Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không nên so sánh

Tiểu thuyết gốc · 1924 chữ

Thấy vậy mười mấy tên võ giả cầm các loại thương kích vây lại hắn, hòng không cho hắn cơ hội tiếp cận những người khác. Lạc Long lại mỉm cười quỷ dị, lấy một sợi dây câu được hắn luyện chế từ gân của yêu thú ra móc vào một thanh phi đao được vạn hình binh biến thành. Khóe miệng của hắn nhếch lên, khi thực lực của bản thân đạt đến một trình độ nhất định thì sự khác biệt của các loại binh khí cũng dần nhỏ lại, chỉ khi tu vi còn nhỏ yếu thì võ giả mới có thể cảm nhận được công dụng khác nhau của chúng, vì vậy mà việc lựa chọn binh khí cũng trở nên tương đối quan trọng. Lạc Long cũng không phải là ngoại lệ, tuy hắn tinh thông hầu như mọi loại binh khí nhưng với tu vi hiện tại thì hắn thích nhất là kiếm bởi lẽ kiếm là loại binh khí có nhiều cách sử dụng nhất, có thể tấn công cũng có thể phòng thủ. Tuy nhiên khi bị quần công thì binh khí mà hắn thích sử dụng nhất lại là phi đao câu, hôm nay cũng là lần đầu tiên hắn mang phi đao câu ra sử dụng trước mặt Lạc Vân. Phi đao trên tay hắn sau khi được bao phủ một tầng hàn băng thì liền phóng ra xa, xuyên qua mi tâm của một tên võ giả cầm trường thương trong sự ngỡ ngàng của hắn. Tay phải của Lạc Long giật một cái khiến cho phi đao đang bay ra liền quay trở lại trong tay hắn. Mấy tên võ giả vây quanh hắn còn chưa kịp phản ứng thì phi đao lại một lần nữa bay ra đâm xuyên qua tim của một võ giả khác, sau đó lại tiếp tục đâm thủng một tên khác nữa, chỉ trong ba bốn nhịp thở mà có đến hơn hai mươi tên võ giả lần lượt ngã xuống. Một tên luyện khí hậu kỳ đứng đằng xa giương lên một cây cung, nhắm chính xác rồi thả tay ra.

-Vút!

Mũi tên xé gió lao thẳng tới vị trí trái tim của Lạc Long, hắn cũng không tránh không né mà vươn tay phải ra chính xác đón bắt lấy một mũi tên kia. Khóe miệng của hắn vẽ lên một độ cong quỷ dị, Vạn Hình Binh hóa thành một cây trường cung, lưỡi dây câu kia liền trở thành dây cung tạm thời. Lạc Long không thèm nhìn vào võ giả kia mà giương cung lên, trong nháy mắt bắn ra một tên vào vị trí của hắn. Võ giả luyện khí hậu kỳ kia hai mắt co rút lại, có ý muốn tránh đi nhưng mũi tên kia giống như có thể đổi phương hướng đuổi theo hắn vậy, căn bản trốn không thoát. Hắn hoảng sợ lấy một tấm thuẫn lớn ra từ trong không gian giới chỉ chắn trước mặt. Thế nhưng đầu mũi tên kia cũng được bọc một tầng hàn băng, chỉ nghe phập một tiếng liền xuyên qua cả thuẫn khí lẫn thân thể của hắn giống như xuyên qua đậu hũ, tên này liền trực tiếp khí tuyệt thân vong. Lạc Long giống như hổ lạc bầy cừu, chỉ trong hơn một phút mà đã khiến phân nửa số kẻ địch mất mạng. Thân thể của hắn không ngừng chuyển trái lách phải, không hề trúng một đòn công kích nào, trái lại những võ giả phía đối diện không kẻ nào có thể tránh thoát công kích của hắn, mỗi tên đều là một chiêu mất mạng. Xa xa quan chiến, Nhân Long và Tử Y Lưu Ly đều nhìn đến trợn cả mắt, tại sao lại có một tên luyện thể cảnh khủng bố như vậy được chứ, đối mặt với hàng trăm tên võ giả luyện khí cảnh mà cứ như đang giết một đám gia súc gia cầm vậy. Tử Y Lưu Ly còn dễ nói, nàng ta đối với Lạc Long chỉ là ngưỡng mộ mà thôi, còn Nhân Long thì không giống như vậy, trong lòng hắn trước nay đều có một cỗ ngạo khí không chịu thua kém bất kỳ kẻ nào, thế nhưng thấy Lạc Long bày ra chiến lực đáng sợ như vậy thì hắn cảm thân cũng chỉ là hạng gà đất chó sành mà thôi. Đan Dương trong đầu của hắn chợt phát ra một tiếng thở dài mà nói:

-Ài, tiểu tử, người này với ngươi không cùng một thế giới, ngươi cũng đừng tự so sánh bản thân mình với hắn. Ngươi tự có con đường của chính mình, sau này chỉ cần ngươi tu luyện Lộng Hỏa Phần Thiên mà vi sư truyền dạy đến mức tận cùng thì có thể đặt chân lên đỉnh cao của thế giới này, chỉ là cho dù đến lúc đó e rằng ngươi cũng không có tư cách so sánh với người này. Hãy nghe vi sư một câu, đừng cố gắng hơn thua với hắn, hãy coi hắn là là mục tiêu phấn đấu của ngươi.

Nhân Long siết chặt hai tay, trầm trọng gật đầu một cái đáp:

-Lão sư, ta hiểu được ý của người. Ta còn có thù chưa báo, còn chưa giúp lão sư có thể sống lại, nhất định sẽ không để đạo tâm của bản thân vì chuyện này mà bị hủy hoại đâu.

-Ngươi hiểu được là tốt.

Đan Dương cảm khái một tiếng, không nói thêm gì nữa. Hài tử này cái gì cũng tốt, cho dù là thiên phú tu luyện trên võ đạo, đan đạo hay khả năng lĩnh ngộ võ kỹ đều thuộc hàng nhất đẳng, chỉ có điều có chút tuổi trẻ háo thắng, lão chỉ hy vọng hắn có thể thực sự làm được như lời hắn nói.

Sư đồ hai người bọn họ chỉ mới nói chuyện với nhau được mấy câu mà thế cục của chiến đấu phía bên kia lại có biến hóa to lớn. Hiện tại đã có ba phần tư võ giả của ba thế lực chết dưới tay của Lạc Long rồi, những kẻ còn sót lại đa phần đều là luyện khí hậu kỳ trở lên nhưng không một ai dám tiếp tục xông lên đánh trực diện với Lạc Long nữa, bọn hắn chứng kiến một màn vừa rồi thì trong lòng liền đã hiểu không một ai ở đây có thể sống sót dưới tay của hắn rồi. Lập tức đám người bọn hắn mỗi người liền chọn một phương hướng mà chạy đi, cũng không có ngoái đầu lại nhìn. Tử Y Lưu Ly còn định chặn đường bọn hắn thì Lạc Vân lại giơ tay ngăn cản nói:

-Tử Y, không cần đuổi theo, đám bọn hắn chạy không thoát đâu.

Mấy tên thủ lĩnh tụ khí đại viên mãn thấy thủ hạ bỏ chạy tứ tán thì sắc mặt đen lại, Mộc Trường Phong cầm đầu quát lớn:

-Đám vô dụng các ngươi chạy cái gì chứ? Mau quay lại giết tên tiểu tử này cho ta.

Gia chủ của Mạnh gia và đại trưởng lão của Lâm gia cũng ra lệnh cho thủ hạ quay lại, thế nhưng nào có ai nghe lời của ba người họ đâu chứ, trong nội tâm của bọn hắn thì Lạc Long bây giờ đã trở thành một đại ác ma giết người như ngóe không tha một ai, có ngu thì mới ở lại để cho hắn giết. Thậm chí bây giờ phó đoàn trưởng của Mộc Xà dong binh đoàn và đại trưởng lão của hai nhà Lâm Mạnh cũng bắt đầu phát sinh thoái ý rồi, tuy nhiên bọn hắn cũng không dám xác định liệu rằng bản thân có thể chạy trốn hay không, dù sao thì cấm chế trận pháp khổng lồ kia vẫn còn đang ở đó, có quỷ mới biết trong đó có nguy hiểm gì hay không. Nếu như nói cấm chế đó chỉ là dựng ra cho đẹp thì bọn hắn tuyệt đối sẽ không tin tưởng, vì vậy nên bọn hắn đang chờ đợi những kẻ khác chạy đi trước, nếu có thể thành công thì bọn hắn cũng sẽ làm theo. Phạm vi bao phủ một trăm thước của cấm chế đối với võ giả mà nói là một khoảng cách rất ngắn, chỉ trong nháy mắt gần ba mươi tên võ giả đã đồng loạt tiếp cận tới cấm chế trận pháp tại những vị trí khác nhau rồi. Bọn hắn cũng biết cấm chế này tuyệt đối không đơn giản, vì vậy mà mỗi người đều xuất ra công kích cường đại nhất của bản thân đánh lên màn sáng cấm chế.

-Ầm! Ầm! Bành!

Các loại quyền cước bảo khí đánh lên màn sáng cấm chế liên tiếp phát ra tiếng nổ vang nhưng ngay cả một điểm gợn sóng trên đó cũng không có, giống như bọn hắn đang đánh lên một tấm chắn kiên cố không gì sánh được vậy. Đang lúc bọn hắn còn định tiếp tục công kích thì phía trên đầu của mỗi một người đều xuất hiện một thanh cự kiếm lớn bằng thân người phóng xuống đâm về phía của bọn hắn. Tốc độ của những thanh cự kiếm kia quá nhanh, khiến cho đám võ giả này hầu như không kịp làm ra chuẩn bị gì để đón đỡ. Mặc dù không biết những thanh cự kiếm kia khủng bố ra sao nhưng cũng không có kẻ nào dám đi chính diện đón đỡ, bọn hắn có kẻ lấy ra bảo khí phòng ngự của bản thân chắn trước mặt, có kẻ thì thi triển thân pháp né tránh. Thế nhưng cho dù là dùng biện pháp gì thì kết cục của bọn hắn đều giống nhau, chính là bị một kiếm xuyên qua lồng ngực, trực tiếp mất mạng. Năm tên luyện khí đại viên mãn chứng kiến cảnh này thì đầu óc choáng váng, lần này thế lực của bọn hắn tới đây đã mang theo toàn bộ lực lượng mạnh nhất, chỉ sợ sau ngày hôm nay thế lực của bọn hắn sẽ không còn chỗ đứng tại Đông Lâm thành nữa rồi. Thế nhưng bây giờ điều mà bọn hắn cần lo lắng nhất không phải là gia tộc hay dong binh đoàn mà chính là mạng của bọn hắn. Lạc Long liếc mắt nhìn năm người bọn hắn một cái rồi chỉ tay vào Mộc Trường Phong và Mạnh gia gia chủ nhàn nhạt nói:

-Ngươi, cả ngươi nữa, hai người các ngươi có một cơ hội để tự sát, như vậy còn có thể thoải mái một chút.

Hai người bọn hắn nghe vậy thì không tránh khỏi giận dữ, Mộc Trường Hồng trợn mắt lên mà nói:

-Tiểu tử, ngươi cho rằng bản thân rất giỏi hay sao? Có gan thì phóng ngựa qua đây, để xem ta vừa ngươi kẻ nào sẽ chết trước.

Lạc Long vẫn một bộ lạnh nhạt, quay qua nhìn ba tên còn lại nói:

-Ba người các ngươi nếu giết được bọn hắn thì ta sẽ cân nhắc để lại cho các ngươi một mạng.

-Đừng nghe lời tên tiểu tử này nói, cùng nhau hợp lực thì chúng ta còn có cơ hội, nếu như nội đấu thì chúng ta nhất định phải chết.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.