Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không phải ngón tay vàng IV

Tiểu thuyết gốc · 2405 chữ

Con kiến màu bạc kia là San Zojirushi, quốc vương tiền nhiệm của Shabu Ya, đồng thời hiện tại cũng là hội trưởng của hội đồng Liên Hợp, kiêm luôn chức phó phòng của Tháp Cao.

Ngay cả khi đã tại vị, nhường ngôi cho con trai San Fu Lou, San Zojirushi vẫn có thể nắm giữ hầu hết quyền lực an ninh quốc phòng cũng như những bí mật trong cách mạng khoa học kĩ thuật.

Về chuyện này có hai nguyên cớ, một là Shabu Ya đã là bá chủ một phương trước khi San Fu Lou trở thành Trật Tự Khư Thần.

Hay nói cách khác, chuyện San Fu Lou trở thành thần, sớm đã được người ta an bài.

Quốc tộc mang hơi hướng khoa học kĩ thuật vượt bậc như Shabu Ya cũng là cái áo trong vô vàn cái áo mà San Zojirushi muốn San Fu Lou vận hành nó.

Bởi vì trước đời San Zojirushi, cũng như khi ông tại vị, Shabu Ya cũng đã có thần.

Nói một cách dễ hiểu hơn, “thần” trong thế giới này cũng chỉ là một mức độ đo đạc cấp độ sức mạnh hòng đánh giá mục tiêu. San Fu Lou muốn trì vị ngai vàng ắt thành thần, nói ngược lại, vì San Fu Lou đã thành thần mới có thể cai trị Shabu Ya.

Mà muốn trở thành thần, cần có Chấp Niệm, Trật Tự Khư Thần là Chấp Niệm của San Fu Lou nên Shabu Ya trông như hiện tại là điều hoàn toàn hợp lý.

San Zojirushi đã lui về sau tấm màn, những chuyện này dù có dù không cũng không đến lượt ông ta ra mặt can thiệp, trừ khi San Fu Lou có vấn đề, nếu không đây đã là luật ngầm, luật bất thành văn đã tồn tại hàng trăm ngàn năm nay.

Một núi không thể có hai hổ!

Vấn đề thứ hai, chính là đối với những nguỵ thần, chỉ Chấp Niệm không là chưa đủ, cần hấp thụ sức mạnh từ Thần Trụ nhằm khuếch đại sức mạnh bản thân. Mà Thần Trụ là bảo vật trấn quốc của Shabu Ya cũng như những nguỵ thần sở hữu quốc tộc khác, hiển nhiên San Fu Lou cũng phải nhờ thứ này mới dễ dàng làm thần như thế.

San Zumi còn ngây dại, chưa nhìn rõ những điều này mà hấp tấp vội vàng.

Nhưng sau cùng có lẽ số phận của San Zumi cũng chỉ là con cờ, mặc người ta chơi nát bét, vô pháp vùng vẫy.

Không, có vùng vẫy, là giãy chết.

Trở lại vấn đề, vậy thì đối với một kẻ đã từng trị vị Shabu Ya, chuyện chủ trì cuộc họp này không đơn thuần là do tuổi tác quyết định.

Cuộc họp bắt đầu khi vỏn vẹn có 8 người đến tham dự, đạt một nửa số lượng yêu cầu.

Ngồi từ trên đỉnh chữ O, theo chiều kim đồng hồ bao gồm: San Zojirushi, San Tenpo, San Dennon, San Abbott, Di'el, Boat Red, Wentina, Heckman.

Mỗi người ngồi cách nhau một cái ghế, vì chỗ còn trống, ngồi vậy cho thoải mái, cũng không biết chắc đám người còn lại bận chùi đít đến bao giờ.

Wentina bị đấm văng xuống gầm bàn cũng đã thành thật ngồi ngay ngắn, cúi đầu không dám ho he.

Mà may, đấy lại là tính cách của cô, ít nói từ trong trứng, chứ nếu không là khỏi ăn cơm.

Wentina đếm thầm, 8 người mà đã hết 4 người trong hoàng tộc! Dùng đầu gối để nghĩ cũng biết cuộc họp này quan trọng cỡ nào, vậy mà đại diện các phe phái vì bận chùi đít mà không đến kịp!

Có mà đánh chết Wentina để cô tin chuyện hoang đường đó.

“Hoàng tộc hãy còn quá mạnh! Không giống như những gì người ta đồn thổi khi cho rằng khoa học hiện thế là ngày tàn của Shabu Ya! Chết tiệt!”

Wentina bấm bụng, dự là sau khi cô trở về, phe cánh trái hay tay phải gì cũng xào xáo cả lên.

Nghĩ một chút, Wentina cũng nhận ra vấn đề, cô là con bồ câu truyền tin mà bọn họ cố tình để lại. Để cho thiên hạ này thấy, cho những người có tâm tư thấy, hoàng tộc vẫn còn lớn mạnh cỡ nào!

Nếu không phải như vậy, với sức mạnh của San Dennon, đánh cho cô ngất đến khi kết thúc cuộc họp là chuyện dễ như trở bàn tay, sẽ không có thông tin nào lọt ra ngoài. Mà hắn ta đã không làm vậy, chính là muốn để cho Wentina nghe những gì được phép nghe và truyền ra ngoài!

Wentina đang mường tượng ra cái hình ảnh San Dennon ngồi trên đài cao cười ha hả cùng cha mình: “Muốn sao? Muốn nhìn thấy sao? Vậy bọn ta cho các ngươi nhìn..ha ha ha..”

Cô cố lắc đầu để quên đi những ý nghĩ này, mà tiếng tằng hắng của San Zojirushi cũng đã kéo cô về hiện thực.

“Khụ khụ.. Cuộc họp này cũng như lần trước, là chuyện liên quan đến XTz – 01. Dựa theo đường tịnh tuyến toạ độ hiện tại của mục tiêu cùng phản ứng trước đó, ta kiến nghị tạm thời hoãn lại công trình này..”

“Cái gì?”

Boat Red là một con kiến lửa, thân hình đồ sộ, nghe xong mà không kìm được tính nóng nảy, lớn tiếng một phen, dự là đập bàn phản đối, nhưng Di'el ở bên cạnh phản ứng nhanh nhạy may mắn bắt kịp tay của Boat Red lại.

Hai sợi râu trên đầu Di'el ngoe nguẩy, âm thầm phát ra tín hiệu, không biết Boat Red có nể mặt hay không mà chỉ hừ một tiếng, các chi co lại thành đấm.

Chỉ thấy như vậy mà Di'el thở phào nhẹ nhõm.

Vọng động rồi có ra được đây hay không là một chuyện, gia tộc của bọn họ còn tồn tại hay không lại là chuyện khác.

San Dennon nhìn vậy cười ha hả, “Nói tiếp đi ông già!”

“Khụ khụ.. Ta không có gì để nói tiếp, chỉ là muốn thông báo một vấn đề như vậy để mọi người cùng thảo luận, tìm ra vấn đề thích hợp nhất. Dù sao Shabu Ya cũng là đất nước dân chủ, công bằng, ai ai cũng có quyền nghị quyết..”

Boat Red nghe thấy mà khoé môi co quắp, mẹ nó.

Kiến xen lá Di'el bình tĩnh hơn, cô chỉ hỏi: “Vậy XTz – 01 hiện giờ đang ở đâu mà các người đề phòng như vậy?”

“Cận lãnh thổ Chiến Tranh Tĩnh Thần!”

San Zojirushi đáp lời càng ngắn gọn hơn.

“Hừ hừ, rõ ràng là ta nghe nói mục tiêu vẫn còn đang ở rừng khóc, còn chưa đến gần Fumo Fumo..”

Boat Red bực tức nhưng vẫn còn ít minh mẫn, kiên nhẫn rặng hỏi.

Người cuối cùng trong hoàng tộc im lặng nãy giờ cũng đã lên tiếng, “Nhưng nó nằm trong phạm vi quan sát của ra - da!”

San Abbott nói vậy, còn cố nhấn mạnh từng chữ, Boat Red có cứng rắn cỡ nào cũng im thin thít.

Trong lời của San Abbott chứa đựng uy áp nhắm thẳng vào Boat Red.

Uy áp này không mạnh, không cố tình đe doạ tính mạng Boat Red, nhưng đủ để chứng minh sức mạnh của Bán Thần!

Một Bán Thần một khi đã có uy áp ắt không có năng lượng tự nhiên, bởi vì không cần!

Mà đã có uy áp rồi thì dù nhỏ yếu đến cỡ nào một khi có đủ thời gian trưởng thành, chấp 5 chấp 7 Bán Thần sở hữu năng lượng tự nhiên là thường tình.

Không thể một tay miểu sát đám kia, nhưng đám kia cũng không thể tổn hại cộng lông nào! Bán Thần có uy áp chẳng khác nào hổ mọc thêm cánh!

Uy áp đối với những kẻ không phải mục tiêu, bọn hắn sẽ không cảm nhận được uy áp tồn tại. Tuy nhiên, Di'el hay Wentina hay thậm chí là kẻ không nói câu nào như Heckman cũng phải biến sắc mà run người!

Ai nấy cũng đều biết, Shabu Ya phát triển mặt khoa học kĩ thuật hơi hướng viễn tưởng siêu nhiên, nhưng dù phát triển mạnh đến đâu cũng chỉ là con nít ranh còn hôi sữa so với bức tường khủng lồ của Fumo Fumo vốn tồn tại từ thời lập quốc đến nay!

Chiến Tranh Tĩnh Thần cũng không phải là hư danh, mang trong mình dòng máu chiến tranh, ưa thích lấy chiến nuôi chiến. Lĩnh vực của bọn hắn đã quán triệt thông suốt từ lâu chứ không phải sinh sau đẻ muộn như Shabu Ya, mà còn là kẻ thích đứng núi này trông núi nọ, liên tục thay đổi lĩnh vực!

Càng chưa nói đến chuyên môn của bọn hắn là dùng để phục vụ chiến tranh.

Vậy nên, một khi có kẻ ngoại lai xâm nhập, nằm trong vùng kiểm soát biên giới, Fumo Fumo cho bắn tan xác là chuyện bình thường, có lấy cớ đó nhằm đạp nát đất nước của đối phương hay không thì càng khó nói.

Dù sao, Fumo Fumo cũng đã làm mấy chuyện này miết, quen tay hay làm, khéo quốc vương của bên địch chết trong lúc ngủ còn được nữa là.

Thực ra còn hai vấn đề nữa, ai cũng nhìn ra nhưng không ai dám nói.

Kì họp trước, cũng bàn về vụ này, vì mất đi đội Biệt Giá cùng trưởng lão Karachi mà cử thêm một đội khác cùng em gái của Trật Tự Khư Thần – San Zumi để tiếp tục nhiệm vụ.

Nhưng mà kết quả thế nào? Không phải đã rõ ràng rồi sao?

Dù tranh đấu quyền lực khắc nghiệt cỡ nào, nhưng San Zumi vẫn là con gái út càng là con cưng của San Zojirushi, liệu ông ta có còn muốn một đứa con khác nào đó chết ở bên ngoài như đã từng hay sao?

Nếu đặt mình vào hoàn cảnh của San Zojirushi, Wentina không chắc cô sẽ xử lý ổn thoả hay vẫn còn bình tĩnh chủ trì cuộc họp khi con mình chết mất xác!

Lợi bất cập hại.

Thấy chết mà cứ đâm đầu chỉ có thể là yêu thôi.

Còn chuyện thứ hai cũng trọng yếu không kém, mà San Zojirushi cũng không muốn nhắc tới vì ai cũng biết rồi: rừng phòng hộ đã biến mất!

Nên là, ra – da của Fumo Fumo chưa chắc đã dò đến đấy, nhưng một khi vọng động mà đi tìm XTz – 01 để đối phương kích hoạt ra – da dò thám, mọi chuyện cũng khó mà nói.

Nghĩ đến đây, Wentina lại không cho là vậy, có thể chuyện rừng phòng hộ biến mất còn là một dấu chấm hỏi, nhưng có lẽ nào Shabu Ya lại mặc nó như vậy?

Fumo Fumo có thật là chưa biết chuyện này hay không? Hay sau tất cả là hai quả mù của hai bên tự dành cho nhau?

Một bên là lợi dụng thời cơ mà chờ đợi, một bên định tương kế tựu kế?

Nhưng nghĩ lại thì thấy chưa logic lắm, với phong cách hành sự của Chiến Tranh Tĩnh Thần, miếng mồi ngon trước mắt đung đưa như thế lẽ nào lại không chảy nước miếng.

Hẳn là có âm mưu sâu hơn!

Shabu Ya hẳn đã sớm cho người đến rừng bảo hộ thành lập tuyến phòng vệ và sử dụng công nghệ cao để làm giả rừng phòng hộ.

Vậy thì chuyện kế tiếp bọn họ muốn nói, kế hoạch thay cho chuyện của XTz – 01 có thể là vụ rừng bảo hộ!

Quả như Wentina nghĩ, San Zojirushi đứng dậy, khẽ gõ lưng mình mấy cái, San Tenpo ở cạnh vội lật đật chạy đến dìu ông ta, “Kế tiếp.. Chính là chuyện rừng phòng hộ. Rừng phòng hộ đột nhiên biến mất cùng Sương Đỏ, theo điều tra ban đầu của Tháp Cao ắt hẳn là hành động của Sương Đỏ nhưng không ai biết vì mục đích gì, vẫn còn đang cật lực điều tra.”

“Nhưng chúng ta vẫn không thể để mặc khu rừng trống không như thế?”

Di'el hỏi xong cũng bị chính mình doạ sợ mà đột nhiên dựng tóc gáy, một đợt gió lạnh thổi qua sống lưng, ánh trăng hắt lên mặt San Zojirushi chỉ thấy ông ta cười hoà nhã, mĩm chi, lòng Di'el bất an tột cùng.

“Đúng thế.. Khụ khụ.. Tháp Cao đã cho người đến, nhưng không đủ, chúng ta cũng cần phòng vệ Jasiky và Yoona, nên ta ngỏ lời cầu xin các vị trợ giúp.”

Hai chữ “cầu xin” vừa thốt ra, 4 kẻ ngoại lai nghe mà không thở nổi.

“Khốn nạn thật! Hoàng tộc có hai kẻ sở hữu uy áp!”

Wentina lại bộc bạch bằng thứ ngôn ngữ riêng, nhưng cô cũng biết, “hai kẻ sở hữu uy áp” cũng chỉ là cái người ta muốn cô nhìn thấy, muốn người đời nhìn thấy!

“Vậy..”

Boat Red lưỡng lự vẫn là trầm ngâm, San Dennon đã nói hộ hắn, “Ngươi không cần phải lo, ha ha, người anh em cùng cha khác ông nội của ngươi đã xung phong đi đầu, ra rừng phòng hộ rồi.. Nếu ngươi nhớ hắn có thể đi cùng ha ha ha..”

Đây đâu phải cầu xin như lời San Zojirushi nói, đây là một cái hố! Không, phải nói đây là tấm ván trên chiếc thuyền của lũ cướp biển! Người đứng trên tấm ván, một khi nhảy xuống biển có cơ may còn sống, bằng không đứng lại không chịu nhảy thì chắc chắn sẽ chết!

Tầng mưu kế này quá sâu, giữ lại 4 kẻ ngoại lai để truyền tin ra ngoài, sau đó ép người nhà bọn họ làm con tin mà đi ra biên giới, một cái chết hợp lý đã phơi bày sẵn, về sau chính là truy tang phong thưởng.

Mả mẹ nó, chết rồi mới phong danh phong chức trong khi người thân bị đe doạ, ai muốn sao?

Bạn đang đọc Ăn Cắp Ý Tưởng! Ta Chu Du Dị Giới sáng tác bởi tracingloli
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tracingloli
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.