Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Yêu thú tôn cấp

Tiểu thuyết gốc · 1989 chữ

Hắn không nhịn được mà mắng đám yêu thú nhưng chúng cũng đâu có nghe hiểu, vẫn một mực canh gác tại đó. Hắn cũng hết cách rồi, bèn lấy từ trong không gian giới chỉ ra hai thanh kiếm khác cắm vào vách đá, cùng với Vạn Hình kiếm của hắn tạo thành một đường thẳng sau đó lấy một tấm đệm trải lên trên rồi ngồi xuống.

-Hừ, lão tử liền ở đây tu luyện một hồi, để xem các ngươi có thể kiên trì bao lâu.

Hắn khoanh hai chân đả tọa, hai mắt từ từ nhắm lại cố gắng bình ổn nhịp thở, đổ một giọt luyện thể linh dịch vào trong miệng rồi vận chuyển Diễn Thủy Phách Thể quyết. Tâm thần hắn dần trở nên tĩnh lặng, linh hồn cũng đi khắp cơ thể xem xét mỗi một bộ vị trên đó. Võ giả chưa đột phá luyện thể cảnh, chưa thể ngưng tụ linh hồn đến tụ linh cảnh thì không thể nào nội thị, vì vậy sau khi thụ trọng thương cũng khó có thể xác định được bản thân có gặp phải thương tổn ngầm nào hay không. Giai đoạn luyện thể là giai đoạn đặt nền móng cho quá trình tu luyện suốt quãng đời còn lại nên cho dù thân thể chỉ tồn tại một chút khiếm khuyết thì cũng sẽ có ảnh hưởng rất lớn về sau. Cũng vì lẽ đó mà rất nhiều tán tu đều chỉ đạt được thành tựu rất hạn chế trên con đường tu luyện hoặc không thể phát huy toàn bộ thực lực của bản thân trong chiến đấu. Lạc Long thì không giống như vậy, hắn từ lúc mới là luyện mạch cảnh đã đột phá đến tụ linh cảnh nên hoàn toàn có thể tiến hành nội thị chính bản thân mình. Sau hai canh giờ tu luyện hắn mừng rỡ khi phát hiện ra không những thương tổn do cưỡng ép sử dụng chân khí mang lại đã hoàn toàn khôi phục mà toàn bộ cơ nhục và kinh mạch của bản thân đều được cường hóa, mặc dù không nhiều nhưng vẫn nhanh hơn tốc độ hắn tu luyện thông thường rất nhiều. Hơn nữa chân khí từ trong chân khí đan tỏa ra vẫn còn rất nhiều, vẫn đang không ngừng trùng kích thân thể hắn. Dù cho thân thể có chút đau nhức nhưng cũng không xuất hiện thương tổn gì, có thể nói là trăm lợi mà không có một hại. Hắn đã từng chứng kiến kẻ khác làm như vậy rất nhiều, kết quả luôn luôn khiến cho thân thể của bọn họ bị tàn phá nặng nề, rất khó khôi phục như ban đầu. Tình huống xảy ra với hắn cũng là trường hợp đầu tiên mà hắn gặp phải, nhất định là nhờ có pháp quyết luyện thể nghịch thiên này mà có.

-Hừ, tốc độ tu luyện chậm chạp thì sao chứ, lão tử nhất định có thể luyện ra một thân thể vô địch trong luyện thể cảnh, như vậy không phải sẽ càng kích thích sao?

Hắn hít thật sâu một hơi nở một nụ cười thỏa mãn. Hai mắt hắn chậm rãi mở ra ngắm nhìn khung cảnh mĩ lệ của núi rừng. Nhưng khi ánh mắt của hắn quét xuống phía dưới thì khóe miệng của hắn lại giật giật không ngừng.

-Con bà nó, không phải là hương thơm của dẫn yêu dịch đã tan hết rồi sao? Tại sao đám các ngươi còn chưa chịu đi vậy?

Đám yêu thú bên dưới kia vẫn đang phủ phục tại chỗ, hai mắt tuy đã không còn huyết hồng sắc nhưng vẫn đang khóa chặt thân hình của hắn.

-Hừ, không thể cứ như thế này được, lão tử không chơi với các ngươi nữa.

Đám yêu thú đã không rời đi thì hắn cũng chỉ có thể nghĩ cách khác mà thôi. Ngước đầu lên nhìn, hắn thầm tính toán ra vị trí của bản thân tới đỉnh của vách núi còn cách nhau khoảng bốn mươi thước nữa. Đây là một khoảng cách không lớn, hắn nhún chân một cái vận dụng cả chân khí thi triển Ngự Phong bộ rồi nhảy lên trên cao. Thế nhưng mới đi được nửa đường thì sắc mặt của hắn đại biến, song chưởng đánh lên trời mô phỏng theo Đạp Phong bộ khiến cho thân thể của hắn đình chỉ đi lên, từ từ rơi xuống vị trí cũ. Trái tim của hắn lúc này đang đập nhanh gấp đôi bình thường, sắc mặt của hắn thì xanh hơn cả tàu lá chuối. Vừa rồi khi lên đến độ cao hai mươi thước thì linh hồn của hắn bỗng cảm thụ được một cỗ áp lực khổng lồ, cho dù là loại yêu thú gì đang ở trên đó thì thực lực của nó tuyệt đối là tôn cấp đỉnh phong. Uy áp của nó tản đi cũng không quá xa nên chắc hẳn nó đang ở trên đỉnh núi ngủ say. Cũng may hắn kịp thời khống chế thân thể rơi xuống, nếu không để yêu thú kia bắt gặp thì khẳng định chỉ có một con đường chết. Lại nhìn xuống một chút, hắn thầm kêu khổ trong lòng, tình cảnh của bản thân lúc này thật đúng là tiến thoái lưỡng nan. Lựa chọn duy nhất của hắn lúc này à ở lại trên vách đá dựng đứng này, chờ cho đám yêu thú phía dưới tản đi hết rồi hắn liền có thể rời đi. Nghĩ như vậy hắn cũng chỉ đành ngồi xuống nhắm mắt tu luyện, nhưng ngồi ở địa phương như thế này quả thực có chút không thoải mái. Hắn vừa phục dụng luyện thể linh dịch tu luyện, lại vừa điều động chân khí trong cơ thể bổ sung cho tử hỏa trong não hải. Tử hỏa nhận được bồi dưỡng từ chân khí thì trở nên lớn mạnh hơn không ít, dường như có linh tính mà phát ra cảm giác vui sướng, giống như một đứa trẻ được ăn ngon không ngừng reo hò vậy. Tử hỏa từ trong mi tâm của hắn tuôn ra, bay tới vị trí cách hắn khoảng ba thước đâm vào bên trong vách đá. Núi đá này tuy đều là cương thạch vô cùng cứng rắn nhưng so với uy lực của tử hỏa được chân khí cường hóa thì quả thực không đáng nhắc tới, hỏa diễm đi tới đâu thì cương thạch ở đó liền bị nung nóng rồi không chịu được mà chảy ra. Quá trình này kéo dài suốt gần một ngày trời, đến khi chân khí chứa được trong chân khí đan bị hắn sử dụng hết thì mới dừng lại. Hắn đứng dậy thu hồi tấm đệm và hai thanh trường kiếm vào trong nhẫn không gian. Kỳ thực nói là không gian giới chỉ thì cũng không chính xác bởi vì hắn trước giờ đều chưa từng dùng đến không gian giới chỉ mà chỉ tùy tiện đeo một cái lên tay làm hình thức mà thôi. Hình xăm long thú trên ngực hắn lúc trước đã bị hắn đưa lên bàn tay trái rồi quấn quanh ngón tay đeo không gian giới chỉ của hắn, vì vậy mỗi lần hắn thu hoặc xuất đồ vật thực ra đều là sử dụng không gian khổng lồ bên trong hình xăm kia. Thủ đoạn khủng bố này đối với người thường mà nói thì không thể tưởng tượng nổi nhưng khi hắn chưa phong ấn linh thần linh hồn của mình thì cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Chân hắn đạp lên trường kiếm do Vạn Hình Binh biến thành nhảy vào vị trí bên cạnh, lúc này đã là một sơn động rộng lớn, Vạn Hình kiếm cũng như sinh vật sống tự rút ra khỏi vách đá rồi quay trở về bên trong thân thể hắn. Tiến vào trong sơn động, hắn quay đầu lại nhếch mép cười với đám yêu thú, trong lòng thầm nghĩ:

-Các ngươi đã muốn đợi ở đấy thì cứ tiếp tục đợi đi, lão tử sẽ mang đồ tốt xuống cho các ngươi.

Nói rồi hắn ngồi xuống vừa tu luyện vừa luyện dược, sau một tuần trà thì trên tay hắn liền có thêm một bình ngọc, bên trong là một loại bột màu tím. Thứ này gọi là kích huyết phấn, sau khi rải lên người yêu thú sẽ đi vào bên trong mạch máu của chúng, kích phát huyết tính trong người của chúng làm chúng nổi điên mà tàn sát tứ phương, cuối cùng khi huyết tính trong người tan hết thì tự thân chúng cũng sẽ vong mạng. Chỉ cần rải bột trong lọ xuống dưới thì đám yêu thú kia chắc chắn sẽ chiến đấu tới độ không chết không thôi, từ đó hắn liền có thể rời đi. Tuy nhiên hắn vô cùng e ngại việc đám yêu thú tự cắn giết lẫn nhau có thể gây ra động tĩnh làm đánh thức đầu yêu thú cường đại ở trên kia. Ban đầu khi hắn bị đuổi giết chạy trốn đến đây cũng không có gây ra động tĩnh quá lớn nên cũng không có đánh thức đầu yêu thú kia, thế nhưng hắn không dám khẳng định động tĩnh khí đám yêu thú kia chiến đấu có làm nó tỉnh giấc hay không. Nếu thực sự làm nó tỉnh giấc rồi thì hắn rất có khả năng cũng phải chôn theo bọn chúng, vì vậy mà hắn quyết định sẽ ở lại trong sơn động này tu luyện, chờ khi đầu yêu thú kia rời đi kiếm ăn thì hắn mới hành động. Có câu cẩn tắc vô áy náy, sau khi chứng kiến rất nhiều sự việc trên thế gian thì hắn đã ngộ ra một đạo lý, hành động càng phiêu lưu thì càng có thể mang lại lợi ích lớn hơn nhưng cũng sẽ đặt bản thân vào tình thế nguy hiểm nên hắn sẽ không bao giờ làm ra hành động phiêu lưu nếu như nó có thể khiến hắn mất mạng.

Trong suốt một khoảng thời gian dài hắn vẫn luôn tu luyện bên trong sơn động, đồng thời cũng không ngừng phục dụng chân khí đan để cường hóa thân thể, đến khi thân thể không chứa thêm năng lượng nữa thì hắn sẽ liên tục thi triển võ kỹ khiến cho đan điền trống rỗng rồi lại tiếp tục tu luyện. Võ kỹ mà hắn tu luyện nhiều nhất chính là tam trọng Vô Ảnh bộ, hắn nhớ đến tên Thiết Trụ trước kia chỉ trong một đêm đã nghĩ ra cách cải tiến võ kỹ, hắn mặc dù không có yêu nghiệt như vậy nhưng tư duy sáng tạo của hắn cũng không thua kém ai. Theo hắn nghĩ thì Vô Ảnh bộ đã có tam trọng, tại sao không thể có tứ trọng, ngũ trọng hay càng nhiều hơn nữa. Nếu thực sự có thể phát triển bộ pháp này lên vô hạn thì sau này hắn có thể sử dụng nó rất lâu. Qua nhiều lần thử nghiệm hắn thực sự đã làm được, chỉ cần lợi dụng chân khí dồn vào bàn chân gia tăng tốc độ thì hắn liền có thể gia tăng thêm một bước trước mỗi lần lay động thân mình khi thi triển tam trọng Vô Ảnh bộ, cũng có nghĩa là hắn đã luyện thành công tứ trọng Vô Ảnh bộ. Điều này càng làm hắn tin tưởng rằng chỉ cần thực lực của hắn đủ mạnh hắn có thể khiến vô ảnh bộ trở thành một trong những thân pháp võ kỹ cực hiếm có thể tiến hóa được.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.