Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 47

Phiên bản Dịch · 3045 chữ

Sau khi ăn sáng, hắn đưa nó về nhà. Bước xuống xe, nó bực tức đi vào nhà, hắn mỉm cười bước theo nó, điệu bộ vô cùng thoải mái và vui vẻ. Nó quay phắt lại nhìn hắn, quát lên, mặt đỏ phừng phừng:

- Này, anh đi theo tôi làm gì thế?

- Thích, anh đến thăm ba mẹ, có gì không phải sao? – Hắn mỉm cười thíchthú khi nhìn thấy gương mặt tức giận pha lẫn ngại ngùng của nó.

- Ba mẹ của tôi chứ không phải của anh – Nó lườm hắn toé lửa nhưng mặt vẫn đỏ ửng.

- Để rồi xem – Hắn cười thích thú rồi đi vào nhà, để nó đang tức muốn hộc máu.

Nó cảm thấy ngượng khi đối mặt với hắn, không ngờ trong ba năm qua, nó lúc nào cũng lạnh lùng, không dễ dàng nổi giận với bất cứ chuyện gì, vậy mà khi trở về đây và gặp lại hắn, nó lại trở nên dễ tức giận hơn bao giờhết, hắn đúng là tên đáng ghét mà. Đứng lầm bầm rủa hắn một hồi, nó hậmhực bước vào nhà. Vừa đẩy cửa vào, nhìn cảnh tượng diễn ra trước mắt, nó suýt té xỉu. Hạo Thiên, con trai cưng của nó, là đứa bé vốn rất ghéttiếp xúc với người lạ khi không có nó, lại đang chơi đùa với hắn rất vui vẻ. Không những thế, bé còn ôm chầm lấy hắn, thân thiết vô cùng, còn ba mẹ nó thì đang mỉm cười vui vẻ, tỏ ra vô cùng hài lòng khi nhìn thấyhai người đang vui đùa với nhau. Nó đen mặt lại, ánh mắt như muốn giếtngười chĩa thẳng về phía hắn. Đang chơi đùa, bỗng nhiên Hạo Thiên nhìnthấy nó, bé giật giật tay áo hắn, mếu máo:

- Chú ơi, mẹ Nguyệt, hic – Bé rưng rưng nước mắt – Mẹ Nguyệt đang sợ quá à.

Hắn hướng mắt nhìn về phía nó, mỉm cười rồi ôm lấy Thiên Thiên, dỗ dành:

- Đừng sợ, Thiên Thiên ngoan, có chú ở đây, cháu đừng sợ nữa.

- Vâng ạ, không sợ mẹ Nguyệt nữa đâu – Thiên Thiên toét miệng cười tươirồi nhảy phóc lên lưng hắn – Chú Phong làm ba của Thiên Thiên nha, hihi.

- Lâm Hạo Thiên – Nó hét toáng lên, mặt đỏ bừng bừng – Con đang nói cái gì thế? Có im đi không?

- Ba cháu đâu? Chẳng phải cháu đã có ba rồi sao? – Hắn ngạc nhiên nhìn Thiên Thiên – Sao cháu lại bảo chú làm ba cháu?

- Vâng ạ, Thiên Thiên có ba rồi, nhưng đó là…….uhm…………. – Bé chưa kịp nói dứt câu đã bị nó bịt miệng lại.

Nó đỏ bừng mặt, gằn giọng nói với bé:

- Thiên Thiên, con không được nói nữa, nếu con không nghe lời, mẹ sẽ giận con đấy – Nó đe doạ, buông tay ra.

- Vâng ạ, Thiên Thiên không nói nữa đâu – Bé xịu mặt xuống, miệng vẫn lẩm bẩm – Con muốn chú Phong làm ba của con cơ.

Và dĩ nhiên, câu nói đó lọt vào tai hắn, hắn ngạc nhiên nắm lấy tay nó, ánh mắt tràn đầy hy vọng

- Nguyệt, thằng bé nói vậy là sao? Anh cần một lời giải thích cho chuyện này

- Không liên quan tới anh, thằng bé chỉ vì quá nhớ ba nên mới nói vậythôi – Nó quay mặt đi, lạnh lùng nói, tránh né ánh mắt của hắn.

- Thật vậy sao? – Hắn nheo mắt lại nhìn nó, môi nở nụ cười khiến nó thoáng chột dạ nhưng vẫn cố ra vẻ bình tĩnh.

- Phải, thật sự là như vậy – Nó vừa nói, vừa vén một lọn tóc lên.

Hành động đó lại lọt vào mắt hắn, rõ ràng nó đang nói dối, tuy chỉ sống vớinó một thời gian nhưng hắn đã thấu hết những thói quen của nó. Và nhấtlà hành động nó vừa làm. Hắn nhớ rất rõ, mỗi khi nó nói dối, nó đều véntóc lên, không thì cũng vân vê một lọn tóc nhỏ. Chắc chắn nó không ngờthói quen của bản thân đã phản bội chính mình, được, nếu nó muốn chơivới hắn, hắn sẽ chiều theo ý nó. Hắn thở dài, bế Thiên Thiên lên, lắclắc đầu:

- Thiên Thiên à, thời gian qua, mẹ Nguyệt bắt nạt cháu nhiều lắm phải không?

- Vâng ạ – Bé toe toét cười – Mẹ Nguyệt dữ lắm cơ, nhưng ẹm rất thương Thiên Thiên, đồ ăn mẹ nấu là ngon nhất ạ.

- Ừ, bây giờ cháu có muốn đi chơi không nào? – Hắn mỉm cười, ngọt ngào nói – Chỉ chú với cháu thôi.

- Nhưng còn mẹ Nguyệt thì sao? – Thiên Thiên chớp chớp mắt tỏ vẻ lo lắng

Nghe những gì bé nói, nó mỉm cười đắc thắng, dĩ nhiên rồi, con trai của nómà, rất thương nó, làm gì có chuyện chịu đi chơi với ai khác khi khôngcó nó chứ. Nhìn thấy nụ cười của nó, hắn quay sang bé, giọng ngọt nhưmía lùi:

- Thiên Thiên không thích chơi trò chơi sao? Còn đồ chơi nữa, nhiều lắm đó – Hắn mỉm cười

- Nhưng……..mẹ Nguyệt thì sao? – Thiên Thiên nhìn hắn, mặt đầy phân vân

- Thiên Thiên không thích đi chơi hay sao? Ở khu trò chơi, chú thườngthấy mấy cô bé đáng yêu lắm đấy – Hắn vờ tiếc nuối, khẽ thở dài

- Vâng, cháu đi ạ, mình đi thôi chú – Thiên Thiên ôm lấy cổ hắn, mắt sáng rỡ

- Thiên Thiên ngoan lắm, bây giờ chú cháu mình đi nhé – Hắn nhìn nó, mỉm cười đắc thắng.

Còn nó đứng nhìn hắn chăm chăm, chỉ hận không lao vào giết hắn chết được.

- Không được, tôi không cho phép, Thiên Thiên, ở nhà với mẹ – Nó trừng mắt nhìn bé

- Con không muốn đâu – Thiên Thiên lè lưỡi ra, ôm chầm lấy hắn

- Con…….. – Nó tức nổ đom đóm, trong lòng gào thét kêu trời, tại sao ngay cả đứa con trai nó yêu thương nhất cũng theo phe hắn thế này?

Nó chợt nghĩ tới ông Minh và bà Như Huỳnh. Nó vội quay sang cầu cứu 2 người, nhìn họ bằng ánh mắt bi thương nhất:

- Ba, mẹ, Thiên Thiên không được phép đi đúng không ạ?

Cà hai người nhìn nhau mỉm cười rồi quay sang nhìn nó, khuôn mặt tươi rói. Nó cũng mỉm cười đáp lại, trong lòng hả hê với ý nghĩ nó đã thắng chắc. Ông minh vẫn cười, trả lời nhẹ hững:

- Dĩ nhiên là Thiên Thiên được phép đi.

“ẦM”, một đống gạch rơi thẳng lên đầu nó, nó đứng hình, miệng lắp bắp:

- Ba vừa nói là cho Thiên Thiên đi à?

- Ừ – Ông nhún vai, ra vẻ như chẳng có chuyện gì xảy ra rồi quay sangThiên Thiên – Cháu hãy chăm sóc cho Thiên Thiên nhé Chấn Phong.

- Vâng, cháu biết rồi, thưa bác cháu đi – Hắn mỉm cười đắc thắng nhìn nó rồi bế Thiên Thiên đi ra ngoài.

Nó đứng cứng ngắc, trong lòng đang gào thét không ngừng. Tại sao? Tại sao? Con trai nó đã đành, sao ngay cả ba mẹ nó cũng theo phe hắn thế này,rốt cuộc là tại sao? Ba mẹ nó không thấy nó đủ đáng thương hay sao màcòn giúp hắn? Còn cả nhỏ nữa, cũng tại nhỏ mà hôm qua hắn ăn nó sạchsành sanh không còn chừa lại miếng gì, huhu, rốt cuộc nó đã làm ra tộitình gì? Tại sao mọi người lại theo phe hắn chứ? Chung qui tất cả là tại hắn. Nghĩ tới đó, nó hét toáng lên, khiến hắn và Hạo Thiên đã ra tớicổng rồi nhưng vẫn giật mình, còn nhỏ thì đột nhiên thấy lạnh xươngsống:

- LỤC CHẤN PHONG, ANH ĐI CHẾT ĐI!!!!!!!!!!!!!!!!

Sau 1 hồi chấn động vì tiếng hét “thánh thót” của nó, hắn cười như mộtthằng điên khiến Thiên Thiên tròn mắt ra vì không hiểu chuyện gì. Cô béngốc của hắn đúng thật là hết nói nổi, đã ba năm rồi, cố khoác lên người lớp vỏ lạnh lùng nhưng thật ra tính tình vẫn trẻ con như ngày nào. Cười một hồi, thấy Thiên Thiên đang nhìn hắn như sinh vật lạ, hắn vờ ho vàitiếng rồi đặt bé vào xe, hướng thẳng về phía khu vui chơi lớn nhất trong thành phố. Vừa bước xuống xe, Thiên Thiên đã lôi hắn chạy tứ phía, nàolà mua cái này, chơi cái kia. Lăng xăng một hồi cũng thấm mệt, hắn bế bé lên và đi tìm một chỗ để ngồi. Sau khi đã yên vị, hắn bắt đầu kế hoạchtra hỏi của mình. Đưa cho Hạo Thiên que kem socola, hắn bắt đầu hỏi vuvơ:

- Thiên Thiên, ba cháu là người như thế nào?

- Là người tốt ạ – Thiên Thiên chăm chú ăn kem

- Thế thì mẹ Nguyệt và ba cháu chắc thân thiết nhau lắm à? – Hắn mỉm cười

- Vâng, thấy mẹ và ba hay đi cùng nhau – Thiên Thiên vô tư trả lời, không nhận ra khuôn mặt hắn đã đen lại sau câu trả lời đó.

- Vây, sao cháu lại muốn chú làm ba của cháu? Chẳng phải cháu đã có ba rồi sao? – Hắn cố nặn ra một nụ cười.

- Cháu muốn chú làm ba ruột cơ, còn ba Simon chỉ là ba nuôi của Thiên Thiên thôi – Bé vô tư nói, xử lí gọn que kem.

Nghe câu trả lời hồn nhiên của Thiên Thiên, hắn lặng người, không lẽ, ThiênThiên thật sự là con hắn sao? Nếu vậy, hắn phải lập tức đi điều trachuyện này mới được. Nghĩ là làm, hắn bế Thiên Thiên lên rồi phóng đếnbệnh viện để tìm vị bác sĩ ba năm trước, sẵn tiện xét nghiệm máu luôncho xong. Đột nhiên, hắn nhìn thấy vị bác sĩ lúc trước, nhanh như chớp,hắn bế Thiên Thiên chạy đến chỗ ông. Nhìn thấy hắn, vị bác sĩ giật mìnhsuýt đánh rơi quyển sổ trên tay, ông lấy lại bình tĩnh, hỏi hắn:

- À, thì ra là cậu, cậu đến đây có chuyện gì?

- Tôi muốn biết sự thật ba năm trước – Hắn nhìn ông bằng ánh mắt giết người

- Từ từ, bình tĩnh đã – Ông nuốt nước bọt cái ực, lắp bắp nói, mồ hôi bắt đầu túa ra như tắm, mặt tái xanh.

- Tôi muốn biết sự thật – Hắn gằn từng chữ, mặt đằng đằng sát khí

- Chuyện gì? – Ông bối rối, giơ hai tay ra trước, ý bảo hắn bình tĩnh

- Cô ấy không hề sẩy thai đúng không? – Hắn lườm ông, ánh mắt sắc như dao cạo

- Phải, phải, cô ấy không hề sẩy thai – Ông đẩ gọng kính lên, thở dài, cố kìm nén sự sợ hãi torng lòng.

- Tại sao ông lại nói dối? – Hắn trừng mắt, sát khí bốc lên ngùn ngụt khiến ông cảm thấy khó thở.

Hít một hơi thật sâu để lấy lại sự bình tĩnh, ông từ tốn nói:

- Thật ra, ba năm trước, khi chúng tôi đã cấp cứu thành công và giữ lạiđược đứa bé. Đúng lúc đó, cô ấy chợt tỉnh dậy và bắt đầu khóc, cô ấy van xin tôi hãy nói rằng đứa bé đã bị sảy rồi, nếu tôi không giúp, cô ấy sẽ tự sát…………….. – Ông lắc đầu chán nản – Lúc ấy tôi thấy cô ấy rất đaukhổ nên mới đồng ý giúp, không ngờ ngày hôm nay, cậu cũng đã phát hiệnra.

Nghe ông nói xong, hắn lặng người, thì ra nỗi đau hắn gây racho nó còn lớn hơn hắn tưởng rất nhiều. Thấy vẻ mặt hắn trầm ngâm phachút đau đớn, Thiên Thiên giật giật tay hắn, lo lắng hỏi:

- Chú Phong, chú làm sao vậy? Chú không khoẻ ở đâu phải không?

- Không, chú không sao, mà Thiên Thiên này, chú muốn nói với cháu chuyện này – Hắn bừng tỉnh, mỉm cười nhìn bé.

- Chuyện gì ạ? – Thiên Thiên cười tít mắt, vui vẻ nói

- Cháu cứ gọi chú là ba, chú sẽ kết hôn với mẹ cháu, cháu chính là con trai của chú, cháu chịu không? – Hắn dịu dàng nói

- Vâng ạ – Thiên Thiên cười híp mắt lại – Ba Phong!!!

- Con trai ngoan, ba sẽ bù đắp cho con – Hắn xoa đầu bé rồi quay sang vịbác sĩ đang đứng im lìm – Phiền ông cho chúng tôi xét nghiệm máu, tôicần kết quả ngay hôm nay.

- Cái gì? Chuyện này – Ông hơi ngập ngừng

- Sao? Chuyện này đơn giản thôi đúng không? – Hắn nở nụ cười ác quỉ, sát khí toả ra xung quanh khiến ông bất chợt rùng mình

- Phải, mời cậu với cháu qua đây, kết quả sẽ có ngay – Ông quay đi, bướcnhanh, một phần để dẫn đường, một phần để giữ khoảng cách với hắn càngxa càng tốt.

Sau khi làm xét nghiệm, cầm tờ kết quả trên tay,hắnmỉm cười thích thú, trong đầu bắt đầu vạch lên 1 kế hoạch để khiến nóthú nhận tất cả. Thiên Thiên ngồi bên cạnh nhìn hắn, tự nhiên thấy trong lòng bứt rứt và một chút gì đó có lỗi với nó. Nhưng cảm giác đó nhanhchóng biến mất khi bé nghe hắn đề cập đến việc đi ăn kem. Thế là nguyênngày hôm đó, hắn chở Thiên Thiên đi chơi thoả thích, đến tận chiều tốimới về nhà. Vừa đặt chân vào cánh cửa nhà nó, đột nhiên hắn thấy rờnrợn, quay trở lại thì thấy nó đã đứng phía sau hắn từ lúc nào, mặt hầmhầm sát khí. Hắn thì còn có khả năng kềm được tiếng hét trong cổ họngnhưng Thiên Thiên thì khác, vừa nhìn thấy khuôn mặt sát thủ giết ngườicủa nó, bé đã hét ré lên và núp phía sau hắn:

- Ba ơi, cứu Thiên Thiên với – Mắt bé rưng rưng nước mắt

- Ừ, con đừng sợ, có ba đây mà – Hắn dịu dàng xoa đầu bé rồi ngước lênnhìn khuôn mặt đang sững sờ của nó – Em đừng xuất hiện bất thình lìnhnhư vậy chứ, làm thằng bé sợ rồi kìa.

Nó vẫn không đáp mà đứng nhìn hắn trân trối. Mãi một lúc sau, nó mới lên tiếng:

- Thằng bé vừa gọi anh là gì? – Vẻ mặt nó ngạc nhiên tột độ

- Gọi là ba – Hắn vui vẻ đáp lời

- CÁI GÌ???????????????? – Nó hét lên và lần này, cả hắn và Thiên Thiên đều gục ngã trước sức công phá của âm thanh.

Hắn dùng tay bịt một bên tai mình lại, khẽ cau mày:

- Ui, em muốn anh điếc hay sao vậy? – Hắn hờn dỗi nói

- Phải đó, mẹ muốn làm Thiên Thiên với ba bị điếc hay sao ạ? –Bé cũng bắt chước

- Tên này không phải là ba của con, không được gọi hắn ta là ba – Nó trừng mắt nhìn bé

- Ứ ừ, đây là ba của Thiên Thiên – Bé rúc vào người hắn, nũng nịu

- Không phải, mẹ không có người chồng như thế này – Nó giận dữ nói, ngay lập tức nó liền chết sững vì câu nói của mình.

Nó nói không có người chồng như thế, chẳng phải là nó đang nhận mình là vợ của hắn ư? Không được, không thể nào. Nghĩ tới đó, nó vội mở miệng định bào chữa thì đập vào mắt nó chính là nụ cười dịu dàng pha lẫn hạnh phúc của hắn khiến nó không nỡ phủ nhận. Còn hắn, khi nghe bé nói thực chấtnó không hề lấy chồng khác, hắn đã rất vui rồi nhưng giờ phút này, nghenó nói như vậy, dù là vô tình nhưng nó đã xem hắn như chồng của nó, điều đó khiến hắn vui đến phát điên. Hắn vội tiến tới gần nó, nhẹ nhàng ômnó vào lòng khiến khuôn mặt đã đỏ nay lại càng đỏ hơn. Nó cố gắng đẩyhắn ra, ngượng ngùng nói:

- Anh đang làm gì vậy? Thiên Thiên đang nhìn kìa

- Con không thấy gì đâu – Thiên Thiên dùng hai tay bịt mắt lại rồi chạy biến đi

- Bây giờ thì không có gì để ngại nữa hết – Hắn mỉm cười dịu dàng, hônphớt vào mái tóc mềm mượt của nó, ngửi mùi thơm phát ra từ cơ thể nó.

- Anh……..mau………..buông tôi ra – Đầu óc của nó bị hơi ấm của hắn làm ềm nhũn, sức chống cự trở nên yếu dần.

- Anh không buông em ra đâu, mãi mãi không bao giờ buông em ra đâu – Hắn mỉm cười – Em sẽ tha thứ cho anh chứ?

- Dĩ nhiên là không – Nó giật bắn người, đẩy mạnh hắn ra, mặt đỏ bừng bừng.

Hắn rút từ trong túi ra một viên thuốc màu trắng, cười gian:

- Anh biết em sẽ không đồng ý mà.

Nói rồi, hắn cho viên thuốc vào miệng mình rồi áp sát vào người nó. Nó lắp bắp, cố gắng chống cự:

- Anh muốn…………uhmmmmmmmm……………………….. – Nó chua kịp dứt lời thì đôi môi đã bị hắn chiếm trọn.

HẮn dùng lưỡi tách hàm răng ngọc ngà của nó ra, ép cho nó nuốt viên thuốctrong miệng. Sau khi chắc chắn rằng nó đã nuốt, hắn kìm chế bản thân,tách môi ra khỏi môi nó, mỉm cười:

- Vậy là xong rồi

- Anh cho tôi uống cái gì? – Nó tức giận hỏi, đôi mắt bỗng dưng trở nên đờ đẫn

- Rồi em sẽ biết thôi – Hắn cười gian, đưa tay đón lấy thân hình đang ngã xuống của nó.

Bạn đang đọc Anh Là Đồ Khốn Nhưng, Em Yêu Anh của sam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.