Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Duy Anh, tôi sai rồi!

Tiểu thuyết gốc · 3817 chữ

Sau cái ngày mà Bảo Nam khiến Thảo My rơi giọt nước mắt đầu tiên, cậu ta và Duy Anh bỗng thân thiết lên trông thấy. Họ suốt ngày đi cùng nhau, tưởng chừng như không thể rời nhau ra vậy. Nói vậy thì hơi quá nhưng thực sự thì tôi không hiểu sao họ lại có thể thân với nhau nhanh như thế trong khi mới quen nhau chưa được bao lâu. Có đôi lúc tôi còn tự hỏi hai tên này có vấn đề gì về giới tính không. Nhưng rồi nghĩ lại thì thấy mình thật vớ vẩn, cứ nghi ngờ như vậy có ngày người ta ghét cho. Nếu tên Duy Anh mà ghét tôi thì cậu ta sẽ không nhắc Tiếng Anh cho tôi vào giờ kiểm tra nữa đâu.

- Ê!

- Tôi có tên!

- Ừ thì Minh Anh!

- Sao?

- Cậu có thích xem phim ma không?

Nghe đến hai chữ "phim ma", mắt tôi sáng rực lên, tôi buông bút xuống, quay sang nhìn Duy Anh với đôi mắt cún con.

- Có có! Cậu có phim ma nào sợ sợ thì chỉ tôi với!

Cậu ta bỗng giật mình khi thái độ của tôi bỗng quay ngoắt 180 độ như thế. Tại tôi chẳng ưa cậu ta, mỗi khi cậu ta bắt chuyện thì tôi đều lảng tránh, giả vờ làm bài, đọc sách... Tất cả chỉ vì cái tính điên điên rồ rồ của cậu ta, tôi rất khó chịu. Có phải trẻ con cấp một đâu mà nói lắm thế không biết.

- Mọi ngày cậu toàn "bơ" tôi cơ mà! Sao bây giờ lại hồ hởi thế?- Cậu ta vênh mặt.

Tôi bĩu môi. Lại chả thích quá đi, cứ giả vờ. Chưa bao giờ cậu ta bắt chuyện mà tôi trả lời. Cậy có tý phim ma thôi cũng đòi vênh mặt với người ta. Không cho xem thì thôi, đây lên mạng tìm không thiếu nhé.

- Thì sao? Ý cậu là không muốn cho tôi xem chứ gì? Không cho thì thôi, chẳng thèm!- Tôi cầm bút lên, tiếp tục chép bài.

- Thôi thôi, tôi đùa đấy! Đừng dỗi mà!

- Tôi đâu có dỗi! Tại cậu đùa vớ vẩn đấy chứ!

- Tôi đùa vớ vẩn bao giờ? Tại tôi thấy cậu hay lảng tránh mỗi khi tôi nói chuyện với cậu còn gì? Tôi nói thế vì tôi thấy lạ thôi mà!

- Mặc kệ cậu! Tôi không quan tâm! Cậu đi ra chỗ khác cho tôi nhờ!

- Thế thôi! Không nói nữa! Tôi đi chơi đây!

Duy Anh bật dậy, lục balo lấy tai nghe rồi bước ra khỏi lớp. Cậu ta cho nhạc to đến mức khi ra khỏi cửa lớp rồi tôi vẫn nghe thấy tiếng nhạc. Mấy lần tôi xem trộm danh sách nhạc của cậu ta thì toàn thấy Eminem, có vẻ cậu ta rất thích anh ấy. Thú thực thì tôi không thích nghe rap lắm. Tại nhanh mà tôi lại không hiểu tiếng nên chẳng biết người ta đang đọc cái gì. Tôi thấy nghe hát thôi đã đủ lắm rồi.

Thấy cậu ta nghe nhạc, tôi cũng nổi hứng muốn nghe theo. Tôi lấy tai nghe và điện thoại từ trong túi quần ra, bật những bài buồn buồn nghe cho có cảm xúc. Tôi bắt đầu nghe nhạc Mỹ từ hồi mới vào lớp 10. Hồi cấp hai thì suốt ngày bị lũ bạn cho nghe bao nhiêu nhạc Hàn Quốc. Bây giờ vào cấp 3 thì lại đến bọn này cho nghe nhạc Mỹ nên giờ nghiện luôn rồi, tôi chỉ có nghe nhạc Mỹ mà thôi.

Đầu tôi lắc lư theo những tiếng nhạc. Tay phải thì viết bài, tay trái thì gõ gõ lên bàn theo nhịp. Bỗng Thảo My ra đứng trước mặt tôi, nhìn tôi không cảm xúc. Tôi giật mình bỏ tai nghe xuống, ngẩng mặt lên nhìn nó.

- Sao thế em?- Tôi trêu.

Nó chẳng cười, cũng chẳng nói gì, chỉ đứng đó nhìn tôi thôi. Ơ con này hôm nay lại thật, sao tự nhiên lại như thế nhỉ? Hay nó vẫn còn ám ảnh chuyện hôm nọ? Nếu tôi nhớ không nhầm thì ngay sau ngày hôm đó, nó cười tươi trở lại, không còn buồn bực nữa cơ mà... Sao bây giờ... Hay có chuyện gì đang xảy ra với nó? Mà thôi, cứ đoán già đoán non, hỏi thẳng nó luôn.

- Đừng nhìn tao như thế nữa! Có gì nói đi! Mày biết tao ghét bị người khác nhìn chằm chằm như thế rồi mà!

- Đi theo tao!

Nó cầm lấy tay tôi rồi kéo đi.

- Ơ con này! Mày làm gì thế?

Nó dẫn tôi ra sân bóng cạnh vườn trường rồi trốn sau bụi cây gần đó. Nó ấn nhẹ đầu tôi xuống, ra hiệu im lặng.

- Mày bị hâm à?

- Suỵt! Trật tự!

Tôi ngẩng đầu lên nhìn về sân bóng. Trước mặt tôi là hai tên Duy Anh và Bảo Nam đang chơi bóng rổ với nhau. Trời thì nắng chang chang, quanh sân chẳng có ai, tự nhiên mọc đâu ra hai tên này chơi bóng rổ vậy? Mà... Bảo Nam ư? Cái gì? Tên Bảo Nam chơi bóng rổ? Tôi có nhìn nhầm không vậy? Hay do trời nắng quá nên tôi bị hoa mắt?

- Tại sao tên Bảo Nam lại chơi bóng rổ thế kia? Tao có nhìn nhầm không?

- Mày không nhìn nhầm đâu! Từ hồi họ mới quen nhau thì suốt ngày ra đây chơi bóng rổ. Duy Anh dạy Bảo Nam chơi đó!

- Hả? Sao mày biết?

- Sao tao lại không biết chứ? Cả tuần nay tao đều thấy hai tên đó chơi với nhau mà! Thân ghê ta!- Nó bĩu môi.

Tôi ngạc nhiên. Trước đây My ghét Nam lắm cơ mà. Tại sao bây giờ lại theo dõi cậu ta? Cả tuần nay nó toàn ra đây để xem hai tên đó chơi bóng rổ với nhau ư?

- My à! Mày rảnh đến vậy sao? Cả tuần chạy ra đây rình mò họ à?

Nó giật mình, ngẩng mặt lên nhìn tôi.

- Ừ nhỉ? Tao cũng thấy lạ! Sao dạo này tao lại toàn làm thế nhỉ? Tao cũng chẳng hiểu nổi tao nữa!

Tôi nhíu mày.

- Mày sao vậy My? Mày làm gì mày cũng không biết ư?

Nó gật đầu lia lịa.

- Mày hâm rồi! Làm gì còn không biết nữa!

- Tao... tao thật sự không biết! Có phải tao điên lắm không?- Nó nhìn tôi với ánh mắt đáng thương.

Người My bỗng run lên, nó ôm mình ngồi bệt xuống, mắt nhìn xuống đất. Tôi choàng tay qua vai nó. Tại sao cả tuần nay nó lại đi theo dõi Bảo Nam và Duy Anh như thế? Xong nó còn không biết mình đang làm gì nữa... Tôi thực sự lo lắng cho nó. Liệu có phải sau chuyện hôm đó nên nó mới thay đổi như thế này không?

- Hai người làm gì ở đây vậy?

Tôi giật mình, Duy Anh và Nam đã đứng sau chúng tôi từ lúc nào. Nam thì chỉ dám rón rén đứng sau lưng Duy Anh vì cậu ta thấy có My ở đây. Chắc do tôi và My nói to quá nên đã thu hút được sự chú ý của họ.

Nghe thấy tiếng nói, My cũng ngẩng mặt lên, nó nhìn thấy khuôn mặt sợ sệt đang thập thò sau lưng Duy Anh thì người lại run lên. Nó nhắm chặt mắt lại, bật dậy rồi chạy đi.

- My!- Tôi gọi lớn.

Tôi quay sang, trừng mắt nhìn Nam.

- Cậu đã biết chuyện hôm đó rồi mà sao vẫn xuất hiện trước mặt My vậy?

- Tôi... tôi xin lỗi!- Nam lắp bắp, người thì vẫn trốn sau lưng Duy Anh.

- Cậu nói gì vậy Minh Anh? Nam đâu có xuất hiện trước mặt My? Tự nhiên hai người ra đây xem chúng tôi chơi bóng rổ đấy chứ! Cậu đã thấy Nam vào lớp mình lần nào chưa? Cậu đừng được đà thấy Nam hiền lành, không dám nói gì mà lên mặt nhé! Cậu hơi quá đáng rồi đấy!

- Cái gì? Cậu không thấy khi My nhìn thấy Nam thì nó chạy đấy à? Cậu không thương cảm cho nó thì thôi lại còn vênh mặt lên trách móc nữa! Nói cũng phải có lý một chút chứ! Cái gì mà được đà cơ? Chả lẽ cậu nghĩ bọn tôi rảnh để mà qua đây xem các cậu chơi bóng rổ ư?

- Tại sao không?- Duy Anh cười khẩy.

- Xin hai người đừng cãi nhau nữa! Người sai ở đây là tôi! Chỉ vì tôi xuất hiện nên My mới bỏ chạy như thế!- Nam chen vào.

- Cậu im đi!- Tôi và Duy Anh đồng thanh.

Vừa dứt lời, cậu ta im luôn, cúi mặt xuống và tiếp tục nấp sau lưng Duy Anh.

- Tôi ghét cả hai cậu! Biến khỏi cuộc đời của tôi đi! Tôi chịu đủ rồi!- Tôi hét lên rồi bỏ đi.

Không cần nhìn thì tôi cũng biết là Duy Anh đang rất tức giận. Cậu ta cũng chỉ là muốn bảo vệ bạn mình thôi mà, tôi biết điều đó. Tôi sai, My cũng sai, nhưng tôi vẫn bênh nó. Hình như tôi đang khiến cho mọi chuyện trở nên rắc rối hơn. Nam quá hiền lành nên không dám nói gì mặc dù cậu ta chẳng làm gì sai cả. Cậu ta thương My nên không dám ra mặt, cậu ta sợ My sẽ lại khóc như hôm đó.

Tôi chạy đi tìm My nhưng mãi chẳng thấy nó đâu. Tôi đoán có lẽ nó đã về lớp. Tôi chạy về lớp theo suy nghĩ của mình. Và đúng như vậy, nó đang ngồi ở góc lớp, hai tay để lên bàn, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

- My à!- Tôi gọi nó.

Nó không trả lời.

Tôi thở dài, ngồi xuống ngay đằng sau nó.

- Mày đừng như thế nữa được không? Tao lo cho mày lắm!

- Minh Anh ơi! Tao xin lỗi!

Tôi ngạc nhiên.

- Xin lỗi gì?

Nó quay mặt lại, nhìn tôi mệt mỏi.

- Tao đã lôi mày vào chuyện này!

Tôi ngồi gần nó hơn, đặt tay lên vai nó.

- Không sao đâu! Mày cần gì phải xin lỗi chứ? Người sai là tao!

- Tao đã thấy mày cãi nhau với Duy Anh! Tất cả chỉ tại tao!

Tôi im lặng. Từ hồi mới quen đến nay chúng tôi chưa bao giờ phải trải qua những chuyện như thế này. Liệu đây có phải thử thách cho chúng tôi không?

- Tao sai rồi! Tao vì quá tức giận nên đã lỡ lời với Duy Anh!

My ôm chầm lấy tôi, người nó lại run lên.

- Tao muốn nói với mày tất cả. Nhưng tao sợ...

- Bao giờ mày cảm thấy khá hơn hẵng kể. Đừng có ép buộc mình quá! Mày nên nhớ luôn có tao bên cạnh giúp đỡ mày, cho dù là chuyện gì đi chăng nữa My ạ!

Nó cười, đôi mắt ươn ướt nước.

- Cảm ơn mày! Bạn thân của tao!


Tôi nằm trên giường, trằn trọc không thể nào ngủ được mặc dù bây giờ mới có... 9 giờ tối. Nhớ lại chiều nay, sau khi tôi và Duy Anh cãi nhau, cậu ta chẳng nói chẳng rằng, cứ lạnh lùng chơi game vậy thôi. Khác hẳn với những ngày bình thường khác, cậu ta toàn gây sự với tôi xong rồi cười sằng sặc. Hôm nay cậu ta không như vậy lại khiến tôi cảm thấy trống vắng.

Tôi đứng bên cửa sổ, nhìn sang nhà cậu ta, đèn vẫn sáng nhưng không phải ở căn phòng của anh. Tôi bắt đầu cảm thấy hối hận khi đổ tội cho cậu ta như thế. Tôi sai thật rồi.


Một tuần sau đó, tôi ngồi học như một đứa tự kỉ, có người ngồi bên cạnh cũng như không. Bởi người đó dỗi tôi rồi còn đâu. Nhà My có việc bận nên mấy hôm nay nó không đến lớp. Phải nói thật là chẳng có ai nói chuyện hợp với tôi bằng nó và... Duy Anh. Nhưng giờ My nghỉ rồi, chỉ còn cậu ta. Tính cách cậu ta vẫn thế, chẳng thay đổi gì. Cậu ta trêu đùa với tất cả thành viên trong lớp, trừ tôi. Tôi với cậu ta không nói chuyện với nhau nữa, đã một tuần nay rồi. Cùng lắm là "không may" đụng phải mặt nhau thôi, sau đó lại quay đi, người nào tự giải quyết việc của người ấy. Ngồi cạnh nhau mà "cạch" mặt nhau cứ như kiểu chưa bao giờ gặp vậy.

Và đen đủi cho tôi là... hôm nay đến phiên tôi và Duy Anh trực nhật. Lớp tôi có một quy định do cô giáo chủ nhiệm đặt ra: "Mỗi ngày một bàn trực nhật, hai người phải tự phân công cho nhau, nếu trực nhật bẩn sẽ phải ở lại lớp dọn dẹp cho tới khi sạch thì thôi." Tôi ngán ngẩm, tôi và cậu ta đang dỗi nhau thế này thì phân công kiểu gì chứ? Hơn nữa cậu ta thì suốt ngày chúi đầu vào điện tử, người ta gọi còn không biết thì nói gì đến cái chuyện trực nhật này? Vì không muốn mở lời nên một mình tôi làm hết, từ quét lớp cho đến lau bảng, chạy gần một vòng quanh trường để đến tủ lớp - nơi để phấn và khăn trải bàn, lọ hoa và một số dụng cụ khác của lớp.

Hồi còn ngồi một mình thì tôi luôn được trực nhật cùng với hai đứa bàn trên nên có chúng nó giúp cũng chẳng nặng nhọc gì. Khi trực nhật một mình thì có Thảo My giúp đỡ. Nhưng bây giờ nó nghỉ học mất rồi, còn tên ngồi bên cạnh thì chẳng biết gì. Tôi cũng ngại nhờ hai đứa ở trên vì thể nào chúng nó cũng bắt bẻ tên Duy Anh phải làm cùng tôi. Tới lúc đó thì tôi sẽ phải đi cùng cậu ta. Tôi không muốn thế đâu. Thôi thì làm hết vậy, chạy đi chạy lại một chút cho giảm cân.

Tiết này là tiết Văn và cũng là tiết của cô giáo chủ nhiệm. Cô giáo là một người rất khắt khe trong chuyện trực nhật. Chỉ cần có một chút rác ở trong lớp hay ngăn bàn của đứa nào đấy là cô lại mắng và thể nào cũng bắt phải trực nhật lại.

Vì chỉ có một mình tôi trực nhật nên không được sạch cho lắm. Bọn lớp tôi phải nói thẳng là xả rác như "thần". Dọn được chỗ này thì chúng nó lại bày ra chỗ khác. Hơn nữa cả lớp có đúng một cái khăn lau bảng, cứ xong một tiết là lại phải xuống giặt một lần vì nó rất bẩn. Tiết đầu tôi lau mãi mà chẳng sạch, phải giặt đi giặt lại 2 đến 3 lần mới lau sạch. Mà trong khi phòng vệ sinh ở dưới tầng 1, còn lớp tôi... tận tầng 3. Chúng nó cứ tưởng có Duy Anh trực cùng tôi nên chẳng giúp và cũng chẳng quan tâm. Tôi mệt quá, chưa bao giờ tôi phải trực nhật vất vả thế này, không lúc nào được ngồi yên ổn, hơi tý lại phải đứng dậy để dọn dẹp, chúng nó có hiểu cho tôi đâu chứ. Nếu tôi cao ráo, gầy gò thì còn đỡ, đằng này béo và thấp nên khổ quá, leo được từ tầng 1 lên tầng 3 là cả một kì tích.

- Cô đến!!!

Vừa dứt lời, cả lũ nhao nhao chạy về chỗ của mình. Thấy cô đến, tôi cũng sợ nên ném tạm cái chổi vào góc lớp rồi về chỗ. Ngay khi đứng ở cửa lớp, cô đã nghiêm nghị lên tiếng:

- Hôm nay ai trực nhật?

Tôi chậm rãi đứng dậy, còn Duy Anh vì mải chơi game nên không để ý.

- Chỉ có mình em trực nhật thôi ư? Bạn bên cạnh em bị ốm à?

Cả lớp cùng quay xuống nhìn Duy Anh, cậu ta vẫn chơi game. Cả một tập thể lớp mấy chục con người đang nhìn mà cũng không biết gì. Tôi không nói, không gọi cũng chẳng thèm nhìn cậu ta. Thấy thế, hai đứa ngồi trên tôi liền quay xuống gọi.

- Duy Anh! Đứng dậy kìa!

Duy Anh giật mình bỏ tai nghe xuống và ngạc nhiên khi bắt gặp hàng chục cặp mắt đang hướng về phía mình.

- Sao mọi người lại nhìn tôi ghê vậy?

- Đứng dậy! Hôm nay bàn cậu trực nhật đấy!- Mấy đứa xung quanh giục.

Cậu ta bật dậy. Bây giờ cậu ta mới thấy cô giáo ở ngoài cửa lớp và tôi đang đứng bên cạnh nãy giờ. Đúng là tai có vấn đề mà.

- Hai em trực nhật kiểu gì vậy? Sao lớp bẩn thế này!

Tôi không nói gì, bởi tôi biết có giải thích thì cũng chẳng ai tin. Hơn nữa tôi và Duy Anh đang giận nhau, không thể nói vì đang ghét nhau nên hai đứa không trực nhật cùng nhau được. Một mình tôi phải dọn dẹp cái lớp chuyên ăn vặt nổi tiếng trong trường. Đã vậy chúng nó còn lười nữa, cứ xả rác ra lớp cho nhanh, đỡ phải đi xa vứt. Mà ngồi học tại những lớp nằm ở góc hành lang thật khổ, đi đây đi đó rất xa xôi.

Duy Anh ngạc nhiên nhìn cô giáo rồi lại quay sang nhìn tôi. Bây giờ cậu ta mới biết là mình trực nhật. Đến tiết cuối cùng của buổi học rồi mà bây giờ mới biết, tôi cũng chán cậu ta lắm, chẳng bao giờ quan tâm đâu mà. Có khi phải đứng trước mặt cậu ta bảo thì cậu ta mới biết cũng nên. Tôi không trách Duy Anh. Cậu ta mới vào lớp, chưa biết quy tắc ở đây. Tôi ngồi cạnh cậu ta nhưng chưa nói cho cậu ta cái gì cả. Người sai là tôi.

- Duy Anh và Minh Anh, hai em cuối giờ ở lại trực nhật!

- Vâng!- Tôi và Duy Anh đồng thanh mặc dù cậu ta vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.


Reng reng...

Tiết học trôi qua nhanh thật, thoắt cái đã hết tiết cuối. Chúng nó soạn sách vở rồi đi về như thường ngày. Bỗng hai đứa ngồi trên tôi quay xuống trêu:

- Sướng nhé! Được ở lại trực nhật cùng Duy Anh!

- Mà mày để Duy Anh làm ít thôi kẻo hỏng nhan sắc của cậu ấy đấy!

Hai đứa nhìn nhau cười ầm lên rồi bước ra khỏi lớp. Bây giờ trong lớp chỉ còn một mình tôi và cậu ta. Chúng nó chỉ đùa thôi, chúng nó cũng biết tôi phải làm nhiều trong ngày hôm nay mà.

Một lúc sau, Duy Anh vào lớp, cậu ta đi giặt khăn lau bảng. Chúng tôi chẳng nói chẳng rằng, cứ im lặng lau dọn lớp cho đến khi sạch thì thôi. Tôi mệt mỏi ngồi xuống ghế, chán không muốn quét lớp nữa.

- Đưa chổi đây! Tôi quét cho!

-...

- Tại sao cậu không nói với tôi là hôm nay bàn mình trực nhật? Cả buổi sáng cậu làm hết sao?

- Không liên quan đến cậu!

- Tại sao lại không liên quan? Hôm nay cả tôi và cậu cùng trực nhật mà!

-...

Không cần chờ tôi trả lời, cậu ta với tay giật cái chổi khiến tôi không kịp phản ứng.

- Cậu nghỉ đi! Tôi sẽ làm hết! Tôi không phải là một thằng đàn ông vô trách nhiệm!

Tôi ngạc nhiên nhìn cậu ta quét lớp một cách "điêu luyện". Tôi cứ tưởng cậu ta thuộc kiểu công tử, được chiều chuộng hoặc là một tên lười biếng, chỉ game và game nên chẳng biết cái gì. Ai ngờ cậu ta còn biết quét lớp, lau bảng cơ đấy. Mà việc đó thì ai chả biết cơ chứ. Hình như tôi khen thừa rồi.

Tôi nhìn cậu ta mà cảm thấy hối hận quá. Lẽ ra tôi không nên gợi chuyện để gây sự với cậu ta hôm ở sân bóng. Thực ra thì lúc đó tôi không nghĩ được câu gì tử tế. Hơn nữa tôi ghét phải chịu thua trước người khác lắm, nhất là con trai. Thế nên tôi mới nói cậu ta như vậy. Có lẽ tôi đã quá lời rồi. Chắc cậu ta ghét tôi lắm.

Công nhận cậu ta quét sạch mà nhanh thật. Cậu ta làm có một tý mà đã xong xuôi hết rồi, trong khi tôi phải vất vả chạy hết chỗ nọ đến chỗ kia để nhặt rác. Khi mọi thứ đã xong xuôi, cậu ta chậm rãi ngồi xuống để nghỉ ngơi.

"Minh Anh à! Đây là lúc thích hợp nhất để xin lỗi đó! Hãy khiến mối quan hệ giữa mày và nhà hàng xóm tốt đẹp một chút!"

Tôi hít một hơi thật sâu, thở ra thật mạnh. Sau đó tôi bật dậy, sang chỗ Duy Anh và kéo ghế ngồi cạnh cậu ta. Duy Anh ngạc nhiên nhìn tôi.

- Duy Anh, tôi sai rồi!

Cậu ta nhìn tôi khó hiểu.

- Chuyện hôm ở sân bóng... tôi xin lỗi! Tại tôi... quá tức giận nên đã...

Duy Anh cười. Ngay lập tức tôi bị thu hút bởi nụ cười đó. Nó rất tự nhiên, không gò ép, không giả tạo và tất nhiên không phải là nụ cười điên rồ mà cậu ta hay làm khi trêu mấy đứa trong lớp. Tôi đơ người trong vài giây...

- Không sao! Tôi biết điều đó! Tôi sẽ tha thứ cho cậu...

- Thật sao?- Tôi sung sướng.

-... với một điều kiện!

Tôi há hốc mồm. Cứ tưởng cậu ta tử tế với mình rồi chứ. Ai ngờ vẫn cái tật đó. Bây giờ cậu ta lại cười với tôi bằng nụ cười tinh quái hằng ngày. Thôi thì trót xin lỗi cậu ta rồi, không thể rút lại được. Đâm lao thì phải theo lao thôi.

- Ừ... ừ! Điều kiện là gì?

- Hahaha! Đơn giản thôi! Tối nay sang nhà tôi nhé!

- Làm gì?

- Cấm hỏi! Cứ sang thì biết!

- Mấy giờ?

- Mấy giờ cũng được!

- Đêm được không?

- Nếu cậu có thể!

Duy Anh đeo balo xám lên vai. Cậu ta nhanh nhẹn chạy ra khỏi lớp.

- Tắt đèn đi nhé! Nhớ tối qua đấy!- Cậu ta nháy mắt.

Tôi chưa kịp nói gì thì cậu ta đã biến mất khỏi lớp rồi. Đúng là cái tên dở hơi. Nhưng dù sao tôi và cậu ta cũng đã làm hòa sau một tuần "bơ" nhau. Có khi đó lại là một dấu hiệu tốt...

Bạn đang đọc Anh Hàng Xóm sáng tác bởi kenkenmom
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kenkenmom
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.