Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hải Long

Tiểu thuyết gốc · 1995 chữ

- Phụ vương, hôm trước trong ngày tế điển con có thấy nghi thức tế Long thần. Vậy thần là gì vậy?

-Thần vốn là tồn tại không thể đoán định, có thể thông thiên triệt địa, là sinh linh đứng đầu thế gian, là thứ mà những kẻ nắm trong tay đại quyền truy cầu cả đời nhưng lại chẳng kẻ nào đạt được.

-Phụ vương, vậy thần thực sự có tồn tại hay không?

Trên một tòa sơn phong, một trung niên nam tử cao lớn cùng một tiểu nam hài đang trò chuyện với nhau. Nam hài nhìn vào bóng lưng uy nghiêm của phụ thân hắn, trong mắt khó giấu được vẻ sùng bái.

-Vương tộc chúng ta là một tộc sở hữu truyền thừa chính thống của thần, chỉ là …

Nói đến đây trong đôi mắt thâm thúy của nam tử lại có vẻ tang thương, hồi ức lại dường như có thêm phần đau khổ.

-Chỉ là gì vậy phụ vương?

Hài đồng vẫn có vẻ không ý thức được sự thay đổi trong cảm xúc của phụ thân hắn liền hỏi tiếp.

-Con thật sự muốn biết sao?

-Vâng!

Trung niên nhân ngẩng đầu lên nhìn trời, thở dài một tiếng. Trên sơn phong có gió thổi mạnh khiến tóc hắn xõa ra tung bay trong gió. Hắn đứng đó nhắm mắt cảm thụ khung cảnh hùng vĩ lại nhưng trong lòng lại có chút cô độc.

-Vậy để ta kể cho con nghe một cố sự.

Tại một mảnh lục địa rộng lớn, có một nơi tiếp giáp với biển về hướng đông tạo thành một đường uốn lượn như một con mãng xà đang di chuyển, nhưng nếu từ trên cao nhìn xuống lại thấy giống như giao long đang ẩn mình vậy. Phía bắc đại lục này là một khu vực núi non trải dài liên miên không dứt, những cánh rừng rậm xanh mướt quanh năm, là nơi có rất nhiều người tập trung sinh sống. Trong một ngôi làng nhỏ nằm tại một thung lũng rộng lớn, giữa ba ngọn núi đứng sừng sững cao đến tận tầng mây xanh, khi bình minh ló dạng cũng là lúc sức sống bừng lên mạnh mẽ, tiếng cười nói của những người đi làm việc, tiếng trẻ em nô đùa vui vẻ và cũng có cả khói bếp trắng xóa lượn lờ mang theo hương vị của sự yên bình. Bên cạnh một dòng sông, trên một tảng đá lớn ba người ôm không hết có một người đang ngồi suy tư. Đây là một thiếu niên thoạt nhìn rất trẻ tuổi, vóc người cao lớn, làn da sáng, gương mặt anh tuấn nhưng đôi mắt xanh như màu nước biển lại ẩn chứa vẻ tang thương của năm tháng. Hắn ngồi đó không nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chằm vào con sông phía dưới, hồi lâu sau mới thở dài một hơi, than khẽ:

-Mới đó mà đã gần ba năm rồi, còn lại cũng khoảng hơn hai mươi năm nữa đi.

-Long Đại Hải, ngươi có đó không?

Còn đang suy tư thì bỗng một tiếng gọi cất lên mang theo vẻ khẩn trương cắt đứt suy nghĩ của hắn.

-Đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, phải gọi ta là Đại Hải ca.

-Ngươi cũng tầm tuổi của ta, mắc mớ gì ta phải gọi ngươi là ca.

Người chạy tới là một thiếu niên có dáng người gầy gò, thấp bé, tướng mạo tầm thường nhưng lại toát lên một vẻ hiền lành, chất phác. Hắn chạy hết sức đến, toàn thân đầy mồ hôi, thở hổn hển nhưng vẫn nhếch mép ném một nụ cười đáp lại với thiếu niên kia.

-Không quản ngươi nữa! Thiết Trụ ngươi đến đây có việc gì?

-Tên tiểu Hắc Hổ lại đang tìm ngươi chuẩn bị gây sự.

-Hắn dám ư? Nếu hắn muốn tự rước lấy nhục thì ta sẽ thành toàn.

Thiếu niên tên Thiết Trụ nghe vậy trên mặt liền có vẻ lo lắng nói:

-Ta chính mắt thấy hắn dẫn theo một toán gần mười người nữa, chắc hẳn đã tốn không ít của cải cho những tên đó!

Mí mắt của thiếu niên ngồi trên ghế đã bỗng run nhẹ nhưng vẫn bảo trì được sự bình tĩnh, nhướng mày không nói gì, trong mắt hiện lên vẻ tính toán. Thiếu niên này cũng không phải là người ở trong thôn, chỉ là đã chuyển đến đây sống từ khoảng ba năm trước, tuy nhiên khi hắn đến đã không có ai đi cùng. Hắn vốn tên là Hải Long nhưng luôn kêu người khác gọi mình là Long Đại Hải. Đây cũng là điều khiến cho người trong thôn cảm thấy kỳ lạ, bởi lẽ tên mọi người ở đây không có ai giống vậy cả. Người trong thôn này tên chỉ có một hoặc hai chữ, thường là lấy tên theo muông thú, đồ vật hoặc màu sắc, giống như thiếu niên tên Thiết Trụ kia vậy.

Từ khi Hải Long đến tiểu thôn này đến nay tuy không tiếp xúc gần gũi với nhiều thôn dân, duy chỉ có Thiết Trụ có thể coi là bạn, nhưng cũng không làm việc gì ảnh hưởng xấu đến mọi người nên cũng không bị ghét bỏ, trái lại còn thường xuyên được mọi người giúp đỡ ít nhiều. Đặc biệt với thân hình cao lớn cùng vẻ ngoài khôi ngô, hắn thường được các thiếu nữ trong thôn để ý, cũng có một vài người đem lòng mến mộ, chỉ là không dám giãi bày mà thôi. Tuy nhiên điều này cũng khiến cho một vài kẻ khác ganh ghét, điển hình như Hắc Hổ mà Thiết Trụ kia đề cập tới. Hắn vốn ở trong một gia đình khá giả nhất nhì trong thôn, tuy nhiên tướng mạo tầm thường cùng với những lời đồn không mấy tốt đẹp về nhân phẩm nên những thiếu nữ nơi đây đều là nhìn hắn không vừa mắt. Điều này lại càng làm cho hắn ghen ghét với Hải Long. Hắn nghĩ hào quang vốn là của mình đã bị cái tên ngoại lai kia cướp mất, nên mới nảy sinh lòng đố kỵ và thù địch với Hải Long. Chuyện sẽ chẳng có gì to tát nếu như hai ngày trước thứ chuyện đó đã không phát sinh.

-Cứ để hắn tới đi.

Hải long mặt lạnh như băng, mắt nhìn về hướng thôn làng, trầm giọng nói ra.

Mặt trời dần ló rạng báo hiệu một ngày mới bắt đầu, khung cảnh quanh đây dần trở nên rõ ràng. Trung tâm của thung lũng rộng lớn nơi đây là một khu vực nhà tranh nằm san sát, có lớn có nhỏ, không cần nhìn cũng đoán ra được nơi mà thôn dân sinh sống. Nơi đây được bao quanh bởi ba ngọn núi khổng lồ, tạo nên một bức tường chắn hình tam giác, bốn phía đều là rừng rậm, có một con sông tạo nên một vòng tròn cực kỳ lớn, giống như là ba tầng phòng hộ thiên nhiên ban cho nơi này vậy.

Tại một điểm ở bên cạnh con sông, có một thiếu niên đang ở trên một tảng đá vô cùng lớn, mắt nhìn chằm chằm vào khu vực trung tâm của thung lũng, chính là thôn làng kìa. Hắn đứng lên, một thân y phục làm bằng vải thô khá rộng rãi, thân hình cao ráo trong khung cảnh bình minh tạo nên một cảm giác khó nói nên lời. Hướng theo mắt hắn nhìn, xa xa đang dần xuất hiện mấy thân ảnh, càng ngày càng trở nên rõ ràng hơn. Đó là một đội ngũ gồm gần mười người đều là nam tử đang chậm rãi tiến lại gần nơi này.

-Hahaha, đây không phải là tiểu thủy xà sao. Con rắn nhỏ nhà ngươi để tiểu gia đi tìm vất vả lắm đấy có biết không?

Mấy thân ảnh còn chưa tiến lại quá gần thì một giọng nói the thé đã vang lên. Giọng nói này mang theo vẻ chua ngoa, lại có một chút cay độc, phát ra từ người đi đầu đội ngũ. Hắn thoạt nhìn lớn hơn bọn Thanh Ngưu vài tuổi, tuy không có gì đặc biệt nhưng lại dễ thu hút ánh nhìn bởi vẻ ngoài giàu có, quần là áo lượt của mình. Phía sau hắn có tám người, đa phần đều là nam tử trẻ tuổi, duy chỉ có một đại hán trung niên cao lớn đi cuối cùng. Ngay khi để ý thấy nam tử này, Thanh Ngưu bỗng sửng sốt, hô lớn lên:

-Lâm thúc, ngươi sao lại làm chân sai vặt cho cái tên vô lại này?

Đáp lại hắn, nam tử gọi Lâm thúc kia trên mặt hiện vẻ bất đắc dĩ:

-Tiểu Ngưu à, ngươi không hiểu được đâu, gần đây trong thôn lương thực có phần khan hiếm, Hắc Hổ lại trả đến một đấu gạo, ta cũng chỉ nghĩ cho gia đình thôi.

Đại hán này tên gọi chỉ một chữ Lâm, là hàng xóm bên nhà Thanh Ngưu, tình cảm với cha hắn cũng rất tốt, thường ngày vẫn coi nhau như huynh đệ. Nếu không phải vì trong nhà đang thiếu đồ ăn mà Hắc Hổ lại trả giá cao thì hắn cũng không muốn làm việc mất mặt này.

-Cho dù như vậy cũng không nên hạ mình đi theo tên khốn Hắc Miêu này chứ.

-To gan, ngươi lại dám gọi Hắc Hổ thiếu gia như vậy à, ông đây đem cái miệng chó của ngươi đánh cho nở hoa bây giờ.

Một thiếu niên trong đội ngũ phía sau Hắc Hổ giận giữ quát lên rồi quay về phía hắn nhìn, tỏ vẻ lấy lòng.

-Thanh Ngưu à, ngươi cần gì cứ phải chống đối ta như vậy. Ngươi đi theo ta có gì không tốt? Theo ta chắc chắn sẽ có lợi ích hơn là theo con rắn nhỏ kia.

Hắc Hổ nhẹ giọng nói, dùng chiêu mà hắn thường ngày vẫn giỏi nhất để dụ dỗ kẻ khác.

-Hứ, đi theo ngươi có gì là tốt. Tên vô liêm sỉ nhà ngươi cũng chỉ cậy lắm tiền mà thôi.

-Ha ha, tiền nhiều có gì là xấu? Có câu mạnh vì gạo, bạo vì tiền. Ngươi cũng không nên quá cố chấp như vậy. Kẻ thức thời mới trang tuấn kiệt nha.

-Kẻ thức thời mới không thèm giúp đồ con mèo hoang nhà ngươi. Hôm nay ngươi đừng hòng động vào Đại Hải.

-Hừ, đồ không biết tốt xấu. Ngươi nếu cản đường ta thì đừng trách.

Hắc Hổ hừ một tiếng, lập tức có hai kẻ đằng sau xông ra bao vây lấy thanh ngưu, còn bản thân hắn thì tiến lại gần Hải Long đã xuống khỏi hòn đá từ lúc nào. Nhìn dáng vẻ bình tĩnh của đối phương càng làm sự bực tức trong lòng hắn tăng thêm. Trước nay đều là như vậy, mỗi lần Hắc Hổ dùng lời lẽ để khiêu khích, Hải Long đều tỏ ra lạnh lùng, không quan tâm đến. Nếu như không phải ba ngày trước khi đi săn thú tên Hắc Hổ kia đạp phải bẫy thú của hắn thì cũng không có chuyện hôm nay.

-Ngươi đặt bẫy tiểu thú mà không cảnh báo cho ai, báo hại tiểu gia giẫm phải, thương tích đến hôm nay vẫn còn, hôm nay ta đến đây đòi lại công đạo.

Nghe câu nói của hắn, khuôn mặt lạnh lùng của Hải Long bỗng nhiên giãn ra, miệng hắn kéo lên một đường cong tạo thành một nụ cười mỉm khiến cho Hắc Hổ bỗng giật mình, mí mắt giật giật mấy cái. Trước nay hắn chưa bao giờ thấy đối phương như vậy cả.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 11
Lượt đọc 1017

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.