Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hê hê, xin lỗi ta bị điên a! (1)

Tiểu thuyết gốc · 941 chữ

Vân Ca sau khi biết được thân thế của mình ở hiện tại thì vô cũng phấn khích, cô thấy như nhiệt huyết sôi trào, cô hỏi hệ thống.

" Ê, ta nói này, hiện giờ ta phải làm sao mới có thể về được?"

" Ta còn tưởng ngươi thích ở đây."

" Coi ngươi, vui vẻ chưa kìa."

" Vui cái đầu ngươi á, con mắt nào của ngươi thấy ta vui vậy."

" Ta đây là đang kích động có biết chưa."

" Được rồi, kích động."

" Ngươi muốn quay về thế giới của mình cũng dễ thôi."

" Dễ làm sao, ngươi nói ta nghe coi."

" Bày ra bộ dạng thần thần, bí bí, cho ai coi vậy."

" Nha đầu miệng còn hôi sữa nhà ngươi, cẩn thận bản tôn bẻ răng ngươi."

" Hê hê, ta thách ngươi đấy."

" Haizz, coi như tiểu gia xui xẻo vớ phải ngươi."

" Đúng là tạo nghiệp mà."

" Ngươi bớt lắm lời đi, nói trọng tâm coi." Vân Ca bắt đầu mất kiên nhẫn.

" Ngươi muốn về đơn giản thôi chỉ cần ngươi hoàn thành một nhiệm vụ, ta lập tức đưa ngươi về."

" Thật sao? nhiệm vụ gì vậy mau đưa ta đi làm lẹ."

" Đơn giản thôi, ngươi chỉ cần công lược thành công Trung Bắc hầu, Vũ Văn Vũ, khiến cho hắn vì ngươi mà rơi giọt nước mắt trân tâm, ta sẽ đưa ngươi về."

" Bảo ta đi cua trai, trời tưởng gì."

" Đơn giản, với cái mị lực này của ta, ha ha, đơn giản."

" Chỉ trong vòng một nốt nhạc là xong chứ gì."

Vân Ca bên này vô cùng tự tin vào bản thân mình mà không nhìn thấy được nụ cười xấu xa của hệ thống. Hệ thống rơi đi để lại Vân Ca một mình trong phòng tối. Lúc này Vân Ca mới tự ý thức được tình huống hiện tại của bản thân, cô hiện tại vẫn đang bị nhốt lại a.

" A, a, có ai không? bụng ta đau quá."

Vân Ca giả vờ ôm bụng ngã lăn ra đất, lăn qua lăn lại, cố tỏ ra mình sắp chết đến nơi, cách giả bệnh giả trân như vậy, vậy mà lại gạt được cả một đám người hớt hải chạy tới. Thấy Vân Ca đau đớn lăn trên đất bọn họ ai nấy đều hoảng sợ, cô mà có mệnh hệ gì bọn họ, nhất định sẽ phải bồi táng theo cô.

" Các người còn đứng ngây ra đó làm gì?"

" Mau đỡ tiểu thư về phòng, mau báo cho lão gia, phu nhân."

" Mau, mau lên, mau mời đại phu tới."

Tô quản gia sau khi chạy đến thấy Vân Ca đau đớn nằm dưới đất, liền hớt hải la lên. Đám hạ nhân sau khi nghe thấy thì cả kinh, vội vã ôm Vân Ca đưa đến hậu phòng. Trên đường đi bọn họ vô tình bắt gặp nhị tiểu thư Du Mẫn Duy, đang cùng một nữ tử hình như là đang tranh cãi. Vân Ca mắt thấy có biến liền từ trong lòng hạ nhân nhảy xuống, ba chân bốn cẳn chạy về phía Du Mẫn Duy.

" Mẫn Duy tiểu thư, cô tốt nhất là tránh xa Vũ ca ca ra."

" Cô dù gì cũng là thiên kim danh giá, vậy mà lại không biết liêm sỉ, cả ngày bám lấy Vũ ca ca."

Vân Ca nhìn cô gái đang nói chuyện với Du Mẫn Duy, điệu bộ ngang ngược, cả vú lấn miệng em, rõ ràng là đang ăn hiếp Du Mẫn Duy. Nói cho cùng Du Mẫn Duy kia cũng là tỷ tỷ của cô, hiện tại nữ nhân khác ở trước mặt cô ăn hiếp Du Mẫn Duy thật là Vân Ca có chút không nhịn được.

" Cái nữ nhân điêu ngoa nhà cô, ai cho cô ăn hiếp tỷ tỷ." Vân Ca nói một cái ngốc nghếch, còn không quên đẩy cô gái kia ra xa.

" Nha đầu chết tiệt, dám đẩy ta."

" Ngươi có biết ta là ai không?' Nữ nhân kia tức giận quát vào mặt Vân Ca.

" Ta quản ngươi là ai chứ, ai cho ngươi ăn hiếp tỷ tỷ." Vân Ca cũng không chịu thua, hét lại vào mặt cô gái kia.

Cô gái kia vốn là đại tiểu thư của tướng phủ tên là Lưu Đình, tính tình hống hách so với Vân Ca quả là một chín một mười. Hai bên liên tục giằng co, như sắp đánh nhau đến nơi, Du Mẫn Duy thấy tình hình hỗn loạn liền đứng ra ngăn cản.

" Vân Ca, sao muội ra được đây, mau vào trong ở đây không liên quan đến muội."

" Ta còn tưởng ai, hóa ra là ả điên này." Lưu Đình lên giọng.

" Ngươi nói ta là cái gì?"

" Có giỏi thì ngươi nói lại xem?" Vân Ca máu như đã dồn lên não dám mắng cô điên được, cô sẽ cho ả ta biết cô điên thế nào.

Vân Ca bất ngờ lao tới tát cho Lưu Đình nổ đom đóm mắt, Lưu Đình không kịp phản kháng liền bị Vân Ca đẩy ngã xuống đất. Vân Ca điên cuồng túm tóc Lưu Đình như muốn cào nát mặt cô ta. Lưu Đình vừa sợ hãi vừa đau đớn gào khóc kêu cứu ở dưới đất, đám nha hoàn xung quanh ai nấy đều vui vẻ đứng xem không ai thèm giúp đỡ Lưu Đình.

Bạn đang đọc Ăn Nho Không Bỏ Vỏ sáng tác bởi hoatuyettu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoatuyettu
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.