Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 7

Tiểu thuyết gốc · 1289 chữ

Trần Khánh cũng không thể ngờ rằng những điều mà anh tâm sự với chú Trung từ nãy giờ đều đã bị Phạm Chi nghe hết khi cô đã đứng ở bên ngoài từ nãy đến giờ. Phạm Chi bước chân vào phòng bệnh của Trần Khánh, đối diện với anh, đối diện với những gì mà Trần Khánh và đối diện với những gì mà anh đã gây ra cho gia đình của mình từ trước đến nay mà bộc phát cơn tức giận.

“Anh nợ mẹ, thằng Toàn, thằng Thắng và con bé Linh nhiều lắm. Anh nghĩ đây là cách anh bù đắp cho những gì mà anh gây ra hay sao? Anh và cả người bố của anh nữa”

“Anh biết là không thể bù đắp được cho tất cả những gì mà anh đã gây ra nhưng anh cũng chỉ muốn làm một điều gì đó cho mọi người mà thôi.”

Trần Khánh nói với một giọng điệu yếu ớt khi lúc này cơn ho đang kéo và cả cảm xúc ngay tại thời điểm này khiến anh chẳng thể nào nói hết lòng mình một cách dễ dàng cho Phạm Chi được, ít ra là hạ cơn giận của cô xuống. Nhưng Trần Khánh có lẽ như đã lầm.

“Được, anh muốn giúp đỡ chúng tôi đúng không. Tôi sẽ cho anh cơ hội. Biến mất khỏi cuộc đời chúng tôi, như vậy là anh đã giúp đỡ gia đình nhỏ của chúng tôi lắm rồi.”

Cô gái Phạm Chi ấy lấy hết dũng khí, nói ra những lời đó một cách tàn nhẫn rồi rời đi ngay sau đó. Đó chẳng khác nào một cái tát trời giáng vào mặt của Trần Khánh, người chưa bao giờ có cho mình một ước mơ đúng nghĩa vì ước mơ của anh đã đặt hết lên người những đứa em của mình từ lâu.

“Trần Khánh….Khánh, con bị làm sao vậy?”

Khoảnh khắc Phạm Chi quay lưng đi, nghe được tiếng kêu gào của chú Trung bên trong phòng bệnh khiến cô chùn bước. Đôi chân như muốn nói rằng hãy quay lại xem Trần Khánh như thế nào đi nhưng trái tim và lí trí cô không có phép điều đó.

“Bác sĩ, bác sĩ, cứu cháu của tôi.”

Mặc cho chú Trung có kêu gào như thế nào, Phạm Chi vẫn lạnh lùng bước đi mặc cho chú Trung có cố gắng gọi cô như thế nào. Và ở dưới đất, sau cú té trời giáng ấy, Trần Khánh vẫn hướng đôi mắt của mình về phía cửa phòng bệnh, nhìn theo bước chân ngày một xa vời của Phạm Chi.

Trần Khánh nhanh chóng được cấp cứu ngay sau đó, do sốt cao từ trước cùng với đó là cú sốc tâm lý sau những lời nói có phần tuyệt tình của Phạm Chi khiến cho bây giờ tinh thần của anh cũng xuống dưới tận cùng của sự thất vọng.

Trần Khánh được chuyển vào phòng chăm sóc đặc biệt theo lời đề nghị của bác sĩ để chăm sóc và quan sát tình hình sức khỏe của anh. Nhưng ở đây, bản thân anh cũng không ngờ rằng, “Ánh sáng đời tôi” đã xuất hiện từ khoảnh khắc tối tăm nhất của cuộc đời mình.

“Này, cậu tỉnh rồi sao chàng trai trẻ?”

Sau gần một ngày hôn mê, mở mắt ra, Trần Khánh đã nhìn thấy mình đang ở trong phòng chăm sóc đặc biệt, xung quanh là các bác sĩ vẫn đang tất bật với việc chăm sóc các bệnh nhân bên trong căn phòng này. Lúc chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì từ giường bên cạnh tiếng nói của một người đàn ông lớn tuổi vang lên.

“Thưa ông, đây là đâu vậy ạ? Cháu đang ở đâu vậy?”

“Đây là phòng chăm sóc đặc biệt, cậu được bác sĩ chuyển đến đây vào tối ngày hôm qua.”

Lúc này, người đàn ông lớn tuổi kia bắt đầu kể tường tận về những gì mà Trần Khánh đã trải qua từ buổi tối ngày hôm qua đến đây, và cũng không quên nhắc đến có một người đàn ông vẫn luôn túc trực ở đây với Trần Khánh suốt từ ngày hôm qua.

“À, vậy chắc là chú Trung, chú của cháu đã ở đây với cháu.”

“Chú? Nhìn cậu ta còn trẻ hơn cả cậu mà là chú của cậu à, chàng trai trẻ?”

Vậy không phải là chú Trung bên cạnh Trần Khánh suốt buổi tối hôm qua. Vậy là ai? Và theo lời ông lão kể lại rằng, người đó là một chàng trai trẻ tuổi, nghe đâu còn là bác sĩ của bệnh viện Trung Hòa này nữa.

Người đó không ai khác chính là Phạm Toàn nhưng từ lúc nhập viện đến giờ, Trần Khánh lúc nào cũng mơ mơ màng màng nên cũng chẳng biết rằng Phạm Toàn đã thực hiện được ước mơ của mình là trở thành bác sĩ và đang làm bác sĩ của bệnh viện Trung Hòa.

“Cháu cũng không rõ, nghe ông nói chắc cũng là bác sĩ chăm sóc bệnh nhân thôi.”

“Ha ha ha, sao mà bác sĩ chăm sóc bệnh nhân được. Cậu ta là đích thân ta chỉ định, đúng ra cậu ta phải ở đây để theo dõi bệnh cho ta, nhưng suốt tối hôm qua cậu bác sĩ ấy lại cứ dán mắt về phía cậu. Tôi còn tưởng hai người quen nhau nữa chứ?”

Đến lúc này, Trần Khánh dường như cũng đã mường tượng được người mà ông lão kia nhắc đến chính là Phạm Toàn vì trong nhà chỉ có Toàn là có ước mơ làm bác sĩ mà thôi nhưng Khánh lại có chút đắn đo, nếu đúng là vậy thì tại sao cậu ta lại ở giường của mình suốt đêm hôm qua cơ chứ?

“Vậy ông có biết tên của vị bác sĩ ấy không, để cháu tiện cảm ơn?”

Như để chắc chắn suy nghĩ của mình, Trần Khánh hỏi tên của bác sĩ kia nhưng ông lão kia chưa kịp nói ra cái tên ấy thì từ đằng sau, giọng nói của một cô gái vang lên khiến cho ông lão phải cắt ngang đoạn hội thoại của mình.

“Ông ơi, cháu mang bữa tối đến cho ông nè.”

“Cháu của ta, cháu đến rồi sao?”

Ông lão vừa trông thấy cô gái ấy là liền cười tít hết cả mắt. Nhưng ánh mắt của cô gái ấy bất ngờ chuyển hướng sang vị trí giường bệnh của Trần Khánh một cách bất giác và sự ngạc nhiên lúc này đã hiện lên bên trong đôi mắt của cô.

“Là anh sao? Tôi kiếm anh gần cả tuần nay rồi? Không ngờ lại gặp anh ở đây?”

“Cô quen tôi sao? Mà cô là ai vậy?”

“Anh không nhớ tôi sao? Chính anh đã cứu tôi khỏi tên cướp hôm trước bên trong con hẻm vắng đó.”

Trần Khánh nửa tỉnh nửa mơ, lờ mờ về những gì cô gái kia đang diễn tả vì tối hôm ấy anh uống say, thậm chí làm sao về được nhà thì anh cũng chẳng nhớ, huống chi là những câu nói của cô gái kia.

Nhưng bản thân Trần Khánh cũng không biết rằng, ánh sáng kéo anh lên khỏi quá khứ tăm tối và hiện tại tàn khốc ấy lại chính là cô gái đang đứng trước mặt anh, và sợi dây liên kết giữa hai người ngỡ rằng đã đứt từ buổi tối hôm ấy khi Trần Khánh rời đi, nay đã được nối lại thêm một lần nữa.

Bạn đang đọc Ánh Sáng Đời Tôi sáng tác bởi huynhu1007
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi huynhu1007
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.