Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hội họp

Tiểu thuyết gốc · 2203 chữ

- Kỳ thực ngươi bắt chước cũng không tệ nhưng cái ngươi còn thiếu chính là hỏa hầu. Tử hỏa mà ta sử dụng là hỏa diễm của bản thân ta, vì vậy ta có thể dễ dàng điều khiển nó, khiến cho thịt được nướng chín hoàn mỹ. Mau thử xem.

Mao Hoàng cầm miếng thịt khổng lồ lên cắn một miếng lớn, vừa nhai vừa nuốt, trên mặt lộ vẻ thỏa mãn như được lên mây. Đúng là mùi vị này, nó vẫn đang cố để tạo ra mùi vị này.

-Ngươi nướng thịt trên hỏa diễm thông thường thì nhiệt độ sẽ kém đi rất nhiều, do đó thời gian nướng thịt cũng phải kéo dài hơn, còn kéo dài bao lâu thì còn phải tùy thuộc vào kích thước và chủng loại của miếng thịt. Hơn nữa nhiệt độ của hỏa diễm và thời gian nướng cũng sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến hương vị của miếng thịt, những điều này ngươi đều phải bỏ ra rất nhiều thời gian mới có thể học được. Để đạt đến trình độ trù nghệ như ta nếu như không có mấy chục năm thì không thể được, vì vậy ta khuyên ngươi vẫn nên từ bỏ đi thôi, muốn ăn gì thì ta có thể làm cho ngươi.

Mao Hoàng vẫn đang ăn uống say xưa, bộ dáng có vẻ không quan tâm lời hắn nói nhưng hai tai máy động không thôi, khẳng định là đang tiếp thu những kiến thức mà Lạc Long giảng giải. Hắn thấy vậy thì trong lòng lại âm thầm tán thưởng:

-Rõ ràng là nghe giảng rất chăm chú nhưng lại vờ như không quan tâm, tâm một đằng làm một nẻo, quả thực quá giảo hoạt đi, có điều lão tử rất tán thưởng ngươi hắc hắc.

Sau khi ăn xong Lạc Long bỗng nảy ra một ý tưởng, hắn đứng dậy nói với Mao Hoàng:

-Tiểu Hoàng, ngươi xem một chút binh khí này xem có vừa mắt loại nào không?

Nói rồi vạn hình binh từ trong não hải của hắn bay ra, hóa thành một thanh trường kiếm. Hắn cầm vào chuôi kiếm thi triển một loạt kiếm pháp tinh diệu, kiếm vũ bay múa trong không trung, khí thế sắc bén lại chính trực. Sau khi thi triển vài chiêu kiếm hắn quay ra nhìn Mao Dịch, ánh mắt của nó có chút sáng lên nhưng rất nhanh lại ảm đạm xuống, nó nhìn hắn lắc đầu không ngừng. Vạn Hình Binh lại biến thành một đại đao to bản, đao thế bức người, mỗi một đao chém ra đều có khí thế phá tan hết thảy vật cản trước mắt, thế nhưng nó vẫn lắc đầu không thôi. Trong tay hắn lại là một cây trường thương, mũi thương trong nháy mắt đâm ra liên tục, công kích dày đặc như cuồng phong loạn vũ, liên miên không dứt, nhưng Mao Hoàng vẫn cứ lắc đầu. Lạc Long cũng không có nóng nảy, hắn thi triển ra không biết bao nhiêu loại vũ khí khác nhau, có quyền sáo cương mãnh, có trọng phủ nặng nề, có xà mâu lắt léo … mãi cho đến khi hắn biến ra một cây trường côn, hai tay huy vũ trường côn đánh ra đạo đạo côn ảnh dày đặc thì nó mới đứng lên, ánh mắt hưng phấn gật đầu lia lịa. Hắn liền lấy từ trong không gian trữ vật một cây trường côn, phẩm chất là nhân cấp cực phẩm rồi ném cho Mao Hoàng.

-Thứ đồ chơi này ngươi dùng tạm đi, sau này sẽ cấp cho ngươi một cây côn tốt hơn.

Mao Hoàng cầm trường côn trong tay, bắt chước theo động tác của hắn vừa rồi đánh ra không ít côn ảnh. Mặc dù động tác của nó còn có chút không được thuần thục nhưng so với một kẻ mới dùng bảo côn lần đầu thì đã rất tốt rồi. Sau một ngày trời tập luyện, nhận thấy yêu hầu này học tập côn pháp rất nhanh hắn liền truyền thụ cho nó mấy bộ côn pháp đồ cấp đỉnh phong của yêu tộc. Mao Hoàng quả nhiên rất thông minh, nó chỉ mấy mấy canh giờ liền đã thông hiểu hết mấy bộ côn pháp mà hắn truyền thụ, việc còn lại chính là chăm chỉ luyện tập để có thể tùy tâm sở dụng mà thôi. Một người một thú cứ như vậy mà đi lại bên trong sâm lâm cũng không buồn chán, ban ngày xác định phương hướng đi tìm đường, ban đêm thì ăn uống nghỉ ngơi. Mao Hoàng ăn rất nhiều nhưng dù sao thì lúc trước Lạc Long cũng thu hoạch được rất nhiều thi thể yêu thú nên không cần lo lắng vấn đề này. Khi rảnh rỗi hắn sẽ chỉ điểm cho nó một chút về côn pháp, còn cùng nó đối luyện thực chiến rất nhiều. Với việc hấp thụ cùng lúc luyện thể linh dịch và chân khí đan để rèn luyện thân thể, hiện tại mỗi ngày hắn chỉ cần hơn hai canh giờ liền đã hoàn tất việc tu luyện, cho dù có tiếp tục đả tọa thì thân thể cũng không thể tăng trưởng hơn được nữa, thời gian còn lại ngoại trừ làm những việc kia thì hắn liên tiếp chế tạo phù chú. Nếu như có đủ tài liệu luyện khí ở bên cạnh thì hắn sẽ chế tạo ra trận bàn và trận cơ, dù sao so với trận pháp thì phù chú vẫn có uy lực hạn chế hơn rất nhiều. Cũng may linh hồn của hắn đã đến tụ linh cảnh, lại còn đạt tới hậu kỳ, vì vậy có thể lợi dụng linh hồn lực để chế tạo ra phù chú đồ cấp. Thủ đoạn bảo mạng của hắn đã có nhiều nên hầu như toàn bộ phù chú mà hắn luyện chế đều là loại có tính công kích, chỉ có số ít là phụ trợ phù chú thôi.

Mãi cho đến mười ngày sau hắn và Mao Hoàng mới tìm thấy một địa phương có rất nhiều thi thể nhân loại, đa số đều đã là bạch cốt nhưng nhìn kỹ thì có thể khẳng định những thi thể kia mới tồn tại khoảng hơn ba tháng. Quan sát địa hình xung quanh một hồi Lạc Long liền biết nơi này chính là nơi mà dong binh đoàn bọn hắn đụng độ với bầy lang yêu khi chúng đang vây công sư yêu kia. Hắn đi xem xét xung quanh một hồi cũng không phát hiện ra một cái nhẫn trữ vật nào, có vẻ như sau khi đám lang yêu rời đi thì đã có người quay trở lại nơi này thu dọn tàn cuộc. Hắn cũng không quan tâm kẻ đó là ai, bây giờ mục tiêu của hắn là tới vị trí của bảo tàng kia. Trong đầu hắn hiện lên một tấm địa đồ, vị trí của bảo tàng kia rất nhanh liền được xác định, cũng chỉ cách nơi này khoảng năm dặm về phía tây nam. Hắn mà Mao Hoàng lại tiếp tục lên đường nhưng bọn họ cũng không có vội vã bởi lẽ đã trì hoãn hơn ba tháng rồi, cho dù có thêm mấy ngày nữa thì cũng không có vấn đề gì. Trên đường đi cũng không có gặp phải quá nhiều yêu thú cường đại cản đường, nếu tu vi không vượt quá đồ cấp sơ kỳ thì hắn sẽ để cho Mao Hoàng trực tiếp ra tay tru diệt. Thực lực của Mao Hoàng bây giờ đã vô cùng kinh khủng, kể từ khi học được bốn bộ côn pháp đồ cấp đỉnh phong mà hắn truyền thụ thì thực lực của nó cũng tăng vọt, đối với chiến đấu đã không còn sợ hãi như trước nữa. Hơn mười ngày được ăn không biết bao nhiêu thịt yêu thú lại càng khiến cho thân thể của nó ngày càng trở nên hoàn mỹ, tu vi cũng đạt tới đồ cấp đỉnh phong hơn nữa lực lượng ẩn chứa còn vượt xa võ giả nhân tộc đồng cấp. Đây mới thực sự là đặc điểm mà yêu thú, so với yêu hầu ăn chay trước kia thì quả thực cách biệt một trời một vực.

Trải qua một ngày nữa hai người họ cũng đã đến được địa phương được đánh giấu trên tàng bảo đồ kia, nhưng điều khiến cho Lạc Long cảm thấy vô cùng ngạc nhiên chính là đám người a Vân vẫn còn tại nơi này. Hắn còn định tiến lại chào hỏi thì chợt phát hiện thấy Mộc Trường Hồng và bốn tên thủ hạ của hắn trong đội ngũ, quả nhiên mấy tên này không thể bị giết bởi phong nhận sát lang được, chỉ là không ngờ bọn hắn lại tìm được đám ba người kia mà thôi. Hắn quay lại nói nhỏ với Mao Hoàng:

-Tiểu Hoàng, ngươi không thể đi cùng ta tới gặp đám người kia. Tìm một nơi nào đó gần đây ẩn nấp đi, nếu chúng ta di chuyển thì ngươi hãy bám theo, nhớ đừng để bị phát hiện đó. Đến khi cần ta sẽ chủ động tới gặp ngươi, nghe rõ chưa?

Mao Hoàng gật đầu, cũng không có lên tiếng, nó đu lên một thân cây rồi trong nháy mắt biến mất khỏi tầm mắt của hắn. Lạc Long hài lòng gật đầu, lấy một ít bụi đấy bôi lên toàn thân rồi chạy đến phía đám người kia. Đám Lạc Vân đang thận trọng đi lại bên trong sâm lâm thu thập thảo dược thì bỗng từ xa có một bóng người quần áo nhem nhuốc, dáng đi xiêu vẹo thất tha thất thểu chạy tới.

-Thật may quá, các người đều ở đây, làm ta lo muốn chết.

Lạc Long lên tiếng gọi, giọng của hắn có vẻ hơi đứt quãng. Mấy người kia thấy hắn thì đều quay qua nhìn, khi phát hiện ra là hắn thì ba người Lạc Vân đều có vẻ mừng rỡ. Trên khuôn mặt lạnh băng thường ngày kia của Lạc Vân đã hiện rõ lên vẻ kích động, hai mắt ẩn ẩn có một tầng sương mờ, có chút nghẹn ngào mà nhìn hắn. Kỳ thực đến tận bây giờ nàng vẫn có rất nhiều nghi vấn về sự thay đổi đáng kinh ngạc của hắn kể từ khi đi ra khỏi tiểu thôn bên trong thung lũng kia thế nhưng bởi vì hắn nhiều lần trốn tránh nên nàng cũng không muốn gượng ép, chỉ có thể đè nén nghi hoặc trong lòng. Đối với sự cường đại của hắn nàng ta vẫn có một sự tin tưởng rất lớn thế nhưng tình cảnh ngày hôm đó hắn dẫn dụ theo một đám yêu thú như vậy quả thực quá hung hiểm. Nàng đã từng nhiều lần tính toán nếu bản thân rơi vào tình cảnh đó thì sẽ ra làm sao, kết quả đều là bị yêu thú truy đuổi tới sức cùng lực kiệt, cuối cùng bỏ mạng tại nơi sâm lâm. Càng nghĩ như vậy nàng càng cảm thấy lo sợ nên cuối cùng vẫn không lựa chọn quay trở về Tử Dương thành mà ở lại đây chờ đợi hắn. Suốt mấy tháng vừa rồi mỗi ngày trôi qua đối với nàng đều dài như một năm, bề ngoài nàng luôn tỏ ra bình tĩnh nhưng mỗi giờ mỗi khắc hắn chưa quay lại đều như đêm đen không có tia sáng đối với nàng. Thân nhân bị sát hại, tông môn bị người diệt, Diệp di theo nàng từ nhỏ tới lớn cũng qua đời, nếu như ngay cả ca ca cũng không còn thì nàng sẽ chẳng còn người nào thân thích trên cõi đời này nữa. Thế nhưng bây giờ hắn quay lại rồi, hắn vẫn còn sống, cảm xúc nàng kìm nén suốt bấy lâu giống như nước lũ làm vỡ đê, mãnh liệt tuôn trào vậy. Nàng tiến từng bước về phía hắn, kiễng chân lên choàng hai tay qua cổ hắn mà ôm thật chặt, hít sâu một hơi rồi khẽ nói:

-Cuối cùng huynh cũng quay lại rồi.

Hắn đối với cái ôm này cảm thấy có chút không được tự nhiên, dù sao thì trong lòng của hắn hai người bọn họ đã không còn là huynh muội đơn thuần nữa rồi.

-Xảy ra chút chuyện nằm ngoài dự tính, để muội lo lắng rồi, xin lỗi muội.

-Không sao, huynh về là tốt rồi.

Cả hai đều không nói gì nhiều thế nhưng đều có thể cảm nhận được rõ ràng tâm tình của đối phương, nói đây là một loại tâm ý tương thông cũng không quá.

-Ha ha ha, Lạc huynh quả nhiên cát nhân tự có thiên tướng, bây giờ huynh trở lại thì tốt quá, mấy ngày này … ấy, không đúng, tại sao lại là luyện tủy cảnh chứ? Chúc mừng Lạc huynh, đã đột phá rồi.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.