính xác vị trí của mình? Mắt? Nó có mắt hay không? Ngay cả khi nó có mắt thì tại sao không nhìn trực tiếp con mồi là mình rồi tấn công ngay từ dưới mặt nước mà phải ngóc lên bờ như vậy? Rắc rối như thế làm gì?”

Lý Khang tự hỏi hòng tìm ra câu trả lời giải quyết hiện trạng trước mắt trong khi bản thân đang miệt mài né tránh các đòn tấn công từ trên không và bốn hướng.

Sau đó vì để tránh thoát một đòn vung đập của chiếc xúc tu kia mà theo bản năng Lý Khang lặn ngụp xuống mặt sông.

Bì bõm

Nước sông văng tung tóe cả lên. Chính vì sức căng bề mặt của nước mà mặt sông đã triệt tiêu đi phần lớn lực tác dụng của cái xúc tu, khiến nó chỉ có thể lấn sâu xuống chừng một - hai mét so với mặt sông.

Cùng lúc đó, Lý Khang ngoài ý muốn, tận mục sở thị con quái xúc tu này.

Chỉ thấy hình dạng nó tương tự như loài cá mập ma, to lớn dị thường, chiều dài cơ thể gần 10 mét, ước chừng nặng trên dưới 15 tấn. Khác biệt duy nhất là ở phần sau của nó, tức từ chỗ hông trở về sau, thay vì là một chiếc đuôi bình thường thì nó có vô số xúc tu đang tu tủa ra, trôi nổi trong dòng sông, một xúc tu lại tùy ý di chuyển như thể nó có ý thức, sinh mệnh riêng của chính mình, hệt như những con rắn trên đầu của Medusa.

Liên tưởng đến hình ảnh kinh dị này, kết hợp với mùi vị tử vong ở trước mặt, Lý Khang bủn rủn tay chân, không khỏi rùng mình ớn lạnh.

Và cũng nhờ vậy mà hắn đã phần nào hiểu được con quái này bởi một vài đặc tính sinh học của nó.

Vốn dĩ nguyên bản cá mập ma có hình dáng bên ngoài khá kỳ lạ với những chiếc vây hình cánh, phần đầu và mặt chứa nhiều tế bào giác quan giúp chúng dễ dàng cảm nhận chuyển động trong nước và định vị chính xác con mồi nhờ cảm biến đặc biệt trên mũi.

Chúng có cơ thể thuôn dài mềm mại với cái đầu cồng kềnh và một lỗ mang. Da của chúng mịn và trần trụi, không có vảy bong bóng. Để tự vệ, hầu hết những con cá mập ma đều có một gai độc ở phía trước vây lưng. Đây cũng là phương tiện để chúng “bay” qua nước.

Điều đáng nói ở đây là loài này thường sống ở độ sâu 2400 đến 2600 mét ở các vùng đại dương ôn đới. Hắn không biết vì sao nó sẽ bơi ngược vào sông, vùng nước ngọt, nhưng hơn cả thảy vì điều kiện tự nhiên nơi đây khắc nghiệt hai mắt nó sớm đã mù. Cộng kèm với áp lực nước ở độ sâu tùy biến, bởi vậy nó chỉ có thể bơi lên tới chừng mấy chục mét so với mặt sông, cao hơn nữa nó không thích ứng được. Và một vấn đề khác là trên đầu nó có nhiều tế bào giác quan khiến nó dễ dàng bắt được chuyển động trong nước, mà Lý Khang thì luôn phải đạp chân dưới nước để bơi liên tục.

Đấy cũng là lý do nó có thể dùng xúc tu tấn công chính xác Lý Khang khi không có cách nào để ngoi đầu lên mặt nước.

Còn chuyện vì sao dùng xúc tu tấn công trên mặt nước chứ không phải trong dòng sông thì Lý Khang có lý do để hoài nghi rằng, bộ phận xúc tu của nó nguyên bản là của con quái nào đó chuyên hoạt động trên bờ. Mà con quái này dù có là quái vật ghép đôi mà ra, vẫn tuân theo đặc tính sinh học vốn có. Những cái xúc tu sau thời gian dài hoạt động trong nước đã tiến hóa phần nào để có thể tiếp tục tồn tại, đây là tạo hóa của tự nhiên, là một kỳ tích. Ngay khi có cơ hội được trở về sân nhà, vẫn tốt hơn là hành động trong môi trường chất lỏng.

Ngay cả khi biết được chừng ấy thông tin, Lý Khang cũng không biết cách làm sao để phản kháng, hay ít nhất là chạy thoát khỏi nó.

Bởi lẽ, trên mặt nước là các xúc tu đang đánh chặng đường lui của hắn, dưới nước chính là sân nhà của con cá mập ma này.

Hắn buộc phải đưa ra lựa chọn khi lượng oxi ít ỏi còn lại trong cơ thể không cho phép hắn nấn ná lại lâu.

Cùng lúc đó, một ý nghĩ táo bạo đã bị lãng quên không lâu trước đó, nay bất thình lình hiện hữu trở lại. Dựa theo ý nghĩ này mà hành động, Lý Khang không khỏi nhếch mép cười nhẹ.

Sau khi mô phỏng giả tưởng vài lần các bước thực hiện và suy đoán tỉ lệ thành công vượt trên 50%, Lý Khang phóng người vượt lên trên mặt nước lần nữa.

Ào ào

Hai cái xúc tu trên không như đã ngờ đến được tình huống này, ngay lập tức vung lên cao lấy thế năng bồi thêm rồi đập thẳng xuống vị trí Lý Khang đang tại.

Lúc này, Lý Khang cũng đã dùng răng của sâu đá thành công cắm vào bản lề của chiếc hộp đựng hợp chất khí không bền Ok7HP, mặt khác, hắn cũng đã cố định xong một đầu của sợi lò xo từ quái lò vào nắp hộp, sau đó dùng sức hơi kéo sợi lò xo ra quấn sơ một vòng quanh hộp chứa khí và cái răng kia.

Tay phải nắm chặt cái răng vừa mới biến tấu, tay trái thì bị chính mình dùng đầu còn lại của sợi lò xo quấn chặt.

Để rồi khi, cái xúc tu đang đập xuống đã cách đỉnh đầu không xa, Lý Khang ngay lập tức dựng thẳng cây răng kia lên, lách nhẹ người qua một bên so với vị trí có thể bị tác động đến.

Sau đó thuận thế, vung tay phải lên thật cao để che chắn, nhằm tránh các tổn thương có thể phát sinh.

Không nằm ngoài dự tính.

Khi nhìn thấy cây răng thành công đâm lủng một lỗ trên cái xúc tu, Lý Khang ngay lập tức giật mạnh tay trái, vì khi cái hộp chứa khí đã được cố định lại gần như ngay miệng vết thương của quái vật thông qua cái răng đã cắm sâu vào chiếc xúc tu, hộp đựng hợp khí bị bung nắp, ngay lập tức một luồng Ok7HP cực mạnh thổi phà vào chỗ miệng vết thương đó.

Các chất hóa học bắt đầu phản ứng, tác dụng với nhau.

Cùng lúc đó Lý Khang bị một cái xúc tu khác đập trực diện, lún sâu xuống lòng sông.

Chiếc xúc tu kia vô hình chung dần bị nhấc bổng lên không mà không chịu sự điều khiển của quái vật.

Phản ứng theo bản năng nó ngay lập tức đoạn chi để bảo tồn tính mạng.

Đây cũng là điều Lý Khang mong chờ.

Lúc này Lý Khang vốn đã bị một cái xúc tu khác tác động, đánh bay xuống lòng sông. Đồng thời hắn cũng chịu một lực tác động khác, đó là khi cái xúc tu đã bị đoạn chi không ngừng bay lên không, mà thông qua sợi lò xo đang dần bị kéo dãn đến cực điểm, theo đặc tính của lò xo, khi kéo dãn đến tối đa nó sẽ ngay lập tức kéo trả trở về hiện trạng ban đầu, mà đây là lò xo của quái vật lò xo chứ không phải cái lò xo thông thường nào đó.

Lực sinh ra là lớn không cần phải nói.

Lý Khang ngay lập tức bắn vọt trên không, mặc cho cánh tay đang bị lò xo siết chặt đến biến dạng, gần như sắp đứt lìa tới nơi, Lý Khang không khỏi phấn khởi khi thấy kế hoạch đã thành công quá nửa.

Mắt thấy cái xúc tu kia đang dần bay vọt tới mình, nhưng vì tác dụng của Ok7HP, mà tốc độ của nó còn bị kiềm hãm lại, Lý Khang vẫn còn dư dả thời gian để thực hiện bước tiếp theo.

Lý Khang chậm rãi xoay người lại ngay trên không, phần đầu cúi xuống quay mặt về phía đất liền, hai chân hướng về cái xúc tu kia.

Ngay khi hai chân cảm nhận đến cái xúc tu lạnh lẽo trơn trượt, tay phải của hắn lại với lấy, nắm chặt cái răng kia lần nữa.

Dùng sức hai tay nhổ nó ra, hai chân đạp lấy xúc tu làm điểm tựa, một mặt làm trợ phóng để cơ thể phóng đi, mặt khác bổ trợ lực cùng phương ngược hướng để dễ dàng nại cái răng của sâu đá ra hơn.

Trước đó răng của sâu đá vốn đã lung lay vì hai lần tác động lực của lò xo, lần hành động này của Lý Khang không khó để nhổ nó ra khỏi xúc tu.

Sau khi thoát ly khỏi xúc tu, Lý Khang nhờ vào lực đã canh sẵn từ trước cùng Ok7HP điều hướng thoắt một cái hắn đã phóng đến đất liền thành công. Còn cái xúc tu vì không còn gì trợ lực, theo trọng lực kéo xuống sông, ì đùng một tiếng rõ to.

Gù vù gù vù

Không biết là vì bất mãn chính bản thân mình khi để tuột mất con mồi là Lý Khang hay vì đau đớn giằng xé mà cá mập ma thét lên những âm thanh kinh hoàng, rung chấn từng tầng lớp sông.

Sau đó, chắc có lẽ vì không cảm thấy Lý Khang nữa mà nó đã kéo các xúc tu trở lại, khuấy động một hồi mặt sông, đến khi hết thảy yên tĩnh trở lại, Lý Khang mới thầm thở phào một hơi.

Sau đó lại kiểm tra cơ thể một lần.

Từ sơ bộ tính đến thì hao hụt thể lực, cộng với mỏi cơ thời gian dài nay tái phát trở lại. Trước đó, khi Tử tinh nuốt Lam tinh trở về sau thể lực và cơ thể của Lý Khang đã khôi phục phần nào, không thể nói là hoàn hảo vô khuyết nhưng chí ít cũng có thể hoạt động như thường.

Nhưng vì hành động kiếm ăn vừa rồi mà thương tích đã trầm trọng hơn.

Dễ thấy nhất là cánh tay trái của hắn, nó đã nát bươm, máu chảy ri rỉ, căn bản là vì bị lò xo siết chặt cộng với lực kéo và giãn của hai đầu lò xo.

Tay của hắn những tưởng như có nguy cơ đứt lìa khi các vết hằn do cọng lò xo tác động ăn sâu vào tận xương cánh tay, nhìn qua như từng bó từng bó thịt san sát nhau.

Các đầu ngón tay dần tím tái do không có máu vận chuyển oxi đến để tuần hoàn, sớm hay muộn không chết vì mất máu, thì tay trái của Lý Khang cũng bị phế.

Đây là tình huống mà hắn đã dự tính từ trước.

Mất tay còn hơn mất mạng.

Nhưng vấn đề là, ngay cả khi hắn có mất tay trái, thì chuyện sau đó là làm sao để nó không bị nhiễm trùng, làm ảnh hưởng đến các bộ phận lân cận, tỉ như vai.

Hắn chợt nhớ ra cái gì, cố gắng trườn người về trước, tới cạnh một cái hóc, dùng cánh tay còn lại đào bới.

Mấy phút sau, những thứ hắn lụm được từ trước đã dần bị moi ra.

“Súng, đạn, dao, dây, xẻng, khiên, đèn.. Đèn?”

Mặc dù hắn khá bất ngờ vì từ đâu lòi ra cái đèn pin nhưng bây giờ cơ hồ chuyện đó không mấy trọng yếu khi hắn không tìm ra được hộp y tế.

“Vì sao..? Vì cái gì chứ? Con mẹ nó..các ngươi đi làm nhiệm vụ vì sao không mang hộp cứu thương?! Con mẹ nó!”

Bất mãn vì sự tình đã phát triển đến tình tiết này, Lý Khang có chút thất lạc, không khỏi nghĩ đến việc nhảy nhạc hồi máu.

Cơ thể đã quá quen với cơn đau hay từng đợt mỏi cơ tê rần hoành hành, Lý Khang vẫn có thể cắn răn chịu đựng nhưng đó là khi nó không biến tướng theo chiều hướng dần xấu đi.

Trong mức độ này hắn vẫn có thể chịu đau mà duy trì thanh tỉnh, cố gắng tìm biện pháp giải quyết vấn đề.

“Chờ nguyệt thực lần nữa để cải biến cánh tay? Không, không thể, dựa theo tốc độ này của hai mặt trăng đợi nguyệt thực lần nữa xảy ra không biết đã là năm nào, càng chưa nói đến việc trước đó có phải là sự kiện trùng hợp hay không?! Hay đơn giản mà nói chắc gì mình sẽ cải biến cánh tay chứ không phải một bộ phận nào khác. Mà liệu nó sẽ cải biến hay không? Cách này quá may rủi, tựu chung lại không nên thử nghiệm dẫu có cầm máu được đi chăng nữa!”

Lý Khang khẽ lắc đầu, chồm người ngồi dậy, gác tay trái lên đùi, miệng làu bàu: “Có sợi dây chuyên dụng ở đây, mình có thể buộc chặt cánh tay lại, hơi nhích lên trên một chút để ngăn cản động mạch chủ truyền máu đi. Kế tiếp dùng sức, lấy dao chặt bỏ cái tay này, rồi dùng thanh sắt đã chui nóng đỏ, ấn vào để cầm máu!”

Hắn nghĩ, không khỏi toát mồ hôi trán, hạt mồ hôi to như hạt đậu chậm rãi lăn xuống trên gương mặt tái nhợt, vốn không có tí huyết sắc nào.

“Nhưng mà con dao bé tí thế này... Làm sao chặt một nhát mà đứt lìa ống xương được?! Dùng nó để cưa xương họa may còn có thể!”

Lý Khang cười cười, bắt lấy con dao găm trong tay đang tung hứng, chợt có ý nghĩ cưa tay của mình như cưa bom.

“Hình như phân đoạn này tương tự như phần nào đó của Saw.. Mẹ bà tác giả ăn cắp ý tưởng!”

Hắn có chút sốt sắng, về sau, Lý Khang đã có quyết định của mình, chờ!

Hắn lại lần nữa đánh cược, một là nguyệt thực diễn ra trước khi hắn chết vì mất máu, hắn sẽ có thể học được skill nào đó giúp hắn đối phó với tình trạng hiện tại; hai là nếu thấy không ổn, hắn sẽ đoạn tay như ý nghĩ vốn có.

Trong thời gian này, Lý Khang phải duy trì thanh tỉnh, không được phép ngủ quên, và hạn chế cử động tối đa để tránh làm động vết thương.

Hắn cũng đã từng nghĩ, liệu hiện tại có thể dùng thanh sắt đã rèn nóng đỏ để cầm máu hay không, nhưng khi nhìn lại cánh tay be bét của mình, hắn không biết ịn thanh sắt làm sao.

Nhìn các thớ thịt lổm nhổm khắp nơi, hình dáng bất đồng, mặc dù vết hằn ăn sâu vào bắp thịt là có quy tắc, nhưng nhiều cái chồng chập lên nhau khiến chẳng nhìn ra được hình thù gì nữa. Mà muốn chặn máu chảy ra từ đó chi bằng chặt tay rồi ịn vào thì dễ hơn.

Hắn bất đắc dĩ chỉ có thể xé cái áo đang mặc ra để cầm máu. Tay phải với lấy áo giáp trong bộ quân phục gần đó để mặc lên cho đỡ lạnh phần nào. Rướn người một chút để cái chân đủ khoảng cách đá vài thanh củi vào đống lửa đang cháy phừng phực.

Không vì chiếu sáng, hết thảy để sưởi ấm.

Bạn đang đọc Ăn Cắp Ý Tưởng! Ta Chu Du Dị Giới sáng tác bởi tracingloli
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tracingloli
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.