Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đi ra bên ngoài

Tiểu thuyết gốc · 1919 chữ

- Đại Nhân anh minh, quả thực như vậy.

Trước mặt của hắn Đan Dương cũng không có gan nói dối.

-Tên tiểu tử này cũng không tồi, là một hạt giống tốt, cố gắng đào tạo hắn đi, sau này nhất định có thể giúp được ngươi đó.

-Cẩn tuân đại nhân dạy bảo.

-Nếu như ngươi có thể thuyết phục hắn về làm việc cho ta thì tin chắc đối với cả ngươi lẫn hắn đều có chỗ tốt không nhỏ.

Đan Dương hiểu ý tứ trong lời nói của hắn, có chút khó xử mà nói:

-Chuyện này … thực không dám giấu đại nhân, tên tiểu tử này …

-Rất kiêu ngạo, cái này ta biết. Ngươi dường như hiểu sai ý ta rồi, ta không muốn hắn làm tùy tùng của mình, chỉ là ta mới thành lập một cái thế lực, bây giờ đang là lúc cần tuyển nhân tài, bằng không thì ngươi nghĩ ta vì cái gì mà đối tốt với tiểu tử đó như vậy?

Tròng mắt của hắn sáng lên, thế lực do Bách Nghệ thần quân lập ra, không biết sẽ tạo nên oanh động lớn như thế nào, thật là đáng chờ mong nha.

-Đan Dương đã hiểu, ta nhất định sẽ thay đại nhân chuyển lời cho tiểu tử kia.

Lạc Long gật gật đầu với hắn, bộ dạng rất vừa lòng.

-Quy tắc cũ, ngươi không quên đấy chứ?

-Đan Dương không dám.

Đan Dương từ bên trong bản nguyên linh hồn của mình bóc tách ra một phần rất nhỏ giao cho Lạc Long. Thứ này là linh hồn ấn ký, có nó trong tay thì sinh tử của người khác chỉ nằm trong một ý niệm của ngươi mà thôi. Không chỉ có vậy, Đan Dương còn đứng nghiêm trang, ngẩng đầu nhìn lên trên dõng dạc mà nói:

-Ta, Đan Dương xin phát thiên đạo chi thệ, nếu sau này ta có ý định tiết lộ thông tin của Bách Nghệ thần quân đại nhân thì nhất định sẽ bị thiên đạo đánh chết, không thể siêu sinh.

Đây là quy tắc, nếu như ngươi biết một bí mật cấm kỵ của một người nào đó thì hoặc là hắn sẽ giết ngươi, hoặc là ngươi phải giao ra linh hồn ấn ký cho hắn. Lạc Long không có cảm tình mà nói:

-Được rồi, tiểu tử ngươi cũng coi như có lòng. Đúng rồi, trong ba thứ thiên hỏa, dị thủy và thần mộc, nếu như tên tiểu tử Nhân Long kia tìm được thì ngươi có thể bảo hắn tới tìm ta, ta có thể phân tách ra giúp hắn. Tất nhiên nếu hắn làm vậy thì ta cũng sẽ trả thù lao xứng đáng cho hắn.

-Ta sẽ chuyển lời cho hắn.

-Ngươi có thể đi được rồi.

Đan Dương cung kính chắp tay bái hắn một cái nói:

-Vậy Đan Dương xin cáo lui, lão nhân gia người bảo trọng.

Nói rồi linh hồn của Đan Dương hóa thành một đoàn khói đen chui trở lại vào trong đầu của Nhân Long. Tên này thấy Lạc Long vẫn một bộ khỏe mạnh thì có chút nghi ngờ mà nói với lão:

-Lão sư, ngươi không hạ thủ với Lạc Long kia sao?

Giọng nói già nua của lão phát ra:

-Tiểu tử, người này không có địch ý, ngươi cũng không cần cảnh giác với hắn nữa đâu. Hắn nói muốn mời ngươi gia nhập thế lực của hắn, không biết ngươi nghĩ thế nào?

Thấy lão sư không nói nhiều về đối phương, Nhân Long cũng không có hỏi nhiều, chỉ bình tĩnh đáp:

-Ta là người thế nào ngươi còn không biết hay sao? Chuyện gia nhập thế lực này ta không có hứng thú.

-Ta hiểu, ngươi không đáp ứng hắn cũng là điều dễ hiểu, có điều vi sư phải nhắc nhở ngươi trước, người này nếu ngươi không thích có thể không cần kết giao nhưng tuyệt đối, tuyệt đối không được phép đối địch với hắn, bằng không ngươi có chạy đến thiên nhai cũng không giữ được mạng đâu.

Đây là lần đầu tiên Nhân Long thấy lão sư của mình đánh giá cao một người như vậy, liền tỏ ý bản thân đã hiểu.

Bốn người ngồi chụm lại với nhau, lạc Long lên tiếng nói với hai người Nhân Long.

-Ta và a Vân coi như đã kết sinh tử chi cừu với những tên kia, vì vậy ta quyết định sẽ một lần giết hết bọn hắn, hai người nếu như không muốn thì có thể rời đi, không cần lo cho hai người bọn ta.

Tử Y Lưu Ly nghe vậy thì liền đáp lời:

-Bọn hắn đã có ý muốn xông vào sơn động cướp bảo tàng, nếu như không phải Lạc huynh ngăn trở bên ngoài thì chỉ sợ ta đã bị bọn hắn giết rồi, vì vậy ta đối với bọn hắn cũng là không chết không thôi. Chuyện này nhất định phải tính cả ta vào nữa.

Nhân Long cũng gật gật đầu, chỉ nói một câu:

-Ta cũng như vậy.

Lạc Long mỉm cười mà nhìn bọn hắn, quả nhiên hai người này rất đáng kết giao.

-Vậy được, ta đã tính toán hết rồi, lát nữa chúng ta chỉ cần làm như thế này …

Bốn người bàn bạc rất nghiêm túc, tuy nhiên người lên tiếng lại hầu như chỉ có Lạc Long và Lạc Vân còn hai người Nhân Long và Tử Y Lưu Ly thì cứ ngồi đó mà nhìn huynh muội bọn họ tranh luận. Quả thực bọn họ đều là những người trẻ tuổi có thiên phú xuất chúng, thế nhưng bàn về bày mưu tính kế thì thực sự hai người bọn họ không biết một chút nào. Cũng may Lạc Long có thể kéo dài thần thức xa một trăm thước, chỉ cần động một ý niệm liền có thể thấy tình hình cụ thể của đám người bên dưới sơn động, như vậy việc lên kế hoạch tác chiến cũng dễ dàng hơn rất nhiều.

Phía bên dưới sơn động, tình cảnh lúc này đối với ba đại thế lực mà nói thật có chút không ổn. Sự việc ba người Mộc Trường Phong tử thương thảm trọng trở về đã khiến cho lòng người hoang mang, không ít võ giả muốn rút lui khỏi sự việc lần này. Lúc này ba tên cự đầu của ba thế lực đang ngồi chung một chỗ, bởi vì gia chỉ Lâm gia đã bỏ mạng nên Lâm gia đại trưởng lão liền thay thế vị trí của hắn, cùng với hai người kia thương nghị sự tình. Gia chủ Mạnh gia sắc mặt ngưng trọng mà nói:

-Mộc huynh, Lâm huynh, ta thấy chuyện này không được rồi, nữ nhân kia quá khủng bố, nếu nhưng chúng ta còn tiếp tục chuyện này thì chỉ e toàn bộ đều phải chôn thân tại nơi này mất.

Mộc Trường Phong nghe hắn nói vậy thì không vui mà đáp:

-Mạnh huynh ngươi muốn cứ như vậy mà bỏ đi, buông tha cho bảo tàng bên trong sơn động kia hay sao?

-Hừ, bảo tàng đương nhiên trân quý, nhưng liệu có thể quý bằng tính mạng của chúng ta hay sao? Mộc Huynh, ta biết ngươi và bọn hắn có thù oán sâu đậm, nhưng cho dù như vậy thì ngươi cũng không thể lôi chúng ta vào thù oán cá nhân của ngươi được.

Lâm gia đại trưởng lão cũng gật đầu có chút tán thành với ý kiến của gia chủ Mạnh gia.

-Mạnh huynh nói như vậy là sai rồi, Mạnh gia của ngươi cũng đã tham gia công kích động phủ kia, ngươi nghĩ bọn hắn sẽ bỏ qua cho các ngươi hay sao? Chẳng lẽ ngươi đã quên tiểu tử kia nói muốn diệt môn hai nhà Lâm Mạnh các ngươi hay sao?

Gia chủ Mạnh gia lại bĩu môi mà nhìn hắn đáp:

-Một đám hậu bối mà thôi, có tài cán gì có thể uy hiếp đến Mạnh gia chúng ta chứ? Chỉ cần bọn hắn dám bước chân ra khỏi sơn động đó thì bọn hắn chết chắc.

Bỗng nhiên từ trên cao phát ra một tiếng cười sang sảng của một nam tử trẻ tuổi, tiếng cười lớn đến mức khiến cho toàn bộ người của ba thế lực đều nghe được.

-Ha ha ha, nói rất hay, bây giờ chúng ta liền xuống dưới, để xem các ngươi làm thế nào để khiến chúng ta chết.

Nương theo lời nói này, từ trên cửa sơn động có bốn thân ảnh hai nam hai nữ nhảy xuống dưới mặt đất, người đi đầu đúng là người mà bọn hắn vô cùng quen thuộc, chính là Lạc Long. Theo sau hắn có Lạc Vân và Nhân Long, hai người này chỉ có Mộc Trường Phong và Mạnh gia gia chủ nhận ra được, còn người cuối cùng là Tử Y Lưu Ly thì chỉ có Cảnh thúc và một tên trước đây đi theo Mộc Trường Hồng mới nhận ra nàng ta. Mộc Trường Phong vô cùng ngơ ngác, hắn không thể hiểu nổi tại sao bốn tên kia lại dám xông xuống dưới này, không phải là muốn đi chịu chết đấy chứ? Hắn đã ăn quá nhiều đau khổ từ chỗ của Lạc Long rồi, nên lần này hắn cũng không tỏ vẻ cuồng ngạo mà lặng lẽ quan sát thật kỹ. Ba người Lạc Long thực lực cũng không có gì nổi bật, cho dù nữ tử xinh đẹp kia có thủ đoạn kinh người thì cũng chỉ là luyện khí hậu kỳ mà thôi, vẫn còn kém xa hắn, phải biết ở luyện khí cảnh chênh lệch mỗi một tiểu cảnh giới đều rất lớn đấy. Thế nhưng khi hắn nhìn vào nữ tử mặc tử y đứng sau cùng thì trong lòng lại dấy lên một cảm giác bất an mãnh liệt, bởi vì hắn không cảm nhận được tu vi của đối phương. Điều này chỉ có ba khả năng, thứ nhất nàng ta là phàm nhân không có tu vi, thứ hai nàng ta cùng cấp bậc tu vi với hắn là luyện khí đại viên mãn, còn thứ ba thì hắn cũng không dám tin, chính là nàng ta có tu vi cao hơn hắn, ít nhất cũng là khí động cảnh.

Nếu nói nàng này là phàm nhân thì hắn khẳng định sẽ không tin, còn nếu nàng ta chỉ là luyện khí đại viên mãn giống hắn thì làm sao đám người các nàng lại có tự tin đi xuống đối mặt với hơn trăm cao thủ ở dưới này, hơn nữa còn lớn lối như vậy. Như vậy thì khả năng lớn nhất chính là tu vi của nàng ta đã siêu việt luyện khí cảnh, đạt tới khí động cảnh rồi. Tuy chỉ là suy đoán nhưng Mộc Trường Phong lại chắc chắn đến tám phần, hắn vội vàng quay lại định thông báo cho đám người của Mộc Xà dong binh đoàn rút lui. Thế nhưng Lạc Long đã nhìn ra tâm tư của hắn, quát một tiếng làm cho hắn giật mình.

-Bây giờ ngươi mới nghĩ muốn chạy thì đã muộn rồi, hôm nay đám các ngươi một tên cũng không đi được đâu.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.