Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một chết hai trọng thương

Tiểu thuyết gốc · 2114 chữ

Lúc này người đứng phía sau đỡ lấy hắn chính là Lạc Vân, Nhân Long cũng đứng phía sau nàng. Lạc Vân một tay ôm hắn vào trong lòng, tay còn lại thì đặt lên trận bàn, chỉ trong vài nhịp thở màn sáng cấm chế đang tổn hại đến mức không gì sánh được lấy một tốc độ nhanh đến khủng bố hồi phục lại về trạng thái ban đầu. Sự hiện diện của nàng khiến cho ba người Mộc Trường Phong vô cùng bất ngờ, đến khi bọn hắn nhìn rõ ràng dung nhan khuynh thành của nàng thì tên nào tên nấy đều cảm thấy kinh diễm sâu sắc, hai mắt không hề chớp lấy một cái. Tuy nhiên nói cho cùng thì bọn hắn đều đã sống hơn năm trăm năm, căn bản sẽ không vì nữ nhân xinh đẹp như tiên thiên kia xuất hiện mà quên mất bản thân tới đây mà làm gì. Người phản ứng lại đầu tiên là Mộc Trường Phong, hắn trầm giọng quát:

-Ngươi là ai? Đối với tiểu súc sinh này có quan hệ gì?

Lạc Vân nghe thấy vậy thì đột nhiên quay ra nhìn hắn, ánh mắt lạnh như băng nhưng dường như lại có vẻ lăng lệ ác liệt, mang theo một tầng sát ý lạnh lẽo khiến Mộc Trường Phong như rơi vào hầm băng. Nàng không nói không rằng, chỉ nhắm hai mắt lại cố gắng cảm nhận cấm chế trận pháp mà Lạc Long đã tu bổ lại. Mộc Trường Phong còn muốn tiếp tục truy vấn thì nàng lại mở mắt ra, lập tức phía trước cấm chế trận pháp xuất hiện mười mấy cây trường tiễn tạo thành từ hỏa diễm. Thân chúng thuần lục sắc, mũi tên thì có màu hoàng kim, tuy chỉ là mũi tên được tạo từ năng lượng loại hỏa diễm nhưng lại lộ rõ vẻ bén nhọn không gì sánh được. Mộc Trường Phong thấy vậy thì tê cả da đầu, hai tên trung niên nhân bên cạnh hắn cũng sực tỉnh từ trong mê muội, chứng kiến mười mấy mũi tên kia thì vội vàng lấy ra thuẫn khí chắn trước mặt, đồng thời cũng lùi lại. Thế nhưng tốc độ của bọn hắn thì xa xa không bằng những mũi tên kia, chỉ thấy chúng xoáy một vòng rồi dùng tốc độ như bôn lôi đâm thẳng lên những tấm thuẫn khí kia. Điều càng làm bọn hắn kinh hãi hơn chính là ba tấm thuẫn khí cho dù đã chịu vô vàn công kích từ trận phù của Lạc Long nhưng đối diện với những mũi tên hình thành từ hỏa diễm kia lại mỏng manh không khác gì một tờ giấy, trực tiếp bị đâm thủng. Mộc Trường Phong và gia chủ Mạnh gia cũng coi như là phản xạ nhanh, thân mình của bọn hắn lách sang một bên né tránh hỏa tiễn kia. Tuy nhiên bọn hắn vẫn không thể tránh được toàn bộ hỏa tiễn, Mộc Trường Phong bị một mũi tên đâm ngang eo, còn gia chủ Mạnh gia thì bị một tiễn vào đầu vai trái, một tiễn vào bắp chân trái, tất cả những mũi tên kia đều dễ dàng phá tan chân khí hộ thể, xỏ xuyên qua người của bọn hắn, để lại mấy cái lỗ máu. Thế nhưng gia chủ của Lâm gia thì không may mắn được như vậy rồi, hắn trúng bao nhiêu mũi tên thì hai người kia không có để ý nhưng chắc chắn có một mũi tên đã đâm xuyên qua lồng ngực, phá tan trái tim của hắn. Chỉ thấy thân thể của hắn giống như mất đi thăng bằng một mạch rơi từ trên phía cửa động xuống dưới mặt đất tạo thành một tiếng rầm. Người của Lâm gia không ngừng xúm lại, trong miệng liên tục phát ra tiếng gọi gia chủ của bọn hắn, chỉ tiếc Lâm gia gia chủ từ lúc rơi xuống đã là một cỗ thi thể không hơn không kém rồi. Lần này ba vị thủ lĩnh của ba thế lực đi lên thời gian tuy rằng rất lâu nhưng đám người bên dưới không một ai lo lắng, bởi lẽ chính bọn hắn cũng đã lên trên đó, mặc dù mỗi lần đi ra đều có chút chật vật nhưng chưa từng có ai vẫn lạc ở trên đó. Lần này thủ lĩnh của bọn hắn đi lâu như vậy chắc hẳn là đã thành công công phá cấm chế trên đó, khẳng định đang phân chia bảo vật trong sơn động, thật không ngờ khi bọn họ đi ra lại là cảnh tượng này. Người của Mộc Xà dong binh đoàn và Mạnh gia thấy thủ lĩnh của mình may mắn còn sống thì mừng rỡ, vội đưa bọn họ đi chữa thương, những việc khác thì để sau này mới nói. Có điều đám người bọn hắn không biết rằng bọn hắn đã không còn cơ hội đó rồi.

Bên trên sơn động, Lạc Long mở hai mắt ra, lúc này đầu hắn đau như búa bổ, thân thể thì vẫn trong trạng thái suy kiệt không thể cử động. Hắn đang nằm bên trong gian mật thất sâu trong sơn động, đầu gối lên chân của Lạc Vân, liếc mắt liền thấy nàng ta vẫn đang nhìn hắn không rời mắt. Nhân Long ở một bên nhìn hai người huynh muội bọn họ như vậy thì gãi gãi đầu, không hiểu sao hắn cứ có cảm giác hay người này có chút không bình thường. Lạc Vân mỉm cười với Lạc Long mà nói:

-Huynh tỉnh rồi, vậy muội phải đi đây.

-Muội muốn đi đâu?

Lạc Long hơi nghi hoặc mà hỏi nàng.

-Đi giết người xả giận cho huynh.

-Không phải chứ? Bọn hắn có sáu tên luyện khí đại viên mãn, gần hai mươi tên luyện khí hậu khí, tu vi thấp thì càng đông hơn, tổng cộng có hơn một trăm người, một mình xuống dưới đó chính là tử lộ.

Nghe lời này của hắn thì cả nàng và Nhân Long đều giật mình, kỳ thực khi hai người họ xuất quan nhìn thấy ba tên luyện khí đại viên mãn đã cảm thấy vô cùng kỳ lạ rồi, theo lời của Tử Y Lưu Ly thì bọn hắn chỉ có đoàn trưởng và phó đoàn trưởng có tu vi thuộc cấp bậc đó mà thôi, vậy còn một tên còn lại là ai? Lạc Long cười khổ giải thích một chút với hai người họ, việc bây giờ ở dưới đó đang tập hợp ba cỗ thế lực, việc này cũng chỉ là do hắn phỏng đoán nhưng dựa vào những gì hắn quan sát thấy thì hắn dám chắc mười phần về suy đoán của mình. Sau khi nghe xong lời của hắn thì Lạc Vân cũng không dám vọng động nữa. Sở dĩ nàng tự tin như vậy cũng là do sau khi luyện hóa Thanh Mộc Thiên Hỏa thực lực của nàng đã có tăng vọt, bây giờ đã là luyện khí cảnh hậu kỳ, Nhân Long còn kém một chút nhưng cũng đã là luyện khí cảnh trung kỳ đỉnh phong. Nếu như lúc đó đoàn thiên hỏa kia không bị phân làm ba thì hai người họ có thể đột phá đến luyện khí đại viên mãn, có điều sự thống khổ khi luyện hóa thiên địa chi hỏa cũng làm cho bọn họ thầm cảm thấy may mắn vì Lạc Long đã làm suy yếu nó đi, quả thực trong quá trình luyện hóa thiên hỏa bọn họ có cảm giác như bản thân đã bước một chân qua quỷ môn quan vậy, cũng may đến cuối thì cả hai đều đã thành công. Nhân Long vừa rồi chứng kiến Lạc Vân dùng trận pháp đánh cho ba tên luyện khí đại viên mãn chạy trối chết thì vô cùng phiền muộn truyền âm cho lão sư của mình:

-Lão sư, công pháp mà Lạc Vân tu luyện là thứ gì vậy, tại sao ban nãy ta thấy hoàng kim hỏa do nàng ngưng tụ ra còn khủng bố hơn cả Thanh Mộc chi hỏa vậy.

Mũi tên hỏa diễm được ngưng tụ từ kim sắc hỏa diễm của Lạc Vân có thể nhẹ nhàng xuyên thủng bảo khí đồ cấp thượng phẩm, lại còn xỏ xuyên qua người của cường giả luyện khí đại viên mãn, khủng bố như vậy cho dù là Thanh Mộc Thiên Hỏa mà hắn mới luyện hóa được cũng không bằng. Chỉ Thấy giọng nói già nua kia nói với hắn:

-Nếu ta đoán không lầm thì công pháp hỏa hệ mà nữ oa kia tu luyện thuộc loại khủng bố nhất ở trong tu chân giới, có thể khiến cho hỏa diễm của bản thân và thiên hỏa bổ trợ cho nhau, từ đó nâng cao uy lực của cả hai.

Nhân Long lại ảm đạm mà nói:

-Lộng Hỏa Phần Thiên mà người truyền thụ cho ta có thực sự là công pháp hỏa hệ đỉnh cấp hay không? Tại sao ta cảm thấy còn thua xa công pháp của nàng ta vậy?

-Hừ, tiểu tử ngươi thì biết cái gì, công pháp của nàng ta chỉ có thể khiến hỏa diễm phụ trợ cho nhau thôi, Lộng Hỏa Phần Thiên ta truyền cho ngươi thậm chí có thể dung hợp thiên hỏa, đợi đến sau này ngươi tìm được càng nhiều thiên hỏa hơn nữa thì thực lực của ngươi nhất định có thể vượt qua nàng ta.

-Chỉ mong có thể may mắn như vậy.

-Điều này còn phải dựa vào nỗ lực của ngươi. So với công pháp của nữ oa kia thì ta lại càng có hứng thú với pháp quyết phân tách thiên hỏa của tiểu tử kia, quả thực so với Lộng Hỏa Phần Thiên thì còn nghịch thiên hơn nhiều lần. Hai người này nhất định là người của đại thế lực, ngươi nếu như có thể có được quan hệ tốt với bọn hắn thì đối với tương lai của ngươi rất có lợi đó.

Những gì hắn nói với lão sư của mình thì hai người Lạc Long cũng không hề hay biết. Lạc Long còn vì thân thể quá suy yếu mà lại một lần nữa lâm vào hôn mê, hắn và Lạc Vân thì thay nhau đi canh gác cấm chế bên ngoài sơn động. Sau khi ba tên thủ lĩnh của ba đại thế lực bị đánh một chết hai trọng thương thì không còn tên võ giả nào dám lên trên sơn động nữa rồi, bọn hắn chỉ có thể đợi ở bên dưới chờ đám người Lạc Long đi xuống mà thôi. Thời gian dài qua đi mà không có một ai dám lên phá tấn công cấm chế nên Nhân Long đảm nhiệm luôn trọng trách canh gác để Lạc Vân có thể toàn tâm toàn ý chăm sóc cho Lạc Long.

Mười ngày sau Lạc Long đột nhiên mở mắt ra, hắn cảm giác được thân thể và linh hồn của mình đã hoàn toàn khôi phục. Cảm nhận được dưới đầu truyền đến cảm giác mềm mại, biết bản thân vẫn còn đang nằm lên đùi của Lạc Vân nhưng bây giờ hắn không có tâm tư nào mà đi hưởng thụ ôn hương nhuyễn ngọc, liền bật người dậy. Bên tai có hai âm thanh thúy vang lên, bên trong thanh âm có thể thấy được cả hai người đều vô cùng hưng phấn:

-Ca, huynh tỉnh rồi.

-Lạc huynh, cuối cùng huynh cũng tỉnh rồi.

Hắn quay lại mỉm cười với Lạc Vân mà nói:

- Ta đã hôn mê bao lâu rồi?

- Đại khái cũng khoảng mười ngày.

- Lâu như vậy sao?

Hắn có chút bất đắc dĩ, thật không ngờ một lần hôn mê này lại kéo dài đến mười ngày. Nhưng hắn rất nhanh liền bỏ suy nghĩ đó qua một bên, mỉm cười với Tử Y Lưu Ly mà nói:

-Chúc mừng Tử Y cô nương đã tiếp nhận truyền thừa thành công.

Tử Y Lưu Ly mặt cười tươi như hoa, vui vẻ mà đáp:

-Đều nhờ công lao của Lạc huynh cả đấy.

-Ta sao, ta thì có công lao gì chứ? Đây là … di?

Hắn còn đang định khách sáo một câu thì chợt cảm giác được tu vi của nàng có chút không đúng, vội vàng nói:

-Tử Y cô nương đã đột phá đến khí động cảnh rồi sao?

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.