Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khởi đầu

Phiên bản Dịch · 2455 chữ

Tôi chưa bao giờ tin vào cái thứ mà ai cũng gọi là " ánh sáng phía cuối đường hầm" nơi mà mọi người sau khi cảm nhận được cảm giác gần cái chết nhất giật mình tỉnh dậy,đổ mồ hôi lạnh thốt lên "tôi đã nhìn thấy ánh sáng " .

Nhưng hiện tại ,ngay bây giờ tôi đang ở đây ,ở ngay cái gọi là "đường hầm ấy" và đối mặt với một luồng ánh sáng chói loá, mặc dù thứ cuối cùng tôi có thể nhớ là tôi đang nằm trong phòng ngủ của tôi (mọi người thường gọi là phòng ngủ của quốc vương) .

Tôi đã chết rồi ư ? Nhưng tôi chết như thế nào ? Tôi đã bị ám sát ư ?

Tôi không nhớ mình đã có mâu thuẫn với ai đó ,nhưng nghĩ lại thì tôi lại chính là biểu tượng quyền lực của người dân ,chỉ điều đó cũng đủ để người khác muôn tôi chết hàng tỉ lần .

Dù sao thì...

Không có vẻ gì là tôi sẽ tỉnh dậy sớm, trong khi mà tôi đang lơ lững trong cái thứ ánh sáng rực rỡ đó ,tôi đang dần chấp nhận chuyện này .

Cuộc hành trình này có vẻ dài quá, tôi khá mong đợi việc có vài đứa trẻ xuất hiện, hát lên bài thánh ca thiên thần chào mừng tôi tới với thiên đường .

Nhưng thay vào đó thì xung quanh tôi bắt đầu chuyển thành một màu đỏ chói rọi ,âm thanh cũng bắt đầu xuất hiện . Tôi cố gắng mở miệng để nói gì đó nhưng thứ tiếng động duy nhất được tôi phát ra lại là tiếng khóc .

Những giọng nói ồm ồm bắt đầu rõ hơn và tôi nghe được : " Chúc mừng ông bà, đây là một bé trai khoẻ mạnh ! " .

Đợi đã.

Tôi cố gắng suy nghĩ một cách bình tĩnh ,đáng lý ra tôi phải nghĩ rằng : "Chết tiệt ,mình vừa được sinh ra ư ? Bây giờ mình đang là một đứa bé sơ sinh ư ? "

Nhưng trái ngược với thực tế ấy , suy nghĩ duy nhất len lói trong đầu tôi lúc này là : "Vậy ra ánh sáng nơi cuối đường hầm chính là ánh sáng xuyên qua âm đạo của một người phụ nữ..."

Haha... Thôi không nghĩ như vậy nữa .

Xét theo suy nghĩ trên cương vị của một vị vua một cách hợp lí ,tôi nhận thấy ,đầu tiên bất kể đây là nơi nào thì tôi đã hiểu được ngôn ngữ ở đây một cách thần kì . Đây là một dấu hiệu tốt .

Tiếp theo thì sau khi từ từ mở mắt ,võng mạc của tôi tấn công bởi rất nhiều màu sắcvà sự vật .Mất một lúc khá lâu để đôi mắt của tôi quen với anh sáng này ,dù sao thì cơ thể của tôi vẫn là cơ thể của một đứa trẻ sơ sinh. Người bác sĩ hoặc đại loại như thế trước mắt tôi bây giờ sở hữu khuôn mặt không quá hấp dẫn với mái tóc dài màu xám ở cả đầu và cằm . Tôi thề kính của anh ta đủ dày tới nỗi có thể chống được cả đạn ,anh ta không mặc áo của bác sĩ và thậm chí chúng tôi còn không ở bệnh viện nữa .

Có vẻ như tôi được sinh ra trong nghi thức triệu hồi quỷ satan vì căn phòng tôi đang ở chỉ có đúng một vài cây nến đang phát sáng trên một chiếc giường rơm.

Khi tôi nhìn xung quanh thì tôi thấy một người phụ nữ đang đẩy tôi ra khỏi tầng hầm ,có lẽ tôi nên gọi cô ấy là mẹ. Mất vài phút để tôi có thể nhìn kĩ bà ,phải thừa nhận mẹ tôi rất đẹp, nhưng có thể là do mắt của tôi hiện tại đang nửa mờ nửa rõ .Thay vì nói mẹ tôi đẹp theo một cách quyến rũ , tôi sẽ miêu tả bà ấy đáng yêu hơn ,nghĩa là rất tốt bụng và dịu dàng ấy . Thứ tôi chú ý nhất trên người của mẹ là hàng mi dài và chiếc mũi hoạt bát ,nó khiến tôi muốn bám lấy bà . Cô ấy thấm đẫm cảm giác làm mẹ ,có lẻ vì vậy nên đứa trẻ nào cũng thích mẹ của chúng cả .

Tôi quay mặt qua chỗ khác thì thấy bố của tôi , ông có khuôn mặt khá ngốc nghếch và đôi mắt đẫm lệ của ông ấy . Ngay lập tức khi thấy tôi nhìn ông ,ông nói : "Xin chào thiên thần Art bé nhỏ! Bố là bố của con đây , con nói dada đi nào " .Đợi chút ,ông ấy đang mong chờ một đứa trẻ vừa ra đời nói ra một từ gồm hai âm tiết ư ? Tôi sẽ cho đây là sự mù quáng khi chứng kiến con mình ra đời . Tôi nhìn kĩ bố tôi hơn ,tôi dần hiểu được tại sao mẹ của tôi lại bị lôi cuốn bởi ông ấy ,ông là một người đàn ông rất cuốn hút , với quai hàm vuông được cạo sạch tạo thành điểm nhấn cho khuôn mặt . Tóc bố có màu nâu nhạt giống với mẹ vậy, có vẻ tóc của ông được giữ ngắn ,trong khi lông mày của ông thì trông mạnh mẽ và dữ tợn trông như thanh kiếm và tạo thành hình chữ V . Tuy vậy nhưng ánh mắt của ông lại toát lên một vẻ dịu dàng ,chắc vì vì đôi mắt ông rủ xuống một chút ở cuối hoặc vì màu xanh thẫm, gần như là màu sapphire, ánh lên từ đôi mắt ông.

Hmm, thằng bé không khóc . Bác sĩ ,tôi nghĩ trẻ sơ sinh nên khóc khi chúng vừa mới ra đời chứ ? Tôi nghe thấy giọng của mẹ tôi nói .

Khi tôi kiểm tra xong ,ý tôi là quan sát bố mẹ mình ấy thì tôi nghe thấy bác sĩ chỉ cố bào chữa rằng : "Có những trường hợp trẻ sơ sinh không khóc, xin hãy nghỉ ngơi vài ngày bà Leywin, và hãy liên lạc với tôi ngay khi có chuyện gì xảy ra với Athur nhé , ông Leywin " . (Athur là tên thật của ông nhân vật chính ,còn Art giống kiểu biệt danh ở nhà )

Vài tuần sau khi chuyến hành trình ra khỏi đường hầm thì mọi thứ giống như là một kiểu tra tấn mới đối với tôi vậy . Tôi không thể điều khiển được các chi của mình ngoại trừ vùng vẫy nó khắp nơi , và thậm chí chỉ mỗi việc đó cũng đủ làm tôi mệt mõi nhanh chóng .Bỗng dưng tôi nhận ra rằng những đứa trẻ sơ sinh không thể kiểm soát được ngón tay của chúng. Tôi không biết phải giải thích với các bạn như thế nào nữa, nhưng khi bạn đặt ngon tay lên lòng bàn tay của những đứa trẻ sơ sinh ,chúng không nắm lại bởi vì chúng thích bạn mà đó đơn giản chỉ là chúng bị kích thích vào tế bào gây cười, nói chung đó là phản xạ tự nhiên. Thôi quên chuyện điều khiển cơ thể đó đi ,thậm chí tôi còn chưa thể điều khiển được chuyện bài tiết của cơ thể tôi ấy chứ ... Tôi vừa... mới... ị... Haa...

Về mặt tốt ,một trong số ít đặc quyền của chúng mà tôi nhận được là tôi được mẹ cho bú .

Này này ,đừng có hiểu lầm tôi, tôi không có động cơ thầm kín đâu . Chỉ là sữa mẹ ngon hơn sữa bột rất nhiều ,với lại có dinh dưỡng tốt nữa ... XIn hãy tin tôi . ( Ông nói như này ai tin ông mới lạ ấy ) .

Cái nơi mà tôi cho là dùng để triệu hồi quỷ satan là phòng của cha mẹ tôi ,tôi mong nơi tôi đang sống là thế giới của tôi nhưng mà ở quá khứ ,lúc điện chỉ là một khái niệm kì quặc .

Mẹ của tôi nhanh chóng dập tắt hi vọng của tôi vào một ngày đẹp trời khi bà ấy chữa lành vết xước trên chân tôi khi người bố ngốc nghếch của tôi va tôi vào ngăn kéo tủ. ( kiểu chơi trò nhấc em bé lên xong đưa xung quanh ấy ,tôi không biết phải diễn tả như thế nào nữa ).

Không ... Không phải kiểu sử dụng băng dán cá nhân hay nụ hôn chữa lành vết thương mà là ánh sáng lấp lánh từ tay của bà ấy .

Tôi đang ở chỗ quái nào vậy ?

Mẹ tôi tên là Alice Leywin, và bố tôi tên là Reynold Leywin ,ít nhất họ đều là người tốt ,cũng có thể là tốt nhất .Tôi nghi ngờ mẹ của tôi là một thiên thần bời vì tôi cha bao giờ gặp một người tốt bụng và ấm áp như vậy . Trong khi đang được mang trên lưng bởi một cái nôi nào đó ,tôi đã theo mẹ đi đến cái nơi mà bà ấy gọi là thị trấn. Thị trấn ashber ,nơi đây giống như là một tiền đồn hơn ,không có đường ,cũng không có các toà nhà .Chúng tôi đi trên con đường đất chính ,con đường này không được lát bởi bất kì một thứ gì cả ,đây là một con đường đất ,nơi này có lều ở hai bên với nhiều thương nhân và các người bán hàng, từ những đồ vật thông thường cho tới những thứ tôi không thế không mở to mắt ra nhìn chúng như áo giáp ,vũ khí và những viên đá sáng lấp lánh .

Tiền đồn : Vị trí ở xa doanh trại quân đội, có nhiệm vụ canh giữ và chống lại những cuộc tấn công đầu tiên của địch.

Chỉ có một điều kì là duy nhất mà tôi không thể quen được là mọi người ở đây đều mang theo vũ khí như là một phần của họ vậy . Tôi đã chứng kiến một người đàn ông cao chừng 1 mét 7 mang một chiếc rìu chiến khổng lồ còn lớn hơn cả người của anh ta nữa . Dù sao thì mẹ vẫn cố gắng nói chuyện với tôi, có lẻ để giúp tôi có thể học được ngôn ngữ nhanh hơn, trong lúc đi mua sắm tại các cửa hàng tạp hoá ,tán gẫu vui với mọi người . Thế nhưng cái cơ thể vô dụng này của tôi lại cố gắng chống đối lại tôi ,và thế là tôi ngủ thiếp đi trên lưng mẹ .

...

Mẹ để tôi ngồi lên đùi và âu yếm tôi trong lòng ,tôi chăm chú tập trung vào bố tôi ,người hiện đang đọc tụng kinh nghe như một lời cầu nguyện với trái đất. Tôi cúi người xuống càng lúc càng gần ,gần như rơi khỏi người mẹ trong khi đang chờ đợi một điều kì diệu nào đó như một cơn động đất chia cắt mặt đất ,hay một con golem khổng lồ xuất hiện. Sau một hồi lâu ơi là lâu ( Tin tôi đi ,đối với một đứa trẻ sơ sinh có lực chú ý như một con cá vàng thì nó chính là như vậy ) . Ba tảng đá lớn có kích thước bằng người trưởng thành xuất hiện từ dưới đất và đập vào một cái cây gần đó.

Cái quái gì ... mỗi thế thôi á ?

Tôi phất phất tay lên vì tức giận và hối hận nhưng ông bố ngốc nghếch của tôi lại giải thích điều đó bằng một chữ " WOW " với nụ cười tươi trên mặt nói : "Bố của con tuyệt quá chứ" .

Không ,thật ra bố của tôi là một chiến binh tuyệt vời hơn như vậy nhiều .Khi ông đeo lên hai chiếc găng tay sắt vào ,thậm chí tôi còn thấy mình phải quăng hết đồ lót (hoặc tã lên cho anh ấy ) . Với những chuyển động nhanh nhẹn trái ngược với thường ngày, nắm đấm của bố có thể chứa đủ lực để phá vỡ rào cản âm thanh. Trong thế giới cũ của tôi, bố có thể được xếp trong hàng ngũ chiến binh cao cấp ,được phép lãnh đạo một đội quân ,nhưng với tôi thì ông lại là một người cha ngốc nghếch .

Từ những gì tôi học được ở thế giới này ,đây dường như là thế giới của pháp thuật và chiến binh, nơi sức mạnh và sự giàu có quyết định thứ hạng của một người trong xã hội .

Theo nghĩa đó ,nó không khác biệt so với thế giới của tôi ,ngoại trừ việc công nghệ kém phát triển và sự khác biệt nhỏ giữa pháp thuật và Ki .

Ở thế giới cũ của tôi ,chiến tranh chỉ là một cách giải quyết tranh chấp lỗi thời giữa các quốc gia . Đừng hiểu sai ý tôi, tất nhiên vẫn còn tồn tại đâu đó những trận chiến ở quy mô nhỏ hơn và duy trì quân đội vẫn là điều cần thiết để bảo đảm sự an toàn cho người dân. Tuy nhiên các tranh chấp liên quan đến sự thịnh vượng giữa các quốc gia dựa trên cuộc đấu tay đôi giữa những người cai trị đất nước, hạn chế sử dụng Ki và các vũ khí cận chiến, hoặc một trận giả giữa các trung đội ,cho phép sử dụng súng ngắn theo mức quy định dành cho các tranh chấp nhỏ.

Do đó những vị vua không phải là những kẻ béo điển hình chỉ biết ngồi trên ngai vàng ,họ phải là những chiến binh mạnh mẽ nhất ,thông minh nhất để bảo vệ đất nước của mình.

Nói nhiêu đó đủ rồi.

Tiền trong thế giới này có vẻ khá đơn giản theo những gì tôi quan sát khi đi cùng mẹ mua đồ.

Đồng là mức tiền tệ thấp nhất ,sau đồ tới bạc và rồi tới vàng ,tôi không biết còn loại tiền tệ nào nữa không nhưng tôi nghĩ chúng được sắp xếp như thế này ,mặc dù tôi chưa thấy bất cứ thứ gì có giá bằng một đồng Vàng, nhưng các gia đình bình thường dường như có thể duy trì cuộc sống với chỉ một vài đồng xu mỗi ngày.

100 đồng = 1 bạc

100 bạc = 1 vàng

Mỗi ngày trôi qua tôi đều cố gắng thực hiện những buổi luyện tập để mài dũa cơ thể mới của tôi, làm chủ các chức năng vận động nằm sâu trong tôi.

Rồi một ngày...mọi chuyện thay đổi.

Bạn đang đọc The Beginning After The End (Dịch) của TurtleMe
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tonnguyen8686
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 253

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.