Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lo lắng cho cô

Tiểu thuyết gốc · 1081 chữ

Chân của Trần Tu Kiệt bị sứa cắn nên rất ngứa và nổi mẩn đỏ , cô lấy một chai nước đi múc nước biển về kéo cái chân vừa bị sứa cắn của hắn ra nhẹ nhàng rửa vết thương, Trần Tu Kiệt vội vàng rút chân lại .

" Cô định làm gì tôi "

Cô không còn kiên nhẫn được nữa mới đè hắn dưới mặt cát , ngồi trên bụng của hắn và tiếp tục kéo chân hắn ra rửa vết thương.

" Anh không biết bị sứa cắn nếu không khử trùng vết thương kịp thời sẽ rất nguy hiểm sao ?" .

Hắn vẫn chưa yên tâm , nữ nhân này bình thường chỉ giỏi uống rượu tiếp khách , quyến rũ đàn ông thì làm sao có thể biết cách chăm sóc những vết thương như vậy ? .

" Ai biết được cô lại muốn ám hại tôi , ai đời lại dùng nước biển mà đỗ vào vết thương như cô "

" Tôi biết nhiều thứ hơn anh đấy , im lặng một chút cho tôi bằng không tôi cho anh no đòn " , Lệ Na vơ một đấm lên cảnh báo, Trần Tu Kiệt cũng đành im miệng lại , hắn chợt nhớ ra cô có võ và thậm chí chính bản thân hắn đã được lĩnh giáo vài lần .

Một lúc sau

Khi rửa sạch vết thương cho hắn , cô trở lại với món cá nướng nóng hổi của mình , mùi thơm của cá nướng cứ hòa quyện cùng không khí len lỏi qua khướu giác của hắn khiến hắn ngồi đó cứ nhìn chầm chầm vào cô , cô biết tổng là hắn rất muốn ăn nhưng cứ dễ dàng mà không một chút trêu chọc thì không phải phong cách của Lâm Lệ Na cô .

Cô tiến đến ngồi gần hắn , hắn liền quay mặt qua bên kia , cô cầm con cá nướng ngửi ngửi rồi chép miệng .

" Thơm quá , cắn một cái chắc là ngon lắm đây " , nội tâm cô nghĩ , tôi không tin là anh không muốn ăn nó

" Thơm thì cứ việc ăn , cô nói cho tôi nghe làm gì " , nữ nhân đáng chết này còn dám ngồi gần mình

" Thì bây giờ tôi sẽ ăn nè , đảo này không phải của anh nên tôi muốn ngồi đâu là chuyện của tôi "

Hắn không quay đầu lại , cô tiếp tục dùng miệng để tạo ra âm thanh nhồm nhoàm kích thích chủ nhân của chiếc bụng đói cà chớn kia , khi cô ăn được phân nửa con cá hắn lén quay đầu lại , khuôn mặt tiếc núi . Cô cười thầm , để con cá lên tay hắn .

" Coi như tôi đây có lòng tốt với người bị thương đi , đừng cảm ơn tôi vì nếu một con mèo hay con chó khác ở cùng tôi trong tình cảnh này thì tôi cũng sẽ cho nó ăn thôi " , cô có một chút ngượng ngùng .

Hắn bên này mặt nóng lên vì đỏ nhưng bất chợt tức giận, cô ta dám so sánh Trần Tu Kiệt này với con chó con mèo sao ? tuy là tức giận nhưng hắn cũng cười thầm vì hành động này của cô , thì ra cô gái khó ưa như cô cũng biết quan tâm người khác như vậy . Nếu không có cô thì có lẽ một mình hắn cũng không biết xử lý vết thương này thế nào


Hoàng hôn bên bờ biển , trên bầu trời là một màu cam đỏ , hai chiếc bụng đói của họ đã được lấp đầy bằng con cá to lúc sáng . Thứ quan ngại hiện giờ là chỗ ngủ và tắm gội , cô tìm trong vali có một cái chăn duy nhất, Tạ Kiều Tuyết thực sự muốn có cháu bồng đến như vậy sao ? cô chợt nhớ đến cái thai của Đường Nhã Sương và có chút nghi ngờ, nếu như đứa bé đó của Trần Gia thì Tạ Kiều Tuyết còn năm lần bảy lượt muốn cô mang thai con của Trần Tu Kiệt để làm gì ?

Suy nghĩ đang hiện lên trong đầu cô bỗng bị cái vỗ vai của Trần Tu Kiệt thức tỉnh .

" Này " thì ra nãy giờ hắn đã quan sát mọi nhất cử nhất động của cô .

" Mỗi lần nói chuyện với người khác anh làm ơn có thể thêm cả chủ ngữ lẫn vị ngữ vào không ? có chuyện gì sao ?"

" Tôi thấy cô cứ ngồi ở đó nãy giờ, bộ đang suy nghĩ cái gì sao ?" hắn ngó qua chiếc vali .

" À thì ừ , tôi đang định dựng hai cái lều nhưng mà mẹ anh chỉ để có một cái chăn "

" Bà già này đúng là lắm trò , nói trước tôi sẽ không ngủ chung với cô đâu nên bớt ảo tưởng "

Cô tức giận ném nguyên cái chăn vào mặt của hắn rồi chạy ra phía bìa rừng .

" Kẻ ảo tưởng đó là anh chứ không phải tôi , tên điên "

Hắn hất cái chăn ra mặt giận phừng phừng .

" Cô dám ném thứ dơ bẩn này vào mặt tôi à , nữ nhân thối " , mặc cho lời mắng chửi của hắn có to đến cỡ nào thì cô cũng không nghe bởi vì cô đã chạy đi xa thật xa rồi. Tối đến không thấy cô trở về hắn mới bắt đầu lo lắng, chắc vì lời nói lúc chiều của mình có phần quá đáng nên cô ta đã giận thật rồi nhưng mà giận cũng không nên chạy ra ngoài bìa rừng , cô ta không biết nguy hiểm sao ?.

Hai mươi sáu năm cuộc đời đây là lần đầu tiên hắn mới có cảm giác lo lắng cho một người phụ nữ là ra sao , cảm giác lo lắng cho Lâm Lệ Na hoàn toàn khác với cảm giác mỗi khi hắn lo lắng cho Đường Nhã Sương , nó mãnh liệt hơn bao giờ hết , dù chân đang bị thương nhưng hắn lại chạy ra bìa rừng để tìm cô .

Bản thân hắn cũng không biết vì sao mình lại lo lắng cho Lệ Na đến vậy .

Hết chương 6

Bạn đang đọc Anh Không Muốn Ly Hôn Với Em sáng tác bởi duongmocthienthu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi duongmocthienthu
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.