Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trần Duy Anh

Tiểu thuyết gốc · 4143 chữ

Một thời gian sau, hình ảnh của tên con trai từ phòng tắm bước ra đó là hoàn toàn biến mất khỏi tâm trí tôi. Tôi không còn bị ám ảnh bởi anh ta nữa. À, nhắc đến anh ta mới nhớ, mấy lần đi học tôi không hề thấy ai bước ra từ nhà của anh cả. Có lẽ anh đã đi nước ngoài như tôi dự đoán rồi. Tôi buồn lắm, mấy lần đôi mắt cứ rưng rưng chực khóc mỗi khi nhìn lại vào căn phòng đối diện của anh. Tên con trai đó có lẽ là đồng nghiệp hay bạn bè gì đấy, cùng đi với anh.

Tôi lại đến trường như bao ngày khác. Dạo này tôi cứ như bị trầm cảm, ít nói hẳn đi. Tôi bỗng chăm học lên trông thấy. Bây giờ tôi ít xem phim ma và chơi game hơn rồi. Ngày nào tôi cũng chỉ học và học. Chơi bời để chủ nhật làm sau. Tôi không hiểu cái gì đã khiến tôi trở nên như thế này. Nhưng cũng may là tính cách tôi không theo chiều hướng xấu đi, tôi vẫn quan tâm giúp đỡ bạn bè chứ không ích kỉ chỉ nghĩ đến bản thân.

Tiết đầu lại là tiết Toán. Cho dù chăm học hơn nhưng môn Toán vẫn là môn tôi ghét cay ghét đắng, cứ như nó là kẻ thù truyền kiếp của tôi vậy. Học đến đâu cũng không hiểu, đến khi hiểu được bài này rồi thì cả lớp lại học sang bài mới làm mình không kịp theo, thế là kiến thức cứ thế bị hổng. Với một phần cũng là do cô giáo giảng quá nhanh, viết cũng nhanh nốt. Chúng tôi mà mải chép bài thì sẽ không nghe giảng được, và ngược lại nếu chăm chú nghe giảng thì sẽ không kịp chép bài, thế mới ghét chứ!

Có một bài Toán rất khó mà tôi không thể giải được, thức gần trắng đêm cũng không nghĩ nổi cách làm. Thế nên tôi đã để dành, mang đến lớp hỏi những đứa giỏi. Thực ra cũng không phải quá khó, chỉ là kiến thức của lớp 11 nhưng do tôi lười tìm công thức nên cứ mang đến lớp hỏi chúng nó để có thời gian ngủ. Khi đang "trên đường" đi hỏi bài, tôi tình cờ đi qua nhóm mấy đứa con gái đang xúm lại nói chuyện với nhau, nhìn có vẻ bí mật lắm. Hình như chúng nó đang bàn bạc cái gì đó, nhưng tôi vẫn có thể nghe thấy được, tai tôi hơi bị thính đấy.

- Chúng mày ơi! Hôm nay lớp mình có học sinh mới đấy!

- Thật á? Con trai hay con gái?

- Con trai! Đẹp trai lắm ý! Nghe nói là học sinh từ Mỹ về!

- Ồ!- Tất cả đồng thanh.

Cả lũ con gái cứ hét ầm lên khi nghe nói sẽ có học sinh mới. Tôi nghe mà cũng thấy thích thích trong lòng. Tôi cũng là con gái mà, cũng bị rung động bởi những người đẹp trai, lại còn từ Mỹ về nữa chứ! Hoàn hảo quá còn gì!

Nghe thấy hai chữ "trai đẹp" rồi thì chẳng còn thiết học nữa. Tôi quay lại, cất quyển vở bài tập Toán vào ngăn bàn, định ra hùa theo hóng hớt chúng nó. Chưa kịp ngồi dậy thì cô chủ nhiệm đã bước vào lớp rồi. Hôm nay cô cười rất tươi, da mặt bỗng trắng lên lạ thường, viền mắt đen, môi đỏ. Nhìn là biết hôm nay cô trang điểm, chắc là để đón tên học sinh mới đó.

- Lớp chúng ta ngày hôm nay rất vinh dự được đón một bạn học sinh mới từ Mỹ trở về! Rất mong các em hãy giúp đỡ bạn ấy!

Rồi cô hướng về phía cửa lớp.

- Em vào đây!

Sau lời nói của cô giáo chủ nhiệm, một tên con trai đeo balo màu xám bước vào. Cậu ta rất cao, mái tóc hơi dựng màu hung đỏ, đeo khuyên một bên hình đầu lâu màu đen, ăn mặc cũng khá "mốt", tay trái đeo đồng hồ đen. Nhìn nghiêng từ xa cũng phải công nhận là cậu ta khá đẹp trai. Bọn con gái lớp tôi chưa gì đã chết mê chết mệt khi nhìn thấy cậu ta, có đứa còn hét lên như bị hâm.

"Quay ra đây xem cái mặt nào!"- Tôi hồi hộp chờ đợi.

Khi đã đứng cạnh cô giáo, cậu ta quay người hướng về phía cả lớp. Trời ơi!!! Phải nói thật là tôi sốc đến mức suýt ngã ngửa ra đằng sau. Tôi há hốc mồm to hết cỡ, hai tay run run như sắp bị rời ra. Tôi nhìn xuống bàn học, không dám ngẩng lên nữa. Tôi thật sự rất sợ.

- Chào các bạn! Mình là Trần Duy Anh! Rất mong được sự giúp đỡ của các bạn!

Cậu ta cười, sau nụ cười đó là tiếng hét kinh hoàng của bọn con gái lớp tôi, còn bọn con trai thì chỉ lắc đầu ngán ngẩm.

- Ồ! Lớp ta hết chỗ mất rồi! Hay em xuống kia ngồi cạnh bạn Minh Anh cho đến khi cô sắp xếp lại chỗ ngồi nha!

- Vâng! Em thế nào cũng được ạ!

"Không! Không! Đừng xuống đây!"

Tôi úp quyển sách Toán lên đầu, mặt nhăn nhó cầu nguyện cậu ta đừng ngồi cạnh tôi.

Cộp cộp cộp...

Tiếng bước chân chậm rãi càng lúc càng gần...

"Đừng mà!"

Bịch...

Đã quá trễ, chỗ trống bên cạnh tôi giờ đã có người ngồi. Và người đó... lại là người gây ấn tượng xấu với tôi bởi lần đầu tiên gặp. Chắc... chắc mọi người cũng biết cậu ta là ai rồi đấy. Tại sao mọi chuyện cứ xảy đến với tôi thế này? Tôi đã cố quên rồi mà tại sao đùng một cái cậu ta lại xuất hiện trước mặt tôi vậy? Lại còn ngồi cạnh mình như thế này nữa.

"Không! Ông trời không thương con rồi!"- Tôi nhắm tịt mắt lại.

- Ê! Cậu gì ơi! Cậu mệt à?

"Cái gì đấy? Cậu ta bắt chuyện với mình?"

Cậu ta lay lay người tôi liên tục vì tưởng mình... bị ốm. Thôi thì đành phải chịu thôi, mình sẽ ngồi cạnh cậu ta dài dài đấy. Cô chủ nhiệm nói thế thôi chứ thực ra còn lâu cô mới đổi chỗ. Tôi ngồi ở bàn cuối này suốt từ đầu năm lớp 11 đến bây giờ rồi đấy. Lúc đấy cô cũng nói sẽ xem xét lại chỗ ngỗi nhưng rồi lại mặc kệ, có quan tâm nữa đâu?

Tôi gập quyển sách lại, để lên bàn, từ từ ngồi dậy, nhìn cậu ta và cười với nụ cười "trìu mến". Chợt cậu ta mở to mắt nhìn tôi, nhìn cái bản mặt đó mà tôi ghét đến mức muốn lao tới vẽ bậy vào cho bõ ghét. Chắc cậu ta ngạc nhiên lắm đấy.

- Chào cậu! Tôi là Hoàng Minh Anh!

Cậu ta không trả lời, chỉ nhìn thẳng vào tôi. Tôi ghét nhất bị ai đó nhìn kiểu thế, cứ như bị soi mói vậy. Hay là do người ta xinh quá nên nhìn mãi không rời được? Đôi khi tôi chỉ muốn nói thẳng vào người ta như thế thôi.

- Cậu có thể bớt nhìn tôi đi được không?- Tôi nhăn mặt.

- Ồ! Tôi xin lỗi! Tại trông cậu quen quá! Tôi là Trần Duy Anh!

- Trông tôi quen ư?

- Phải! Trông cậu rất giống cô gái vô duyên mà hôm trước tôi gặp ở nhà mình! Nhưng cô gái đó... béo hơn cậu!

"Cái gì?"

Đầu tôi như muốn cháy bừng lên, đôi mắt thì hình viên đạn to tướng, tay chân nắm chặt lại chực đấm. Cậu ta đang giễu cợt tôi ư? "Cô gái vô duyên"? Cậu ta chán sống rồi sao? Tôi đã cố gắng thân thiện rồi mà cậu ta dám như thế với tôi?

- Vậy sao? Trông cậu cũng giống cái tên biến thái hôm trước tôi tình cờ gặp ở nhà người quen!- Tôi mỉm cười, thầm khen mình trong lòng.

- Ha ha ha...- Cậu ta cười lớn.

"Tên này điên rồi sao?"

- Cậu thật vui tính! Nhà người quen ư? Ha ha ha ha...

- Cậu đừng cười nữa được không?

- Thôi không nói chuyện nữa! Chơi game đây!

Cậu ta mở cái cặp màu xám, lấy ra một chiếc máy, đeo tai nghe và bắt đầu ngồi chơi một cách chăm chú. Cái tên đáng ghét! Đó là cách cậu ta chào hỏi người mới quen sao? Hơn nữa người mới quen đó sẽ gắn bó với cậu ta suốt năm lớp 12 đấy.

Tôi cười khẩy, quay mặt sang chỗ khác, lôi sách vở ra tiếp tục suy nghĩ. Cô giáo đi rồi, tý nữa cô Toán sẽ vào kiểm tra miệng, tôi sẽ học thật chăm chỉ để tý nữa còn lên gỡ điểm. Môn Toán tôi kém lắm, phải tranh thủ lúc đang chăm học lên bảng dài dài thì lần sau bài khó thì mình sẽ không bị gọi nữa.

Đột nhiên một đứa hét ầm lên:

- Chúng mày ơi! Hôm nay cô Toán bận! Cô dặn lớp mình phải tự quản lớp!

- Hura...- Lớp tôi hét ầm lên rồi ôm nhau như kiểu bạn bè chưa bao giờ gặp.

Tôi đã quá quen với cảnh này rồi. Có đợt cô nghỉ dạy mà lớp tôi sướng đến mức đổ hết nước ra sàn, nhảy nhót tưng bừng, bật nhạc ầm ầm, vừa nhảy vừa hát theo vui lắm. Lớp tôi tuy quậy nhưng đứa nào cũng tốt. Tôi cũng sung sướng không kém. Lần nào được nghỉ là lần đầy tôi hùa theo hét loạn hết lên như chúng nó. Nhưng hôm nay ông trời không thương tôi, cứ ngỡ được nghỉ tiết này sẽ được chơi bời thoải mái, nhưng ai ngờ lại vướng phải cái tên chết dẫm này.

Bọn con gái được thể kéo nhau xuống chỗ tôi. Ban đầu cứ tưởng chúng nó định rủ mình đi chơi, đang định vênh mặt tỏ vẻ chăm học. Nhưng mục tiêu của chúng nó không phải là tôi, mà là cái tên đang chơi game bên cạnh tôi cơ.

- Ối! Chúng mày đi ra hết đi! Cho tao thở!

Tôi bị chúng nó đè đến mức suýt bẹp dí. Phải khó khăn lắm tôi mới có thể thoát ra khỏi mấy đứa hám trai này. Cậu ta chỉ được cái vẻ bề ngoài thôi, bên trong chắc gì đã tốt đẹp mà mấy nàng cứ bám theo thế?

Tôi chạy lên ngồi cạnh Thảo My, nó đang đọc truyện, lại truyện tình cảm làm tôi phát ngán. Không biết nó có phải là con trai không nữa. Ngày nào nó cũng vừa đọc truyện vừa hét lên: "Ôi tại sao đẹp đôi thế này mà lại không đến được với nhau?" Và sau đó nàng gập quyển sách lại, đập lia lịa lên bàn rồi bắt đầu than thở, làm mặt tức giận.

- Mày có thể đừng đọc nữa được không? Tao bảo cái này!

- Ôi tại sao đẹp đôi thế này mà lại không đến được với nhau?- Nó ôm quyển sách, mặt như sắp khóc.

- Thôi đi!- Tôi giật quyển sách, cất vào trong ngăn bàn.

- Ai cho mày cướp sách của tao? Ra mà làm quen với tên Duy Anh gì gì đấy ngồi cạnh mày đi!- Nó nhăn nhó.

- Cái gì? Sao tao lại phải làm quen với tên đó?- Tôi tức giận.

- Tên đó cũng đẹp trai mà! Nhìn như trai Mỹ còn gì?- Nó phẩy tay.

- Kể cả có như trai Hàn thì tao cũng không quan tâm nhé! Mày có biết tên đó chính là người ở nhà anh Phong mà tao kể cho mày không?

Nó bật dậy, hét lên:

- Cái gì? Là tên đó hả?

Sau tiếng hét của nó, lập tức cả lớp im bặt, mọi sự chú ý đều hướng vào tôi và Thảo My, tên Duy Anh đó cũng dừng hẳn game để nhìn bọn tôi luôn. Tôi xấu hổ lôi My xuống, ra hiệu im lặng cho nó.

- Mày nói nhỏ đi được không? Tao xấu hổ quá!

- Tao có nghe nhầm không? Chính là cái tên cởi trần đó hả?

- Ừ! Tao còn điên đầu hơn mày cơ! Tên đó lại còn ngồi cạnh tao nữa!

- Mày khổ thật đấy! Tao thực sự thương mày! Nhưng công nhận là tên đó đẹp trai thật đấy! Mặc dù tao thích con gái nhưng nhìn tên đó tao cũng không thể kìm-nén-cảm-xúc!- Nó kéo dài giọng.

- Thôi đi mày!

- Kệ đi! Mày đừng có nghĩ chỉ vì lần đầu gặp không ấn tượng như thế mà ghét cậu ta! Phải thân thiện với bạn mới chứ!

- Không! Tao sẽ không bao giờ thân thiết với người như cậu ta!

- Kệ mày đấy! Tao không quan tâm nữa! Mày đi ra chỗ khác để tao đọc truyện!

- Mày nhớ mặt tao đấy!

Tôi hậm hực bỏ về chỗ. Giờ chẳng còn đứa nào ở bên cạnh cậu ta nữa. Có lẽ chúng nó tới gần gạ gẫm làm quen, nhưng cậu ta mải chơi game nên chẳng để ý, thế nên chúng nó chán nản ra chỗ khác. Tôi đoán vậy. Chưa đến 15 phút mà đã chẳng còn ai ngồi cạnh cậu ta. Ai bảo kiêu cho lắm vào, về sau không ai theo mình thì đừng có đổ tại. Đẹp trai thì đẹp trai thật nhưng tính cách như thế thì xác định ế đi là vừa.

Không phải học Toán nữa nên tôi đổi sang làm bài tập Tiếng Anh cho dù chẳng muốn làm chút nào. Tôi dốt Tiếng Anh nhưng lại rất thích học. Đôi khi tôi cũng không thể hiểu nổi bản thân mình.

"Ôi! Cái câu này làm như thế nào nhỉ? Quên hết chia động từ rồi!"- Tôi cắn bút.

Tôi cầm tờ đề chạy loạn xạ khắp lớp hỏi từng đứa giỏi một. Nhưng đứa nào cũng bó tay, kể cả lớp trưởng hay những đứa 10 phẩy Tiếng Anh cũng chịu. Trời ơi, chúng mày đùa tao à???

- Tao biết một người có thể giải được câu này!

- Ai? Ai?- Tôi hớn hở.

- Cái bạn đẹp trai ngồi cạnh mày ý! Từ Mỹ trở về còn gì? Tiếng Anh chắc chắn phải hơn gấp tỉ lần cả lớp mình gộp lại chứ!

Đấy, đứa nào cũng bảo vậy, toàn xua mình về chỗ tên Duy Anh đó. Tôi tức muốn nổ đầu ra. Chẳng lẽ cứ từ Mỹ về là giỏi Tiếng Anh toàn diện chắc? Đầy người đi du học vài năm rồi nhưng cũng có biết tý gì đâu? Chắc gì tên đó đã giỏi bằng cả lớp tôi gộp lại? Lớp tôi tuy không phải lớp chọn nhưng đầy đứa giỏi Tiếng Anh lắm đấy, chúng nó học chắc hơn bọn lớp chọn nhiều. Đừng tưởng lớp bình thường là kém cỏi nha.

- Không! Có chết tao cũng không hỏi cậu ta đâu!

- Tùy mày thôi! Tao không biết làm câu đấy đâu!

"Được! Nếu chúng mày không nghĩ ra được thì để tao tự làm!"

Tôi tức giận bỏ về chỗ, cúi mặt xuống tiếp tục làm bài. Thôi thì bỏ qua câu đấy làm câu khác, không nên suy nghĩ quá nhiều kẻo đau đầu thì chết. Một lúc sau, toàn bộ bài tập Tiếng Anh tôi đã hoàn thành hết, tất nhiên là không đúng hoàn toàn, vẫn còn sai khá nhiều. Tôi giở đi giở lại soát lỗi thì chợt nhận ra mình vẫn chưa làm câu hỏi hóc búa đó.

"Trời ơi! Câu này làm như thế nào?"- Tôi vò đầu bứt tóc.

Tôi liếc sang bên cạnh, tên Duy Anh đó vẫn đang chăm chú chơi game, đeo tai nghe màu trắng, hai ngón tay cái cứ bấm bấm lia lịa. Chắc cậu ta đang chơi game hành động gì gì đấy. Cái tên vô cảm này, người ta nói, người ta gọi cũng chẳng thèm quan tâm, chỉ chơi game và chơi game. Không lẽ cuộc sống của cậu ta là game ư?

- Này!

-...

- Này Duy Anh!

-...

Gọi mãi cậu ta chẳng thèm trả lời, cứ như đang cố tình phớt lờ mình vậy. Tôi giật mạnh cái máy điện tử làm cả tai nghe cũng bị kéo theo. Cậu ta giật mình hướng mắt lên nhìn tôi, và sau đó từ khuôn mặt ngơ ngác trở thành đỏ bừng làm tôi ngạc nhiên.

- Cậu bị điên à?- Cậu ta hét lên.

Tôi nhìn vào màn hình, chữ "Game Over" hiện lên to đùng. Tôi chợt nhận ra mình đã phá hỏng trò chơi cậu ta. Thôi xong rồi, tôi đã gây nên chuyện tày đình. Mà tại cậu ta chứ đâu phải tại tôi nhỉ? Ai bảo tôi gọi mãi mà cậu ta không nghe. Đến khi người ta giật cái máy ra rồi thì lại nổi giận. Đàn ông con trai kiểu gì vậy? Nhưng thôi, dù sao tôi cũng là người có lỗi. Chắc là do tôi giật máy đúng lúc cậu ta gần thắng rồi nên cậu ta mới nổi giận như thế. Đúng là cái tên dở hơi.

- Tôi xin lỗi! Tôi không biết! Tại tôi gọi mãi mà cậu không nghe nên...

- Kể cả thế thì cậu cũng không được giật đồ của người khác như thế chứ? Đó là nghề nghiệp của cậu à?

- Cái gì?

Này, Hoàng Minh Anh tức giận thật rồi đấy nhá! Người ta xin lỗi tử tế mà lại nói cái giọng kiểu đó ư? Sao cậu ta dám xúc phạm tôi như thế? Cậu ta chán sống rồi sao? Cái tên chết dẫm, tôi thật sự rất muốn đánh cậu ta. Tôi chưa từng gặp loại người nào như cậu ta. Sao lại có người như thế chứ nhỉ? Chắc do cậu ta được nuông chiều quá nên mới như thế. Bọn công tử đáng ghét.

- Cậu ăn nói cho tử tế! Cũng chính vì cậu phớt lờ tôi nên tôi mới phải làm thế nhé! Chứ tôi cũng không thèm giật cái của nợ này đâu! Cậu đừng có gây sự với tôi, tôi sẽ không để yên đâu!

Cậu ta ghé sát vào tai tôi, thì thầm:

- Cứ thử xem!

Tôi đơ người một lúc. Đôi mắt cậu ta mang đầy vẻ thách thức, khóe miệng nhếch lên. Cậu ta giật lại cái máy trên tay tôi, cười khẩy rồi bước ra khỏi lớp. Tôi cứ há hốc mồm nhìn cậu ta chậm rãi bước đi cho đến khi bóng dáng cậu ta khuất sau cánh cửa lớp.

Tiết Toán kết thúc, dần dần đến các tiết khác, cậu ta đều không vào lớp trong khi chiếc balo xám của cậu ta vẫn đang nằm bên cạnh balo Doremon của tôi. Tôi bắt đầu cảm thấy bất an. Cậu ta đang làm gì vậy? Cậu ta dỗi tôi rồi sao? Trời ạ, mới gặp lần đầu mà đã như thế này rồi. Vài thời gian sau chắc tôi với cậu ta đánh nhau luôn quá.

Đã đến tiết 4 rồi mà cậu ta vẫn chưa vào lớp. Lần này tôi không thể ngồi yên được nữa. Tôi ôm bụng giả vờ đau để xin cô giáo xuống y tế, nhưng thực chất là chạy đi tìm cậu ta.

Tôi sốt ruột chạy ra sân bóng, sân trước, vườn trường, cậu ta đều không có ở đó. Chết tiệt thật, cậu ta mà bị làm sao thì mình sẽ bị đổ tội đầu tiên cho mà xem. Duy Anh ơi, xin cậu đừng có nghĩ linh tinh đấy.

Khi chạy đến sân sau, tôi thấy cậu ta đang nằm trên ghế đã dưới gốc cây. Tôi thở phào nhẹ nhõm, hóa ra cậu ta ngủ ở đây, cứ tưởng cậu ta định trốn đi đâu chứ. Thôi cậu ta ở đây là may rồi, cũng chẳng cần phải đi tìm nữa. Tôi thong thả đi về lớp và tiếp tục tiết học của mình.


Reng reng...

Tiếng chuông kết thúc tiết cuối cùng vang lên. Cảnh tượng quen thuộc lại hiện ra trước mắt tôi, đứa nào cũng reo lên sung sướng, sau đó thì vừa huýt sáo vừa bỏ sách vở vào cặp rồi chạy ùa ra nhà để xe. Tôi luôn luôn là đứa về cuối cùng. Cất sách vở xong, tôi tắt đèn, đang chuẩn bị đi ra ngoài thì chợt nhận ra chiếc balo xám của Duy Anh vẫn ở đó, cậu ta vẫn chưa về lớp. Cái tên ham ngủ này, ngủ nhiều đến mức chẳng biết giờ giấc nữa ư? Tôi cũng vì mải quá nên không để ý đến đồ đạc của cậu ta.

Tôi mặc kệ, không dại mà mang về cho cậu ta, cho chừa cái tội mê ngủ mà quên không về lớp đi. Tôi đến nhà để xe, dắt xe đứng trước hàng đồ ăn vặt trước cổng trường. Tôi cứ đứng đó một lúc, vẫn chẳng thấy cậu ta đâu cả. Tôi dựng xe để đó nhờ chị Vy là chủ cửa hàng trông xe hộ, tôi là khách quen của chị ấy mà.

Tôi chạy về lớp, chiếc balo xám vẫn ở đó. Cậu ta vẫn chưa lấy nó ư? Tôi hoảng sợ chạy vào trong lớp, xách chiếc cặp lên rồi đến chỗ sân sau, cậu ta cũng không có ở đó. Chiếc ghế đá mà ban nãy cậu ta nằm đang có người ngồi lên rồi. Trời ơi, đi mà quên cả balo sao? Tôi đeo cả 2 cái balo lên người, cái Doremon của tôi thì đeo ở đằng sau, còn cái màu xám của cậu ta thì đeo ở trước. Trông mình chẳng khác gì một bà mẹ đang địu hai đứa con.

"Tại sao mình lại phải khổ thế này chứ?"- Tôi vừa đi vừa than thở.

- Này!

Tôi quay lại, cậu ta đang ở đằng sau tôi từ lúc nào. Tôi giật mình đến mức suýt ngã ngửa. Cái tên này, định dọa người ta đến chết sao? Tôi vội bỏ balo màu xám ra rồi đưa nó cho cậu ta. Chẳng phải xách hộ nữa, đỡ nặng quá!

Cầm chiếc balo, cậu ta khoác nó lên một vai rồi đi thẳng về, chẳng thèm cảm ơn cũng chẳng thèm chào tôi một câu.

- Này!- Tôi gọi lớn.

Cậu ta quay lại.

- Mèo ăn mất lưỡi cậu rồi à? Sao cậu không thèm cảm ơn tôi vậy? Cậu có biết là cặp cậu rất nặng không?

Câu ta không nói gì, chỉ quay đi và buông một câu xanh rờn:

- Coi như huề ban nãy cậu làm hỏng máy game của tôi!

Tôi sững người. Cậu ta vừa nói gì? Tôi làm hỏng máy game của cậu ta ư? Tôi chỉ giật nhẹ thôi mà. Để chứng minh là mình không nghe nhầm, tôi đuổi theo sau cậu ta, sờ sờ vào cái balo xem cậu ta có nhét nó vào không và kiểm tra. Thấy có người động vào balo mình, cậu ta quay ngoắt lại, lùi ra đằng sau, mặt khó hiểu:

- Cậu làm gì vậy?

- Cậu nói tôi làm hỏng máy game của cậu ư? Đâu? Đưa máy game đây xem nào! Tôi thề là tôi chưa làm hỏng, đừng có vu khống nhé!- Tôi chìa tay ra trước mặt cậu ta.

- Vứt đi rồi!

- Đừng nói dối tôi! Lúc đi ra khỏi lớp tôi thề là cậu cầm nó, không thể hỏng nhanh thế được!

- Cậu để yên cho tôi đi! Tôi phải về!- Cậu ta lạnh lùng gạt tay tôi ra.

Tại sao cậu ta cứ phải né tránh tôi như thế? Hay là cậu ta nói dối tôi? Cái tên chết tiệt, tôi ghét cậu ta đến mức muốn giật mái tóc màu đỏ kia, giật khuyên tai màu đen và cả chiếc đồng hồ đeo tay của cậu ta nữa. Vậy là chiếc máy game đó không bị làm sao mà cậu ta dám bảo là hỏng và vứt đi rồi. Lừa ai chứ lừa tôi không dễ đâu. Biết thế ban nãy tôi giật cho nó hỏng thật.

Tôi chạy thật nhanh để vượt lên trước cậu ta. Tôi không thể để tên đáng ghét này đi trước và mình đi sau được, trông chẳng khác gì ông chủ và cô giúp việc. Tôi chạy đến cửa hàng của chị Vy, lấy xe thật nhanh rồi phóng về trước. Tôi vừa đi vừa cười đắc ý, không gì sung sướng bằng vượt mặt được cái tên mà mình không ưa.

Bạn đang đọc Anh Hàng Xóm sáng tác bởi kenkenmom
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kenkenmom
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.